Bầu Trời Thanh Xuân

Chương 45: Đùa à.



\- Vợ à. Đi ăn trưa thôi nào. \(Anh đứng tựa lưng vào cửa\)
\- Ủa không đi ăn với người đẹp à. \(Nó đang nhìn vào màn hình máy tính nghe thấy liền quay lại\)
\- Thì bây giờ anh đang đợi người đẹp của anh đi ăn đây nè. \(Anh cười trêu nó\)
\- Đợi em sao? Đợi em làm gì? Em nghĩ anh nên đi tìm cô nhân viên đang ở ngồi ở quầy lễ tân chờ anh kia kìa. Chắc bây giờ cô ấy đã chuẩn bị một hộp cơm trưa tình yêu ngon lành cho anh đấy. Xuống tìm cô ấy mà lấy đi đừng đứng đây làm phiền em. \(Nó nói với một giọng không thể lạnh lùng hơn được nữa\)
\- Em đang ghen sao??? \(Anh vui mừng\)
\- Đùa à. Em ghen??? Không bao giờ nhé. \(Nó lườm anh\)
\- Em làm anh buồn rồi đấy. \(Anh xụ mặt tỏ vẻ giận hờn \)
\- Hôm nay được người đẹp làm cho bữa sáng tình yêu mà thái độ vậy à...
Nó vừa nói dứt câu thì anh đã tiến đến ôm eo nó lên. Bây giờ mặt nó và mặt anh đang chạm vào nhau. Anh cũng không quên tặng cho nó một nụ hôn sâu đắm.
\- Anh làm gì thế. Đây là công ty đó. \(Nó đẩy anh ra\)
\- Công ty thì sao chứ. Anh hôn vợ anh ai cấm được anh. \(Anh cười và ôm chặt nó\)
\- Em không phải vợ anh nha. \(Nó cau mày\)
\- Nhẫn cũng đeo rồi. Vậy mà em nỡ lòng nào chối bỏ anh sao. Em làm anh tủi thân lắm đấy. \(Anh dụi dụi đầu vào nó\)
\- Tủi thân thì đi kiếm em nhân viên lễ tân kia kìa.
\- Em đang nhây với anh hả. Em tin là anh sẽ "thịt" em ngay tại đây luôn không? \(Anh cười nhếch môi\)
\- Đồ biến thái. \(Nó đẩy anh ra rồi cũng đi xuống dưới luôn\)
\- Vợ ơi chờ anh với... \(Anh vội vã chạy theo nó\)

Nó đi gần đến sảnh thì đột nhiên nó dừng lại.
\- Eva. Tôi nghe nói hồi sáng Vương tổng nhận đồ ăn sáng của cô hả. Cô sướng nhất rồi. Đó giờ chưa thấy Vương tổng để ý đến ai hết mà bây giờ lại nhận đồ ăn sáng của cô.
\- Có gì đâu...
\- Cô chuẩn bị để làm Vương phu nhân đi là vừa. Đến lúc đó đừng quên tôi đấy nhé.
\- Yên tâm đi. Sớm muộn tôi cũng sẽ làm Vương phu nhân cho mà xem.
Lúc này anh cũng vừa đến và nghe được cuộc trò chuyện đó của họ.
\- Trợ lí Kris. Tôi nghĩ anh nên thanh lí tiền lương tháng này của họ đi. Tôi thấy hai người họ chắc không muốn làm việc ở đây nữa rồi. \(Anh bước ra và cũng kéo tay nó ra theo\)
\- Sao lại đuổi họ chứ \(Nó quay sang hỏi anh. Lúc này hai đứa kia vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa\)
\- Bọn họ nói bậy. \(Anh quay sang nhìn nó\)
\- Không phải lúc sáng anh đã tạo cơ hội cho họ hay sao. Bây giờ còn bắt bẻ đòi đuổi người ta nữa chứ.\(Nó cau mày nhìn anh\)
\- Anh...
\- Tiểu thư hãy giúp chúng tôi. Chúng tôi không dám nói bậy nữa. Xin cô nói giúp cho chúng tôi với.
\- Em không cho phép anh đuổi họ.
\- Được được. Anh không đuổi họ nữa. Vợ anh là nhất.
\- Hai cô yên tâm rồi chứ. \(Nó quay sang nhìn hai cô nhân viên đang cúi đầu mong không bị anh đuổi việc\)
\- Dạ cảm ơn tiểu thư. Cảm ôm tiểu thư. Cô thật tốt bụng... \(Hai cô ấy cúi đầu lia lịa để thay cho lời cảm ơn.\)
\- Thôi không cần cảm ơn tôi đâu. \(Nó xua tay\)
Nói rồi nó cũng đi thẳng ra ngoài luôn.
\- Tôi không muốn chuyện này xảy ra lần nữa. \(Anh nói xong cũng chạy theo nó ra ngoài luôn\)
\- Từ nay chắc tôi không dám mơ cao nữa. \(Eva lắc đầu\)

