Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 35



Hơn một giờ sáng, chị em Lan Hinh mới tắm rửa xong, nằm lên giường nghỉ ngơi.

Lan Hinh đã mệt mỏi, nhưng Lan Gia hiển nhiên cũng không định buông tha cho cơ hội ở chung một mình, không bị ai quấy rầy này. Đoạn nhạc đệm nho nhỏ của màn tỏ tình lúc trưa Lan Gia đã kể lại cho Lan Hinh nghe, nhưng rất rõ ràng, Lan Hinh không hề hứng thú với việc này, nghe xong chỉ cười nói: “Tiểu Vũ trông ngốc ngốc mà cũng có thể tạo nên bầu không khí như thế nhỉ.”

“Còn gì nữa?” Lan Gia muốn nghe đánh giá của chị mình về anh chàng kia.

Lan Hinh lại nói: “Còn nữa chính là tiểu Vũ thật táng gia bại sản mà, lại mời khách uống rượu miễn phí.” Tuy là lời trách cứ, lại không có nửa phần ý tứ trách cứ, ngược lại có chút cưng chiều.

Trò chuyện được hai câu, Lan Hinh đã khép hờ hai mắt, cơn buồn ngủ ập tới, ý thức bắt đầu có chút mơ hồ, mà Lan Gia nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Lan Hinh, hỏi: “Chị, bận như thế sao không thấy anh rể đến giúp?”

Khoé môi Lan Hinh toát ra một nụ cười nhu hoà, lại né tránh đề tài đó: “Gia Gia em không mệt à?”

“Việc này chưa làm rõ ràng thì em không ngủ được.” Lan Gia trực tiếp hai tay chống xuống, ngồi dậy: “Hai ngày qua em tới chủ yếu là muốn gặp anh ta, nhưng hai ngày qua ngay cả bóng người cũng chưa thấy.”

Lan Hinh lôi kéo tay Lan Gia, ngữ điệu vẫn ôn hoà như thế: “Em đã hai lăm rồi, sao còn dễ dàng kích động đến vậy, nằm xuống đi.”

Lan Gia theo ý Lan Hinh lại nằm xuống, xê dịch thân mình tới gần Lan Hinh, đôi mắt mở to nhìn cô, chẳng có chút buồn ngủ nào.

“Em cảm thấy một người yêu tốt nhất nên có dáng vẻ thế nào?” Lan Hinh lặng lẽ mở to mắt, bị Lan Gia nhìn chằm chằm như thế thì ai mà ngủ được đây? Về chuyện của Ninh Vũ, Lan Hinh vốn nghĩ hai ngày tới phần lớn sinh viên đều rời trường, tiệm không bận rộn lắm, mình bình tĩnh suy nghĩ lại tìm từ ngữ, sau đó mới lại bàn với Lan Gia. Nhưng hiện tại xem ra đêm nay mà không có kết quả, Lan Gia sẽ không bỏ qua cho mình, Lan Hinh cũng miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nhanh chóng tự hỏi nên nói thế nào để Lan Gia có thể dễ dàng chấp nhân.

“Lúc chị ở nhà ăn tết đã hỏi em vấn đề này rồi.” Lan Gia nhăn nhó, tỏ vẻ bất mãn.

Lan Hinh cười, hơi lẩm bẩm nói tiếp: “Ở trong lòng chị, một người yêu thích hợp hẳn nên có nhân phẩm tốt, có lòng cầu tiến, có trách nhiệm lại biết đảm đương, tóm lại đó hẳn là một người lương thiện biết quan tâm săn sóc mà chấp nhất lại dũng cảm……”

Lan Gia gật gật đầu: “Người như vậy em cũng thích.”

“Nhưng người như vậy rất ít.” Lan Hinh nâng hai tay, gối đầu lên đó.

Lan Gia lại gật đầu. Xã hội hiện nay, kẻ hư hỏng đầy rẫy, người vừa lương thiện lại chấp nhất, cầu tiến mà dũng cảm thì còn được mấy người?

