Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 20



Lúc Ninh Vũ đi, Lan Hinh tiễn nàng ra sân bay, đây là yêu cầu của Ninh Vũ.

Buổi sáng, nàng ôm Lan Hinh làm nũng: “Đi tiễn em nhé……Em muốn phút cuối cùng trước khi rời đi vẫn có thể nhìn thấy chị……Em không nỡ xa chị!”

Lan Hinh mỉm cười, ngẩng đầu lên, hôn cằm nàng, sau đó dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn một cái: “Biết bao giờ em mới chịu lớn đây?”

Ninh Vũ lẩm bẩm: “Em còn nhỏ lúc nào chứ, dáng vóc còn cao lớn hơn chị này……Em là không nỡ, muốn giờ phút nào cũng có thể nhìn thấy chị, chị lúc nào cũng ở bên em. Đi tiễn em nhé, được không?”

Lan Hinh dịu dàng cười gật gật đầu: “Ừ!”

Khi sắp chia tay, Ninh Vũ đứng xếp hàng đợi kiểm tra, đi một bước lại ngoái lại nhìn, chưa đi được bao xa đã vòng lại, ôm chặt lấy Lan Hinh: “Thật sự không nỡ xa chị! Chị phải tự chăm sóc bản thân đấy, ăn cơm đúng giờ, phải chăm sóc thân thể, đợi đến khi chúng ta gặp lại, em hy vọng trên người chị có thêm chút thịt.”

“Sao thế? Ghét bỏ tôi da bọc xương à?” Lan Hinh cười cười nhéo mũi Ninh Vũ: “Không phải em cũng thế sao, như một cây gậy trúc ấy. Về nhà phải bồi bổ chăm sóc tốt vào.”

Lan Hinh nói xong lại đẩy Ninh Vũ: “Đi nhanh lên, mọi người nhìn chúng ta kìa.”

“Nhìn thì nhìn, có quan hệ gì đâu, chuyện của chúng ta, quan tâm đến người khác làm gì…..À, phải rồi, chị nói xem, ba em sẽ đồng ý cho chúng mình ở bên nhau chứ?” Ninh Vũ nhìn Lan Hinh, có chút mờ mịt: “Thật ra nếu không phải chị cần về nhà đón tất niên thì lần này em thật sự muốn đưa chị đi gặp ba em. Ông ấy thích chị như thế, hai năm chưa gặp rồi, nếu thấy chị nhất định sẽ rất vui.”

Ninh Hoà chỉ có một cô con gái là Ninh Vũ, tuy phải đi công tác nên ở gần thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng ông yêu con bao nhiêu thì Ninh Vũ biết. Nhiều năm qua, Ninh Vũ muốn gì, chỉ cần Ninh Hoà biết thì dù ông có bận rộn đến đâu, dù ở nơi nào cũng nhất định sẽ tìm bằng được về cho nàng vui. Trong đầu Ninh Vũ đã tưởng tượng ra cảnh một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.

“Em định kể chuyện của hai chúng ta cho chú Ninh nghe?” Lan Hinh nhìn Ninh Vũ, lòng chấn động, nhưng vẫn dùng ngữ điệu bình thản nói.

“Đương nhiên, chúng ta không thể được tất cả mọi người trên đời chấp nhận, nhưng em sẽ cố gắng để chị sống dưới ánh mặt trời. Người khác nhìn nhận thế nào em cũng không để ý, nhưng em hi vọng có thể nhận được sự chấp thuận của người thân duy nhất của mình. Em hy vọng, chị có thể đường đường chính chính sống trong cuộc sống của em.” Ninh Vũ mỉm cười, dùng khẩu khí chắc chắn lại mang theo hứa hẹn nói với Lan Hinh.

Lan Hinh nhìn trạm kiểm soát an ninh, đội ngũ kiểm tra sắp đến người cuối cùng, mà trong lòng lại dâng lên một cảm giác lo lắng. Khiến một thứ tình yêu như thế có thể sống dưới ánh mặt trời, để mình đường đường chính chính tồn tại trong cuộc sống của em ấy? Đây là một lời hứa hẹn khiến người ta chờ mong mà hạnh phúc biết nhường nào. Đó không chỉ là lời ngon tiếng ngọt, mà còn cần nhiều dũng khí hơn. Ninh Vũ cũng không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, có lẽ nàng không biết việc này sẽ gian nan đến đâu, nhưng đương nhiên nàng hiểu được lời hứa này đại biểu cho điều gì.

“Tiểu Vũ…..” Lan Hinh mỉm cười, đưa tay vuốt ve má Ninh Vũ.

“Dạ?”

