Nếu vẫn không thể chờ đợi mặt trời mọc ở mảnh đất mà mình từng sống, vậy hãy đi tìm cảm giác bình yên ở ngôi nhà mà mình đang ở.
---------------------
Âm thanh xung quanh có lẽ chỉ còn sót lại tiếng bọt nước vỡ tan ở ngoài xa, đâu đây thi thoảng sẽ vang lên bên tai chuông ai rung động, song sẽ chẳng người nào có thể lại gần tòa cung điện này.
Nơi đây là cấm địa Hải giới đấy, lời này nói ra liệu ai tin.
Vì sao ngôi điện này lại đặc biệt như vậy?
Nó là điện Mệnh Sinh.
Bên trong bày trí đơn điệu, chẳng có gì nhiều, cũng cách xa trung tâm náo nhiệt ngày đêm đàn ca sáo nhị kia. Cửa hầu như luôn đóng chặt, mặc cho quang cảnh bốn bề vẫn hiển hiện rõ rệt giữa khoảng cách những cây cột trụ to lớn, sẽ có hoàng hôn, cũng sẽ có bình minh, nhưng tất cả cũng chỉ là ảo giác mà thôi. Ở tam giới đâu thể thấy mặt trời mọc, hay mặt trời lặn, những điều thường nhật như vậy chỉ có duy nhất tại trần thế. Mà thôi, cũng chẳng sao, đôi khi cái mà ta cần cũng chỉ là khoảng khắc bình yên, chứ không phải sự muôn màu muôn vẻ từng khát vọng trong quá khứ.
Tiếng bề mặt gỗ sượt qua nhau vang lên, chẳng tài nào át nổi thanh âm của biển.
Năm nay Thiên Hoàng vẫn gửi quà sinh nhật cho Thủy Đế, có lẽ ngài đã chuẩn bị từ trước lúc hạ phàm, tuy không rõ bên trong chiếc rương gỗ kia đựng thứ gì, song nàng cảm thấy một phần thành ý này quả thực rất đáng trân trọng.
Lại một hộp gỗ nữa xếp chồng lên một tầng hộp gỗ. Đây là món quà của Mộc Tinh Chân Nhân, và đã là lần thứ chín cô ta được mời đến dự tiệc ở Hải điện, quà cáp lúc nào cũng phô trương vô cùng, choáng hết vị trí của những thứ đồ khác rồi. Quả đúng là phong thái làm việc của đám nhà giàu mới nổi, cũng giỏi cho Thủy Đế chịu đựng được cô ta.
Càng nghĩ, Ty Mệnh lại càng cảm thấy không thoải mái rồi.
Nàng còn đang xoa cằm nghĩ bụng xem có nên trực tiếp thủ tiêu cái thứ cống phẩm sặc mùi khoe khoang nịnh hót nọ đi hay không thì nghe thấy tiếng cánh cửa phía đằng sau mình chuyển động.
Dù đã được thông báo từ trước, nhưng nàng vẫn thấy tương đối sốt ruột.
Tự động viên bản thân, tự nhủ: không sao đâu, đã bao nhiêu năm trôi qua, đã bao nhiêu chuyện xảy đến, lưng đã có thể thẳng tắp khi đối diện với toàn bộ thiên hạ này, vì thế nên chẳng việc gì phải sợ hãi. Đành rằng nàng là vương hậu cõi u hồn, có điều chẳng ai có quyền xiềng xích sự tự do của ai hết.
Tuy vậy, Ty Mệnh vẫn thấy chiếc hộp gỗ đang rung. Trái tim nàng cũng run rẩy.
Thủy Đế. Thủy Đế à... Ngài sẽ cho ta dũng khí chứ? Ngài sẽ trở thành điểm tựa mỗi khi ta cảm thấy cuộc đời quá mức nặng nề mà, phải không? Thế giới này tươi đẹp cỡ nào nếu như những gì ta mong muốn sẽ được hòa tan vào thực tại, tiếp tục xuôi dòng tới tương lai? Tương lai nơi ta, ngài, và Diêm Vương đều sẽ hạnh phúc.
Nghĩ đến đó, Ty Mệnh tìm lại được nụ cười thong dong bình thản của mình. Nó luôn theo nàng trước khi nàng chìm vào giấc ngủ, hay mỗi buổi bình minh lúc nàng tỉnh giấc. Giờ đây, nó vẫn đồng hành bên nàng trong thời khắc nàng gặp lại chủ nhân cõi mây phủ đầy tăm tối ấy - người mà chẳng hay biết hay dính líu gì đến chuỗi bi kịch của nàng, kể cả khi nàng từ phàm nhân trở thành cái được gọi là thần.
Đơn thuần xiết bao, ngây ngô chừng nào.
"Đã lâu không gặp, vương hậu của ta."
