Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 9



Cứ thế, tháng chín bắt đầu, trời thường xuyên âm u, thi thoảng sẽ mưa, thời tiết đã ngày càng lạnh. Áo phông cộc tay đã bị vứt bỏ hoàn toàn nửa tháng trước, áo sơ mi dài tay và áo thun tựa hồ trở nên quá ngắn, sinh viên trong trường hơn phân nửa đều mặc áo khoác, có mấy người sợ lạnh thậm chí đã choàng áo lông.

Lan Hinh nói: “Theo cách nói ở quê nhà thì là ‘Nhị bát nguyệt loạn xuyên y’.”

(*ý đại khái là nói thời tiết lúc chuyển mùa nhiệt độ chênh lệch ngày đêm, hôm này với hôm khác rất lớn, có thể sáng nóng, tối rét, quần áo mỗi người mặc mỗi lúc trong ngày cũng khác)

Ninh Vũ hỏi, đã sắp tháng mười rồi, sao lại nói tháng tám, tháng tám nóng lắm mà.

Lan Hinh nói: “Ngốc, đó là lịch âm.”

Ninh Vũ rốt cục cũng không nói với ba mình chuyện về Lan Hinh, mặc kệ tình cảnh khó khăn này ba nàng có biết không, nhưng không biết vì sao, Ninh Vũ không muốn khi nói chuyện với ba mình mà nhắc tới Lan Hinh. Tựa hồ một khi nhắc tới cũng là nhắc nhở mình, cô gái này là tình nhân của ba.

Con người đôi khi có bản năng tự lừa mình dối người, Ninh Vũ cũng không ngoại lệ. Ở trong lòng, Ninh Vũ càng nguyện ý giữ lại một mặt ôn nhu đáng yêu kia của Lan Hinh, khi nhớ tới cô, càng nguyện là ấm áp thương tiếc mà không phải là tình nhân của ai. Sự thật như thế, một con buôn như vậy, khiến người ta sinh ghét.

Ninh Vũ đương nhiên cũng không ngày ngày đều đến chỗ Lan hinh, đương nhiên cũng từ chối để cô đem cơm đến cho mình. Lan Hinh nói nàng vài câu, nhưng vẫn đồng ý.

Dù sao đây là trường học, Ninh Vũ còn có bạn bè của mình, có một vòng giao tiếp mà nàng cần dung nhập. Cho nàng một hoàn cảnh tốt, để nàng được ăn ngon ngủ kỹ là bảo hộ nàng, nhưng cũng là hại nàng.

Điểm ấy, Lan Hinh cũng hiểu. Cưng chiều là sai lầm ôn nhu nhất. Cho nên Ninh Vũ và Lan Hinh gặp nhau cơ bản đều vào cuối tuần.

Lúc ban đầu là Ninh Vũ ngủ nướng, sau đó rời giường đi tìm Lan Hinh cũng vừa vặn giữa trưa, tiếp đến hai người hai người ngồi ăn trong căn phòng tình nhân ở tiệm, đến chiều thì ngắm cá, tối muộn Lan Hinh bề bộn nhiều việc, đôi khi Ninh Vũ cũng chào khách, giúp lấy bát đũa cho khách, lấy nước lấy rượu.

Sau khi Lan Hinh biết thói quen của Ninh Vũ sẽ thường xuyên sau khi mang đồ ăn đến tiệm sẽ lấy một ít về nhà nấu cơm. Ninh Vũ tỉnh dậy ra khỏi cửa, gọi điện cho Lan Hinh thì cũng vừa lúc đồ ăn chuẩn bị xong xuôi.

Căn phòng cũ kỹ của Lan Hinh, tuy Ninh Vũ ở đó cảm thấy đầy sự ấm áp của một mái nhà, tuy thế lại chỉ đi qua đó một mình một lần, không vì cái gì khác, mà vì cái tủ quần áo đã hỏng kia.

Không biết vì cái gì, trong lòng nàng cứ nhớ mãi chiếc tủ quần áo cũ đến rớt cả cánh cửa ấy. Trong lòng càng nghĩ, lại càng không thể quên, từ cuối tháng chín vẫn kéo dài đến tháng mười, cuối cùng Ninh Vũ quyết định, cứ đến sửa đi. Nếu không việc đó giống một sợi dây thừng, trói chặt trái tim nàng, thi thoảng lại siết một cái…

Vì thế vào một cuối tuần, Ninh Vũ dậy rất sớm, tìm đến tiệm bán vật dụng gần trường, mua nào kìm, bản lề, đinh ốc linh tinh gì đó, lòng tràn đầy kích động chạy đến chỗ Lan Hinh.

