Trời tối, Mộ Dung Hi phân vân đến trước nơi nghỉ ngơi của hoàng đế, nhìn thấy thị vệ đứng canh gác thành hai hàng thẳng tắp, trong lòng thập phần kiêng dè. Hoàng đế, chỉ bằng hai chữ này thôi đã đủ nói lên khoảng cách xa gần của hai người. Hoàng đế đâu phải là người hắn muốn gặp thì gặp. Hôm nay người ở hầu phủ gần như thế hắn mới có cơ hội, mai này về hoàng cung càng xa xôi cách trở hơn. Mộ Dung Hi lấy hết can đảm bước lại chỗ thị vệ xin được diện kiến thánh nhan.
Tổng quản thái giám Bồi Diệc trông thấy hắn liền chạy lại mời vào, cười không ngớt nói: “Tiểu hầu gia, hoàng thượng đợi ngài lâu lắm rồi. Mau vào, mau vào!”
Bồi Diệc đẩy Mộ Dung Hi vào sau lớp cửa, khép lại rồi gọi một thị vệ đến nói khẽ: “Ngươi đã thấy tiểu hầu gia bước vào phòng hoàng thượng, biết phải nên làm gì chưa?”
Thị vệ gật đầu: “Nô tài lập tức đi truyền tin này ra bên ngoài.”
Mộ Dung Hi không hay không biết gì, thuần khiết như gió xuân đến cạnh giường. Khương Lãng đang nhắm mắt nằm nghiêng, đầu chống lên tay. Lần này từ Đại Quang Tự trở về cũng không phải là yên lành gì. Y gặp một toán thích khách, tuy đã tiêu diệt gần hết nhưng vẫn để sót hai tên bỏ chạy, chắc hẳn sớm muộn sẽ quay lại. Đám thích khách đó là dư đảng của Lục ca y, mở miệng đều là vì Lục vương gia, rồi vì những oan hồn vô tội báo thù. Trước kia vì ngôi báu, Khương Dụ đã kêu gọi không ít danh môn vọng tộc đứng về phe mình, sau này khi Khương Lãng lên ngôi còn định dấy binh tạo phản, bị y ban rượu độc chết. Những kẻ đi theo Khương Dụ bị xử trảm đồng loạt, thủ cấp treo ngoài cổng thành răn dạy toàn dân.
Mộ Dung Hi đưa tay chạm vào lông mi của Khương Lãng. Mắt phượng đột nhiên mở ra, kéo hắn ngã xuống giường, nằm trọn vào lòng. Mộ Dung Hi không phản kháng, được ôm trong vòng tay người này là mơ ước của hắn. Hắn mỗi đêm đều mơ ước như vậy.
“Hoàng thượng!” Mộ Dung Hi cất tiếng gọi nhỏ như mèo kêu.
“Hi nhi, lâu ngày không gặp, ngươi có nhớ trẫm?” Khương Lãng luồn tay vào trong lớp y phục của Mộ Dung Hi. Cơ thể đã lâu chưa được va chạm qua run lên, một tầng khao khát không tả bừng sáng trong đáy mắt hắn.
“Rất nhớ!”
“Còn tưởng Hi nhi sẽ giận dỗi ta gạt ngươi, khăng khăng bỏ mặc ta, không ngờ được Hi nhi lại thành thật tới mức này.”
“Hoàng thượng, bởi vì thần…thực rất nhớ ngài.”
Khương Lãng chưng hửng, đem môi áp sát lên cổ của Mộ Dung Hi, khẽ hôn thành một đường dài dọc theo gân cổ. Bàn tay bên trong lớp y phục cũng đã tìm được điểm hồng phấn đáng yêu của hắn, tha hồ mà trêu đùa.
Mộ Dung Hi yếu ớt không chống cự nổi mê hoặc, chỉ vài cái hôn trên cổ, vài cú vuốt quanh nhũ hoa thì hạ thể đã dựng đứng lên.
“A…hoàng thượng…nơi đó…”
Khương Lãng thúc đùi vào dưới hạ thể hắn, cọ xát rồi cười: “Hi nhi, thế này cũng quá nhanh rồi. Có lẽ trẫm phải dạy cho ngươi lại từ đầu về sức chịu đựng.”
