Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 29: Cặp mắt Âm Dương, mặc người lo lắng.



Ty Mệnh được Quân Thượng ban cho cặp Âm Dương Nhãn độc nhất vô nhị nhìn thấu chiều không gian vô hình của linh giới. Ngài có thể tiên liệu tương lai sắp xảy ra, hay bắt được mọi chứng bệnh trong cơ thể người trần. Phẩm chất, xuất thân và gia cảnh phàm nhân là do Thiên đường chắp bút, thế nhưng thọ mệnh mơ hồ lại là thứ Ty Mệnh cai quản. Ở đời có rất nhiều biến cố xảy ra, có thể người này sẽ bất đắc kỳ tử, hoặc có thể kẻ kia giai lão đắc thọ, chết yểu, hay sống lâu, tất cả, đều nằm trong vòng kiểm soát của ngài.

Người người đều gọi ngài là thần, thế nhưng chính ngài lại luôn ngẩn ngơ tự hỏi, có phải bởi vì ngay cả thân phận và nguồn gốc thứ sức mạnh phi thường của mình ngài cũng không thể biết, cho nên ngài mới trở nên quyền quý cùng cao sang, cao cao tại thượng như một kẻ mà thế nhân tôn lên làm thánh thần?


Vậy nếu một ngày không còn là thần nữa, ngài có thể trở thành sinh mệnh thế nào giữa lục đạo luân hồi này đây?

--------------

Trước bữa tối nhớ ra điện Hoàng Hôn. Sẽ có một bữa tiệc nho nhỏ ở đấy, muội phải tham gia.

Bước đi trên hành lang dằng dặc, Diêm Vương nhíu mày suy nghĩ về lời nói cuối cùng của Thủy Đế. Cảm thấy nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy câu này như mang theo hàm ý sâu xa, mặc cho nàng vẫn chưa thể phân tích ra nổi.

Hay là cứ kệ đi thôi, đằng nào thì cũng sẽ biết mà.

Diêm Vương tự nhủ với bản thân, sau đó gật gù. Nàng đẩy nhanh tốc độ bước chân, nãy giờ đi cũng được một lúc rồi, không biết người kia có cảm thấy quá buồn chán hay không.

Có điều...

Vừa mở cửa, nàng đã trông thấy hai bóng người dựa lên lan can ngoài ban công, một người đã không còn xa lạ với nàng, còn người nữa thì... dường như đã lâu không gặp, trông chẳng khác gì năm xưa. Hai người bọn họ đang trò chuyện với nhau, tầm nhìn hướng về phía mặt biển, đôi mắt Tân Thế thi thoảng sẽ cong lên mỗi khi nàng mỉm cười, tư thế thảnh thơi thư thái, chiếc mũi hứng lấy ánh sáng tạo thành một đường thẳng tắp óng ánh vàng, làm cho đường nét gương mặt nàng trở nên thanh tú hơn rất nhiều.


Sao giờ mới nhận ra, Tân Thế có một cái mũi trông rất đẹp nhỉ.

Diêm Vương đứng hồi lâu, sau đó mới nhướng mày. Phải rồi, mà sao Toan Nghê lại ở đây? Hai người bọn họ nói chuyện trông thân thiết thế kia, chẳng lẽ đã quen nhau từ trước, hay là mới quen? Nếu là quen nhau từ trước thì thật sự quá là kỳ lạ, mà ngược lại nếu là mới quen thì còn quái gở hơn, có người nào mới quen biết lại luôn mồm không ngừng nghỉ đến tập trung thần trí như vậy sao, mình vào cũng không biết. Ngày trước cũng không thấy nàng ta lảm nhảm với mình nhiều như vậy. 

Càng nghĩ, Diêm Vương lại càng cảm thấy tình huống hiện tại đang phát triển vô cùng sai lầm.

Nàng dứt khoát từ bỏ những câu hỏi đang chất đống ngày càng sinh sôi trong tâm trí, tiếng gót giày giẫm trên sàn đá hoa cương vang lên theo từng nhịp chuyển động của vị chủ nhân. Hai người ở ngoài ban công nghe thấy âm thanh, đồng thời quay đầu sang nhìn.


Chẳng hiểu sao, Tân Thế cứ thấy ánh mắt Diêm Vương sau khi quay lại từ chỗ Thủy Đế sắc bén như mũi dao, mà còn là một con dao đâm cho nàng một nhát còn cố xoáy thêm vài vòng, lạnh sống lưng rợn gáy vô cùng. Nàng thôi không tựa vào lan can nữa, tự dưng nàng thấy dáng vẻ ấy trông cứ không đứng đắn sao ấy, lưng dựng thẳng tắp, mắt nhìn trực diện, lựa chọn nụ cười dịu dàng nhất hướng về phía Diêm Vương. "Về rồi à."