“Mau vào đi, nếu không sẽ trễ mất…..” Lan Hinh cưng chiều nhìn nàng, lúc này cô không chút che dấu tình yêu say đắm của mình.

Ánh mắt dịu dàng tươi đẹp đó khiến Ninh Vũ không khỏi hơi nghiêng đầu, hôn lên má Lan Hinh một cái: “Em sẽ rất nhớ chị, chị cũng phải nhớ em đó!”

Lan Hinh nhìn Ninh Vũ, khi nàng chìm đắm trong tình yêu lại càng vui vẻ, càng thêm hoạt bát, cũng càng giống một đứa con nít.

Ninh Vũ nói xong liền muốn xoay người đi, Lan Hinh lại kéo tay nàng: “Tôi sẽ nhớ em, nhưng mà, em hãy đồng ý với tôi một việc…..”

“Chuyện gì thế? Chỉ cần em có thể làm được.”

“Trước khi em tốt nghiệp đại học, không cần thiết để chú Ninh biết chuyện giữa chúng ta. Đừng nhắc tới dù một chữ. Được không?”

“Vì sao?” Ninh Vũ hơi nhíu nhíu mày.

“Cứ đồng ý với tôi đã, sau này sẽ nói cho em biết.” Lan Hinh ôn hoà cười, chỉnh trang lại quần áo giúp Ninh Vũ: “Đi nhanh đi.”

Ninh Vũ nghi hoặc nhìn Lan Hinh, muốn nói lại thôi, rốt cục gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Chờ Ninh Vũ dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Lan Hinh mới chậm rãi xoay người đi.

Bầu trời bên ngoài vẫn lạnh thấu xương. Lan Hinh thoải mái cười, để Ninh Vũ yên tâm dồn tâm tư vào chuyện học hành đã. Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, thời gian cũng có thể khiến người ta có nhiều trải nghiệm, đợi qua mấy năm nữa nếu Ninh Vũ vẫn là Ninh Vũ, nếu em ấy vẫn nguyện trao cho mình một bầu trời tràn ngập ánh dương quang, khi đó, em ấy đại khái càng có thể học được cách để bảo vệ một người, mà mình, tự nhiên tuyệt đối sẽ không lùi bước……

***

Cách năm mới chỉ còn vài ngày, người nhà đã gọi đến mấy lần hỏi chừng nào cô có thể trở về.

Lan Duệ hứng trí bừng bừng kể, ở nhà đã giết heo rồi, làm không ít lạp xưởng và thịt khô. Lúc Lan Duệ đang gọi điện thoại, Lan Gia ở bên cạnh cũng cướp lời, ở ngoài bờ đê người ta đang đốt mấy cành cây bách, thơm lắm.

Mùa đông đến, khắp ngọn núi toàn cành khô, ngay cả cỏ trên vách núi cũng khô vàng dễ cháy. Chỉ mỗi mấy cây tùng cây bách xanh tốt bốn mùa, đến trước Tết thường sẽ có người lên núi chặt một ít cành về. Sau đó ở trên bờ đê dựng hai cái giá hình tam giác, ở giữa đặt hai thanh gỗ mới tinh, sau khi chia ra rồi thì đem thịt cắt sẵn cùng lạp xưởng đặt phía trên, sau đó đốt lửa ở dưới, bỏ mấy cành bách tươi lên. Đợi lửa tắt, chỉ còn mịt mờ khói trắng như tuyết, xông bề mặt đám thịt khô.

Đợi xông khói cả ngày, lạp xưởng chuyển màu vàng vàng, thi thoảng mỡ nhỏ giọt xuống đống lửa, mà miếng thịt khô thơm nồng mùi cây bách hun khói, thứ hương vị đó khiến người ta tưởng niệm. Ở thành phố rất khó mua được, mà ở nhà nông, nó đại biểu cho ngày hội đoàn viên sắp đến, người đi xa sắp trở về. Nó cũng đại biểu cho một năm thu hoạch được mùa, đại biểu cho cuộc sống ngày càng thoải mái, thời khắc như vậy, ai nấy đều hạnh phúc, vui vẻ, dù suốt năm qua từng trải qua biết bao chuyện không vui, từng bao nhiêu lần lòng đầy chua xót……

Nhiều năm trước trong dĩ vãng, mỗi lần đến lễ tất niên, hàng xóm đều luôn làm việc này rất long trọng. Trẻ con từ nhỏ đến lớn khắp thôn, chạy từ đầu thôn đến cuối thôn, cãi nhau ầm ỹ chung quanh chỗ khói sương nồng đậm, giúp người lớn để ý lửa —- vừa không để lửa hoàn toàn tắt, cũng không thể để lửa cháy quá lớn…..Đó cảm giác là một việc rất quan trọng.

