Thánh thượng di giá về lại hoàng cung. Một lần nữa, cả Mộ Dung hầu phủ nhốn nháo đưa tiễn ra tận cổng. Mộ Dung Hầu gia mặt mày tối sầm nhìn Mộ Dung Hi, nhưng Mộ Dung Hi chẳng có tâm tư nào nhìn lại. Ánh mắt hắn đang di chuyển theo mỗi bước chân của Khương Lãng. Tuy rằng hắn và Khương Lãng đã có ước định, hắn vẫn sợ rằng khoảng thời gian không có y sẽ rất khó trải qua. Hắn đã khốn khổ trải qua một lần, nên không muốn nếm trải lần nữa.
“Hoàng thượng…” Mộ Dung Hi gọi theo đầy luyến tiếc khi Khương Lãng sắp bước vào ngự xa. Cả Mộ Dung hầu phủ kinh hãi sợ rằng hắn phạm thượng. Khương Lãng quay lại, mỉm cười, tua rua trên mũ chậm rãi đung đưa.
Đột ngột, có hai thích khách từ nóc nhà nhảy xuống. Bồi Diệc hô to: “Hộ giá! Hộ giá mau!”
Một thích khách bị đám thị vệ cản lại, nhưng thích khách còn lại đường kiếm nhanh nhạy hơn, tách ly khỏi thị vệ lao về phía Khương Lãng. Mộ Dung hầu gia rút kiếm xông tới, đánh bật thích khách ra. Khương Lãng không mảy may chớp mắt trước tình cảnh nguy hiểm. Y vẫn rất bình thản đứng nhìn. Thích khách đuối sức trước võ nghệ cao cường của Mộ Dung hầu gia, liền phóng ba mũi phi tiêu về phía ông. Ông vội tránh né. Thích khách chớp ngay thời cơ phóng thêm ba mũi khác về phía Khương Lãng.
Khương Lãng cho là trò trẻ con có thể tự mình cản lại được. Ngay từ nhỏ, y đã được nuôi dạy văn võ song toàn, chút trò này không làm khó nổi y. Thế nhưng, Mộ Dung Hi lại không bình tĩnh như y. Vừa thoáng thấy y sắp gặp nguy hiểm, hắn không do dự lao đến chắn ngang thân y đỡ lấy ba mũi phi tiêu.
“Hi nhi!” Khương Lãng kinh hãi ôm lấy Mộ Dung Hi. Mộ Dung Hi bắt đầu thấy thân thể đuối sức, lồng ngực khó thở. Hắn cố gắng vớt vát chút khí lực nói: “Ta sẽ không để…Cửu lang gặp chuyện gì.”
“Đồ ngốc nhà ngươi.” Khương Lãng nghĩ rồi nghiến răng hô lớn: “Bắt sống hết cho ta.”
Khi thích khách bị bắt lại, một người cắn độc giấu sẵn trong răng tự tử, một người được ngăn lại kịp thời, bị nhốt vào đại lao. Khương Lãng bế Mộ Dung Hi trước mặt mọi người, ngang nhiên đưa về căn phòng hắn nghỉ ngơi đêm qua và gọi thái y đến xem. Thái y vạch áo Mộ Dung Hi ra, thấy khắp ngực toàn là dấu vết hoan ái, nhưng không dám biến sắc sợ bị Khương Lãng trách tội. Ông tập trung vào quan sát vết thương, rồi nhét đan dược cho hắn uống.
“Vết thương sao rồi?” Khương Lãng sốt ruột hỏi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, phi tiêu tuy chứa kịch độc nhưng vi thần đã tạm thời cho tiểu hầu gia uống đan dược ngăn ngừa chất độc lan rộng, giờ chỉ cần rút hết máu độc ra rồi uống thuốc tịnh dưỡng là không sao.”
Thái y đưa khăn cho Mộ Dung Hi cắn chặt rồi nhẹ nhàng giúp hắn rút phi tiêu độc ra, sau đó lấy sạch máu độc xung quanh. Mộ Dung Hi kiên cường nhịn đau, ánh mắt mập mờ nhìn Khương Lãng. Chỉ cần Khương Lãng không sao, vậy là đủ rồi.
Làm xong, thái y đứng lên tâu: “Bẩm hoàng thượng, xin cho phép thần về hoàng cung lấy thêm dược liệu sắc thuốc.”