Trên khuôn mặt có chút đăm chiêu của Lan Hinh lại nở rộ nụ cười, nụ cười này rực rỡ đến sâu trong đáy mắt, cô quay đầu chân thành nhìn Lan Gia: “Nếu em gặp được một người như thế, vừa vặn người đó cũng yêu em, vậy em sẽ làm gì?”

“Đương nhiên là giữ chặt anh ấy, không buông tay!” Lan Gia nắm tay.

“Nếu người đó nhỏ hơn em năm tuổi thì sao?” Lan Hinh dịu dàng cười, Ninh Vũ nhỏ hơn mình năm tuổi, cô bé nhỏ hơn mình năm tuổi mà đã hiểu chuyện biết quan tâm người ta như vậy, thật sự không dễ dàng.

Đại khái những đứa bạn cùng lứa tuổi với nàng vẫn còn quấn lấy bạn trai, làm nũng muốn này đòi nọ, hưởng thụ hoa tươi và phim ảnh, nhưng nàng vào tuổi này lại bắt đầu trở thành một người có lẽ sớm đã không còn sức để lãng mạn, hoặc là chưa từng biết thế nào là lãng mạn.

Lan Hinh đột nhiên cảm thấy những gì mình ảnh hưởng tới Ninh Vũ cũng không ít, thế nên nàng không được hưởng thụ tất cả những gì mà bạn bè cùng trang lứa được hưởng thụ. Trước kia chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng một khi suy nghĩ đó hiện lên trong đầu, Lan Hinh liền cảm thấy mình nên thật sự cân nhắc tới chuyện đó. Tuy mình không có tiền, cũng không muốn bày vẽ những trò lãng mạn giống đám nam sinh kia, nhưng đợi đến lúc rãnh rổi cũng có thể cùng đi chơi với Ninh Vũ. Nàng dù sao vẫn là chỉ là một cô bé hai mươi tuổi.

Mà Lan Gia lại kinh ngạc, nhỏ hơn năm tuổi? Mới hai mươi tuổi, chỉ thế thôi? Bằng tuổi Ninh Vũ? Lan Gia nghi hoặc nói: “Em cảm thấy tuổi tác không phải vấn đề, nếu một người có tính cách tốt thì cũng vẫn cần tranh thủ.”

Lan Hinh gật đầu, cười mà không nói, sau đó hơi nhắm mắt lại, buổi sáng thức dậy rất sớm, lại bận rộn cả ngày, cô thật sự cảm thấy có chút mệt mỏi.

Lan Gia chăm chú nghiêm túc nhìn cô, trong đầu đột nhiên nảy lên một ý nghĩ doạ Lan Gia sốc. Nhỏ hơn năm tuổi phải không? Ninh Vũ vừa vặn nhỏ hơn chị năm tuổi. Lương thiện biết quan tâm người khác, đây tuyệt đối là phẩm chất của Ninh Vũ, từ khi mình lần đầu tiên đặt chân đến thành phố này, mình và cô bé đó tuy hai người chưa từng gặp mặt mà lại rất nhanh giống như người quen, không hề có cảm giác xa lạ, đây đúng là bởi sự thiện lương và săn sóc của nàng.

Còn nữa khi nàng dẫn mình đến siêu thị, không ngừng dặn dò mình phải chăm sóc thân thể của chị hai thế nào……Ban ngày lúc nàng đến giúp đỡ, tuy bận tối mày tối mặt, nhưng không thấy có vẻ gì không vui, cả ngày hôm nay, chỉ có một thời điểm duy nhất trong ánh mắt nàng có chút không vui……

Lan Gia nghĩ, chính là khi anh chàng kia đến tỏ tình.

Lúc đó, tuy Ninh Vũ cười, nhưng ánh mắt nàng hơi lạnh, lúc nàng nói anh chàng kia tới “làm sinh động không khí”, trong giọng nói trêu chọc còn có chút giễu cợt. Chỉ là nàng che dấu rất khá, lúc ấy mình chỉ lo nhìn anh ta, thực sự đã xem nhẹ sắc mặt của Ninh Vũ.