Dọc đường đi đều cảm thấy lòng nhảy nhót, lại thầm nghĩ, nếu lúc mình tới bị cô hỏi, mình sẽ nói thế nào đây? Có phải sẽ lạnh nhạt nói, ừ, chiếc tủ này hỏng lâu rồi, chướng mắt quá, tôi nhìn không chịu được….

Bất quá có lẽ hơn nửa thì cô sẽ không có nhà. Ninh Vũ nhìn thời gian, hơn tám giờ. Bình thường giờ này cô đều đã đi chợ.

Như thế mình cứ lén sửa là được, nên ở nhà chờ cô trở lại, cho cô một niềm vui bất ngờ, hay là thu dọn đồ đạc, chạy đi, chờ cô về nhà mơ hồ mờ mịt?

Cô có thể đoán được là do mình làm hay không?

Ninh Vũ suy nghĩ lung tung, đi một mình trên đường cũng không kiềm được ha ha ngây ngô cười.

Đến nhà Lan Hinh, đương nhiên Lan Hinh đã đi mất. Ninh Vũ tâm tình kích động, vội vàng bày dụng cụ, nghiên cứu một chút cấu tạo của cánh cửa còn lại, sau đó bắt đầu bắt tay vào làm.

Lý thuyết thì rất đơn giản, nhưng đến lúc làm lại rất khó khăn, một người vừa phải đặt cửa đúng chỗ, vừa phải vặn ốc đóng đinh. Một chuyện rất đơn giản, không ngờ bận rộn mấy tiếng liền, mãi đến khi đầu đầy mồ hôi mới xong.

Ninh Vũ nhìn cánh cửa kia cười ngây ngô nửa ngày, tay đẩy đẩy kéo kéo đóng mở vài lần mới vừa lòng.

Lúc này mới nhận ra ngón tay bị búa nện trúng bắt đầu nóng bỏng đau đớn, một mình đứng trong phòng nhìn đầu ngón tay dập nát, lòng đầy hối tiếc tự đau lòng cho mình một phen, sau đó nhìn đồng hồ, Lan Hinh sắp trở lại, vì thế lại vội vàng dọn dẹp đồ đạc, lưng vác túi chạy xuống lầu.

Vết thương trên tay hơi chảy máu, cũng không nghiêm trọng, chỉ bị sưng lên, vô cùng đau đớn, tím bầm một cục, thương thế kiểu này cũng không cần đến bệnh viện, chỉ cần một thời gian là sẽ khôi phục.

Ninh Vũ lưng đeo túi đi loanh quanh nơi ngã tư đường, buổi sáng cuối tuần, bầu không khí lành lạnh bắt đầu phiêu tán một ít hương đồ ăn. Nàng đã quen thói sáng ngủ nướng, buổi chiều đi dạo phố, cho nên sáng cuối tuần có hơi mệt mỏi.

Mà Ninh Vũ hiển nhiên không có tâm tư để quản chuyện đó, trong đầu nàng đều là vẻ mặt kinh ngạc của Lan Hinh khi về nhà nhìn thấy chiếc tủ quần áo đã được sửa. Cô có thể nghĩ ra là mình không nhỉ?

Khi Lan Hinh gọi cho Ninh Vũ, Ninh Vũ đã chờ đến rốt ruột. Con người luôn là vậy, lúc ngóng trông cái gì liền cảm thấy thời gian trôi qua cực kỳ chậm, sẽ thường nhìn di động, sợ xung quanh quá ồn ào mà để lỡ cuộc gọi.

Chờ đến khi Lan Hinh thực sự gọi tới, Ninh Vũ nghe máy mà tim đã đập “thình thịch”, đầu nghĩ lung tung, nhưng đầu dây bên kia lại là một trận trầm mặc.

Sự yên lặng này khiến trái tim đang nhảy nhót của Ninh Vũ an tĩnh lại: “Lan Hinh?”

“Trở về đi, cơm đã xong rồi…” Thanh âm của Lan Hinh vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra, vẫn ấm áp bình thản, không nói nửa chữ về chuyện cánh cửa tủ quần áo. Ninh Vũ cảm thấy có chút mất mát.

