Trải qua cường độ cao tập luyện, Triều Lập Tinh có quá nhiều kinh nghiệm, đối với loại đau đớn này đã có một loại năng lực thích ứng, hơn nữa là mơ hồ nắm giữ được quy luật. Như giờ phút này, mặc dù vẫn đau đớn như trước, nhưng trình độ như vậy so với mấy lần trước đã tốt hơn nhiều.
Hắn có thể khẳng định, chính mình có thể kiên trì tiếp.
Cắn răng, mồ hôi từ lỗ chân lông trên người chảy ra ròng ròng, phảng phất như một con sông nhỏ. Chúng thấm ướt quần áo, rơi xuống mặt đất.
Đau đớn tựa hồ lại từ từ tăng lên, nhưng vẫn không có vượt qua giới hạn chịu đựng. Triều Lập Tinh cẩn thận khống chế mỗi một bộ vị trên thân thể, không ngừng kiên trì.
Trải qua hai ngày bất kể thời gian luyện tập, Triều Lập Tinh đã có thể một phần nắm vững giới hạn thân thể mình.
Mặc dù rất gian nan, nhưng mà mỗi lần Triều Lập Tinh lại tiến bộ được một ít. Mặc dù tiến bộ này chỉ rất nhỏ bé, thậm chí là rất khó nhận ra, nhưng khi điên cuồng luyện tập, hắn đã đạt tới một tình trạng khả quan.
Ít nhất, với thiếu niên mười lăm tuổi, điều này sẽ làm cho bất luận kẻ nào cũng phải nhìn bằng con mắt khác.
Cánh tay Triều Lập Tinh rốt cục uốn lượn tới góc dự định, đồng thời mỗi một bộ phận trên thân thể cũng đạt tới vị trí dự định. Trong tim hắn nổi lên một trận vui mừng, nhưng thân thể hắn lại không động đậy.
Khóe miệng ẩn chứa một nụ cười vui vẻ, Triều Lập Tinh có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn mãnh liệt đang nhanh chóng giảm đi. Sau một lát, hắn chẳng những không cảm giá đau đớn tí nào, mà còn cảm nhận được một cỗ nóng bỏng đói khát đòi ăn.
Triều Lập Tinh uống một chén trà sen, mở hũ tre uống hết thuốc bên trong. Chờ đợi đến khi có một dòng nước ấm tràn vào bốn huyệt vị Vân Môn và Hổ Quan, Triều Lập Tinh ngồi xếp bằng, nhắm mắt tu luyện Tẩy Tủy 5.1.
Từng sợi nguyên khí theo thời gian tu luyện của Triều Lập Tinh tụ tập mỗi lúc một đông, xung quanh người hắn thoáng chốc đã bị một dòng lũ nguyên khí bao phủ.
Dòng lũ nguyên khí theo sự dẫn dắt của Triều Lập Tinh, dùng một phần năng lượng trên mình cọ rửa hai tay, hai chân hắn. Một phần năng lượng tràn thấm qua da, cọ rửa và rèn luyện xương bên trong.
Buổi hôm nay, những sợi nguyên khí tuy vẫn còn nét nhút nhát, nhưng đã dần trở nên nghiêm túc hơn.
……….
Chủ nhật, ngày 29 tháng 3.
Đã ba tuần kể từ khi Triều Lập Tinh bắt đầu tu luyện, cũng là ngần ấy thời gian Triều Lập Tinh chưa lên đảo Long Nguyên thăm Vi bá và Ngôn bá. Tu vi tăng lên nhanh chóng khiến hắn say mê. Tuy nhiên, hắn không phải người cuồng tu luyện. Hắn cũng cần thả lỏng.
Và hôm nay, Triều Lập Tinh định thả lỏng một ngày, đi phụ Phúc bá mua bán, nhân tiện thăm hỏi Vi bá và Ngôn bá.
Xe công cộng chạy rất êm. Lần ngồi xe này Triều Lập Tinh không còn ngắm cảnh nữa, hắn đang bận đọc sách, cố gắng bù đắp những lỗ hổng kiến thức trong ba ngày nghỉ học. Những kiến thức về luyện dược từ Kỳ trong mắt lão già Vũ có lẽ chẳng đáng một đồng, từ khi được lão ta đào tạo, Triều Lập Tinh cũng cảm thấy như thế. Nhưng ở trong cái xã hội đâu đâu cũng cần nó, nói về nó, Triều Lập Tinh có thể không coi nó ra gì to tát, song hắn bắt buộc phải nắm vững. Tính cách hắn lập dị đã đủ, không cần trở thành khác loại, tách riêng với xã hội làm gì.