Diêm Vương gật đầu, chưa kịp nói gì đã thấy Toan Nghê với đôi mắt sáng lấp lánh như pha lê bổ nhào tới trước mặt, hai tay nắm lấy hai tay nàng, vẻ hào hứng vui mừng không tài nào che giấu hết, "Diêm tỷ! Diêm tỷ thực sự đã đến đây rồi! Lâu lắm chúng ta mới có thể gặp lại nhau!"

Con nhóc này vẫn y chang năm xưa! Diêm Vương nhướng mày, nhưng sau đó nàng lại lâm vào trạng thái đờ đẫn. Phía sau lưng Toan Nghê, Tân Thế khoanh tay, mỉm cười nhìn hai người, ánh mặt trời rải lên không chỉ cánh mũi, mà còn cả bờ vai của nàng một lớp màng trong suốt ấm áp. Nàng im lặng không nói gì, song Toan Nghê thì kìm lòng chẳng đậu tuôn tràng giang đại hải, cô nàng cũng không quên huơ tay múa chân, diễn tả đủ mọi dáng vẻ thể loại. Cả hai người - một trước một sau, một tĩnh một động, xen lẫn sự cộng hưởng đến từ căn phòng trắng thanh nhã sạch sẽ, thơm tho an tĩnh dành riêng cho nàng giữa Hải điện phồn hoa ồn ã, tất cả hòa quyện lại chợt khiến cho Diêm Vương bùi ngùi nhận ra nàng thèm khát được âu yếm khoảnh khắc này đến nhường nào.
Đã không còn như năm xưa, khi mà cứ nhìn thấy Toan Nghê là cảm thấy buồn bực, chỉ muốn tránh xa con nhóc lắm mồm này mọi thời mọi khắc; hay cứ mỗi khi bước vào căn phòng này, lại cảm thấy chân tay rã rời, toàn thân nhức mỏi, trí não mệt nhoài, sau đó lăn ra ngủ li bì chẳng thiết trời trăng. Cũng như, mỗi khi nhìn lên bầu trời xanh trong kia, đã không còn nghĩ xem rốt cuộc nó là bầu trời hay là mặt đất, hay thậm chí còn chỉ là ảo cảnh do một ai đó chẳng phải nàng tạo ra. Bây giờ đây, nàng như chợt tự vạch trần suy nghĩ của chính bản thân, rằng, dù âm u hay quang đãng, bầu trời vẫn cứ là bầu trời thôi. Cũng như mặt đất, nếu có thể đi lại trên nó, thì mặc cho phủ đầy mây hay sương, nó vẫn sẽ cứ là mặt đất. Nàng đã chẳng còn thiết phân biệt xem rốt cuộc thì dòng Vong Xuyên của nàng có thực sự nối một nhánh với trời hay không, cũng không còn muốn chứng minh bỉ ngạn là loài hoa độc nhất vô nhị chỉ có ở âm thế nữa. 
Cứ như thế giới này đã thay đổi vậy. Chỉ một cái cựa mình khẽ khàng, cũng đã khiến mọi thứ chẳng còn như xưa.

Biết làm sao đây, khi nàng cũng nhận ra, nàng ngày càng, ngày càng, thật sự là đang ngày càng không nỡ xa rời người kia rồi.

Chẳng phải người quen biết, cũng chẳng rõ ràng về danh tính đối phương, nàng biết đối phương còn giấu diếm mình nhiều chuyện lắm, song nàng cũng biết, nàng muốn tin, rằng đối phương sẽ không làm gì hại đến nàng. Đây là một niềm tin dựng xây từ những việc đã cùng nhau trải qua, từ khu vườn bỉ ngạn, cho đến bầu trời về đêm, một bình minh nàng xót xa bỏ lỡ, và một ngày nắng hạ đã dang dở từ lâu. Không còn địa hộ, sẽ không còn thành trì vây quanh giấc ngủ đông. Không còn Mạnh Bà, mùi hương của sự quên lãng đã tiêu thất. Ty Mệnh rời đi, đã chẳng còn ai qua lại vịnh Vĩnh Hằng. 
Địa Ngục sẽ còn lại gì, nếu như một ngày Tân Thế cũng biến mất khỏi nơi đây?

