Lúc Mộng Thiên chuẩn bị đứng dậy, Lâm Văn Phi cười toe toét, lấy tay chộp một cái lấy đi tờ báo trong tay cô ta, tiện tay lật xem, bộ dáng ăn chắc trong tay.
Mộng Thiên bị một tên lưu manh quấy rầy hai lần, dù cho tên côn đồ này có thân người khá lớn, nhưng lửa giận trong lòng cuối cùng cũng sắp không nhẫn nhịn được nữa.
Vừa lúc đó, hai tên lưu manh một mập một ốm ruốt cuộc cũng lắc lư đi đến.
Bọn họ vừa đến, đầu tiên là hơi gật gù về phía Lâm Văn Phi, sau đó tên béo cười toe toét ngồi xuống sát bên người Triều Lập Tinh.
“Nhóc con, nhanh đi chỗ khác ngồi!” - Tên béo cười toe toét ngồi xuống, rồi dùng cùi chỏ thúc vào người Triều Lập Tinh.
“Bọn này chán sống? Ta là tu sĩ mà bọn chúng còn dám chọc?” - Triều Lập Tinh thầm nghĩ, sau đó không coi đây là chuyện gì to tát.
Triều Lập Tinh vẫn nhìn chăm chú vào sách, không ngẩng đầu lên, nói: “Không đổi!”
Tu sĩ cũng muốn mặt. Có tu sĩ nào lại bị phàm nhân dọa sợ đến mức phải đổi vị trí ngồi không?
Mộng Thiên đang chuẩn bị phát tác, nghe vậy không khỏi hơi kinh ngạc, liếc nhìn Triều Lập Tinh một chút, trong lòng âm thầm cười khổ, hóa ra thằng cha này còn là một con mọt sách cứng đầu!
Thịt mỡ trên mặt tên béo lập tức run lên một chút, bàn tay núc ních mỡ duỗi ra một cái liền giật lấy quyển sách trong tay Triều Lập Tinh. Sau đó, mắt gã ta lộ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Triều Lập Tinh, thấp giọng nói một cách tàn nhẫn: “Thằng nhóc, biết điều một chút cút qua chỗ khác cho ông, bằng không thì mày có tin tao làm thịt mày không!”
Hiển nhiên tên béo này cũng cho rằng Triều Lập Tinh là một con mọt sách cứng đầu, chỉ cần hù dọa hai, ba câu là hắn sẽ cụp đuôi làm người, cút đi chỗ khác.
“Trả sách lại cho ta, sau đó lập tức cút đi, cả ngươi nữa!” - Triều Lập Tinh ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói. Trong khi nói còn dùng đôi mắt nhìn về Lâm Văn Phi ngồi ở đối diện.
Thằng mập bên này không nhìn thấy đường, thằng đại ca của nó ở bên kia sẽ khác chứ?
“Thằng nhóc, mày muốn chết hả!” - Tên béo thấy Triều Lập Tinh còn trẻ tuổi, dáng vẻ mười phần là thư sinh, còn hung hăng hơn mình, tức giận cầm lấy cuốn sách định đánh lên đầu hắn.
“Cút!” - Triều Lập Tinh thấy tên béo dám đánh mình, khuôn mặt nhã nhặn lập tức lạnh xuống, thân thể hơi nghiêng về hướng cửa sổ, thừa ra một khoảng trống, nhấc chân lên liền đạp về hướng cái bụng tên béo.
Tên béo nào ngờ Triều Lập Tinh nhìn như học sinh nhỏ tuổi, đụng chuyện lại không phải tay mơ. Phút chốc gã ta đã bị một cước của Triều Lập Tinh đá văng ra khỏi chỗ ngồi, toàn bộ thân thể mập mạp văng vào người tên gầy. Cả hai tên này bay vèo về phía trước, nằm yên trên sàn.
Triều Lập Tinh rất tức giận. Hắn có trêu ai chọc ai, lên xe đọc chút sách mà còn bị bọn lưu manh gây hấn. Lúc đầu, hắn không để ý bọn chúng thì thôi. Nào biết lũ khốn nạn này càng quá phận quá đáng, muốn leo lên đầu hắn ngồi.
Lão già Vũ chết tiệt leo đầu leo cổ, chà đạp, hố hắn thảm thương khiến hắn bao lần điên tiết. Nhưng lão già chết toi đó có tu vi cao hơn hắn rất nhiều, dù muốn dù không, hắn đều phải nuốt giận vào bụng, cụp đuôi làm người, không dám hó hé tiếng nào. Không chỉ thế, hắn còn phải bỏ ra bộ mặt tươi cười lấy lòng lão ta, rồi còn phải cẩn thận từ li từng tí, sợ làm lão già đó phật lòng.