Nhớ rõ trước kia luôn hâm mộ người khác, bởi vì suốt bao năm qua, trong nhà chưa từng có cơ hội như vậy, cho nên khi Lan Duệ và Lan Gia vui vẻ miêu tả ở đầu bên kia điện thoại, Lan Hinh cũng không kìm được ý tưởng muốn chạy nhanh về nhà.

Về nhà cực kỳ phiền toái, đi xe lửa hơn ba mươi tiếng đến thị trấn, sau đó đổi ô tô, rồi chuyển qua xe máy, cuối cùng còn đi bộ đường núi một đoạn…..Kỳ thật một năm cũng trở về đó hai lần, một lần là Tết âm lịch, lần khác là dịp nghỉ hè. Nhưng hành trình xa xôi đó lại nhất định mỗi lần về đều khắc sâu trong lòng, có cảm giác mình trở về, có cảm giác lòng trầm lắng…..

Lan Hinh sửa sang lại căn phòng mình ở một chút, dọn dẹp qua loa, sau đó bắt đầu hành trình về nhà. Không biết là ai để lộ tin tức mình về, đi được nửa đường lại bất ngờ nhận được điện thoại của bạn bè hồi Trung học, nói bạn bè tụ họp, kêu Lan Hinh phải tham gia. Lan Hinh không tiện từ chối, dù sao tốt nghiệp Trung học đã sáu năm, lần đầu tiên có người tìm mình mời mình tham gia hoạt động như vậy……

Trung học đối với Lan Hinh mà nói cũng không có gì tốt đẹp để nhớ lại, tựa hồ là những ngày mình mặc quần ngắn cũn, đến giờ thể dục sẽ gặp chuyện xấu hổ, rồi đến mùa đông sẽ bị lạnh đến run rẩy…… Nhớ mang máng một vài lời đùa cợt, bất quá cho tới bây giờ đã sớm mơ hồ, quá khứ dù sao cũng đã qua đi. Chẳng ai từng lưu lại điều gì trong sinh mệnh người nào cả……

Đợi đến khi xuống xe, Lan Hinh cảm thấy dưới chân có chút đứng không vững, hơn ba mươi mấy tiếng đi xe lửa, Lan Hinh ngồi ghế cứng nên có chút chịu không nổi.

Trên thực tế, đây cũng là một trong số nguyên nhân cô rất ít khi về nhà, vì quá xa, mất quá nhiều tiền lộ phí, không bằng gửi về giúp gia đình, không bằng gửi cho Lan Duệ và Lan Gia làm phí sinh hoạt, hoặc là giúp hai đứa mua hai quyển sách mà chúng thích đọc…..Đám trẻ nhà nghèo luôn hy vọng mỗi một đồng tiền đều dùng đáng giá, cho dù đến nay Lan Hinh tốt xấu gì cũng được coi như một bà chủ nho nhỏ, tuy tiền không kiếm được bao nhiêu, nhưng dù sao cũng đã tốt hơn biết bao nhiêu lần những năm tháng áo rách quần manh, ăn không đủ no ngày trước rồi. Nhưng sự ý thức nguy cơ với tiền tài đã khắc sâu trong xương cốt vẫn tuỳ thời nhắc nhở cô phải chú ý nên tiêu xài thế nào.

Đám trẻ nhà nghèo tựa hồ thực dễ dàng đi theo hai chiều hướng cực đoan, hoặc rất dễ dàng lãng phí, bởi vì chưa từng có được, cho nên đến lúc có liền không biết phải chi tiêu thế nào. Còn một loại khác là cực kỳ tiết kiệm, bởi vì quá sợ hãi những ngày khổ cực bần hàn, cho nên luôn hy vọng giữ cho mình một đường lui, nếu không sẽ không có cảm giác an toàn. Lan Hinh là kiểu người sau, cô cũng không keo kiệt, rất tiết kiệm, nhưng cô vẫn sợ ăn không đủ no, luôn hy vọng mỗi bữa cơm đều có thể nhìn thấy thịt, có lẽ cũng là di chứng của sự bần cùng…..

Cửa nhà ga có chút chật chội, Lan Hinh theo hàng người đi cuối cùng, chậm rãi đi ra ngoài — nhà ga tựa hồ vĩnh viễn là một nơi chật chội, mà giờ vừa vặn lại là thời điểm cao trào khi người đi xa làm công trở về……

Lan Hinh nhìn những hành khách mặt mày tiều tuỵ, vai vác bao lớn bao nhỏ, nhưng đôi mắt lại tràn đầy niềm hạnh phúc khi được trở về nhà, cùng đổ về cửa nhà ga liền nhịn không được cảm khái — Trên thế giới này luôn có rất nhiều người vì bị cuộc sống bức bách mà phải rời khỏi hạnh phúc của mình, cô liền đột nhiên nhớ tới cuốn [Ly biệt câu] của Cổ Long, tựa hồ nội dung gì cũng đã quên mất, chỉ nhớ rõ một câu: Ly biệt, là vì còn gặp lại!