Xe công cộng hôm nay khá vắng khách. Trạm vừa rồi có một cô gái lên xe, một cô gái đẹp.
Mười thằng đàn ông chín thằng mê gái, còn lại một thằng là bệnh mù màu. Triều Lập Tinh đương nhiên không xem người con gái đối diện là không khí, càng không cảm thấy trước mặt là bà lão hoặc phụ nữ quê mùa. Ngược lại, từ lúc cô gái kia lên xe, hắn cũng không khỏi nhìn một cái.
Khuôn mặt sắc nét, đôi mắt thâm thúy có thần, chiếc mũi thẳng tắp, làn da bóng loáng tươi sáng khỏe mạnh. Cô ta mặc áo sơ mi trắng bằng tơ tằm cùng với chiếc quần màu đen bút chì. Khí khái cô ta hừng hực, có vẻ chín chắn đặc biệt, đẹp mà lạnh lùng. Nhìn thấy một người con gái như vậy, chỉ cần là đàn ông, từ đáy lòng sẽ không khống chế được mà dâng lên ý nghĩ muốn chinh phục nàng.
Nhưng nhờ nhiều năm kiên trì tu luyện không ngừng, Triều Lập Tinh khống chế và bóp chết những cảm xúc rối loạn dâng lên trong nội tâm rất dễ dàng. Thế nên dù dung nhan cô gái kia trông thu hút như vậy, ngoại trừ nhìn một chút ban đầu, Triều Lập Tinh cũng không đến gần hoặc là lấy lòng người đẹp.
Bèo nước gặp nhau, ai cũng không quen biết ai, cần gì phải tự hạ thân phận, tự chuốc lấy nhục nhã? Huống chi, sau nhiều năm học tập cùng với khắc khổ tu luyện, Triều Lập Tinh đã sớm quen với cô độc, quen trầm mặc ít nói. Dù cho gặp mặt bạn học, hắn cũng thường ít nói, không muốn mở miệng nói chuyện nhiều.
Cũng chính vì loại tính cách này của hắn, Triều Lập Tinh khó tránh để lại ấn tượng một người có tính cách hướng nội, kỳ lạ, không thích chỗ đông người, có chút lập dị.
Xe công cộng đi qua trạm ở huyện Bắc Thành thì dừng lại một thời gian ngắn, vài hành khách lên xe. Trong đó có ba người đặc biệt nổi bật, một thanh niên trọc đầu lưng hùm vai gấu, cao ít nhất một mét chín, hai người còn lại là hai người trẻ tuổi một mập một ốm, đầu nhuộm đỏ, tay đút trong túi quần xà lỏn, tướng như con heo.
Ba người vừa lên xe, hành khách trên xe đều cảm thấy sợ hãi, cúi đầu xuống không dám nhìn bọn họ. Thậm chí ngay cả nhân viên phục vụ vừa đi tới buồng xe này, nhìn thấy ba người bọn họ, liền uốn mông một cái đi tới buồng xe khác.
Nhìn khuôn mặt sợ hãi của hành khách trên xe, ba tên lưu manh nhận ra rằng trên xe hẳn là không có tu sĩ. Tu sĩ đương nhiên sẽ không sợ những phàm nhân lưu manh như hắn. Vả lại ba người bọn hắn đã chọn thời điểm giữa trưa để giương oai, bởi đây là thời điểm không có tu sĩ lên xe đi về bến thuyền phía bắc.
Phía dưới có một thằng nhóc không tỏ vẻ sợ hãi. Nhìn nó mải mê đọc sách, không để ý đến xung quanh, tên cao to đầu trọc không có liên tưởng đến việc nó là tu sĩ.
“Mẹ, dáng người như vậy cho không ta, ta còn đếch thèm, còn bày đặt chảnh cái gì mà chảnh!” - Tên to cao đầu trọc híp mắt nhìn cái mông lớn của nhân viên phục vụ kia bị cái quần siết chặt đang đi xa, thấp giọng mắng một câu.
Tên to cao đầu trọc tiếng nói vừa dứt, tên béo đi sau hắn nhẹ nhàng khều một cái rồi thấp giọng nói: “Phi ca, anh xem cô nàng bên kia kìa? Chuẩn không?”
