Bầu Trời Sao Kinh Hồn

Chương 23: Cố gắng



Triều Lập Tinh đã đồng ý, lão già Vũ nói sang chuyện khác: “Ngươi đã tiến vào đây, như thế không nên lãng phí thời gian. Ta đề nghị ngươi bắt đầu học bộ động tác thứ hai của Động Tác Cơ Bản 4.2.”

“Nhanh vậy sao tiền bối? Không phải qua một quãng thời gian luyện tập, thân thể mới có thể thích ứng với bộ động tác này sao?”

“Đúng là vậy, ngươi mất một ngày, vẫn được, tuy rằng chậm hơn dự tính của ta.”

Triều Lập Tinh ngẩn người: “Ngài nói vãn bối đã nắm giữ bộ động tác thứ nhất rồi?”

Vũ tiên sinh dùng giọng lười biếng cảm khái: “Ừ, nhìn qua cơ thể ngươi, ngươi hoàn toàn đã thích ứng với bộ động tác thứ nhất. Ý chí ngươi khá kiên định, nhờ đó ngươi mới có thể làm được điều này. Nếu có thể, hi vọng ngươi có thể nếm thử khổ tu.”

Do dự một lúc, Triều Lập Tinh hỏi: “Không biết khổ tu trong ý của ngài là…?”

Triều Lập Tinh cho rằng lão già Vũ trước mặt hắn là một vị tu sĩ ở thời đại rất xa xưa, còn xa xưa hơn lúc nhân loại đầu tiên trên Hoa Nam bắt đầu tu luyện. Quan niệm của hắn và quan niệm của lão ta là quan niệm của hai người thuộc hai thời đại, cho nên nó có thể không giống nhau. Vì thế, hắn cần phải chịu khó hỏi rõ ràng.

Vũ tiên sinh đáp: “Khổ tu ở đây là chỉ một quá trình. Trước hết không phải tập luyện Động Tác Cơ Bản 4.2, mà rèn luyện thân thể. Đến khi thân thể rơi vào trạng thái mệt mỏi thì mới bắt đầu luyện Động Tác Cơ Bản 4.2. Quá trình tập luyện như thế này sẽ làm tăng thêm đau đớn khi tu luyện, nhưng nó là biện pháp đề cao ý chí tốt nhất. Xét trên cơ bản, đạo lý này ai cũng biết, song hầu như rất hiếm người có thể làm được. Hơn nữa, trong một triệu người, chưa hẳn có một người có thể kiên trì thực hiện việc khổ tu.

Sắc mặt Triều Lập Tinh khẽ biến, một trong một triệu, chuyện khổ tu này không phải người bình thường có thể làm được.

Nhớ lại cảm giác khi luyện tập, Triều Lập Tinh có chút tin Vũ tiên sinh. Bình thường cái cảm giác toàn thân ê ẩm, tê dại, rồi điện giật khi thực hiện mấy động tác chết tiệt đó đã rất mãnh liệt. Nếu lại vận động cho mệt nhừ, rồi lại tập mấy động tác kia, Triều Lập Tinh không tưởng tượng nổi sẽ là đau khổ cỡ nào. Người có thể khổ tu như vậy, đó đương nhiên phải là người có nghị lực kiên cường.

Chỉ là Triều Lập Tinh cảm thấy là lạ. Cảm giác kia mặc dù khá khó chịu, nhưng cũng không phải là quá khó khăn, tại sao ở Tiên Quốc Hình Nguyên lại có quá ít người có thể kiên trì khổ tu?

Triều Lập Tinh suy luận khá chính xác, nhưng hắn tất nhiên không biết được Tiên Quốc Hình Nguyên rất hiện đại, giàu có và mạnh mẽ vô cùng. Tu sĩ Tiên Quốc Hình Nguyên không phải lo lắng vấn đề tu luyện, vì đều có biện pháp giải quyết. Ở đó trừ một số người điên, cùng một vài người có tư tưởng cực đoan, có ai nguyện ý chịu đựng đau đớn để rèn luyện thân thể? Động Tác Cơ Bản 4.2 mặc dù thần kỳ vô cùng, nhưng phần lớn tu sĩ thà rằng chọn phương pháp tu luyện khác để bù đắp, chứ không nguyện ý chịu đựng đau khổ mà rèn luyện mỗi ngày. Một người trong một triệu người, xác suất như vậy cũng được tính là cao rồi.

Đây là do hoàn cảnh bất đồng tạo nên sự khác biệt. Những tu sĩ chưa từng được hưởng thụ một quá trình tu luyện đầy đủ thì rất khó có thể hiểu được đạo lý ấy.