Thì ra là nàng?

Tất nhiên là nàng rồi!

Nếu không phải nàng, chị hai là người cũng không thích làm phiền người khác sao lại để nàng tới đón mình chứ? Nếu không phải nàng, sao nàng lại có chìa khoá nhà, sao có thể tỏ ra quen thuộc với mọi bài trí trong nhà này như thế, sao có thể hiểu rõ, hơn nữa để bụng tình hình thân thể của chị hai đến vậy? Nếu không phải nàng, đồ vệ sinh trong phòng tắm sao lại có hai bộ? Nếu không phải nàng, như thế nào vừa đến tiệm liền chạy tới giúp đỡ, không có nửa câu oán thán, mà chị hai ngay cả lời cảm ơn cũng không nói? Nếu không phải nàng……

Nếu không phải nàng, sao chị hai có thể mỗi lần nhìn nàng, ánh mắt đều dịu dàng đến vậy?

Lan Gia nghiêng đầu nhìn Lan Hinh, cô hình như đã ngủ, Lan Gia nỏi: “Là Ninh Vũ?”

Lan Hinh vẫn nhắm mắt như cũ, lại gật gật đầu.

Hết thảy đều thực an tĩnh, sau cái gật đầu này, Lan Hinh cảm thấy trái tim mình bỗng dưng nhảy lên, sau đó lại chậm rãi hạ xuống, có một số việc bắt buộc phải đối mặt, giống như nhiều năm qua mỗi khi mình phải đưa ra lựa chọn, hay mỗi lần gặp thử thách.

Mà sự im lặng này khiến Lan Gia có phần khó thở. Ninh Vũ sao? Ninh Vũ tốt lắm! Nhưng nàng là một cô gái mà!

Trong đầu Lan Gia một mảnh hỗn loạn, chị hai hẳn hiểu được, cô cùng một người con gái đến với nhau là việc mạo hiểm đến mức nào. Bên cha mẹ tuyệt đối không có khả năng đồng ý, trên thực tế, về mặt đó, Lan Gia ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Ở nơi thâm sơn cùng cốc ngay cả chuyện yêu đương đều còn không thể ngay dưới mắt công chúng nắm tay đi đường, theo kiểu đối tượng là do được giới thiệu, lập gia đình rồi sẽ thân cận, sinh con nối dõi tông đường là bổn phận, là một nơi chú ý môn đăng hộ đối, tuân thủ nghiêm ngặt những truyền thống xưa lưu truyền từ ngàn đời, có thể chấp nhận chuyện một cô gái và một cô gái sống cùng nhau sao?

Chuyện riêng tư của một nhà như vậy, ở nơi đó trong nửa ngày có thể lan truyền khắp thôn xóm, nếu chị hai dẫn một cô gái về, chẳng lẽ muốn để hai khuôn mặt già của cha mẹ trong vòng mười dặm quê nhà vĩnh viễn không ngẩng đầu dậy nổi sao? Vĩnh viễn để người khác đâm sau lưng họ?

Lan Gia cảm thấy, đó quả thực là chuyện không thể tưởng tượng được.

Có lẽ vì chị hai biết sẽ như vậy, cho nên năm mới lúc về nhà, chị hai mới nói những lời ấy! Cho nên trước khi mình đến đây, chị ấy đã bắt mình lặp đi lặp lại lời mình từng hứa: “Dù cho người kia là người thế nào, em đều sẽ đối xử với người đó như người nhà, bởi vì đó là hạnh phúc lớn nhất suốt đời chị.”

Là hạnh phúc sao?

Lan Gia thực sự sợ hãi đây là bắt đầu của một tràng tai nạn.

Suốt đêm Lan Gia trằn trọc không ngủ được. Nghĩ về chị hai, về Ninh Vũ, về cha mẹ, lặp đi lặp lại rối rắm trong đầu. Vô số ý tưởng xung đột, có rất nhiều chuyện muốn nói với Lan Hinh, nhưng Lan Hinh đã sớm ngủ rồi.