Nếu như là bị một ai đó ưng mắt xong thuận tay bắt đi mất, một ai đó còn mạnh mẽ hơn cả nàng, mạnh hơn rất nhiều?

Hay giả như là Quân Thượng xuất quan phát hiện ra mọi chuyện, quyết định trừng phạt Tân Thế bằng cách đày ải đi thật xa, xa đến mức nàng không thể chạm tới, mặc cho nàng van xin Quân Thượng cỡ nào, người cũng sẽ không rung động?

Hoặc cũng có thể sẽ có một ngày nào đấy, cũng đột ngột như ngày Tân Thế tới vậy, cứ đến thôi, rồi lại đi như một làn gió. Chẳng một dấu hiệu, chẳng một lời nhắn nhủ, đơn giản vì nàng đã cảm thấy âm thế chẳng còn gì đủ thú vị để níu giữ bước chân của nàng nữa. Như Mạnh Bà, và cũng như Ty Mệnh. Bọn họ đều lựa chọn rời đi. Không một lời từ biệt.
Liệu nàng có thể để chuyện đó xảy ra lần nữa hay không?

Không, nàng sẽ không cho phép tiếp tục có lần thứ ba. Không cần biết nguyên nhân thật sự là vì Tân Thế, bởi lí do thì có thể có rất nhiều, song mấu chốt vẫn luôn là: chỉ nghĩ thôi, nàng cũng không tài nào chấp nhận được. Chẳng phải đã từng nói rồi đó sao, kẻ xâm lăng biết ước nguyện của nàng, và nàng ta có thể thực hiện được nó. Ngươi sẽ để cho ánh sáng hy vọng của mình tuột khỏi lòng bàn tay hay sao?

Tiểu Diêm Diêm, kẻ ích kỷ như ngươi, nhất định sẽ phải sống trong cô độc.

Phải rồi, chẳng phải chính Thủy Đế đã nói vậy ư. Mời mình đến, cho phép mình lấy đi bất kỳ thứ gì mà mình muốn, lần nào cũng vậy, chưa từng e ngại phải cho đi, và luôn là tòa điện trống trải ấy. Điện Mệnh Sinh. 
Thủy Đế chưa từng quên, Thủy Đế vẫn luôn nhắc nhở nàng, rằng Thủy Đế muốn nàng phải trả giá cỡ nào. Dù không thể trực tiếp đẩy nàng xuống Địa Ngục Môn, song Thủy Đế không muốn buông tha.

Nàng không muốn quay trở lại một cuộc sống đầy ám ảnh như một cơn ác mộng mãi chẳng thể tỉnh giấc của quá khứ. Mãi mới có thể tìm lại được câu trả lời cho mỗi buổi sớm thức dậy, phải vất vả lắm, mới có thể nếm trải mùi vị ngày bình yên. Nàng, sẽ để cho bình minh nơi âm thế của mình bị màn đêm nuốt chửng hay sao?

Tiểu Diêm Diêm, kẻ ích kỷ như ngươi, nhất định sẽ phải sống trong cô độc.  

"Tân Thế."

Toan Nghê đang thao thao bất tuyệt đột nhiên im bặt. Cô bé nhận ra ánh mắt Diêm tỷ của mình đang ngày càng mông lung mất tập trung, không những vậy, nó còn đang chậm rãi hướng về phía đằng sau mình, cặp đồng tử phản chiếu lại bóng người mà nó muốn trông thấy nhất trong giờ khắc này. Tân Thế nghe thấy Diêm Vương gọi tên mình thì hơi thấy lạ, nàng còn đang mải lắng nghe câu chuyện Toan Nghê dang dở, gì mà vừa mới có một đoàn thuyền đánh cá chở cả một đại gia đình ngư dân gặp nạn trên biển, may mắn thay lạc vào lãnh thổ Hải giới, không những được quân binh Đại dương cứu giúp, mà còn được mời tham dự bữa tiệc xa hoa của Thủy Đế. 
Hóa ra cũng có những người được chiêm ngưỡng vẻ đẹp thần kỳ này của Tạo Hóa, Tân Thế thầm nhủ, có điều, cũng chẳng biết là may hay rủi.

Thời điểm Diêm Vương gọi nàng, nàng lập tức thấy hơi chột dạ. "Sao thế?" Rồi dám chắc bây giờ trông mình vô cùng lúng túng.

"Ngươi sẽ đi với ta chứ?" 

