Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 17



Nước rốt cục cũng nguội, lâu như một thế kỷ.

Lan Hinh cầm lấy bàn tay Ninh Vũ, vỗ về mu bàn tay, hỏi: “Khi nào thì về?”

Ninh Vũ ngẩn ra, cũng không trả lời, chỉ đưa ly nước cho Lan Hinh: “Uống chút nước đi.”

“Đã đặt vé chưa?” Lan Hinh uống ngụm nước, lại hỏi.

“Đặt rồi, ngày kia bay.” Ninh Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng nói, tâm tình có vẻ xa xăm.

“Còn hai ngày.” Lan Hinh nở nụ cười: “Hai ngày tới trong tiệm cũng không bận lắm, tôi sẽ về nấu cho em ăn, chờ đến khi em đi, hai ngày sau đó tôi cũng về nhà.”

“Cá trong tiệm thì sao?” Ninh Vũ lấy một tờ giấy ăn đưa cho Lan Hinh, Lan Hinh lau vụn bánh quy còn vương bên môi.

“Nhân viên cửa hàng có người bản địa, mỗi lần tôi không ở đây đều do cô ấy trông coi.” Lan Hinh cười bỏ chăn ra: “Em cũng thật là, vẫn còn nhớ đến việc đó, chẳng lẽ tôi có thể để gần hai trăm con cá bị đói chết?”

“Chắc sẽ không…Chị không nỡ…..” Ninh Vũ ngượng ngùng cúi thấp đầu: “Thân thể chị không tốt, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, để em đi mua đồ ăn.”

“Tật xấu này cứ ăn no sẽ ổn, không sao cả.” Lan Hinh cười cười, khí sắc quả nhiên tốt hơn. Miệng vừa nói xong liền muốn đứng dậy.

Ninh Vũ đưa tay chặn bả vai của cô, ấn cô ngồi lại trên giường: “Em đi. Chị nghỉ ngơi một lát đi.”

Lan Hinh nhìn bộ dáng trịnh trọng của Ninh Vũ, cũng chiều theo ý nàng: “Cứ chọn món em thích.”

Khi Ninh Vũ ra khỏi nơi Lan Hinh ở đã hơn một giờ, áo khoác của nàng còn ở trên người Lan Hinh, cho nên lúc đi, Lan Hinh liền đưa chiếc áo lông mới màu vàng cho nàng mặc.

Ra cửa, Ninh Vũ liền vội vàng gọi cho Ninh Hoà: “Ba, hạ đường huyết là bệnh gì thế? Nghiêm trọng lắm không? Cần chú ý gì?”

Ninh Hoà ở bên kia nhíu mày: “Ai bị hạ đường huyết?” Ông đương nhiên biết Ninh Vũ không bị bệnh này.

“Chị Lan Hinh, tình trạng hôm nay của chị ấy thật không tốt.”

“Có thể là do thiếu dinh dưỡng, cần phải điều dưỡng, bồi bổ khí huyết, bình thường ăn đồ ở nhà nhiều một chút, đừng để bị đói, để cô ấy mang theo bên người ít đường. Tình hình nghiêm trọng quá thì phải tới bệnh viện.” Ninh Hoà thở dài một tiếng: “Cô bé đó chính là như vậy, không biết yêu quý bản thân gì hết.”

Ninh Vũ trầm mặc một chút, câu “thiếu dinh dưỡng” kia như một cây gai trực tiếp đâm trái tim nàng chảy máu. Ninh Vũ cố gắng khiến bản thân bình tĩnh một chút rồi mới mở miệng, nhưng đến khi nói vẫn như cũ khó tránh khỏi bực dọc: “Ba, vì sao ba không thể đối xử với chị ấy tốt một chút?”