Lão già Vũ khốn nạn ấy quả thật là ác mộng đối với hắn, lão ta đã ép hắn không ngẩng đầu lên nổi.
Lão già Vũ ỷ vào tu vi cao thâm ăn hiếp hắn, Triều Lập Tinh hắn phải nhẫn.
Lũ lưu manh khốn nạn này dựa vào cái gì mà cũng tới ăn hiếp hắn? Thật coi hắn dễ nói chuyện, dễ bắt nạt hay sao?
Hắn một lòng tu luyện, không muốn gây thêm phiền toái. Thế không có nghĩa là hắn sợ phiền toái! Dám chọc hắn, tu vi cao hơn hắn thì chờ lấy, tu vi thấp hơn hắn thì ăn đập.
Sự việc đột nhiên làm cho toàn bộ xe công cộng lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt kinh ngạc của mọi người tập trung vào hai tên lưu manh đang chật vật bò dậy từ dưới nền.
Mộng Thiên há hốc mồm, kinh ngạc đến nỗi có thể đủ để nhét một quả trứng gà vào.
Mộng Thiên đã hai mươi tuổi, cũng đã gặp qua vô số loại người. Vậy nhưng nàng không thể nghĩ tới từ khi lên xe tới giờ, chết nhát lo thân mình, vừa nhìn đã biết là một học sinh còn đến trường, lại là một nhân vật lợi hại như vậy!
Lâm Văn Phi nhìn Triều Lập Tinh, thấy người thanh niên này một cước đã đá hai thằng đàn em mình nằm trên đất. Đầu tiên gã ta hơi sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên đứng lên, một bộ mặt dữ tợn và hung ác liền hiện ra.
Ở thành Vạn Tượng, một người một mét chín rất là hiếm thấy. Người này vừa cao to, lại cộng thêm một cơ thể đồ sộ cơ bắp, Lâm Văn Phi vừa đứng lên thì trên người hắn đã tỏa ra một khí thế mạnh mẽ và nguy hiểm. Người trong buồng xe nhìn tình cảnh này đều hít vào một ngụm khí lạnh. Đừng nói tới khuyên can hay là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ, chẳng ai muốn vì một người thiếu niên không quen biết mà chọc vào một tên ôn thần.
Hai tiếp viên ngồi ở phía trước đều sợ đến xanh xám mặt mày, không chỉ không lên ngăn cản, cả việc gọi điện báo cảnh sát cũng quên bén đi mất.
Ngược lại, Triều Lập Tinh là người trong cuộc lại đứng lên không chút hoang mang, ánh mắt nhìn thẳng Phi ca.
Triều Lập Tinh có một khuôn mặt trắng thanh tú, nhã nhặn nho nhã, khí chất thư sinh như ẩn như hiện. Hắn không đứng lên thì còn đỡ, vừa đứng lên, hai người so với nhau, Lâm Văn Phi càng trở nên cao to uy mãnh. Tất cả hành khách trong xe, khuôn mặt ai nấy đều hiện ra vẻ mặt không đành lòng, dường như đã thấy trước một màn thê thảm.
“Thằng nhóc, không nhìn ra mày cũng có chí khí!” - Lâm Văn Phi thấy Triều Lập Tinh dám đứng lên đối mặt với mình, hơn nữa khuôn mặt cũng bình tĩnh, trong mắt máy có chút nghi ngờ.
Thế nhưng khi không cảm nhận thấy dòng khí nào quanh người Triều Lập Tinh, Lâm Văn Phi rất yên tâm. Một thằng nhóc người thường, có gì mà gã phải sợ?
Thắng nhóc dám đánh ngã hai tên đàn em của gã lên sàn trước mặt mọi người, cái mặt mũi này dù thế nào cũng phải lấy lại. Gã ta đương nhiên không suy nghĩ rằng hai tên đàn em gã nếu không trêu chọc Triều Lập Tinh trước, làm sao bị hắn đánh ngã trên sàn?
Lâm Văn Phi nhe hàm răng trắng toát, khinh bỉ: “Nhưng mà, đời của tao ghét nhất chính là người khác tỏ vẻ tinh tướng trước mặt tao! Thằng nhóc, nếu như mày lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái với tao, tao sẽ tha mày một mạng, bằng không, khà khà!”