Những người này hẳn lòng mang tâm tình như thế rời đi, mà nay lòng lại đong đầy tâm tình như thế trở về. Nhà bọn họ ở nơi này, cội nguồn ở đây. Niềm hạnh phúc và sự kỳ vọng của họ cũng ở chỗ này.

Bất tri bất giác, đi ra khỏi cổng nhà ga. Lan Hinh ngẩng đầu nhìn bầu trời quê nhà, trong trẻo, mang theo sự sạch sẽ của thành phố nhỏ……

“Lan Hinh…..Lan Hinh…..” Có người cao giọng gọi tên cô giữa đám đông.

Lan Hinh có chút mơ hồ hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt đầy tươi cười giữa đám người, anh ta dùng sức vẫy tay với mình…..Có chút quen mặt, nhưng rốt cuộc đã quên mất là ai rồi.

Người nọ thấy Lan Hinh nhìn mình liền vội vàng rẽ đám đông chạy tới, sau đó lúc Lan Hinh còn chưa kịp phản ứng đã đưa tay đón lấy cái túi khoác trên vai Lan Hinh.

Lan Hinh chỉ cười không nói…..Bởi vì không biết phải nói gì mới phải, người này hẳn là bạn học Trung học với mình, đáng tiếc mình không nhớ tên anh ta, việc này đương nhiên đồng nghĩ với việc không lễ phép.

“Không nhớ rõ tôi à?” Chàng trai kia cười rộ như nắng, nghiêng đầu nhìn cô, sau đó lại nói tiếp: “Dọc đường hẳn vất vả lắm nhỉ, ngồi tàu hoả hơn ba mươi tiếng mà. Mấy bạn học khác sợ cậu không tìm được đường nên cử tôi chạy tới đón cậu đó……”

“Ha ha, thật sự không biết đường, có điều, tới đón tôi, không tình nguyện phải không?” Lan Hinh nở nụ cười, nụ cười của chàng trai này giống bầu trời nơi đây, trong trẻo mà sáng lạn, không giống sự rét lạnh của phương bắc, khiến người ta cảm thấy nhiệt tình mà ấm áp. Cảm giác như vậy khiến Lan Hinh hơi chút thả lỏng.

“Sao có thể chứ, là tôi chủ động xin đi giết giặc……Hơn sáu năm không gặp, cũng không liên lạc được với cậu, lần này trở về mới từ chỗ bạn học biết cách liên lạc với cậu, hơn nữa biết cậu sẽ tới tham gia họp mặt bạn cũ, cho nên tôi vội vàng nhận lệnh, chủ động đi đón cậu……Cậu không biết đâu, lớp trưởng lão nhân gia hắn còn đương trường cười chọc tôi ‘Miêu Chấp à Miêu Chấp, ông đúng là cái đồ thấy sắc quên bạn, biết Lan mỹ nữ về liền vội vội vàng vàng chạy tới đón. Để mọi chuyện lại cho tụi tôi làm cho, chuyện tốt đều để ông chiếm hết’ ……” Miêu Chấp giơ ngón tay, vừa chỉ đường vừa giả bộ vẻ mặt khổ đại cừu thâm của lớp trưởng kể lại.

Thế này Lan Hinh mới nhớ ra, người này tên là Miêu Chấp, lúc trước ở trong lớp tựa hồ cũng là một nhân vật phong vân, mà phong vân thế nào thì mình thật ra không biết, chỉ nghe nói ba cậu ta là quan lớn của ngành nào đó ở huyện, gia cảnh tốt lắm, ừ, mà chính bản thân cậu ta, bề ngoài đẹp trai, học lại tốt, biết cách ăn nói, rất giỏi khiến mấy cô gái vui. Hồi đi học hình như trong lớp cũng có mấy cô bạn thích cậu ta, khi đó cô bận học cho nên chưa từng để ý, nay thật ra lại hoàn toàn quên sạch người này…..Không ngờ hôm nay lại là cậu ta tới đón.

“Miêu đại soái ca tới đón, đương nhiên là vinh hạnh của tôi……” Lan Hinh cũng cười, mình cũng thật là, hình như hồi đi học chưa từng để ý những người xung quanh! Lúc này thật ra bị xấu hổ một lần, bất quá cũng may, Miêu Chấp này thông minh, biết nhất định mình đã quên mất cậu ta là ai nên vội vàng tự khai báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.