Tên to cao đầu trọc cùng tên thanh niên còn lại nhìn theo ánh mắt dại gái của tên béo, nhìn thấy dáng dấp tươi sáng mà thành thục khêu gợi của cô gái ngồi gần Triều Lập Tinh, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
“Khà khà, xem ra Phi ca lần này đường dài không cô đơn rồi!” - Tên gầy khều vào Phi ca một cái, nháy mắt nói nhỏ.
“Nhìn dáng vẻ đạo đức của tụi mày kìa, làm như cả đời chưa thấy gái hả!” - Phi ca liếc nhìn hai người một cái, nói ra đầy khinh thường. Tuy vậy, hai chân hắn ta đã bước nhanh về phía cô gái cạnh Triều Lập Tinh.
Hai tên lưu manh một ốm, một mập liếc nhìn nhau, nở nụ cười bỉ ổi, sau đó cũng bước theo.
Cuối tháng ba đang là đầu hè, mùa hè nóng bức, không phải mùa thích hợp nhất để đi ra ngoài, cho nên trên xe còn khá nhiều chỗ trống, bên cạnh cô gái xinh đẹp và Triều Lập Tinh đều không có ai.
Cô gái xinh đẹp là cô gái từng trải, thấy ba người đàn ông có bộ dáng dê cụ đang hướng về phía mình, nàng chỉ hơi cau mày, sau đó tiếp tục đọc báo, cũng không đến nỗi hoảng sợ.
"Người đẹp, đang đọc gì đó?" - Ngay khi cô gái xinh đẹp cúi đầu chuẩn bị tiếp tục đọc báo thì với một luồng hơi ấm mang theo mùi mồ hôi đàn ông phả vào mặt cô ta. Tên lưu manh Phi ca với cái thân một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn đã đặt mông ngồi xuống sát bên cô.
Thân hình to lớn của Phi ca bỗng làm cho ghế của hai người có vẻ chật hẹp.
Mộng Thiên cuối cùng vẫn là một cô gái, bên người tự nhiên xuất hiện một tên đàn ông lực lưỡng, cao ít nhất một mét chín, lại còn không có ý tốt, trong mắt thoáng hiện một tia kinh sợ, nhưng trên mặt đột nhiên lạnh lùng lại, đồng thời hơi nhích người dựa sát vào trong.
Phi ca nhìn thấy thân người Mộng Thiên nhích vào trong, lập tức cái mông cũng hơi di chuyển, ánh mắt đảo qua bộ ngực bên dưới áo sơmi trắng như tuyết rồi nói: “Người đẹp, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh?”
“Tôi không quen biết anh, xin anh tự trọng một chút!” - Sắc mặt Mộng Thiên lạnh lẽo thêm mấy phần, âm thanh lại càng lạnh lùng như băng giá.
Trong khi nói chuyện, cũng không biết tại sao, khóe mắt của Mộng Thiên hơi liếc nhìn Triều Lập Tinh ở đối diện, thấy hắn vẫn cúi đầu đọc sách như trước, giống như không hề biết có một người đàn ông xấu xa đang quấy rầy nàng, trong lòng nàng không khỏi có chút khinh bỉ.
Đồ nhát gan! Quỷ nhát gan!
“Hoa hồng có gai, ha ha, thú vị!” - Phi ca cười cợt, ánh mắt càng trắng trợn đánh giá bộ ngực cao cao của Mộng Thiên, không chút kiêng dè.
Áo sơ mi dành cho mùa hè khá mỏng, tập trung nhìn sẽ rất dễ dàng nhìn thấy một chút cảnh “xuân”. Mộng Thiên làm sao có thể cho phép một người đàn ông lớn mật dùng loại ánh mắt thô bỉ này nhìn vị trị mẫn cảm của mình, nàng tức giận đến mức môi run lên. Nhưng mà con mắt sinh ra trên mặt người ta, nàng không thể điều khiển được, huống chi tên đầu trọc lưng hùm vai gấu, bộ ngực cánh tay cơ bắp cuồn cuộn lại còn vằn lên như một con cọp, vừa nhìn biết ngay là lưu manh.
Mộng Thiên trong lòng âm tức giận, gập tờ báo lại, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Dẫu sao chỗ trống còn nhiều, không nhất thiết phải ngồi chỗ này.