“Ngươi chuẩn bị xong chưa?” - Vũ tiên sinh thúc giục. - “Bộ động tác thứ hai của Động Tác Cơ Bản 4.2 khó khăn hơn bộ động tác thứ nhất rất nhiều. Trong hai giờ tiếp theo, ngươi cần phải nhớ kỹ và nắm được.”

“Vâng, vãn bối đã chuẩn bị sẵn sàng.”

……….

Uống vào một cốc trà sen, Triều Lập Tinh cảm thấy thật thư thái và thoải mái.

Thảo nào lão già Vũ thích ngồi uống trà.

Không chỉ thoải mái, những đau nhức và ê ẩm của cơ thể cũng được xoa dịu. Triều Lập Tinh cảm thấy thật sảng khoái và mê ly.

Lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, Triều Lập Tinh tiếp tục điên cuồng tập luyện.

………

“Trịnh Kim Minh đến rồi!”

“Trịnh Kim Minh!”

Theo tiếng xôn xao, đám đông hướng cạnh cửa sổ tràn đi.

Triều Lập Tinh đang ngủ lại bị tiếng ồn làm thức tỉnh. Hắn nhíu mày, cảm thấy thật phiền.

Trịnh Kim Minh hắn biết, sáng sớm hắn có hỏi Nguyễn Quang Tiến xem ba ngày hắn nghỉ học trong trường có gì thay đổi không, Nguyễn Quang Tiến có nói đến cái tên này.

Trong trường sớm có đồn đãi, lần này có vị tu sĩ thiên tài gia nhập, mới mười sáu tuổi đã là Luyện Khí viên mãn, tên là Trịnh Kim Minh. Trong cảnh giới Luyện Khí, gã Trịnh Kim Minh từng thắng đa số học sinh các trường học tu chân.

Tu sĩ thiên tài như vậy thế mà chuyển đến cái trường hạng cuối như thế này để học. Người ngoài có thể không rõ, đám học sinh và giáo viên làm sao không biết mục đích của gã ta là hạng nhất trong cuộc Thí Luyện sắp tới.

Triều Lập Tinh bị buộc phải tham gia cuộc Thí Luyện mà Trịnh Kim Minh nhắm tới. Hắn chỉ muốn qua loa, không bị hành xác là được. Giờ này nghe tên cái tên tu sĩ thiên tài kia, hắn cố gắng nhấc cái thân buồn ngủ đi về phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Một người chải tóc hất ngược về phía sau, cơ thịt hai má sụp xuống, khóe mắt có nếp nhăn, đồ tây giày da, bước chân vững vàng, tựa như là người hộ đạo của Trịnh Kim Minh. Thiên tài của thế gia mà, đều cần được bảo vệ thật cẩn thận.

Người bên cạnh vị trung niên hộ đạo cao hơn ông ta nửa cái đầu, để đầu cua, dáng người thon dài, quần bò vô cùng đơn giản, mặc áo thun trắng, nhẹ nhàng khoan khoái mà sạch sẽ, phía sau thì đeo túi vận động màu đen căng phồng.

“Hắn hẳn chính là Trịnh Kim Minh kia...” - Triều Lập Tinh thầm nghĩ. Nhớ mặt rồi, vào Thí Luyện cứ tránh xa gã ta là được.

Thẳng đến lúc bóng lưng Trịnh Kim Minh biến mất khỏi tầm nhìn, đám học sinh trong lớp đột nhiên đánh vỡ sự lặng lẽ ngắn ngủi, bộc phát ra nghị luận hỗn loạn khó phân.

“Cực giỏi nha!”

“Trường ta lại có trai đẹp!”

“Vừa có ngoại hình, vừa có tính cách!”

“Vênh váo cái gì...”

“Người có bản lĩnh đều có chút tính tình.”

“Trường của chúng ta sắp lên trời rồi!”

“Đúng vậy, đến lúc đó quét ngang những trường học khác trong thành, xem bọn họ ra vẻ ta đây như thế nào!”

Triều Lập Tinh không để ý những lời bàn tán, lui về chỗ ngồi, tiếp tục ngủ.

……….

Bộ động tác thứ hai đồng dạng cũng có năm động tác, nhưng là năm động tác này so với năm động tác của bộ động tác thứ nhất khó khăn hơn rất nhiều. Nếu như không có nền tảng từ bộ động tác thứ nhất, Triều Lập Tinh căn bản là khó có khả năng hoàn thành được bộ động tác thứ hai.