Ty Mệnh nghiêng đầu, nàng chăm chú ngắm nghía đối phương từ đầu xuống chân.
Sao lại cảm thấy Diêm Vương đã thay đổi nhỉ?
Dường như đã mất đi phần nào ủ dột, thay vào đó là sự rạng rỡ hơn hẳn ngày thường. Rạng rỡ? Từ này liệu có phù hợp với Diêm Vương hay không, khi mà nàng vốn dĩ vẫn luôn đeo lên gương mặt mình vẻ ưu sầu nặng trĩu? Trước kia mỗi lần gặp Diêm Vương, Ty Mệnh chỉ cảm thấy con đường phía trước sao quá âm u mịt mù, không tồn tại một tia sáng hy vọng nào hết, cũng chẳng chút hy vọng mong manh, tâm trạng vô cùng tiêu cực, thành thử cử chỉ lời nói ít nhiều đều nhuốm màu bi quan tiêu cực. Có điều... Bây giờ lại khác. Tựa hồ mọi thứ đã khác rồi. Có khi nào bởi vì cả mình và nàng đều đã thay đổi chăng?
Ai đã xuất hiện, khuấy đảo thế giới hai màu đen trắng nhập nhằng của nàng vậy?
Ty Mệnh khẽ đảo mắt liếc nhìn Thủy Đế, có điều Thủy Đế đã cười cong mắt đi về phía nàng, xoay người lại nói với Diêm Vương, "Đây đều là quà người ta gửi đến, muội xem thích thứ gì thì cứ lấy đi."
Diêm Vương nhăn nhó mặt mày nhìn Ty Mệnh, điệu bộ cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng thấy nàng đưa tay vào trong tay áo, rút ra một chiếc hộp gỗ nho nhỏ xinh xinh. Trên thân hộp gỗ còn thắt một cái nơ. Thủy Đế hình như hơi bất ngờ, lại thấy ngài nhanh chóng đưa chiếc tẩu lên miệng, hít một hơi hòng che giấu sự ngạc nhiên của mình. Mùi hương thảo dược lại vất vưởng đâu đây, vị ngọt dịu nhẹ đọng lại khóe môi đầu lưỡi, dai dẳng bám mãi chẳng chịu đi.
"Kích cỡ thế kia, hình như không phải bỉ ngạn."
Thủy Đế lầm rầm.
Ty Mệnh cũng rất tò mò. Diêm Vương là người thế nào chẳng lẽ nàng không biết. Đến cả Quân Thượng đến lễ tết cũng chỉ hơn người khác năm đóa bỉ ngạn mà thôi, còn đâu thì cứ đều đều phân phát một cành bỉ ngạn kèm lời chúc chỉ thay tên đổi họ đi muôn nơi, nào có bao giờ chịu động não thay món quà đặc thù kia trở thành thứ nào đó khác.
Thế mà giờ lại xảy ra kỳ tích.
Ty Mệnh cảm giác mắt trái của mình chợt hơi nhưng nhức. Đã lâu nó không nhức như vậy rồi. Trước kia khi dùng Âm Dương Nhãn để loại bỏ vong linh oan hồn hay tìm bắt người tận mạng, nàng đều luôn chỉ dựa vào con mắt phải còn lành lặn của mình. Mắt trái đã hỏng từ lâu, ít khi dở chứng, có điều ít chứ không phải không có, mà thường thì là báo hiệu điềm chẳng lành. Nếu Diêm Vương không có đây, chắc hẳn nàng sẽ quẳng vấn đề này sang một bên cho nó thích ra sao thì ra, đằng nào nàng cũng chẳng muốn tiếp tục làm công cho âm thế nữa, song bây giờ Diêm Vương lại đang rành rành ngay trước mắt, muốn nàng làm ngơ cũng khó.
Đầu còn đang mải nghĩ lung tung, chưa kịp hoàn hồn đã thấy có người nắm lấy cổ tay trái của mình. Hóa ra ban nãy vô thức đưa tay lên xoa mắt trái, rồi cứ đờ người giữ nguyên tư thế như vậy.
"Lại đau à?" Nàng nghe thấy thanh âm Thủy Đế thì thầm bên cạnh.
Ty Mệnh cúi đầu, đáp nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Không sao đâu, cũng đã lâu không tái phát. Ta chỉ hơi nhưng nhức tí thôi." Rồi hít một hơi, ngẩng mặt lên nhìn Diêm Vương, nhoẻn miệng cười, "Vương hậu chuẩn bị quà cho Thủy Đế thật khiến ta bất ngờ. Ta có thể mở nó ra ngay tại đây không?"