“Ngươi về trước chuẩn bị đi. Ta sẽ đem hắn hồi cung.”
Bồi Diệc tiễn thái y đi, vừa ra ngoài đã thấy Mộ Dung Hầu gia đang an ủi Mộ Dung phu nhân, sẵn tiện ông cũng báo tin bình an với họ. Khương Lãng ngồi xuống giường, nắm tay Mộ Dung Hi nói: “Theo trẫm hồi cung. Trẫm sẽ hảo hảo chăm sóc ngươi.”
Mộ Dung Hi quá mệt nên không nói được gì, khẽ chớp mắt như ưng thuận rồi ngất đi. Hắn ngủ một giấc, không rõ bao lâu, nhưng khi mở mắt ra thì khung cảnh xung quanh lại thay đổi, thật làm người ta phải kinh tâm động phách. Nơi hắn nằm là một căn phòng cực kỳ, cực kỳ rộng lớn, màn trướng thêu chỉ vàng, mọi vật trang trí đều lộng lẫy tinh xảo. Hắn nhớ lại lời Khương Lãng nói trước lúc ngất, đoán được nơi đây là hoàng cung. Chỉ là, hắn tưởng Khương Lãng sẽ lại mang hắn giấu kín ở Triều Dương cung như trước, không ngờ lại đổi địa điểm mới.
Mộ Dung Hi ngồi dậy, vừa bước xuống giường mấy bước thì nghe bên ngoài có tiếng ồn. Khương Lãng vừa ra lệnh lăng trì tên thích khách còn sót lại rồi đến thăm Mộ Dung Hi. Y đẩy cửa bước vào, theo sau còn có Bồi Diệc và một đoàn tùy tùng. Trông thấy Mộ Dung Hi đã tỉnh lại, Khương Lãng căn dặn Bồi Diệc đi lấy thuốc và cho tất cả tùy tùng lưu lại bên ngoài. Bồi Diệc tinh ý khép kín cửa lại.
“Hi nhi, ngươi còn đau chỗ nào không?” Khương Lãng tiến lại, bế sốc hắn lên đặt vào giường.
“Không, ta có thể tự đi được mà.”
“Hi nhi đã vì ta bị thương, ta phải đền đáp thật tốt. Nghe dân gian đồn là phải lấy thân đền đáp.”
Mộ Dung Hi cười lớn: “Vậy ta xin nhận. Cửu lang, ngươi cũng không sao, phải không?”
“Phải, ta không sao. Hi nhi của ta thật ngốc.”
Khương Lãng cứ như vậy ôm Mộ Dung Hi vào lòng, không nói thêm lời nào cho đến lúc Bồi Diệc gõ cửa xin vào dâng thuốc. Dâng thuốc xong, Bồi Diệc lại lui ra khép cửa.
Khương Lãng cầm chén thuốc lên, định đút cho Mộ Dung Hi nhưng Mộ Dung Hi ngại ngần từ chối: “Ta tự uống được.”
Khương Lãng cười cười, có vẻ đắc ý: “Hi nhi đã hôn mê ba ngày rồi. Trong ba ngày này, thuốc đều do ta đút cho ngươi uống, ngươi biết đút bằng cách nào không?”
Mộ Dung Hi hít sâu, mặt đỏ như trái chín.
“Hi nhi muốn ta lại đút theo cách đó, hay là đút bình thường?”
Mộ Dung Hi hờn dỗi: “Cửu lang, ngươi lại trêu ta rồi.”
“Vậy ngoan ngoãn uống đi.” Khương Lãng múc ra một muỗng đưa gần miệng Mộ Dung Hi. Mộ Dung Hi e thẹn uống. Thuốc dù đắng cũng sẽ trở nên ngọt vì người trước mặt.
Uống xong chén thuốc, Mộ Dung Hi rất thoải mái ôm Khương Lãng lại, hỏi: “Cửu lang, đây là đâu a?”
“Đây là Cần Chính Điện, nơi ta phê duyệt tấu chương và nghỉ ngơi. Còn chỗ Hi nhi đang nằm là long sàn.”
Mặt của Mộ Dung Hi thêm một tầng đỏ ửng. Hắn biết mà, Khương Lãng đâu cần phải cố tình nói minh bạch đến thế.
