Bầu Trời Thanh Xuân

Chương 30: Anh đến sao?



Hôm qua nó vừa về đã ngủ một giấc dài tới sáng hôm sau. Chắc do vì hôm qua ngủ quá nhiều nên hôm nay nó dậy khá sớm. Nó đi dạo ngoài sân vườn để hít thở không khí trong lành nơi đây. Nó ngồi trên xích đu, chân đung đưa qua lại, ánh mắt xa xâm nghĩ về anh. Nó ước gì anh sẽ đứng ở trước mặt nó ngay bây giờ luôn. Dù mới xa cách khoảng một ngày thôi mà nó đã rất nhớ anh rồi. Hơi đúng là tuổi trẻ khi yêu có khác mà. Nó đang ngẩn ngơ thì đột nhiên có một người con trai đứng trước mặt nó. Nó cảm thấy dáng người này quen thuộc lắm luôn, nhìn dáng người này cứ như là anh vậy. Nhưng bây giờ làm sao anh có thể đứng trước mặt nó được. Hay là vì nhớ anh quá nên nó ảo tưởng chăng. Nó liền nhìn lên xem xem người này là ai. Nó đứng hình vài giây... Đúng như cảm giác của nó. Anh đang đứng trước mặt nó. Nó không tin vào mắt mình luôn. Nó lấy tay véo vào má nó để xem đây là thật hay là mơ. Và đương nhiên là nó cảm thấy rất đau rồi. Đây là thật ư. Nãy giờ anh cứ đứng đấy nhìn nó mãi thôi. Anh thấy mấy hành động của nó mắc cười làm sao ấy. Anh ôm chặt nó vào lòng.
\- Anh đến thăm em đây. \(Anh thì thầm vào tai nó\)
\- Thật sự là anh rồi. Em vui quá. \(Nó ôm chặt anh vào lòng\)
\- Ủa sao anh biết nhà em ở đây mà đến thế. \(Nó thắc mắc\)
\- Anh Hạ Lăng cho anh biết đấy.
\- Không phải anh đang bận việc công ty sao?
\- Nhưng nhớ em quá biết sao giờ?? \(Anh cười cười\)
\- Hơi anh thật dẻo miệng. \(Nó bĩu môi\)
\- Anh nói sự thật mà.
\- Mà thôi em sẽ đưa anh vào nhà gặp ông và ba, mẹ của em. \(Nó nắm lấy tay anh và hai đứa cùng nhau vào bên trong nhà.\)
Lúc này ông, ba, mẹ và cả anh trai của nó đều đang ngồi ở phòng khách. Mọi người đều biết là có anh người yêu của nó tới nên tất cả đều ngồi ở đó chờ. Ai ai cũng muốn biết bạn trai của nó hoàn hảo đến cỡ nào mà nó thích anh ta đến thế. Anh và nó bước vào.
\- Cháu chào ông, bác trai, bác gái và anh Lăng ạ. \(Anh nó lễ phép cúi đầu chào\)
\- Cháu xin giới thiệu với mọi người. Đây là Khánh Thiên. Anh ấy là bạn trai của cháu ạ. \(Nó chỉ tay về phía anh\)
\- Tiểu Thiên đẹp trai như thế này hèn gì cháu gái rượu của ta lại say đắm như vậy. \(Ông nó cười\)
\- Ông. Cháu không có mà.... \(Nó ngại ngùng\)
\- Thôi thôi. Cháu đừng giấu ông nữa. Ông biết tất cả mà, chỉ là không nói ra thôi. \(Ông vẫn tiếp tục cười\)
\- Ba, mẹ bênh con đi chứ. \(Nó quay sang nũng nịu với ba, mẹ nó\)
\- Ông nội nói đúng quá. Sao ba, mẹ có thể bênh con đây. \(Ba, mẹ nó bật cười\)
Nãy giờ mọi người cứ trêu nó. Anh thấy dáng vẻ của nó bây giờ rất đáng yêu nên anh cũng cười. Nó quay qua thấy anh đang cười vui vẻ.
