Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 24: Giây phút chia xa, mặc người tiếc nuối.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người ủ lòng mình ở dưới đất, thả tâm trí trên những đám mây; bên tai thì thầm lời gió thoảng, trước mặt lại bạt ngàn sa hoa. Bầu trời là mặt đất, mặt đất phủ mờ sương; cỏ cây là gai góc, gai góc đâm da thịt, lại chẳng đau. 

Lúc này đây còn quản Thiên Đường hay trần thế, là xứ mây tan hay cõi bồng lai, hữu hạn hay vô hạn? Chốn bình yên nhất - vẫn là nhà.

----------

Gò má ửng đỏ, vành tai cũng hồng hồng. Đôi mắt ngập nước cùng cánh môi hơi sưng. Đến cả thở cũng hiện rõ nhịp điệu phập phồng của lồng ngực. Mái tóc được búi gọn lên như bao ngày, một bông hồng đen nhánh được cài bên trái. Cặp khuyên tai hình lông quạ ánh lên dưới sắc trời xám xịt ảm đạm. Trang phục của nàng vẫn quý phái như thế, nhưng bỏ mất phần nhỏ tùy tiện buông thả thường ngày. Chỉnh lại cổ áo cho nàng, Tân Thế lùi bước, trầm ngâm ngắm lại từ đầu xuống chân. Diêm Vương nhắm mắt lại, một tay chống lên chiếc bệ gần đấy, đầu hơi cúi xuống.


Vẻ mặt ẩn nhẫn chịu đựng lắm.

Bấy giờ Tân Thế mới chột dạ, rụt đầu lại, hỏi, "Giờ vẫn thấy khó chịu trong người à?"

Diêm Vương lập tức trừng mắt nhìn nàng, giọng Diêm Vương hơi khàn, "Ngươi đoán xem?"

Tân Thế rũ mi mắt, "Đều tại ta không... biết ước lượng..." Rồi lấy hai tay nâng mặt Diêm Vương lên, cẩn thận thổi vào môi nàng. "Mong là tí nữa sẽ bớt sưng..."

Diêm Vương nhướng mày, bực bội nói, "Cứu chữa gì nữa, đến cả thần lực cũng cứu không nổi!" Xong tự dưng lại cảm thấy được thổi như vậy tựa hồ cũng tương đối dễ chịu bèn giãn mày, ậm ừ trong họng, "Mà thôi, cứ thổi đi. Biết đâu đấy."

Tân Thế đặt ngón cái tay phải bên môi Diêm Vương, bốn ngón còn lại đỡ cằm nàng, nụ cười dịu dàng cực độ, "Nàng biết không, chúng ta ở bên nhau thế này cũng rất tốt." Thấy Diêm Vương vẫn chưa hiểu rõ ý của mình, lại nói tiếp, "Đỡ hơn ngày xưa nhiều. Ngày xưa nàng rất ghét ta thì phải."


"Không phải nghi vấn đâu, vì ta từng rất ghét ngươi thật." Diêm Vương lập tức nhăn nhó, cánh môi nơi chạm vào tay Tân Thế mang đến cảm giác ngưa ngứa, nhưng nàng chưa muốn gạt tay đối phương đi, "Bây giờ thì không ghét nữa. Ta cho phép ngươi đứng cạnh ta."

"Diễm phúc của hạ thần." Tân Thế phì cười, miết nhẹ môi Diêm Vương, "Ồ... Ta đã thắc mắc từ lâu. Môi nàng vốn có màu này à, không phải thoa son?" Nàng nghĩ bụng, nếu phối với làn da trắng như bột này thì đúng là rất hợp, tuy nhiên môi mà tím thâm thế này, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có cảm giác độc ác, bảo sao lần đầu gặp gỡ Tân Thế luôn có ấn tượng Diêm Vương hẳn là một kẻ thống trị độc tài.

Diêm Vương nghe Tân Thế hỏi vậy thì gật đầu, giữ lấy cái tay đang ấn ấn lên môi mình kia, "Được rồi, không khó chịu nữa, mà ngươi lấy bộ quần áo này ở đâu ra vậy?"


Tân Thế nhìn xuống người mình, cười cười, "Là của nàng đấy. Vô tình thấy trong tủ. Ta đã rất lạ, bộ này hình như của đạo sĩ mà nhỉ, còn cả cây phất trần nữa. Sao nàng lại có chúng thế?" Tân Thế với tay cầm lấy cây phất trần đặt trên bệ cửa sổ, thích thú huơ huơ trước mặt Diêm Vương.

"Hình như là đồ từ lâu lắm rồi, không nhớ nữa." Diêm Vương híp mắt lại, "Cũng tốt, màu than hợp với ngươi. Chúng ta đi thôi."