Diêm Vương nhíu mày nhìn Thủy Đế, thấy Thủy Đế cười như không cười nhìn mình thì lẳng lặng gật đầu. Ty Mệnh cẩn thận tháo lớp vỏ bọc gần như vô hình bên ngoài chiếc hộp gỗ ra, sau đó mới mở nắp. Vừa nhìn thấy vật bên trong, nàng đã ngớ người.
Một cái bình?
Thủy Đế nghiêng đầu qua, cũng không tránh khỏi hơi sững sờ.
Nhận xét khách quan thì đây là một cái bình có vẻ ngoài nhỏ nhắn xinh xắn, nút bình làm từ loại gỗ mịn xôm xốp, cổ bình cũng thắt nơ, cách thắt y chang chiếc hộp tặng, bề mặt bình còn dán một tấm giấy trắng, trên đấy ghi đúng một chữ: Cay.
"Ồ... Đây là thứ gì vậy?" Thủy Đế lấy cái bình ra khỏi hộp, mở nắp xong đưa lên mũi ngửi ngửi. "Mùi này..." Ngài suy tư trong chốc lát, rồi lắc đầu, "Ta không đoán ra. Diêm Vương, muội mang cho ta thứ gì thế?"
Ty Mệnh cũng với lấy cái bình, sau đó thử hít hít, bảo, "Cái này... có mùi rễ cây, phải không?"
Diêm Vương ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, "Hai người chắc chắn chưa bao giờ trông thấy nó đúng không? Đây là công thức độc quyền đặc biệt của âm thế, là gia vị thêm vào món ăn, mùi vị cay ran cực kỳ đặc thù, ăn rồi sẽ nhớ mãi."
"Nó có tên chứ?" Thủy Đế hỏi.
"À... Tạm thời thì chưa có. Nhưng phải nhớ kỹ! Mỗi lần ăn chỉ lấy một ít thôi, cực kỳ ít, không được tham lam!" Diêm Vương vô cùng nghiêm túc nhắc nhở.
"Đúng là một món quà đặc biệt. Âm thế luôn luôn tặng những thứ độc nhất vô nhị nhỉ." Thủy Đế mỉm cười, sau đó ngài nghiêng người tránh sang một bên, "Nào, Tiểu Diêm Vương, tiểu muội muội, thích thứ gì thì lấy đi."
Ty Mệnh cũng nhẹ đặt lại cái bình vào trong chiếc hộp, sau đó đặt riêng chiếc hộp ấy vào một vị trí khác, nơi mà mới chỉ có một chiếc rương lớn đặt ở đó. Đây là vị trí của gia đình, Ty Mệnh cảm thấy lòng mình mềm mại vô cùng.
Lúc Ty Mệnh quay đầu lại, đã thấy Diêm Vương đang tràn đầy hứng thú nhìn chiếc hộp bự tổ chảng chằng chịt dây leo quấn quanh đang nằm cách ly khỏi đống quà tặng. Đấy chẳng phải món quà nàng vừa loại ra hòng tìm cơ hội loại bỏ hay sao. Thủy Đế thấy Diêm Vương đặt sự quan tâm dành cho nó thì hỏi, "Thích à?"
"Trông đẹp." Diêm Vương gật đầu.
Thủy Đế ngẩng mặt lên nhìn Ty Mệnh, Ty Mệnh hiểu ý, lập tức đáp, "Đây là quà của Mộc Tinh Chân Nhân. Ta vẫn chưa mở ra xem nó là gì, nhưng đồ của cô ta thì đảm bảo sẽ không phải thứ tầm thường gì." Đỡ tốn công mình phải mang đi thủ tiêu.
Diêm Vương gật gù. Nàng chẳng biết Mộc Tinh Chân Nhân là kẻ nào, song chiếc hộp này thực sự quá ấn tượng, mang về bỏ thứ bên trong ra để cất đồ của mình vào thì đúng là vật trang trí tuyệt hảo. Nàng đứng thẳng lưng, chỉ tay về phía món quà của Mộc Tinh Chân Nhân, nói với Thủy Đế, "Ta lấy cái này."
Thủy Đế gật đầu, "Vậy chốc nữa ta sẽ cho người mang sang phòng cho muội."
Diêm Vương hài lòng cười cong cả mắt. Sau đó như tức thì nhớ ra một chuyện quan trọng nào đấy, đôi mắt hẹp của nàng đang như lưỡi liềm chợt trợn trừng, khó tin chỉ thẳng tay về phía Ty Mệnh, "Ngươi! Ngươi! Thế mà lại ngang nhiên ở đây!"
Ty Mệnh còn đang giật mình vì động tác này của Diêm Vương, Thủy Đế đã phì cười. Ngài kéo tay của Diêm Vương xuống, "Phản ứng chậm như vậy, là bị đống đồ ở đây làm cho hoa mắt à."