Tân Thế ngạc nhiên. Mà Toan Nghê cũng giật mình. Một câu hỏi hoàn toàn không ăn nhập với chủ đề hiện tại, cứ như nãy giờ Diêm Vương đã tự dứt mình ra khỏi thế giới của bọn họ vậy. Tuy nhiên, dù thế nào chăng nữa, Tân Thế sẽ luôn có câu trả lời, ngay tức khắc. "Tất nhiên."

Nghe thấy vậy, Diêm Vương từ từ nhoẻn miệng cười. Toan Nghê ngơ ngác hết nhìn người này lại đến người kia, rồi lại không kìm nổi lòng hiếu kỳ khi trông thấy nụ cười hiếm hoi của Diêm tỷ. Thế gian này có thể kỳ diệu tới mức nào chứ, hóa ra khi một người đã bao lâu ủ dột mà chợt nở nụ cười thì đẹp đẽ và khoan khoái đến thế. Nụ cười ấy làm cho nàng - rõ ràng chỉ là một người ngoài cuộc - cũng cảm thấy ấm áp lây. Vô tình, Toan Nghê hỏi ra điều nàng thắc mắc, "Tỷ định đi đâu vậy, Diêm tỷ?"
"Đến trần gian."

"Đến trần gian?"

"Đến trần gian!"

Một người sửng sốt, còn một người hưng phấn.

Sửng sốt ở đây là Tân Thế, dù thi thoảng vẫn hay nghe Diêm Vương đề cập đến việc tới nhân thế, nhưng chưa từng nghĩ nàng sẽ thực sự đưa mình đi, cũng không ham muốn cho lắm. Dù gì thì Diêu Mục Du mới là người khát vọng có thể quay trở về chốn cũ, còn Tân Thế thì không thiết tha gì cho cam. Mà hưng phấn ở đây, tất nhiên sẽ là Toan Nghê. Cô nàng hai mắt sáng lấp lánh, nắm lấy tay Diêm Vương vung vẩy lèo nhèo, "Cho muội đi với, cho muội muội đi với!"

"Không phải bình thường ngươi ít khi chui ra khỏi vỏ sò lắm hay sao? Giờ đột nhiên lại trở nên hướng ngoại rồi?" Diêm Vương nhướng mày. Nàng không ngờ sẽ lòi ra thêm một cái đuôi thế này. Vốn dĩ vẫn đang dự định chỉ hai đứa lang thang đó đây vừa xử lí sự vụ vừa chơi bời lung tung, biết đâu lại có thể khám phá thêm nhiều mặt mới lạ chưa từng thấy của Tân Thế cơm nguội, dẫn thêm con nhỏ này không phải sẽ chỉ tổ phá rối hay sao?
"Còn không phải bởi Bồ Lao hay chê bai muội tối ngày rung rúc trong vỏ sò hay sao... Với cả Tiểu Mã đang đình công... Tiểu Mã không cho muội quay về quá sớm..." Toan Nghê chọt chọt hai đầu ngón trỏ vào nhau, vẻ mặt muốn bao nhiêu đáng thương thì sẽ hiển hiện bấy nhiêu.

"Đến trần gian, ắt hẳn là có lí do đúng không?" Tân Thế nghiêng đầu hỏi. 

"Ừ." Diêm Vương rút lại tay từ Toan Nghê, sau đó xoay người bước về phía trước giường, chậm rãi ngồi xuống. Đợi hai người kia đi theo rồi tự kiếm chỗ an tọa cho mình, nàng mới kể. "Ta vừa mới gặp Ty Mệnh."

Tân Thế gãi cằm, còn Toan Nghê gật gật đầu hưởng ứng, "Phải rồi, Ty Mệnh đã đến đây từ rất lâu trước kia. Hầu như lần nào muội tới Hải điện cũng trông thấy Ty Mệnh, còn tưởng là trùng hợp chứ, hóa ra là bởi nàng đã ở đây từ lâu."
Diêm Vương bĩu môi, "Phải, ở đây sắp cắm rễ luôn rồi. Mà nghe đại sự này. Ngày xưa khi Ty Mệnh chấp lệnh xuống âm thế đã được Quân Thượng ban cho một cặp mắt Âm Dương. Cũng bởi thế gian có rất lắm trường hợp hiếm lạ, quỷ thư đôi khi cũng không kiểm soát xuể, đôi lúc sẽ trót bỏ sót một số trường hợp, ví dụ như oán linh ở lại nhân thế, gieo rắc rất nhiều rắc rối. Lúc bấy giờ chủ chốt đi xử lí cũng sẽ là đích thân Ty Mệnh."