Khuôn mặt Mộ Dung Hi đỏ bừng bừng, đúng là xấu hổ muốn chết. Nhưng mà, cơ thể hắn ghi nhớ mỗi một sự đụng chạm của Khương Lãng, muốn chống chọi cũng không chống chọi nổi. Hắn là người bình thường, khao khát thất tình lục dục cũng là điều hiển nhiên.
“Hi nhi, để trẫm nhắc cho ngươi nhớ, trước đây ngươi từng nói trẫm là hôn quân bạo ngược, sẽ chẳng có ai dám ở gần trẫm, chứ đừng nói là có người yêu trẫm.”
Khương Lãng nói thì nói, tay vẫn động liên tục dưới y phục Mộ Dung Hi, không định sẽ dừng lại. Mộ Dung Hi cười khổ: “Hoàng thượng, thần “hữu nhãn bất kiến Thái Sơn.” Ngài đừng đem chuyện đó ra hành hạ thần nữa.”
Lần nào cũng đem chuyện cũ ra nhắc lại. Mộ Dung Hi chân chân chính chính hoài nghi hoàng đế có tính thù dai hơn cả nữ nhân.
Khương Lãng cắn vành tai Mộ Dung Hi, âu yếm nói: “Vậy cũng đừng quên, trẫm chính là tỷ phu của ngươi.”
Mộ Dung Hi giật giật dây thần kinh. Không sai! Thánh thượng là trượng phu của tỷ tỷ hắn. Hắn vậy mà lại mặt dày muốn có được người nam nhân của tỷ tỷ?
“Dù rằng ta chưa từng chạm vào nàng ấy.” Khương Lãng lại nói thêm.
“Thật sự chưa từng?” Mộ Dung Hi kinh ngạc. Không phải nói tỷ tỷ là đệ nhất sủng phi của thánh thượng sao?
“Gạt ngươi làm gì?”
“Hoàng thượng lẽ nào bất lực?” Mộ Dung Hi suy đoán. Mấy lão đại phu giang hồ hay nói nam nhân không thể chạm vào nữ nhân chính là bất lực rồi. Mộ Dung Hi nói xong chợt co cứng cả người. Hắn vừa mắc phải sai lầm lớn. Nói hoàng đế bất lực là tử tội.
Khương Lãng bật cười, rất lấy làm hả hê hỏi lại Mộ Dung Hi: “Bảy đêm triền miên bên ta, ta bất lực hay không ngươi phải hiểu rõ hơn cả thái y.”
Mộ Dung Hi thầm trách mình ngu xuẩn, sao lại hỏi ra câu kia trước khi suy nghĩ? Thánh thượng a, ngài chính là quá sung mãn, vậy nên mỗi đêm đều tra tấn hắn đến kiệt quệ.
“Vậy là tại sao?”
“Ta không thích nàng ấy, nàng ấy cũng không thích ta.”
Mộ Dung Hi tự biết rất quá đáng với tỷ tỷ, nhưng mà hắn thật sự vui sướng khi nghe vậy.
“Nếu thế hoàng thượng không phải là tỷ phu của thần. Tỷ phu phải là người mà tỷ tỷ thích.” Mộ Dung Hi cảm thấy lời này nói ra rất trôi chảy, không mấy khi hắn lại giỏi văn chương như vậy.
“Ồ, Hi nhi cũng có khi rất thông minh. Vậy có nghĩ tới khi nãy ngươi bước vào cánh cửa này, sáng mai toàn hầu phủ đều sẽ biết ngươi là người của trẫm? Về sau, ngươi không thể có nữ nhân, cũng không thể thành hôn sinh con. Giờ ngươi chạy đi thì vẫn còn kịp.”
Khương Lãng nói là một mặt, hành động lại là một mặt khác. Hạ thân của Mộ Dung Hi đã bị y sít sao nắm chặt. Chạy? Làm gì còn đường nào nữa.
“Hoàng thượng, ngài có muốn thần đi không?”
“Hỏi đùa! Đương nhiên không.”