“Đã leo lên long sàn của ta, Hi nhi biết có hậu quả gì không?”
Mộ Dung Hi ngang bướng cãi: “Ta đã xuống rồi, là do Cửu lang mang lên lại.”
Khương Lãng nhịn cười: “Dù gì cũng đã leo lên rồi, có khác biệt gì đâu? Hay là ta hiến thân đền đáp tại đây, thế nào?”
Bồi Diệc ở ngoài chợt hô to: “Hoàng thượng, Nghi quý phi nghe báo tiểu hầu gia đã tỉnh nên xin cầu kiến.”
“À!” Khương Lãng thu lại ánh mắt cợt đùa, đứng dậy chỉnh sửa y phục, nói với Mộ Dung Hi: “Nghi quý phi rất lo lắng cho ngươi, huống hồ nàng ấy từng giúp ta, không thể không nể mặt nàng ấy được.”
“Tỷ tỷ từng giúp Cửu lang chuyện gì?” Mộ Dung Hi ngơ ngác hỏi.
“Ngươi hỏi nàng ấy thì sẽ biết. Ta đi phê duyệt tấu chương, để tỷ đệ hai người tự nhiên trò chuyện. Đến tối ta lại tới.”
Khương Lãng rời đi. Mộ Dung Nghi đến chỉ ngồi cùng Mộ Dung Hi độ một giờ thì quay về Thiên Hương cung, nói là đã đến lúc phải niệm kinh. Nàng vừa đi, các thái giám bèn vào dọn thức ăn lên. Mộ Dung Hi ăn rồi nằm, nằm lại đứng, ngóng trông cả buổi thì trời cũng sập tối. Khương Lãng như hẹn đến, Mộ Dung Hi thấy y liền chạy tới ôm, tâm trạng cực kỳ thoải mái nói:
“Tỷ tỷ nói chuyện triệu ta vào cung gặp tỷ, và cả chuyện ta trốn được hôn sự với Hạ Hầu gia đều do Cửu lang sắp đặt, thật vậy không?”
“Sao hả? Hi nhi không vui vì bị bắt cóc, hay không vui vì lỡ mất giai nhân như Hạ Hầu tiểu thư kề cận gối chăn?”
“Không! Ngược lại ta rất vui. Chỉ cần là Cửu lang làm vì ta, dù Cửu Lang có làm gì thì ta vẫn rất vui.”
“Cái miệng nhỏ này…” Khương Lãng ngắt môi hắn, “ngày càng ngọt ngào ra, rất biết lấy lòng ta.”
“Cửu lang, vì sao ngươi lại làm nhiều chuyện cho ta đến thế?”
Nguyên nhân này không phải hắn không hiểu. Tỷ tỷ đã nói là thánh thượng thích hắn, hắn cũng rất tin tưởng. Chỉ là, hắn vẫn tham lam muốn nghe chính miệng Khương Lãng nói ra.
“Tiểu yêu tinh, ngươi biết rồi mà còn hỏi?”
Khương Lãng đẩy Mộ Dung Hi ra, trút bỏ bớt một tầng ngoại bào cho đỡ vướng víu rồi tiến gần long sàn. Mộ Dung Hi kiên quyết bám theo: “Ta ngu dốt, cái gì cũng không biết a!”
“Vậy tới đây, ta dùng cơ thể nói cho ngươi biết.” Khương Lãng ngồi xuống long sàn, giơ tay về phía hắn.
Mộ Dung Hi không chịu nắm lấy: “Ta muốn nghe đích thân Cửu lang nói, nếu không thì ta không cam tâm.”
Khương Lãng hơi nhổm người tới kéo tay Mộ Dung Hi ngã xuống long sàn: “Vậy chúng ta làm một hiệp định. Nếu như hôm nay số lần Hi nhi có thể chịu được là chẵn, ta sẽ nói điều mà ngươi muốn nghe. Còn như lẻ, đều là lỗi do ngươi cả, không trách ta được.”
“Cửu lang, ngươi đang chơi xấu.”
“Ta chưa từng thừa nhận mình tốt tính. Hi nhi biết rất rõ mà.”