Ninh Hoà ở bên kia tựa hồ nghe không hiểu ý Ninh Vũ, hơi ngừng một chút: “Đây chính là con đường mà cô ấy đã chọn, lúc trước ba để cô ấy chọn, là đi theo ba hay là muốn tự mình đầu tư, cô ấy lựa chọn cái sau. Bất quá, tiểu Vũ, con đường của mỗi người đều khác biệt, tình huống của cô ấy cũng khác người ta, có lẽ người khác muốn phát triển lâu dài, mà điều đầu tiên cô ấy muốn lại là nuôi sống bản thân, nuôi sống người nhà……Kỳ thật cô ấy không sai, chỉ là hơi vất vả một chút.”

Ninh Vũ nghe lời ba mình nói, cắn cắn môi, trong khẩu khí đột nhiên có tia lửa giận: “Nếu ba đã biết chị ấy khó khăn như thế, vì sao ba không thể đối xử tốt với chị ấy hơn? Nào dì Dương, nào dì Lý, ba tặng thứ này thứ nọ, gần như muốn cái gì đều đưa cái đó, nhưng cùng là tình nhân của ba, vì sao ba không thông cảm Lan Hinh khổ sở đến mức nào? Chị ấy ở một căn phòng rách nát, sớm đi tối về, tiếc không dám mua quần áo, không dám tiêu tiền mua đồ ăn ngon cho mình, xanh xao vàng vọt, thiếu dinh dưỡng…..”

Ninh Hoà kinh ngạc với cơn tức giận bùng nổ đột ngột của Ninh Vũ, đây là lần đầu tiên suốt bao năm qua, Ninh Vũ không e dè chỉ trích Ninh Hoà ngay trước mặt, điều này khiến Ninh Hoà cảm thấy có chút loạn: “Tiểu Vũ…..Con nói cái gì mà….tình nhân?” Ninh Hoà do dự một lúc mới phun hai chữ “tình nhân” ra khỏi miệng nổi.

Ở bên ngoài, hai chữ này đối với một người đàn ông mà nói thì quá mức bình thường, nhưng ở trước mặt con gái mình nói hai chữ này, vẫn là lần đầu tiên Ninh Hoà nói, có chút không được tự nhiên, có chút khó chấp nhận được, cũng có chút kinh ngạc, cứ cảm thấy con gái mình vốn là một đứa trẻ ngoan, nội liễm nhã nhặn, lại đột nhiên nghe được từ miệng nàng hai chữ đó, rất đột ngột.

Nhưng Ninh Hoà cũng đột nhiên nhờ những lời của Ninh Vũ mà nhận ra, con gái đã trưởng thành, không còn là một đứa trẻ ngoan được mình nuôi ở nhà nữa.

Ninh Hoà không khỏi thở dài một tiếng, kỳ thật mình cũng già rồi, chỉ là mình không phát hiện mà thôi.

“Phải, nếu đều là tình nhân của ba, vì sao không thể đối xử với chị ấy tốt hơn?” Cảm xúc của Ninh Vũ có chút kích động. Đây cũng là lần đầu tiên trực tiếp nói tới vấn đề này với ba nàng, điều đó khiến nàng có chút khẩn trương, cũng có chút kích động, còn bởi vì nỗi đau lòng vì Lan Hinh, nỗi căm hận với thân phận tình nhân của Lan Hinh, khiến cho cảm xúc có vẻ hơi mất khống chế.

“Ai nói với con Lan Hinh là tình nhân của ba?” Ninh Hoà có vẻ không biết nói gì.

“Ba nói mà…..” Ninh Vũ bật thốt.

“Ba nói thế khi nào?” Ninh Hoà cảm thấy có chú oan uổng.

Ninh Vũ không nói gì, điện thoại một trận trầm mặc. Ninh Hoà đương nhiên chưa từng nói Lan Hinh là hình nhân của ông. Ninh Hoà làm một người cha đương nhiên không có khả năng nói với con ai là tình nhân của mình. Cho nên Ninh Vũ cảm thấy, Ninh Hoà có nói hay không cũng không quan trọng.