Diêm Vương nhíu mày nhìn Ty Mệnh. Ty Mệnh nhìn lại nàng, "Lâu không gặp, vương hậu của ta dạo này có vẻ sống rất tốt."
"Ngươi có biết Mạnh Bà đã chết không?" Dứt lời, Diêm Vương lại cảm thấy kỳ quái. Mạnh Bà vốn dĩ đã chết rồi, giờ dùng từ 'chết' có lẽ không còn hợp nữa. Nàng sửa lại, "Mạnh Bà đã tan biến. Hoàn toàn biến mất khỏi tứ giới lục địa rồi."
Ty Mệnh không cười nữa, "Ta biết chứ. Lần trước khi Thủy Đế đến âm phủ, ta cũng đã đi theo. Mục đích cũng chỉ là để xác nhận xem có thật là như vậy không." Nàng lắc đầu, "Kết quả chỉ thấy một đám quỷ thư đang nháo nhào tranh cãi về mùi hương canh Quên Lãng, đáp án cục mịch như vậy, thật sự không phải điều ta mong chờ."
"Vậy ngươi đã mong chờ điều gì, khi tiếp tay cho Mạnh Bà, hãm hại toàn bộ những con người đáng nhẽ sẽ trở thành thần dân của vịnh Vĩnh Hằng?"
Ta đã mong chờ điều gì ư?
Đúng, ta đã chờ đợi điều gì nhỉ? Khi ấy ta chỉ muốn xem xem, cô gái phàm nhân yếu đuối ấy có thể giãy dụa phản kháng đến bao giờ, cộng thêm một chút đồng tình ủng hộ, cũng không thể gạt bỏ ý niệm ích kỉ của ta lúc bấy giờ. Nhờ có sự kiện của Mạnh Bà, ta mới có cơ hội gần gũi hơn với Thủy Đế, mới có cơ hội khám phá ra chân tướng của toàn bộ sự việc, về lí do vì sao ta và Mạnh Bà lại ở đây.
Còn da, còn thịt, còn linh hồn. Nếu bị thương vẫn sẽ thấy đau, bị bỏng vẫn sẽ thấy rát, bị gϊếŧ vẫn có thể chết, vậy nên, ngươi vẫn còn là con người.Thủy Đế mở ra cho nàng cánh cổng đến một thế giới mới, với một nhân sinh quan đã không còn mù mịt như xưa. Nếu không chém gϊếŧ oan hồn trên trần thế, không thu thập vong linh lưu lạc ở nhân gian nữa, nàng vẫn có những việc khác để làm. Nếu không ở âm thế, nàng vẫn còn những nơi khác để đi.
Diêm Vương đã say giấc, Mạnh Bà đã thức tỉnh, Ty Mệnh đã chẳng còn thiết tha gì cõi mây phủ nữa.
Vậy nên nàng lựa chọn rời đi, chỉ vậy thôi.
Khi ấy một con quỷ thư hỏi nàng, rằng ngài sẽ đi trong bao lâu.
Nàng đáp, không biết nữa, có lẽ thời điểm mặt trời mọc ở âm thế, ta sẽ quay lại.
Không biết đám quỷ thư có hiểu không, hay Diêm Vương có nhận ra hay không, chuyện nàng không còn muốn trở về âm thế nữa.
Sẽ không ai còn có thể ràng buộc nàng. Sắp rồi.
"Chẳng chờ đợi gì hết. Ta và nàng đều là con người. Giữa chúng ta có một sự đồng cảm. Nàng cần thì ta sẽ giúp, nàng là người quen, còn bọn họ thì không."
Hiện tại, đó là câu trả lời duy nhất nàng dành cho Diêm Vương.
---------------
Nhiều năm sau, trên giường,Thủy Đế: Thực ra hồi ấy nàng rời âm thế cũng chỉ vì muốn đến Hải điện làm dâu bám dính lấy ta thôi mà, chuyện bỏ nhà theo supeidol thì cần gì phải lí do lí trấu dài cả một chương như vậy, nữ nhân khẩu thị tâm phi ( ̄ー ̄)
Ty Mệnh: Ai bảo ta đến Hải điện làm dâu, ta đến ở rể, với cả dài một chương như vậy, không phải là để khắc họa hình tượng Mệnh Mệnh siêu ngầu siêu nội tâm cho ngài xem hay sao! Còn không mau ngưỡng mộ yêu thương ta? (っ•̀ω•́)っ⁾⁾
Thủy Đế: *nhướng mày nhìn sang*
Ty Mệnh: *thụt lại vào chăn*
Thật ra ý Mệnh Mệnh bảo bối vẫn là: bảo bối muốn nghe khen ngợi từ mình... Thủy Đế nghĩ một hồi, sau đó vẫn quyết định: Xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, không nên phí hoài thêm nữa.