Bầu Trời Sao Kinh Hồn

Chương 12: Ba Chi Quốc



Suy đoán của Triều Lập Tinh được chứng thực khi hắn đi vào một hiệu thuốc của phàm nhân. Khi hắn đưa tờ giấy cho nhân viên, cũng là học viên ở đây xem, người này liền giới thiệu cho hắn ba loại cây thuốc: Bổ Chính Sâm, Nam Dương Sâm, và Đẳng Sâm.

Trong suy nghĩ của Triều Lập Tinh, ba loại này là ba cây thuốc của phàm nhân, không giúp ích được gì cho tu sĩ mới đúng. Tu sĩ không mắc phải những bệnh của phàm nhân, nên thực tế là không dùng đến những loại cây thuốc này.

Tuy nhiên, chúng là thứ mà lão già Vũ kia bảo Triều Lập Tinh tìm kiếm, Triều Lập Tinh không dám coi thường. Hắn đưa thêm ít tiền cho nhân viên trong tiệm thuốc, hỏi dò kỹ càng về ba loại cây này.

“Bổ Chính Sâm, tên gọi khác là Thổ Hào Sâm, là một cây thuốc nam quý, dạng cây cỏ, cao tới 50 centimet, thân thảo sống dai, mọc đứng một cách yếu ớt, có khi dựa vào các cây xung quanh, cao chừng một mét hay hơn. Rễ mẫm màu trắng nhạt hoặc vàng nhạt, có đường kính 1,5 - 2cm, nhiều rễ có hình người trông rất giống nhân sâm. Lá ở phía gốc cây hình trái xoan, phần cuối phiến lá hình tim hay hình mũi tên, đầu phiến lá không nhọn. Các lá ở phía ngọn càng lên trên càng hẹp. Mặt lá có lông đơn hay hình sao. Hoa màu hồng hay đỏ, phớt vàng, mọc đơn độc ở kẽ lá, đường kính tới 8cm.

Cuống hoa Bổ Chính Sâm dài 5 - 8cm, có lông cứng, hơi phồng đầu. Tiểu đài cấu tạo bởi 7 - 10 bộ phận, dài 12 - 14mm, có lông tua tủa, đài hoa hình túi, ở ngọn có vài răng nhỏ, đài rách ra và rụng sớm, 5 cánh hoa dài 5 - 6cm, rộng 3 - 4cm ở ngọn. Nhiều nhị hàn liền với nhau thành một cột. Bao phấn phủ cột đỏ đến tận gốc. Bầu có lông, 5 vòi, có tuyến. Quả hình trứng nhọn, dài gấp 3 lần tiểu đài, ngoài mặt có lông. Khi chín, quả nứt thành 5 mảnh vỏ, mặt trong và mặt ngoài đều có lông. Hạt hình thận, màu nâu, ngoài mặt có những đường vân rất sít nhau thành những gợn hay những ụ màu vàng. Rễ mập thành củ.

Bổ Chính Sâm có tác dụng bổ khí, ích huyết, sinh tân dịch, giảm ho, trừ đờm. Chữa cơ thể suy nhược, kém ăn, kém ngủ, thần kinh suy nhược, hoa mắt chóng mặt, đau dạ dày, tiêu chảy, ho viêm họng, viêm phế quản, người háo khát...”

Người nữ nhân viên nói thao thao bất tuyệt, chi tiết rõ ràng. Nghe qua khá nhàm chán. Thế nhưng Triều Lập Tinh không dám lơ là, đây là loài cây lão già Vũ chỉ định, dù không hiểu rõ ràng, nghe và nhớ kỹ là chuyện Triều Lập Tinh hắn phải làm. Lão già kia bảo hắn tìm những cây này, vậy chắc chắn là có mục đích nào đó. Hắn nhất định phải tìm cho ra, không thể để hai mắt tối thui, cái gì cũng không biết. Đề phòng là việc phải làm, không đề phòng có khác gì ngu xuẩn.

“Nam Dương Sâm còn được gọi là cây Gỏi Cá, Đinh Lăng. Là một loài cây nhỏ, thân nhẵn, không có gai, thường cao 0.8 - 1.5 mét. Cây được trồng làm cảnh hay làm thuốc trong y học cổ truyền. Lá kép 3 lần xẻ lông chim dài 20 - 40cm, không có lá kèm rõ. Lá chét có răng cưa không đều, lá có mùi thơm. Cụm hoa hình chuỳ ngắn 7 - 18mm gồm nhiều tán, mang nhiều hoa nhỏ, tràng 5, nhị 5 với chỉ nhị gầy, bầu hạ 2 ngăn có dìa trắng nhạt. Quả dẹt 3 - 4mm, dày 1mm có vòi tồn tại.