Khương Lãng vuốt ngược tóc Mộ Dung Hi ra sau, ôn nhu đặt lên môi hắn một nụ hôn. Mộ Dung Hi chỉ cần được y hôn thì cả người như có điện quang chớp sáng, lập tức đánh thức mọi bộ phận hoạt động. Mộ Dung Hi thầm nói trong lòng, nhất định phải lưu tâm đếm kỹ, không thể để cho thánh thượng gian xảo này lừa gạt. Thế nhưng, khi Mộ Dung Hi đếm ra chẵn thì Khương Lãng lại làm thêm nữa cho thành lẻ. Cuộc hoan ái ngày càng mãnh liệt, lý trí Mộ Dung Hi cũng ngày càng ngưng trệ, cuối cùng không nhớ rõ đã đếm được bao nhiêu, đã làm được bao nhiêu.
Tin tức hoàng đế nuôi nam sủng truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ của kinh thành, mà người nam sủng này còn là thân đệ đệ của đương kim Nghi quý phi độc sủng hậu cung. Có nhiều người chế giễu rằng Mộ Dung hầu phủ sinh nam lẫn nữ đều dành để phục vụ riêng cho hoàng thượng. Khương Lãng phái người tìm những kẻ cố ý tung tin đồn xấu về Mộ Dung gia, nhất loạt ngầm xử tử. Trên triều đường không ai dám hỏi han chuyện này, mà ngay trong Mộ Dung hầu phủ cũng hoàn toàn kín tiếng. Mộ Dung Hi thỉnh thoảng mới về phủ một lần, ngày thường đều sẽ lưu lại trong cung, chính là ở trong Cần Chính điện cùng Khương Lãng sinh hoạt, những khi Khương Lãng không bận rộn chính sự thì sẽ cùng hắn về Triều Dương cung ngắm hoa tử đằng nở. Khương Lãng để cho A Phúc như cũ theo hầu hạ Mộ Dung Hi, cũng truyền thái y giỏi luôn kiệm lời Hồ Nghĩa Bình chỉ dạy y thuật cho hắn. Cuộc sống của Mộ Dung Hi phải nói là thập toàn thập mỹ, điều duy nhất không hoàn mỹ chỉ có việc Khương Lãng vẫn không từ bỏ thói quen trêu chọc hắn, trên long sàn, dưới long sàn đều vậy cả.
Ba tháng sau, cơn phong ba nuôi nam sủng của hoàng đế lắng xuống hoàn toàn, nhường chỗ cho một giai thoại khác lên ngôi. Trên lầu thuyết thư, Khương Lãng ngồi cầm quạt giấy phe phẩy, Mộ Dung Hi nhai nhóp nhép đậu phộng rồi tự nhiên uống một tách trà.
Khương Lãng nhìn hắn, không hài lòng nói: “Ăn chưa xong đã uống. Mất hết phong độ.”
“Cửu lang, ngươi đừng khắt khe với ta quá. Chúng ta đang ở ngoài tận hưởng mà.”
Mộ Dung Hi uống xong lại bỏ đậu phộng vào nhai tiếp. Có vài nữ nhân ngồi ở chiếc bàn cạnh đó nhìn qua phía Khương Lãng. Khương Lãng vẫn bình thản cầm quạt giấy, hơi nghiêng đầu để những sợi tóc trước trán bay nhẹ theo làn gió. Mộ Dung Hi cau có, y làm vậy phải chăng đang cố tình tạo dáng cho mấy nữ nhân kia xem?
“Cửu lang…ta không thích họ nhìn ngươi.” Mộ Dung Hi ném đậu phộng lên bàn, không thèm ăn nữa. Khương Lãng cười cho tính trẻ con này, công khai đưa tay sang nắm lấy tay Mộ Dung Hi. Những nữ nhân kia đột nhiên lộ ra vẻ ghét bỏ, không thèm nhìn đến bàn của họ nữa.
“Ta là hoa đã có chủ rồi.”
Mộ Dung Hi hớn hở cười, nhưng ngẫm lại câu này không đúng. Hoa bị hái là hắn mới đúng, còn chủ nhân kia chính là Khương Lãng. Mặc kệ! Hắn biết Khương Lãng lại trêu hắn nên không đôi co.