Đương nhiên, trời cũng không có phụ lòng người, hai ngày tiến hành liên tục rèn luyện thân thể, khiến thân thể của Triều Lập Tinh, vô luận là về sự mềm dẻo hay lực lượng, tốc độ các phương diện đều rõ ràng được đề cao.

Hiện tại trong năm động tác của bộ động tác thứ hai, hắn đã có thể xuất sắc hoàn thành bốn động tác.

Khí lực của Triều Lập Tinh ngày càng tăng, theo đó thể lực cũng được tăng cường, thân thể hắn càng ngày càng không dễ mệt mỏi nữa.Hiện giờ, tốc độ tập luyện của hắn cũng ngày càng được đề cao.

Năm động tác trong bộ động tác thứ nhất bây giờ đối với hắn mà nói đã không còn có chút khó khăn nào, thực hiện linh hoạt tự nhiên.

Sau khi thực hiện xong năm động tác của bộ phận thứ nhất, vẻ mặt hắn ngưng tụ lại, thân thể cũng không dừng lại, mà tiếp tục đem động tác đầu tiên trong bộ thứ hai thực hiện.

Năm động tác trong bộ động tác thứ hai tuyệt đối là khó khăn lớn hơn nhiều so với năm động tác trong bộ động tác thứ nhất. Tinh thần Triều Lập Tinh tập trung cao độ, mỗi bộ vị trên thân thể hắn cũng đạt tới trạng thái tốt nhất. Để làm được điều này, trừ bỏ do hắn kiên trì không ngừng cố gắng, thì công lao lớn nhất là trà sen. Nhờ có trà sen nạp năng lượng cho cơ thể và tinh thần, hắn mới có thể như cái máy tự động, không ngừng lặp đi lặp lại việc tập luyện các động tác.

Nhưng cũng không thể không kể công của lão già Vũ. Nếu không phải lão ta tận tình giáo dục và nghiêm khắc chỉ điểm hắn, thì cho dù hắn có cố gắng gấp mười lần, cũng đừng mơ đến việc hoàn toàn nắm giữ Động Tác Cơ Bản 4.2.

Khom lưng, động tác thứ tư trong bộ động tác thứ hai đã hoàn thành. Nếu như là bình thường, Triều Lập Tinh khẳng định sẽ thu hồi tư thế, luyện tập lại từ đầu đến cuối mấy lần nữa, cho đến khi cảm giác ê ẩm trên thân thể hắn hoàn toàn biến mất.

Bất quá giờ khắc này vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, cánh tay vươn lên không trung nửa vòng tròn, thực hiện động tác cuối cùng trong bộ động tác thứ hai.

Cánh tay hắn uốn lượn, thân thể cũng hướng ngược theo một góc độ, đầu tận lực ngửa ra sau, cơ hồ sắp rơi vào tình trạng đứt gãy.

Mặc dù thân thể truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt, nhưng hắn không có nản chí lùi bước, ngược lại trong lòng lại mừng như điên.

Căn cứ theo kinh nghiệm dĩ vãng, khi thân thể chưa đạt tới một cường độ nhất định, nếu mạnh mẽ thực hiện động tác kế tiếp, khẳng định là sẽ đau đớn kịch liệt. Lúc này sẽ có hai cách lựa chọn khác nhau.

Lựa chọn thứ nhất là buông tha, sau đó chậm rãi luyện tập lại từ đầu mấy động tác trước đó cho đến khi hoàn toàn thuần thục, rồi mới có thể tự nhiên thực hiện động tác thứ hai. Cách lựa chọn này sẽ không phải chịu bất cứ đau đớn gì, hết sức thích hợp đối với người có nhiều thời gian luyện tập.

Lựa chọn thú hai là dựa theo trình độ đau đớn khác nhau, nếu như trong phạm vi có thể chịu đựng, như vậy cho thấy thân thể của chính mình đã đạt tới loại tiêu chuẩn thấp nhất để thực hiện động tác tiếp theo. Nếu cố gắng, có thể hoàn thành động tác này sớm.

Đương nhiên, nếu như cái loại đau đớn quá mức kịch liệt, nếu cứ kiên trì thực hiện tiếp thì ắt hẳn sẽ phải chịu thương tổn rất lớn. Cụ thể cũng không có một tiêu chuẩn cố định mà tùy theo thể chất khác nhau của mỗi người.

Nhưng mà có thể khẳng định một điều, đó chính là nếu muốn hoàn thành sớm, thì cần phải có ý chí và sự cố gắng mà người bình thường không thể gánh chịu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.