Hai người một trước một sau rời khỏi âm phủ, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn một cỗ xe được kéo bởi những bộ xương tuấn mã tư thế oai phong, bộ bờm trắng toát phất phới bay mà chẳng cần đến gió. Cỗ xe sơn màu đỏ son với chiếc mái cong đỉnh nhọn, hai bên là hai chiếc cửa sổ đóng khung họa tiết phù vân. Đám quỷ thư đã đứng sẵn thành hai hàng dọc theo lối đi của hai người, nghiêng người kính cẩn đưa tiễn. Tân Thế nhìn hết một lượt dãy quỷ thư, song nàng vẫn không trông thấy A Ôn.
Một thoáng lo lắng, nhưng cũng chỉ là thoáng chốc.

Diêm Vương vào cỗ xe trước. Giây phút giẫm lên chiếc bục để leo lên, đột nhiên Tân Thế cảm thấy bâng khuâng khó tả. Nàng tranh thủ ngoái lại nhìn hình dạng của âm phủ, từ chiếc cổng cao đen nhánh cho đến hàng hoa trắng ven đường, từ cái cây trơ trụi cho đến dãy xương gai góc nằm ở bên dưới những khung cửa quen thuộc. Tự dưng tất cả những hình ảnh ấy lại khiến nàng bùi ngùi như thể một người sắp phải rời xa ngôi nhà của mình vậy. 

Dù vẫn biết, đó không phải là nhà của nàng. Cũng biết, đâu phải là không còn có thể trở lại, có chết nàng cũng phải quay về đây, không chỉ bởi nàng cần phải trở về, mà còn vì nàng muốn trở về. 

Địa Ngục trần gian, có ai ngờ, lại có thể trở thành chốn thân thuộc lưu luyến với một người đến thế.
Ở làng Vô Lo vịnh Vĩnh Hằng, Hoa Diên Vĩ lắng nghe tiếng ngựa hí vang trời xen lẫn bao tạp âm, vò rượu trên tay chẳng biết đã lạnh như băng tự bao giờ. Ấy vậy mà giờ phút này lão lại có thể mỉm cười, kí ức về đoạn thời gian ngắn ngủi trước đó bỗng nhiên ghé thăm.

Là tiếng lửa tí tách bên tai, hơi lạnh bên ngoài len lỏi qua khe cửa để tràn vào, không gian xung quanh gần như trống trải, thở một hơi, có thể thấy rõ làn khói mỏng phả ra, tan biến giữa thinh không. Hai tay nhẹ kéo tấm chăn mỏng lên kín hơn, nhưng cũng chẳng bõ là bao.

Mùa đông ở Âm thế ngày càng khắc nghiệt.

Tựa hồ kể cả khi vương hậu của nó đã thức tỉnh, vương quốc vẫn tiếp tục lụi tàn.

Hoa Diên Vĩ với tay định lấy vò rượu đặt ở chiếc bàn nhỏ ngay gần chiếc ghế tựa trước lò sưởi mà ông đang ngồi, nhưng hình như lâu không chuyển động, xương khớp cứng hết cả, động tác cứng và chật vật. Đột nhiên có ai đó nâng vò rượu lên, đặt vào tay ông. Hoa Diên Vĩ ngẩng mặt, vẽ ra một nụ cười hiền lành, "Ồ, là đại nhân."
Quỷ sai bảo, đó là sứ giả đến từ Thiên Đường. Chúng còn kể, từ khi ngài đến, âm thế chợt trở nên rất khác, có mùa hè, có cả mùa thu, lá đỏ rơi, nắng vàng thì lan tỏa. Không biết vì sao, Hoa Diên Vĩ lại không cảm thấy vị sứ giả kia mang lại cho ông một thứ cảm giác quá xa vời, rằng như thể những vị thần từ trên những tầng mây giáng trần cũng có thể thân thiết và gần gũi như thế. Ít nhất, ngài đã đánh thức được Diêm Vương - điều mà chẳng ai làm được.

Lay động một người gần như đã chết lịm đi giữa cơn mê, dường như không phải ai cũng có thể. Chẳng ai dám, cũng ít kẻ thực sự để tâm.

Vậy nên, yêu ai yêu cả đường đi mà, Hoa Diên Vĩ thích vị đại nhân này.

Tân Thế trầm ngâm nhìn Hoa Diên Vĩ, đợi ông uống xong một hớp rượu mới mở miệng, "Mệt lắm sao?"
"Cuộc sống mà đại nhân, đôi khi sẽ thế này thế nọ." Hoa Diên Vĩ nheo mắt cười nhìn Tân Thế, "Đại nhân muốn uống một chút không? Từ hồi nơi này vắng người thì rượu ủ chẳng ai thưởng thức, còn rất nhiều."