Lão thuyết thư nhấm nháp ly trà xong lại kể tiếp giai thoại về Bạch tiểu thư và Tiết công tử. Bạch tiểu thư tuyệt thực vì tình lang. Tiết công tử cũng lập chí ngoài nàng sẽ không lấy người khác. Nhà họ Tiết mai mối cho Tiết công tử hai mối nhân duyên, đều bị Tiết công tử thẳng thừng từ chối. Tiết công tử còn có ý định vì người yêu vào chùa cắt tóc làm tăng sĩ. Hai nhà Tiết Bạch đành phải vì con cái họ ngồi lại giảng hòa, chấp nhận cho Bạch tiểu thư và Tiết công tử lấy nhau. Ngày thành hôn, Tiết công tử đứng trước mặt quan khách thề rằng một đời một người, tuyệt không phụ bạc nhau.
“Một đời một người, tuyệt không phụ bạc nhau. Thật ngưỡng mộ!” Mộ Dung Hi nghe xong lời này của lão thuyết thư, cảm thấy đôi trai tài gái sắc kia sau cùng cũng thấy được cảnh trời quang mây tạnh, thật lòng chúc phúc cho họ. Lại nghĩ, họ thì tốt đẹp rồi, còn Khương Lãng với hắn, nửa chữ tỏ tình cũng không có, bất giác khiến hắn chạnh lòng.
“Có gì đáng ngưỡng mộ? Ngươi nghĩ ta không làm được sao?” Khương Lãng liếc mắt sang hắn, vừa nhìn đã biết tỏng hắn đang nghĩ gì.
“Một đời ba ngàn giai lệ vây quanh thì ngươi làm được.”
“Ba ngàn giai lệ đều bỏ hết chỉ vì một người, không phải càng đáng ngưỡng mộ hơn sao?” Khương Lãng siết tay hắn chặt hơn.
Mộ Dung Hi há hốc vì ngỡ ngàng, bất giác nước mắt rơi xuống. Khương Lãng giật mình, lấy tay áo lau cho hắn: “Ngươi lại sao nữa?”
“Cửu lang, vì ta thấy hạnh phúc. Lời này là thật, không đùa ta phải không?”
Khương Lãng che quạt giấy nói nhỏ: “Quân vô hí ngôn.” Rồi nhìn ra sắc trời bên ngoài: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
“Ân!”
Khương Lãng nắm tay Mộ Dung Hi lặng lẽ rời khỏi. Khi họ xuống dưới lầu, Bồi Diệc và đội thị vệ mới đến gần. Bồi Diệc hỏi: “Chủ tử, ngài còn muốn đi đâu không?”
“Không, về nhà thôi.” Khương Lãng đáp.
Một cỗ xe ngựa lập tức được chuẩn bị cho họ. Mộ Dung Hi nhìn lên cao, mặt trời đang ở vào vị trí cao nhất trong ngày. Hắn níu tay Khương Lãng khoan bước vội lên xe ngựa, nói:
“Cửu lang, có biết lần đầu tiên ta trông thấy khuôn mặt ngươi, ta có cảm giác gì không?”
“Lần đầu tiên? Lúc ngươi băng bó cho ta sao?”
“Không, là cái lần…ngươi đứng cạnh cửa sổ…” Mộ Dung Hi lúng túng nói. Khương Lãng hiểu ý: “Vậy là cảm giác gì?”
“Ngươi rực rỡ như thái dương, là thái dương soi sáng cuộc đời ta.”
Khương Lãng kéo gấp Mộ Dung Hi vào xe ngựa. Mộ Dung Hi đang rối loạn không biết Khương Lãng định làm gì thì y bất ngờ đè hắn dựa vào xe hôn lấy hôn để. Một sợi tơ bạc lưu luyến rớt xuống môi Mộ Dung Hi. Khương Lãng cao hứng nói với hắn:
“Lát nữa về đến cung, chúng ta tiếp tục bàn luận vấn đề quan trọng này trên long sàn.”
“Ngươi…ngươi…bạo quân…” Mộ Dung Hi trợn mắt nói.
“Vậy sao? Ngươi thích bạo quân là ta mà.”
Khương Lãng lại tiếp tục hôn, ngăn không cho Mộ Dung Hi nói gì nữa. Mộ Dung Hi chới với ngã trong vòng tay y. Phải, hắn thích bạo quân này. Thích đến chết đi được!