Công dụng chủ yếu của Nam Dương Sâm là bổ khí, tiêu thực, lợi sữa, tiêu viêm, giải độc. Rễ Nam Dương Sâm chữa suy nhược cơ thể, gầy yếu, mệt mỏi, ngủ ít, tiêu hóa kém, phụ nữ sau sinh ít sữa. Lá chữa cảm sốt, mụn nhọt, giã đắp sưng tấy, sưng vú. Thân, cành chữa thấp khớp, đau lưng.”

“Bổ khí, chữa thân thể suy nhược, thần kinh suy nhược.” - Nhân lúc người học việc uống miếng nước, Triều Lập Tinh chắp nối hai công dụng giống nhau của hai cây thuốc Bổ Chính Sâm và Nam Dương Sâm.

Triều Lập Tinh hắn cảm thấy nếu như Đẳng Sâm cũng có công dụng như hai loài ở Bổ Chính Sâm và Nam Dương Sâm, hắn đã biết mục đích của lão già Vũ. Cho là vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó hiểu, tu sĩ cần bổ khí tu luyện không phải dùng Tinh Dược sao? Bồi bổ thân thể không phải dùng thịt Tinh Thú sao? Cây thuốc của phàm nhân có tác dụng gì với tu sĩ đâu cơ chứ.

Uống xong miếng nước, nữ học viên nói về Đẳng Sâm.

“Đẳng Sâm là một cây thuốc quý, dạng cây cỏ, sống lâu năm, leo bằng thân quấn. Rễ hình trụ dài, đường kính có thể đạt 1,5 - 2cm, phân nhánh, đầu rễ phình to có nhiều vết sẹo lồi của thân cũ, thường chỉ có một rễ trụ mà không có rễ nhánh, càng nhỏ về phía đuôi, lúc tươi màu trắng, sau khô thì rễ có màu vàng, có nếp nhăn.

Thân Đẳng Sâm mọc thành từng cụm vào mùa xuân, bò trên mặt đất hay leo vào cây khác, thân màu tím sẫm, có lông thưa, phần ngọn không lông. Lá mọc cách hình trứng hay hình trứng tròn, đuôi lá nhọn, phần gần cuống hình tim, mép nguyên, màu xanh hơi pha vàng, mặt trên có lông nhung, mặt dưới mầu trắng xám nhẵn hoặccó lông rải rác, dài 3 - 8cm, rộng 2 - 4cm. Hoa màu xanh nhạt, mọc riêng lẻ ở kẽ nách lá, có cuống dài 2 - 6cm, đài tràng hình chuông, gồm 5 phiến hẹp, 5 cánh có vân màu tím ở họng, lúc sắp rụng trở thành màu vàng nhạt, chia làm 5 thùy, nhụy 5, chỉ nghụy hơi dẹt, bao phấn đính gốc.Quả bổ đôi, hình chùy tròn, 3 tâm bì, đầu hơi bằng, có đài ngắn, lúc chín thì nứt ra. Có nhiều hạt màu nâu nhẵn bóng.

Đẳng Sâm có công dụng bổ khí, sinh tân dịch, điều hòa khí huyết. Đẳng Sâm chữa suy nhược cơ thể, gầy ốm, bệnh bạch huyết, tiêu chảy,…”

Đợi người nữ nhân viên nói xong, Triều Lập Tinh hỏi: “Xin hỏi tác dụng bổ khí là nghĩa làm sao?”

Nữ nhân viên cười nói: “Thuốc bổ khí là những thuốc có tác dụng bổ ích khí của nội tạng. Tỳ khí hư biểu hiện là cơ thể mệt mỏi, không muốn ăn bụng trướng đầy, đại tiện lỏng nát, nặng thì gây phù thũng, thoát giang... Phế khí hư biểu hiện là ngại nói, tiếng nói nhỏ, hơi thở ngắn, nặng thì khó thở, dễ ra mồ hôi...”

Cơ thể mệt mỏi? Ăn bụng trướng đầy? Tiếng nói nhỏ, dễ ra mồ hồi?

A, lão già Vũ là một luồng tàn hồn, lão ta sẽ không có những triệu chứng này.

Nghĩ thế, Triều Lập Tinh hỏi thăm: “Còn gì nữa không? Nhất là cái tác dụng gì đặc biệt ấy.”

Nữ nhân viên nghe xong, phì cười, khuôn mặt đầy cổ quái: “Bổ khí cũng có thể là bổ khí hư dục thoát.”

“Khí hư dục thoát là cái gì?” - Triều Lập Tinh đang cúi đầu suy nghĩ, hỏi trong vô thức.