\-\- Tại cổng của tập đoàn \-\-
Tin... tin... tin...
\- Lên xe đi vợ ơi. Đừng giận anh nữa được không. Anh biết lỗi rồi. \(Anh láy xe theo nó\)
\- Anh biết lỗi gì. \(Nó quay lại\)
\- Anh không nên làm vậy. Chuyện gì anh cũng sai hết. Em đừng giận anh nữa mà. Em lên xe đi.\(Anh ra sức năn nỉ nó\)
\- Thôi được. Tạm tha cho anh lần này đấy. Nếu mà dám có lần sau nữa thì em sẽ xử lí anh cho xem. \(Nó leo lên xe\)
Sau khi anh giúp nó thắt dây an toàn thì anh cũng láy xe đến một nhà hàng Nhật nổi tiếng nhất ở đó.
Nó và anh bước vào với ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ và đương nhiên là cũng có phần ghen tị của nhiều người ở đó mà. Nó và anh như là tâm điểm ở đó vậy. Anh kéo ghế cho nó ngồi và hai đứa nó bắt đầu gọi món ăn lên. Mấy chuyện này thì nó là rành nhất rồi. Nó là một đứa có cực kì có tâm hồn ăn uống luôn. Lần nào đi ăn với anh hay là với Quỳnh, Gia Khiêm nữa thì nó cũng là người chọn món ăn hết. Sau khi đồ ăn được đem lên thì nó bắt tay vào công việc ăn uống không ngừng nghỉ của nó luôn. Anh và nó đang ăn thì đột nhiên anh dừng đũa lại.
\- Em cũng sắp kết thúc khóa thực tập ở đây rồi phải không?
\- Còn hơn một tuần nữa mà. Anh định đuổi em về hay gì? \(Nó lườm anh\)
\- Không. Anh định nói khi nào em về thì anh sẽ cùng em về. Lúc đó anh sẽ chính thức ra mắt lại với gia đình em luôn.
\- What??? \(Nó ngước mặt lên nhìn anh với vẻ mặt bất ngờ\)
\- Anh định làm gì hả.
\- Hỏi cưới em chứ chi. Có vậy cũng hỏi.
\- Không nhá. Em chỉ mới 22 tuổi thôi mà.
\- Em không muốn lấy anh sao. \(Anh nhíu mày\)
\- Không phải. Nhưng nó nhanh quá em chưa chuẩn bị kịp.
\- Không cần phải chuẩn bị đâu. Mọi thứ đã có anh lo rồi mà. Anh sẽ cân cả thế giới vì em mà. Em quên rồi sao.
\- Thôi đừng nói trước. Tới đó đi rồi tính nhé.
\- Được được. Em ăn đi. \(Anh gấp thức ăn cho nó\)
" Anh sẽ khiến em phải trở thành cô dâu đẹp nhất và hạnh phúc nhất thế giới này. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.