Tân Thế mím môi, suy tư một lúc rồi gật đầu, tự giác đi đến bên tủ đựng rượu, chọn bừa một vò xong kéo ghế đến ngồi bên Hoa Diên Vĩ, "Những người đi theo Ty Mệnh... bọn họ tái sinh được thật ư?"

Hoa Diên Vĩ nhìn chằm chằm vào đống lửa nổ tách tách phía đối diện, giọng điệu ông chậm rãi, lại không nghe ra cảm xúc bên trong, "Thoát khỏi nơi này thì chính là thoát khỏi bất tử rồi. Là phúc, hay họa, đều là do bọn họ tự lựa chọn. Sẽ không còn hối hận."

Tân Thế nhấp một ngụm rượu. Không biết là rượu gì nữa, nhưng cay và nồng, trôi xuống cổ họng để lại dư vị ngòn ngọt, lưỡi nóng ran chan chát, song bụng thì như được lấp đầy. Có điều, Tân Thế chỉ muốn thử, thế nên nàng lại đặt vò rượu lên chiếc bàn kia, dường như không định uống thêm một ngụm nào nữa. Hoa Diên Vĩ thấy vậy thì bật cười, "Đại nhân không thích sao?"
"Những thứ gây nghiện, tránh được thì sẽ tránh, tránh không được, ta sợ sẽ đánh mất nhiều thứ. Phải làm nô ɭệ cho du͙ƈ vọиɠ bản thân rất đáng sợ." Tân Thế rũ mi mắt, "Khi say, khó có thể tỉnh táo để gìn giữ thứ mà mình yêu thương."

Đôi mắt Hoa Diên Vĩ sáng lấp lánh, ông đáp, "Đại nhân nói không sai. Khi trong tay ngài chỉ giữ khư khư một mối men say mà không chịu buông xuống, thì thời gian đã trôi qua cũng chỉ gói gọn trong một giấc mơ màng mà thôi. Nếu ngài đủ dũng cảm để dứt gánh du͙ƈ vọиɠ của chính mình, thì khi ấy ngài mới có cơ hội chọn lựa những điều mà ngài thực sự mong muốn." Rồi nâng vò rượu của mình lên, "Nhưng, uống rượu, đôi khi cũng không phải chỉ để say sưa. Ngài có thể nhờ rượu để biết thế nào là cay đắng, đôi khi không phải cố chấp giải sầu, mà là để hiểu rõ lòng mình đang nhớ nhung ai."
Tân Thế im lặng, hai người bọn họ lại cùng nhìn vào đống lửa kia. Bên lò sưởi xếp tầng tầng lớp lớp củi khô, có lẽ chúng đủ cung cấp cho vài ngày tiếp đấy. Tiếng lạch cạch từ đâu đó vang lên, nhưng chẳng đả động được hai con người kia. Chắc là cánh cửa nhà ai bị gió thổi lung lay, hay khung cửa sổ lâu ngày sờn bụi, một lí do nào đó sẽ nhanh chóng xuất hiện, phá tan những tò mò chẳng đáng giá bao nhiêu. Tân Thế đưa tay lên xoa đầu gối của mình. Đây là hành động thường thấy của Hoa Diên Vĩ, nhưng với nàng thì chẳng có tác dụng gì, nàng chỉ muốn thử, để xem rốt cuộc có thể thấu hiểu cho sự khổ sở của ông ta hay không.

"Ngày mai ta và Diêm Vương sẽ rời khỏi âm thế."

Hoa Diên Vĩ mở mắt, vốn đang lim dim sắp ngủ rồi, giờ lại trở nên tỉnh táo hơn. "Đi?"
"Dự tiệc sinh nhật của Thủy Đế." Tân Thế đan hai tay vào nhau, đặt lên bụng, "Lúc không có Diêm Vương ở đây..." Nàng ngập ngừng, "Ông phải cố gắng sống thật tốt."

"Cũng không phải chuyện gì quá to tát mà." Hoa Diên Vĩ cười, xua tay, "Ban nãy đại nhân có ghé thăm lão để mượn gia vị, là để về nấu cho Diêm Vương ăn sao?"

Tân Thế gật đầu.

"Ngài ấy thích chứ?"

"Không khen, cũng không chê. Nàng ăn hết." Tân Thế rũ mi mắt, trả lời.

"Vậy hẳn là tay nghề của đại nhân rất tốt." Hoa Diên Vĩ cười cong mắt, "Đó không phải thứ gia vị dễ ăn, nguyên liệu của nó cũng không dễ tìm, chế biến càng khó hơn, ăn quen rồi, thì nó sẽ là ông hoàng của vị giác."

Tân Thế nhoẻn miệng cười. "Cảm ơn ông nhiều. Hoa Diên Vĩ."

Không có gì đâu, đại nhân của ta.

Cũng cảm ơn ngài nhiều.