Uể oải đi đến nhà của Lan Hinh, dọc đường đi ướn éo mãi, mất không ít thời gian, mấy đồ trong ba lộ kêu leng keng thật sự khá nặng, bất quá lúc này Ninh Vũ cảm thấy đặc biệt mất mặt. Không ngờ Lan Hinh lại không nhận ra, hoặc là nói, có phát hiện nhưng không nghĩ là mình. Không hiểu sao lòng dâng trào một cảm giác trống vắng.

Cũng giống như khi thi được một trăm điểm, chờ giáo viên khen ngợi, kết quả đợi thật lâu, giáo viên đến rồi lại đi, chỉ có cảm giác mất mát vì không được khen ngợi là giống nhau.

Vì thế những thứ trong ba lô vốn khiến mình hưng phấn suốt sáng sớm nay chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Vào nhà, Ninh Vũ nhẹ nhàng đặt ba lô lên chiếc sô pha bên cạnh, không để cho thứ trong đó phát ra âm thanh.

Lan Hinh ra khỏi bếp, trên tay bưng hai đĩa thức ăn, đều là món Ninh Vũ thích. Sau đó lại bưng một món canh một món ăn nữa, rồi mới xới cơm, hai người bắt đầu từ từ ăn.

Ninh Vũ hiển nhiên không có khẩu vị, tay trái bị thương được nàng cẩn thận giấu dưới bàn, cơm cũng ăn rất chậm, hoàn toàn không có dáng vẻ ăn lang thôn hổ yết mọi khi, cho nên chỉ ăn mấy miếng, Lan Hinh liền ngẩng đầu lên, cười nói với Ninh Vũ: “Sao thế? Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị à? Tôi bận rộn mãi đến giờ, đều chọn làm mấy món em thích mà…..Có phải ăn đồ tôi nấu mãi đến chán rồi không?”

“Không…” Ninh Vũ ngượng ngùng trả lời, đột nhiên nhớ ra Lan Hinh bận rộn như vậy, có lẽ trở về căn bản còn chưa kịp vào phòng ngủ, đương nhiên không phát hiện ra…..

Aish, mình thật là, để tâm mấy chuyện vụn vặt như thế, cứ nghĩ là mình làm rồi cô về tất nhiên sẽ thấy. Nói mãi thì là do bản thân mình không đủ bình tĩnh…..

Nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy xấu hổ với tính nhỏ nhen của mình. Chỉ là lúc này Lan Hinh nhìn mình chằm chằm, vì thế liền vội vàng cúi đầu ăn cơm, nhất thời cảm thấy đồ ăn thơm ngon hẳn lên.

Lan Hinh nhìn bộ dáng Ninh Vũ, nhẹ nhàng lắc đầu cười cười. Quả nhiên là một đứa con nít……

Đợi đến khi ăn cơm xong, Lan Hinh thu dọn bát đữa rồi, Ninh Vũ lại không tới giúp. Trên tay có thương tích, chỉ sợ giúp sẽ bị lộ.

Chờ Lan Hinh làm xong, Ninh Vũ lại phá lệ kéo tay cô: “Trời nóng buồn ngủ quá…Lúc này trong tiệm cũng không bận lắm, ngủ trưa với tôi một lúc đi…Hôm nay thời tiết thích hợp…..”

Quả thật vậy, buổi sáng thức dậy sớm, bất quá kéo cô vào phòng không phải để ngủ, mà vẫn vì chút bận tâm nho nhỏ kia, vì cánh cửa tủ…..

Lan Hinh cũng không phản đối, để Ninh Vũ kéo vào phòng ngủ, phòng ngủ vốn không lớn, trừ một chiếc tủ đầu giường ra thì còn một cái tủ quần áo, rất đơn giản, cho nên đưa mắt nhìn một cái đương nhiên là cánh cửa tủ đã được sửa lại.

Ninh Vũ theo bản năng nhìn cánh cửa, lại chú ý ánh mắt Lan Hinh, ánh mắt Lan Hinh lướt qua đó, cũng không dừng lại, khiến Ninh Vũ thật thất vọng…..

Đợi hai người cởi áo khoác leo lên giường, Lan Hinh mới nhích lại gần: “Cho tôi xem tay em…..”

“Hả?” Ninh Vũ còn đang buồn bực nên không chú ý, Lan Hinh đã nắm cổ tay Ninh Vũ giơ lên trước mặt. Ninh Vũ muốn lùi lại, hiển nhiên đã không còn kịp.

“Sao lại bị thương nặng đến vậy?” Lan Hinh nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Ninh Vũ. Sau đó bỏ ra, đến bên chiếc tủ đầu giường lục tìm thuốc đắp lên cho Ninh Vũ.