Đối mặt với khó khăn chưa có cách giải quyết, có lẽ con người ta đôi khi hẳn học được cách trốn tránh, mà cách trốn tránh tốt nhất, đôi khi chính là ngủ. Đối với Lan Hinh mà nói, cuộc sống thật sự đã đủ khiến người ta cảm thấy mỏi mệt, mà khi đối mặt với những chuyện tình mà không thể dùng năng lực của mình để dễ dàng thay đổi, có lẽ ngủ để khôi phục thể lực, khiến trạng thái hôm sau của bản thân được nâng cao, một lần nữa có được sức mạnh có lẽ là cách thức tốt nhất.

Ngày hôm sau, Lan Hinh đúng giờ rời giường, Lan Gia lại vừa mới ngủ. Nhìn em gái mỏi mệt, Lan Hinh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó rửa mặt ra khỏi nhà, tới chợ mua đồ ăn hôm nay. Cuộc sống vẫn còn phải tiếp tục, gánh nặng vẫn đè trên vai, cho dù con đường này không dễ đi, nhưng mình vẫn phải kiên định đi tiếp — về tình thân và tình yêu, đều phải đi tiếp. Bởi vì chúng nó một cái thuộc về gia đình, thuộc về trách nhiệm và nghĩa vụ, mà một cái khác thuộc về bản thân mình, thuộc về kỳ vọng và tương lai.

Đối với mình mà nói, cả hai đều quá quan trọng.

Cho nên cho dù gập ghềnh, lại có gì đáng sợ, trái lại con đường mình đi, có khi nào bằng phẳng đâu?

Nửa buổi sáng, còn chưa có khách, Ninh Vũ tới tiệm trước, Lan Gia có lẽ còn đang ngủ.

Ninh Vũ đến bên cạnh Lan Hinh, lôi kéo tay áo cô, kéo cô vào phòng, chờ em gái phục vụ mang trà lên, Ninh Vũ liền ôm cánh tay Lan Hinh: “Những ngày phải xa nhau thật khổ sở, không có Hinh ngủ bên cạnh, thật đúng là trằn trọc khó ngủ mà, buổi tối nằm mơ đều mơ thấy ôm chị ngủ. Em xem em cần con gấu bông kia đó! Cho em mượn mấy ngày đi!”

“Em vẫn nằm dưới đất à?” Lan Hinh hơi đau lòng vì Ninh Vũ, cô bé chưa bao giờ phải nếm khổ này phải chịu thiệt thòi ở ký túc của Tiếu Kiền, mà phòng ký túc của Tiếu Kiền chỉ có một cái giường, cho nên tới đó, Ninh Vũ chỉ có thể nằm dưới đất, cũng may mùa hè không lạnh.

“Cô Tiếu nói ngủ đất không tốt, nói em ngủ cùng cô ấy, bởi vì giường cũng lớn, nhưng em từ chối.” Ninh Vũ lẩm bẩm. Nói định lực tuyệt đối mình có đủ, huống chi là giáo sư của mình, mình với cô ấy đầy bụng tôn kính ngưỡng mộ, tuyệt đối có thể cam đoan không làm chuyện gì, nhưng khi ngủ ai mà biết sẽ thế nào, Ninh Vũ không hề nắm chắc với tướng ngủ của mình.

Lan Hinh cười: “Em là sợ móng vuốt không nghe lời của mình gây hoạ phải không?”

Ninh Vũ vội vàng lắc đầu: “Móng vuốt của em có gây hoạ cũng chỉ với Hinh mà thôi. Em là sợ Hinh không thích khi em ngủ cùng giường người khác.”

“Đây là suy luận gì chứ, tôi cũng đâu hề có ý nghĩ này, chỉ thương em, sợ em nằm đất khó chịu.” Lan Hinh nhéo mũi Ninh Vũ: “Bất quá tướng ngủ của em thật sự rất xấu. Tôi thấy em vẫn nằm đất thì tốt hơn.”

“Cho nên em tự hiểu mình, ngủ đất cũng tốt, ngủ đất là tốt rồi……” Ninh Vũ ha ha cười ngây ngô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.