Mí mắt Hoa Diên Vĩ dần nặng trĩu, da thịt ông dần tái đi, để rồi khi ánh lửa nổ tí tách phía đối diện đã tắt, lại chẳng có ai tiếp tục thêm củi.
Trên dãy Tử Bi Sơn, bóng người mờ ảo thoáng hiện lên giữa làn sương khói đen đặc, đôi mắt dõi theo đoàn xe đang phi cước rời xa khỏi âm thế, bầu trời vần vũ, gió lạnh chẳng biết từ đâu đột ngột thổi đến, song lại chẳng thể lay động nổi tà áo của người này.

"Nàng đi rồi." Cô gái yếu ớt dựa bên tảng đá, ngoài trung y dính đầy đất cát chỉ khoác độc một bộ áo bào đen nhánh thêu họa tiết những nhành cây khô. 

"May mắn thay, cô ta không phản bội ngươi." Giọng điệu lạnh tanh của một người khác vang lên, bao trùm lên không gian vắng lặng nơi đây.

"Ngay cả ngài cũng cố tình tách bọn ta ra hay sao." Cô gái kia gắng sức ngồi thẳng lưng, một nụ cười đẹp đẽ được vẽ lên khóe môi nàng, thoạt trông dịu dàng, lại dễ mến vô cùng. 

Đây là nụ cười lợi hại cỡ nào cơ chứ, không phải con nhóc Diêm Vương cũng đang bị mê hoặc hay sao. "Cũng không phải ngươi không nhận ra, cô ta đang thay đổi."
"Không có thay đổi đâu... Du Mục... vẫn sẽ mãi là Du Mục mà." Cô gái kia lại ngước lên nhìn cỗ xe nọ, có điều giờ đây nó đã len vào giữa những tầng mây, thoắt ẩn, thoắt hiện. "Vẫn là Du Mục của ta."

Cô gái chống tay lên đầu gối, như muốn dùng hết toàn bộ sức lực cả phần đời sau cùng để có thể đứng lên, vai dựa bên tảng đá để ngăn mình đổ rạp. Đây là đỉnh núi cao nhất dãy Tử Bi Sơn, là nơi có tầm nhìn vô cùng rộng lớn. Từ đây, nàng có thể trông thấy cánh đồng Bỉ Ngạn, ngôi làng Vô Lo, âm phủ, Địa Ngục Môn, phủ Mạnh Bà, dòng Vong Xuyên, cầu Nại Hà, và cả tảng Tam Sinh. Nàng có thể thấy rất nhiều thứ, nhưng sẽ chẳng ai có thể thấy nàng. Kể cả Diêm Vương.

Không phải sao, đã gần hai tháng trôi qua mà vị chủ nhân tối cao của cõi mây phủ không hề phát hiện ra nàng. Thiên Hoàng cũng không. Thủy Đế càng không. Bọn họ là thần, song lại bị nàng qua mặt, chẳng phải là chuyện đáng cười lắm hay sao.
"Diêu Mục Du, ngươi đang cười hay sao?" Thanh âm kia lại vang lên, mang theo đầy nghi hoặc.

"Không đáng cười hay sao. Ngươi, và ta, đều là tội nhân. Một kẻ chạy trốn cái chết, và một kẻ bị tù đày vĩnh cửu. Gặp nhau - là số; cùng nhau tiến bước - là duyên. Không cần biết đây là quẻ tốt hay xấu, là thượng hay hạ, chúng ta đều là những con người đã cùng đường. Cả ngươi, cả ta. Du Mục không hiểu những gì chúng ta đã trải qua, nàng có thể mắc sai lầm, nhưng người đừng lo lắng, chỉ cần một ngày ta còn sống, còn là linh hồn Diêu Mục Du chính thống duy nhất trên cõi đời này, thì ngày đó, thân xác Du Mục của ta vẫn sẽ là đồng minh đáng tin cậy nhất, một bảo kê tuyệt đối cho hành trình phá bỏ xiềng xích của chúng ta. Địa Ngục ư? Ai sợ chứ. Chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, tỉnh dậy, nó sẽ lập tức biến mất."
Vậy nên, Du Mục... không, Tân Thế à, đừng bao giờ quên, máu mủ ruột thịt và gia đình... chính là bảo vật quý giá nhất trên trần đời này.

----------

Chắc chương sau hoặc sau nữa gì đó tiết lộ thân phận Tân Thế, ém lâu quá suýt thì quên mất bảo bối gia cảnh thế nào, hú hồn (づ ̄ ³ ̄)づ

Giờ cũng mới nhớ ra motif bộ này là kiểu 'tình trong như đã, mặt ngoài còn e' =)))

Dù sao truyện mình thì mình cứ ngược đã, yêu đương tính sau =)))[BHTT][Đang Viết] Bảy điều ước của tân Ma Vương. - Chương 24. Giây phút chia xa, mặc người tiếc nuối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.