Ninh Vũ không nói gì, nhìn chằm chằm ngón tay mình, nhìn Lan Hinh thật cẩn thận xử lý.

“Tôi bận cả ngày, tay cũng bị đập trúng…kết quả, chị không nhận ra…..” Ninh Vũ chu môi, thật sự uỷ khuất.

“Trẻ con…” Lan Hinh leo lên giường, nằm đối mặt với Ninh Vũ: “Đã sớm phát hiện ra rồi, chẳng lẽ phải chờ tôi khen mới được?”

Ninh Vũ không nói gì, nghĩ mình hình như quá trẻ con rồi, không phải chỉ là một cái cánh cửa thôi sao? Mục đích không đơn thuần mà, cứ nghĩ cô nhìn thấy sẽ vui, có thể khích lệ mình…..

Suy nghĩ như thế không tốt, Ninh Vũ biết, nhưng mà không kìm chế được.

“Ngốc…..” Lan Hinh nắm bàn tay bị thương của Ninh Vũ, đặt bên miệng nhẹ nhàng thổi: “Buổi sáng lúc tôi gọi cho em, em không nghe ra sao?”

“Nghe ra cái gì?” Ninh Vũ nghĩ nghĩ, hai người không phải chỉ nói hai câu thôi sao, cô quả thật đâu có nhắc tới chuyện cánh cửa.

“Em đã quên rồi, tôi là gọi em trở về, không phải gọi em lại đây…Em là đồ ngốc. Không phải không muốn khen em, mà là không biết khen em thế nào…Chỉ là trong lòng thực sự cảm động…Nhưng nhìn em, lại không biết thể hiện thế nào……” Lan Hinh cười, nói rồi nói, thanh âm liền dần nhỏ xuống.

Buổi sáng khi Lan Hinh mang đồ ăn trở về liền nhìn thấy chiếc tủ đã được sửa lại cánh cửa trong phòng ngủ. Cô có thói quen khoá cửa, nhưng khi trở về cửa phòng ngủ lại mở ra, tuy biết trong căn phòng rách nát này cũng không có gì đáng giá cho người ta ăn trộm, nhưng Lan Hinh vẫn nhìn xem.

Cánh cửa đã được sửa tươm tất như thế đương nhiên chỉ có thể là do Ninh Vũ, bởi vì trừ cô ra chỉ có Ninh Vũ có chìa khoá. Lại nhìn chỗ sửa không đẹp đẽ kia thì chắc chắn không phải tác phẩm của một người chuyên nghiệp. Nghĩ thế thì khẳng định chính là Ninh Vũ.

Lúc ấy trong lòng ấm áp, đứng trước cửa tủ ngơ ngác một lúc, cảm giác trong lòng khó nói thành lời, lên xuống lợi hại, nhưng không có cách gì thể hiện bằng ngôn ngữ.

Thật vất vả mới điều chỉnh lại tâm tình một chút, vào bếp sửa soạn một phen mới bình tĩnh lại, nấu cơm, đồ ăn cũng rửa sạch làm xong mới gọi cho Ninh Vũ.

Vốn cảm thấy rất muốn nói gì đó, nhưng điện thoại được nhấc lên, nghe tiếng hô hấp ở phía đối diện lại cảm thấy không biết phải mở miệng thế nào, chỉ là tiếng hít thở kia lại khiến mình cảm thấy an ổn. Thậm chí trong tiếng hô hấp kia, mình dĩ nhiên lại trầm mặc một lúc, đến cuối cùng, những lời định nói, thứ khác biệt duy nhất chính là đem “lại đây” đổi thành “trở về”.

Là kêu Ninh Vũ sáng sớm tới rồi lại đi “trở về”. Cũng giống như gọi người thân trở về. Lúc ấy nghĩ gì đã không rõ, chỉ cảm thấy nếu dùng hai chữ “lại đây”, thật sự mới khiến mình chán ghét.

Ánh mắt Ninh Vũ dịu xuống, buổi sáng cảm xúc của mình không ổn định, cứ nghĩ có thể được khen, tràn đầy đầu óc đều là bộ dáng vui vẻ của cô, thế nên ngay cả sự thay đổi quan trọng nhất trong lời cô nói cũng không phát hiện, nhưng là một người cảm tính, nàng làm sao lại không nhận ra sự khác biệt giữa “lại đây” và “trở về”, nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp.

Hai người đều không nói gì, chỉ nắm tay không buông, liền cứ thế nằm nghiêng, ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.