"Vậy trong lúc cô ta bỏ việc ở âm thế, không phải sẽ nguy to hay sao. Không ai làm thay ư?" Tân Thế ngạc nhiên.

"Không có Ty Mệnh, vậy sẽ phải phái quỷ sai thả Oán Thực lên thượng thế. Đó là một thể linh hồn chuyên cắn nuốt oán linh, vậy nên thực ra bình thường thiếu đi một Ty Mệnh hẳn cũng chẳng thành vấn đề cho lắm." Diêm Vương đáp.
Tân Thế nhướng mày. "Đâu thể đơn giản như vậy nhỉ." Song chợt nghĩ đến giọt cảm xúc của Mạnh Bà, nàng lại ngậm miệng tiếp tục lắng nghe Diêm Vương.

"Đúng, trước kia đôi khi cũng xuất hiện một số phi vụ khó nhằn lắm. Có một số oán linh vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến khó có thể tin nó từng là con người, Ty Mệnh đi một chuyến mà như tàn nửa cái mạng, hôm ấy trông thấy nàng quay về mà ta còn hú hồn hú vía." Diêm Vương như đang hồi tưởng lại quá khứ, "Đại để là có những oán linh vô cùng khôn ngoan, chúng như vẫn còn ý thức và trí não, âm thầm che đậy sự tồn tại của mình, nuôi dưỡng thù hận ngày xưa, rồi sau đó lợi dụng và hãm hại những người ở xung quanh nó thuở sinh thời. Càng về lâu về dài, nó sẽ càng trở nên cường đại hơn, rất khó đối phó. Ngay cả Oán Thực có khi còn bị chúng nuốt chửng, huống chi là người trần mắt thịt. Những lúc ân ẩn phát hiện ra thứ như vậy, Âm Dương Nhãn của Ty Mệnh lập tức sẽ thông báo cho cô ta biết, trước nay việc đảm nhận những thứ quái quỷ thế này, Ty Mệnh cũng chưa từng chậm trễ hay tắc trách..." Diêm Vương nheo mắt. "Giờ đây thì khác rồi."
"Không phải Ty Mệnh vẫn còn là người của âm thế hay sao? Cô ta đâu thể muốn đi là đi, muốn bỏ là bỏ?" Toan Nghê càu nhàu, "Cô ta bỏ bê việc của chốn mây phủ cũng quá lâu rồi, hay cho Thủy Đế còn luôn dung túng cho cô ta, còn Quân Thượng lại mất tăm mất tích."

Phải. Cũng bởi vì có Thủy Đế hậu thuẫn sau lưng, cho nên Diêm Vương mới không thể làm cho ra nhẽ với Ty Mệnh. Mà nàng cũng âm thầm chôn giấu nỗi hổ thẹn tận sâu đáy lòng, rõ ràng Ty Mệnh đã đi lâu như thế, vậy mà giờ đây nàng mới bắt đầu để ý đi tìm, tự bản thân nàng có quyền phê phán Ty Mệnh tắc trách hay sao? 

Diêm Vương ngẩng mặt lên tìm kiếm ánh mắt của Tân Thế.

Không sao đâu.





Miệng Tân Thế đang nhẹ nhàng mấp máy. Dù không phát ra bất kỳ âm thanh nào, thế nhưng Diêm Vương vẫn như có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của nàng đang khẽ khàng vuốt ve khóe tai của mình.
Ta sẽ luôn ở bên nàng mà.

--------------------

Ở một chiều sâu nội tâm nào đó mà người người đều không thể khám phá ra:





Toan Nghê: *Ôm ngực* Hai người bọn họ đang muốn chọc mù mắt cẩu độc thân... (o≧口≦)o*tim ta đau quá man* 

Đạo diễn: Cắt, vai cameo thế là được rồi, nữ nhân, cô nghĩ hai người bọn họ đi hú hí với nhau sẽ dẫn cô theo sao? (;¬_¬) Mơ đi! Nhận hộp cơm!  

Toan Nghê: Có còn lí lẽ nữa hay không? Có còn lí lẽ nữa hay không?!!!!!!!!! ( 凸`Д' ) 凸

Hãy cho tui yên tĩnh... Cuộc đời bên ngoài vỏ sò yêu quý quá tàn nhẫn rồi _(:3」∠)_ Tiểu Mã... Đón bảo bảo _(:3」∠)_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.