“Có thể hiểu là dục túng quá độ, hoặc là yếu sinh lý.” - Nữ nhân viên nói, rồi nhìn Triều Lập Tinh, cười đầy ý vị.

“Chẳng lẽ lão già Vũ kia là người biến thái, là tàn hồn còn muốn xxx ta?” - Triều Lập Tinh suy đoán, bỗng thấy rét lạnh.

Triều Lập Tinh thoáng nghĩ vậy, rồi nhanh chóng bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn ấy đi. Nếu lão già Vũ khốn khiếp ấy muốn làm gì, hôm trước khống chế hắn xong, lão ta đã làm xong, chẳng việc gì phải đợi tới hôm nay và phải làm phức tạp thêm.

Lúc ngẩng đầu lên, Triều Lập Tinh bắt gặp ánh mắt đầy ý vị và cái nụ cười nghiềm ngẫm của nữ nhân viên. Nhớ lại câu nói vừa rồi của người này, má Triều Lập Tinh có chút đỏ lên, hắn khá là xấu hổ.

Triều Lập Tinh rất nhanh điều chỉnh xong tâm tình, hắn theo ý muốn của lão già Vũ, hỏi: “Chị gái, em muốn mua ba loại này, mỗi loại đều có tuổi từ 20 năm trở lên.”

Nữ nhân viên nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái: “20 năm tuổi trở lên? Không có đâu. Tất cả dược liệu các tiệm quanh đây đều chỉ có tuổi thọ hơn một năm là cùng.”

“Vậy ở đâu có bán loại tuổi thọ cao mà em cần?”

“Cả Triều Quốc cũng sẽ không.”

“Tại sao?”

Nữ nhân viên giải thích: “Chiến tranh liên miên, nhu cầu về cây thuốc rất lớn. Khắp Triều Quốc đều đã bị người ta đào xới một lần, không còn cây nào trong tự nhiên. Thuốc bây giờ đều là được người trồng, khi giá thích hợp hoặc đúng vụ thì người ta bán, chứ người ta không để lâu năm làm gì. Để lâu năm không có ích, không có lợi, chẳng người trồng thuốc nào dại cả.”

Triều Lập Tinh thất vọng: “Vậy là không có cách nào à.”

“Có, thuốc lâu năm có thể có trong tự nhiên của Ba Chi Quốc.”

Triều Lập Tinh lắc đầu.

Ba Chi Quốc là đất nước của thổ dân hành tinh này. Khi nhân loại tiến vào Long Nguyên, họ bắt đầu chèn ép thổ dân ở đây. Nhân loại với vũ lực mạnh hơn không tiêu diệt người Ba Chi, họ chỉ ép người Ba Chi vào một góc phía bắc, để họ sinh sống ở đó.

Triều Lập Tinh không biết rõ lý do vì sao, nhưng hắn nghĩ có thể nhân loại đang nuôi nhốt người Ba Chi, biến những người thổ dân của hành tinh này thành đá mài dao cho phàm nhân.

Phàm nhân có thân thể yếu ớt, một nghìn người không đánh lại một tu sĩ Luyện Khí. Nhưng nếu có chiến thuật hợp lý, còn thuận theo thiên thời địa lợi, mười nghìn phàm nhân vẫn có thể giết chết được một đội Luyện Khí mười người. Đó chỉ là xét những người bình thường, không nói đến những tinh anh được đào tạo bài bản, đã quen giết chóc.

Đào tạo mười tu sĩ Luyện Khí khó hơn việc đào tạo mười nghìn phàm nhân. Đào tạo tu sĩ Luyện Khí cần nội tình quốc gia và tài nguyên tu luyện. Còn phàm nhân thì không cần phải làm gì nhiều. Cứ để phàm nhân tự sinh tự diệt, kiếm cho đám phàm nhân một địch nhân, để hai bên đánh nhau, quy luật tự nhiên sẽ tạo ra những phàm nhân tinh anh, quen giết chóc. Ba Chi Quốc là một địch nhân như vậy.

Thế nhưng điều đó không có nghĩa là trong Ba Chi Quốc không có tu sĩ. Ba Chi Quốc có tu sĩ, tu vi cao nhất là Trúc Cơ.

Không nói đến việc một ngày sắp hết, Triều Lập Tinh không có thời gian đi tới Ba Chi Quốc tìm thuốc rồi trở về đúng hạn. Việc tu sĩ Luyện Khí đi đến Ba Chi Quốc là một việc tràn đầy nguy hiểm, có nguy cơ mất mạng dưới tay tu sĩ Trúc Cơ. Việc này không phải là chuyện đùa hay là lời nói suông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.