“Vậy thì thần không đi. Thần từ ba tháng trước đã trở thành người của ngài rồi, không phải sao?”
Khương Lãng buông tay ra khỏi Mộ Dung Hi, và ngồi đè lên người hắn. Y vuốt má hắn, mũi hắn rồi đến môi hắn: “Hi nhi, biểu hiện của ngươi làm trẫm rất hài lòng. Đêm nay trẫm sẽ thưởng cho ngươi, để ngươi được thực cốt tiêu hồn.”
Y phục cả hai được nới rộng và loại bỏ xuống sàn. Màn giường được thả buông. Giàn nến cháy bập bùng, nhưng mà chút hơi nóng này chẳng là gì so với khung cảnh thác loạn bên trong màn. Kẻ rên rỉ, người thở mạnh, thực sự là mây mưa vần vũ, càn khôn đảo lộn.
Đang ở giữa cuộc vui thú, Mộ Dung hầu gia lại đột ngột tới bên ngoài xin cầu kiến. Bồi Diệc nói thánh thượng đã nghỉ ngơi nhưng hầu gia vẫn bứt rứt không chịu đi.
“Hi nhi, phụ thân ngươi có lẽ không muốn hiến dâng ngươi cho trẫm.”
Mộ Dung Hi đang rất thống khổ chống tay vào đầu giường, phía dưới hậu huyệt bị Khương Lãng liên tục thốc mạnh, dịch thể đã tràn xuống cả hai bắp đùi hắn, trông vô cùng dâm mỹ.
“A…hoàng thượng…chậm chút…thần không kiềm chế nổi…giọng mình…”
Hoàng thượng—hai chữ này mỗi ngày Khương Lãng đều nghe gọi đến phát chán, thế nhưng gọi trong tình cảnh này, lại được gọi bởi cái miệng nhỏ xinh của Mộ Dung Hi, thật biết cách làm cho y càng thêm hứng tình.
“Cứ cho mọi người cùng nghe, để họ biết Hi nhi của trẫm đang phấn khích đến độ nào.”
“Hoàng thượng…a…đừng mà…a…”
“Ân…Hi nhi…ở bên trong ngươi thật tuyệt.”
Khương Lãng đánh vào mông Mộ Dung Hi để cho cơ thịt bên trong tự giác se thắt lại. Đầu đỉnh cố ý chạm lần lượt vào các tử huyệt khiến Mộ Dung Hi điên dại. Tích tụ khao khát của nhiều tháng không được thỏa mãn bùng nổ trong nháy mắt. Mộ Dung Hi tê tái thét vang lên. Lúc Khương Lãng buông cơ thể hắn ra, lại có thêm dòng dịch thể mới chảy xuống đùi hắn. Cái cũ và cái mới quện lại rối tung. Mộ Dung Hi vẫn còn trong cơn cực khoái, toàn thân co giật, rũ rượi phát ra âm thanh a a kéo dài trong vòm họng.
Khương Lãng không biết Mộ Dung Hầu gia đã đi từ khi nào, mà y cũng không quan tâm, lại nâng bụng Mộ Dung Hi lên tiến vào.
“Hoàng thượng…a…cho thần nghỉ một chút…” Mộ Dung Hi van nài khẩn thiết.
Khương Lãng hôn lên cột sống của hắn, mỗi dấu hôn đều lưu lại vết bầm nhỏ.
“Hi nhi, trẫm còn chưa mệt, ngươi dám mệt trước chính là phạm thượng. Nếu đã phạm thượng thì trẫm phải giáo huấn ngươi.”
“Hoàng thượng…ngài sẽ giết thần mất…”
Khương Lãng bỏ ngoài tai mọi lời nói của Mộ Dung Hi, canh tư thế chuẩn xác mà đâm vào lại. Mộ Dung Hi rống lên: “Hoàng thượng…ngài bá đạo…a…a…”
“Lại dám mắng trẫm sao? Thế thì phải trừng phạt nghiêm túc hơn.”