Quan trọng là thái độ của một người. Nữ nhân đi bên cạnh Ninh Hoà cũng không ít. Ninh Vũ không phải đồ ngốc, nàng phân biệt được, cho nên khi Ninh Hoà ở trên bàn cơm nói với nàng, ông bỏ vốn giúp Lan Hinh mở một tiệm cơm ở gần trường, Ninh Vũ có tới đó học thì nhờ cô chăm sóc, hơn nữa nói năm đó gặp gỡ Lan Hinh thế nào, Lan Hinh là một cô gái xuất sắc ra sao, Ninh Vũ đã muốn kêu ngừng.

Vì sao ba phải bỏ tiền cấp vốn mở nhà hàng cho một người mà mình không thể làm việc chung? Không cần nói cũng biết, Ninh Vũ tin tưởng, Lan Hinh khẳng định có một chân với ba mình.

Khi đó Ninh Vũ không biết Lan Hinh, cho nên không muốn nghe, cũng không muốn quản chuyện yêu đương của ba, chỉ cần không tiến vào nhà họ Ninh, là nữ nhân của ai có khác nhau sao? Chỉ cần ba vui là được.

Điều duy nhất khiến Ninh Vũ để ý bất quá chỉ có một điểm – đàn chị của mình. Tốt nghiệp một trường Đại Học không tệ, một cô gái gia giáo như thế dĩ nhiên cũng buông bỏ tôn nghiêm, đi làm tình nhân cho người khác, điều này khiến Ninh Vũ cảm thấy châm chọc, cũng càng khinh bỉ người tên Lan Hinh đó…..

Cho nên lời ba nói, có đáp án hay không cũng đâu có gì khác nhau. Có một số việc, không cần chính miệng nói ra…..

Ninh Hoà ở bên kia cảm giác được sự im lặng bướng bỉnh của Ninh Vũ, đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Vũ, con hiểu lầm rồi. Ba và cô ấy không có nửa phần quan hệ như con tưởng tượng đâu.”

Ninh Vũ lại trầm mặc, chính là trong sự im lặng lần này, nàng cơ hồ nghe được tiếng tim đập của mình. Phải không? Thật sự là hiểu lầm sao?

Ninh Hoà lại mở miệng: “Có một số việc ba không nói cho con, ba vẫn thường giúp đỡ một số sinh viên nghèo được đi học. Lúc gặp được Lan Hinh, cô ấy đã sắp tốt nghiệp, không thuộc phạm trù ba hay giúp đỡ, nhưng tình hình của cô ấy đặc thù, ba từng trao đổi với cô ấy một thời gian, coi như một bài khảo sát nho nhỏ. Sau đó cảm thấy cô ấy đáng giá ba giúp đỡ, cho nên ba đã hỏi cô ấy muốn theo ba, vào công ty ba làm, hay muốn tự mình đầu tư. Cái trước, cơ hội phát triển sẽ khá lớn, nhưng không thể giải quyết được vấn đề cấp bách trước mặt, bất quá ba có thể giúp đỡ học phí cho em trai em gái của cô ấy. Còn phương án hai, là ba đầu tư cho cô ấy một số tiền, để cô ấy tự lựa chọn làm gì. Lan Hinh chọn phương án sau.”

“Ba, ba nói là, ba và chị ấy thực sự không có gì?” Thanh âm Ninh Vũ trầm thấp, có chút run rẩy.

“Đương nhiên, cô ấy chỉ là một đối tượng cần giúp đỡ của ba thôi. Chỉ thế thôi.”

Cúp máy, Ninh Vũ ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất tự cho là đúng. Lan Hinh là một cô gái tốt biết bao, sao mình có thể từ ban đầu đã đặt cô ấy vào vị trí tình nhân được?

Trong đầu Ninh Vũ hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ, cô tay cầm cà men, mặc quần áo rẻ tiền, mái tóc mềm mại sạch sẽ buộc sau đầu, thân thể gầy yếu mà sắc mặt bình tĩnh, mặt mày tú lệ lại dễ gần — nụ cười của cô như bầu trời hôm nay, trong trẻo tinh khôi…..