Dù sao cũng đang ở trên xe công cộng, ngôn ngữ thô tục, hành động thô bỉ cũng không đáng kể, nhưng nếu thật sự đánh nhau, Lâm Văn Phi vẫn có chút kiêng kỵ. Kiêng kỵ thì kiêng kỵ, gã và hai tên đàn em hoành hành bá đạo trên những chuyến xe như vầy không phải một sớm một chiều. Bao lần gây chuyện đều không có chuyện gì, lá gan của gã mới ngày càng lớn thêm.
Nếu thằng oắt con mọt sách không biết điều, Lâm Văn Phi gã sẽ bất chấp mà cho hắn chút dạy dỗ. Nếu làm lớn chuyện, cùng lắm gã lại đút lót cho Tống Hổ, cảnh sát có bắt gã, quá lắm là gã bị tạm giam mấy ngày mà thôi.
Tống Hổ là lão đại của Lâm Văn Phi. Tống Hổ không chỉ có tiền, ở huyện Bắc Thành cũng có chút tiếng tăm, đồng thời còn có vài người bạn làm cảnh sát. Chỉ cần Lâm Văn Phi gã không đánh người đến mức tàn phế, tiện tay ẩu đả một thời gian cũng không thành vấn đề.
“Bằng không thì sao? Có còn vương pháp hay không? Ngươi nếu dám...” - Ngay khi Triều Lập Tinh đang muốn mở miệng mắng cho hả giận, không ngờ cô gái lạnh lùng xinh đẹp trước mặt đã mở miệng trước.
Triều Lập Tinh hơi giật mình, nhìn Mộng Thiên một chút, rồi chẳng hứng thú nói gì thêm.
Hắn là tu sĩ Tẩy Tủy, hắn sẽ sợ tên đầu trọc lưu manh này?
Đầu tiên là bị một thằng học sinh đạp đàn em của mình, tiếp theo là bị một người phụ nữ uy hiếp, Lâm Văn Phi giận đến mặt tái nhợt, quay đầu trừng ánh mắt tàn bạo về phía Mộng Thiên, quát lên: “Câm miệng cho tao!”
Triều Lập Tinh nghe được tiếng quát, thấy thật phiền lòng, thầm nghĩ: “Đúng là đại ca nào thì đàn em như thế. Chẳng trách hai thằng đàn em của gã còn dám gây chuyện với mình. Gã chẳng coi mình ra gì, đang đối mặt với mình còn thảnh thơi đi mắng người khác.”
Triều Lập Tinh khó chịu mở miệng: “Nên câm miệng là ngươi! Ta đếm đến ba, nếu thức thời cút đi, chuyện này coi như xong, bằng không tự mình gánh lấy hậu quả!”
Hắn là tu sĩ Tẩy Tủy mà? Chẳng lẽ tên lưu manh kia đui mù?
Thái độ của hắn đến tận lúc này là hiền lành lắm rồi. Tên đui mù này tốt nhất không nên chọc hắn giận thêm.
Tiếp theo mặc kệ Lâm Văn Phi có nghe hiểu cảnh cáo của hắn hay không, tự nhiên bắt đầu đếm: “Một...”
Lâm Văn Phi thấy Triều Lập Tinh còn hung hăng hơn gã, rốt cục không nhịn được nắm chặt nấm đấm, mạnh mẽ đấm về khuôn mặt nhã nhặn của Triều Lập Tinh.
Bây giờ gã ta đã căm ghét khuôn mặt này tới cực điểm!
Nhìn Lâm Văn Phi hung mãnh vung quyền đấm Triều Lập Tinh, trong xe bỗng có người la hoảng lên. Một vài cô gái nhút nhát thì che mặt luôn không dám nhìn.
Mộng Thiên tuy rằng lá gan có chút lớn, nhưng nhìn một tên đàn ông lực lưỡng vung nắm đấm thép vung tới khuôn mặt trắng nõn của Triều Lập Tinh, thì vẫn sợ tái mặt, kêu lên: “Dừng tay!”
Triều Lập Tinh nhìn nắm đấm mang theo tiếng gió xông đến trước mặt, trên mặt không hiện lên chút sợ hãi nào, mà ngược lại trên mặt treo đầy bực bội.
Xem! Ai cũng cảm thấy hắn dễ ức hiếp!
Cái quái gì vậy? Một phàm nhân không thấy hắn là tu sĩ Tẩy Tủy hay sao? Thấy rồi mà còn dám hung hăng, có dám đấm về phía mặt hắn. Quả thực chán sống!
Xem ra Tẩy Tủy chẳng là cái cóc khô gì, liền một người bình thường cũng dám coi thường.