“Hoàng…a…thượng…van ngài tha cho thần…”
Mộ Dung Hi nước mắt nước mũi tèm nhem, vừa nấc nghẹn vừa cầu xin. Khương Lãng mở miệng hắn ra, nhét hai ngón tay vào: “Hi nhi, sức khỏe của ngươi kém thật rồi, trời vẫn chưa sáng mà.”
Hoàng thượng, trời vẫn chưa sáng, nhưng mà ngài mạnh bạo hơn trước, đã ra nhiều lần như vậy vẫn không chịu dừng lại nghỉ ngơi, sức người làm sao chịu nổi a! Mộ Dung Hi rất muốn gào lên trắng trợn những gì hắn nghĩ, nhưng sợ rằng Khương Lãng chẳng những không dừng, còn trách phạt thêm tội.
“Hi nhi, ba tháng hơn rồi, trẫm cũng rất nhớ ngươi. Ngoan, chiều trẫm lần này, để trẫm trọn vẹn tận hưởng ngươi.”
Mộ Dung Hi nghe xong, con tim mềm yếu liền bị dụ dỗ: “Ân!” Rồi thì: “A…a…” chẳng còn biết trời trăng là gì.
Hôm sau, Khương Lãng đến chuyện trò đôi câu với Mộ Dung Hầu gia. Không ai trong hầu phủ dám hỏi Mộ Dung Hi ở đâu rồi. Tất cả như đều âm thầm biết là ở tại phòng y. Đến trưa, Mộ Dung Hi tỉnh dậy, toàn thân nhức mỏi kinh khủng. Bồi Diệc chờ hắn tỉnh thì hầu hạ hắn tắm rửa, nói là hầu hạ, ông cũng chỉ giúp hắn chuẩn bị vài thứ lặt vặt, không dám hé nửa mắt nhìn. Cặp mắt này của ông vẫn còn muốn để lại trên mặt.
Khi Khương Lãng quay lại, Mộ Dung Hi đã tắm xong. Khương Lãng vuốt vuốt cổ hắn, cười hỏi: “Còn đau không?”
Mộ Dung Hi làm mặt giận: “Hoàng thượng, thần suýt nữa là đứng không nổi.”
“Ồ! Xem ra trẫm vẫn chưa tận lực thỏa mãn ngươi rồi, lần sau trẫm hứa sẽ nỗ lực hơn, để ngươi không đứng dậy nổi.”
Mộ Dung Hi tái mặt: “Hoàng thượng, cho thần một đường sống với.”
Trái tim Mộ Dung Hi kêu bịch một tiếng, nặng nề hỏi: “Vậy khi nào thì thần có thể gặp lại hoàng thượng?”
“Rất mau thôi. Trẫm sẽ ban thánh chỉ cho ngươi vào cung học làm thái y. Ngươi thích y thuật đến vậy, thay vì chạy lung tung theo mấy đám giang hồ lang trung thì vào cung học hành tử tế có phải hơn không? Hơn nữa, mai này ngươi thành tài có thể làm thái y phụng sự trẫm, ngày đêm đều được tự do gặp trẫm, thích không?”
Khương Lãng cụp mắt xuống bất mãn. Mộ Dung Hi liền nói thêm: “Nhưng thích nhất là được ở cạnh hoàng thượng.”
“Hi nhi thế mới ngoan. Sau này khi có người ngoài thì xưng hô quân thần, khi chỉ có hai ta, ngươi gọi trẫm là Cửu lang. Mẫu hậu trước khi tạ thế cũng thường gọi trẫm như vậy.”
“Cửu lang…Cửu lang…Cửu lang” Mộ Dung Hi lần lượt gọi từng tiếng một với vẻ mặt ngập tràn yêu thương.
“Hử?”
Hắn chuyển sang xưng hô thân mật, nói: “Ta thích Cửu lang, thích rất nhiều rất nhiều.”
Khương Lãng cốc tay vào đầu hắn, mắng: “Ngốc, thế gọi là yêu.”
Mộ Dung Hi ôm cục u hỏi: “Vậy Cửu lang đối với ta thế nào?”
“Ta ghét ngươi. Ngươi từng nói xấu ta.”
Mộ Dung Hi bĩu môi, rất không cam tâm nói: “Cửu lang, ngươi thù dai thật.”