Ninh Vũ mặt mỉm cười, không khỏi nhớ lại từng kỷ niệm, cô nắm tay mình, đi trong đám đông, thân mình gầy yếu bị dòng người đủ sắc màu che lấy, nhưng bản ngã của cô lại khiến cô vĩnh viễn ngạo nghễ độc lập, như hoa sen mới nở. Cô đứng trước một loạt bể cá, dùng ánh mắt mềm mại nhìn chúng, nhìn tình yêu của người khác, vô số chuyện xưa của họ, trong ánh mắt lộ ra sự an tĩnh và ấm áp. Cô nhìn mình ăn ngấu nghiến, trong ánh mắt lại đong đầy ý cười, ôn nhu đến khiến người ta tan chảy. Cô ôm mình vào lòng, ngủ say sưa êm đềm, an tĩnh đến nỗi vào trong giấc mơ cũng vậy…..

Người như thế sao có thể là tình nhân của người khác? Một sinh mệnh rời xa ồn ào náo động, rời xa chốn nhà lầu xa hoa, rời xa thế tục, rời xa danh lợi, rời xa dục vọng…..Cô như thể một đoá hoa xinh đẹp nhất trần, thanh nhã mà mỹ lệ……

Ninh Vũ nghiêng đầu nhìn lên cửa sổ tầng năm, khoé môi lộ ra nụ cười hiếm hoi, sau đó vung tay tự tát mình một cái, xem như trừng phạt. Sau đó nàng vội vàng chạy ra khỏi khu chung cư, bắt ta xi đến Trung tâm thương mại.

Rau dưa không cần nhiều, bình thường Lan Hinh hay lấy trong tiệm. Thịt cũng không cần nhiều, tuy thời tiết lạnh, nhưng trong nhà không có tủ lạnh. Hoa quả cũng ít thôi, hoa quả phải ăn tươi mới ngon.

Cần mua một ít chocolate, Lan Hinh mà bị hạ đường huyết có thể lập tức bổ sung. Thịt bò cũng cần, để bổ sung năng lượng.

Một thùng sữa để bổ sung dinh dưỡng, mười sáu hộp một thùng, Lan Hinh có thể mang theo về nhà. Còn một thùng có lẽ chờ khi mình về nhà nghỉ rồi quay lại có thể mua một thùng mới. Phối hợp với bánh mỳ của Pháp, để làm bữa sáng, Lan Hinh không thích lòng đỏ trứng cho lắm. Như vậy Lan Hinh có thể cam đoan ăn bữa sáng đúng giờ sớm một chút.

Đến khu bán trứng hỏi một chút xem loại trứng nào tốt, nhân viên bán hàng liền đề cử trứng chim xanh, cho nên mua hai vỉ, có thể ăn sáng và ăn tối. Chân giò hun khói cũng mua hai túi, có thể xào với trứng, mà khi thật sự đói cũng có thể trực tiếp ăn để đỡ đói.

Đến khu đồ điện, liền mua một máy lọc nước, nhìn giá tủ lạnh, ngẫm nghĩ, tiền trong thẻ không đủ, tạm thời chưa mua. Chờ sau này đổi nơi ở thoải mái hơn cho Lan Hinh, tủ lạnh hẳn sẽ có, không cần mua…..

Đến khu bách hoá mua một đôi găng tay thật dày, mỗi ngày Lan Hinh ra khỏi nhà tay sẽ không bị đông lạnh nữa. Còn mua thêm một chiếc khăn quàng, cổ sẽ không bị gió, ấm hơn một chút…..

Đợi điên cuồng mua sắm xong, đã mất mấy tiếng đồng hồ, xe đẩy đã đầy tràn, cũng may phục vụ ở đó có vẻ tốt, vừa gặp người Quản lý ở đó, thấy một cô gái mua nhiều đồ đến vậy, liền kêu nhân viên tới bê đồ về giúp.

Đợi đến khi đi được nửa đường, Ninh Vũ nhìn đồng hồ…..Lúc này nàng vốn nên đến sân bay để đổi vé…..

Ninh Vũ cười, gọi cho Ninh Hoà: “Ba, giúp con đặt vé máy bay ngày kia đi…..Chuyến bay hôm nay, con nhầm.”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.