\- Anh còn dám cười à? \(Nó lườm anh\)
\- Anh không dám nữa. \(Anh mím chặt môi lại, không cười nữa.\)
\- Tiểu Thiên à. Con đừng sợ con bé như vậy. Con mà như vậy nó sẽ làm tới đấy. \(Mẹ nó nhìn anh\)
\- Dạ con không dám ạ. \(Anh mỉm cười\)
\- Mẹ... Sao mẹ lại lo cho anh ấy chứ. \(Nó bĩu môi\)
\- Mẹ tội nghiệp cho thằng bé vì gặp phải con thôi.
\- Mẹ thật là... \(Dáng vẻ của nó lúc này làm cho mọi người phải phì cười\)
Anh ngồi đó nói chuyện với mọi người rất lâu. Mọi người cũng khá ưng ý về anh. Anh đẹp trai, học giỏi, lễ phép, con nhà gia giáo, lại có tiếng tâm nữa, tài giỏi và quan trọng nhất là anh rất thương nó. Ai mà không ưng ý với anh cho được. Nói chuyện một hồi cũng khá lâu, cho đến giờ ăn trưa. Cả nhà đều xuống phòng bếp. Họ quay quần bên nhau ăn uống nói chuyện cứ như là một gia đình vậy. Ông của nó kêu anh ở lại Trung Quốc hết hè rồi hai đứa cùng về Việt Nam đi học. Anh cũng đồng ý. Trong kì nghỉ hè anh và nó cùng nhau đi rất nhiều nơi ở Trung Quốc. Tụi nó đi toàn những nơi lãng mạng và nổi tiếng như: Phượng Hoàng cổ trấn \(đây là nơi rất bình lặng, yên ả. Cảnh vật ở đây siêu đẹp và thơ mộng luôn. Không những cảnh vật đẹp mà ở đây đồ ăn cũng vô cùng ngon luôn. Anh và nó còn chụp lại rất nhiều ảnh với nhau nữa. Có lẽ anh và nó rất thích sự yên tĩnh ở nơi đây.\), Đô thị cổ Lệ Giang \( ở đây cũng không kém gì với Phượng Hoàng cổ trấn cả. Nơi đây còn có một cây cổ thụ rất to nữa. Trên tán cây có rất nhiều thẻ gỗ trên đó được viết tên của những người yêu nhau. Theo như người dân ở đây thì khi hai người yêu nhau đến đây và viết tên lên thẻ gỗ xong rồi treo lên cây thì họ sẽ được hạnh phúc mãi mãi, cho dù là sao này có chia li thì họ cũng sẽ trở về bên nhau thôi. Nó cũng tin vào chuyện này nên nó cùng với anh đã làm theo. Điều nó và anh mong muốn nhất là tụi nó có thể ở bên nhau mãi mãi. Không bao giờ xa cách.\), Trùng Khánh, Tứ Xuyên, Vạn Lý Trường Thành, Tử Cấm Thành,... Những nơi này nó và anh đã cùng nhau đi. Cùng nhau lưu lại những khoảng khắc đẹp nhất của anh và nó. Nó ước gì bây giờ thời gian sẽ dừng lại. Bởi vì nó muốn ở bên cạnh anh mãi mãi. Nó yêu anh, yêu anh rất nhiều.
\- Trái tim của em rất nhỏ và nó chỉ lưu giữ anh trong đó thôi. Vương Khánh Thiên!! Em yêu anh, yêu anh rất nhiều. Nhiều đến mức em không thể ngờ nữa. \(Nó thì thầm vào tai anh\).
\- Trái tim của anh vốn dĩ đang dao động điều hoà nhưng vì gặp em nó đã lệch pha. Hạ An, anh rất yêu em. Anh sẽ mãi yêu em. \(Anh vừa dứt lời thì nó đã cảm thấy có một sự mềm mại, nồng nhiệt đang ở trên môi nó.\)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.