Dòng thời gian vô hạn sẽ rút kiệt thời hạn của những thứ hữu hạn, như cuộc đời, như chia ly, như đôi cánh của con ưng oai hùng sẽ có ngày già yếu, như quốc sắc thiên hương của mẫu đơn rồi đến lúc úa tàn. Về với đất, rồi tái sinh; hạn mức nhân sinh như xa xăm, rồi lại như gần kề.
------------------------
Mẫu đơn bé bỏng của ta, hỡi bông mẫu đơn thân ái
Sao ngươi thầm khóc mãi, khóc thâu ngày thâu đêm
Mẫu đơn bé bỏng của ta, hỡi bông mẫu đơn đáng mến
Ngươi rơi lệ vì người nào, mà người đó mãi chẳng phải là ta.
Bóng người ngồi trên triền đá thả ánh mắt về phương trời xa xăm, bỏ lại sau lưng bóng dáng kinh đô đã nhú khỏi những đụn đất cao quá đầu. Giáp phục bọc quanh mình, họa tiết thân trúc giữa nền xanh chiếm chủ đạo trên bộ trang phục che kín hết toàn thân để lộ mỗi đôi mắt. Nhưng chỉ còn một con mắt lành lặn. Đại tướng từng gặp phục kích, trong lúc sơ suất đã bị một nhát kiếm phá hỏng mắt phải. Ngài đã che nó suốt bấy lâu qua, vốn ai cũng sợ vết thương sẽ ảnh hưởng nặng nề đến khả năng chiến trận lẫn sinh hoạt ngày thường của ngài, tuy nhiên từ đó đến giờ ngót nghét cũng bảy năm, dường như đại tướng đã thuần phục được cả những khuyết tật của mình.
"Đại tướng, đã lâu không thấy ngài ngân nga bài ca này." Một đội phó dưới trướng trèo lên triền đá, quỳ gối ngồi đằng sau nở nụ cười hoài niệm. "Thần vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp đại tướng. Lúc ấy trông ngài đáng sợ lắm, thì kiểu toàn thân che kín mít, mọi người khi ấy ai nấy đều hiểu cho tình huống của ngài, cơ mà sợ vẫn hoàn sợ. Có điều đến tối lúc huynh đệ tụ tập, đại tướng lại chủ động hát cho chúng thần nghe khúc ca mẫu đơn... chà, ấn tượng hồi ấy khắc cốt ghi tâm trong lòng thần, có lẽ sẽ mãi không thể quên."
Y cảm thấy đại tướng của mình bật cười, nhưng đối phương vẫn chưa hề ngoái lại nhìn y, "Lúc ấy," Đại tướng cất lời, "Ta phải rời xa quê hương." làm đội phó vô thức ngoảnh về phía Diêu Thành. Kinh đô là quê hương của đại tướng, đã bảy năm đại tướng không quay trở về rồi. "Lòng ta cũng rối bời như các người. Nếu không vì chiến tranh, nào ai cam nguyện phải ra nơi biên cương xa xôi viễn xứ. Nhưng cũng vì chiến tranh, để tránh tai họa ập xuống đầu người thân gia quyến, chúng ta buộc phải lên đường."
"Thật may mắn quá, còn có cơ hội về Diêu Thành cùng đại tướng." Đội phó xoa hai tay vào nhau. Trận mưa ban nãy làm không khí về chiều trở lạnh. Rõ ràng thời tiết ở tiền tuyến khắc nghiệt hơn rất nhiều, đôi khi có cả tuyết rơi còn chẳng đả động được y, thế mà vừa mới bước chân lên vùng đất yên bình này vài bước đã thấy yếu ớt không gì sánh nổi. "Đại tướng, chúng ta sắp về đến Diêu Thành rồi!"
Lần này đại tướng đã không còn trả lời. Ngài tiếp tục thả tâm tư trôi theo gió đi về miền rất xa, bờ vai sương gió lại nhất mực quay lưng với Diêu Thành ngài mong nhớ.
"Hôm nay kể cả có không vô tình gặp nàng tại tửu lâu, ta cũng dự định gửi thiệp mời nàng tiến cung."
Thời điểm hai người dùng xong bữa, Diêu Vương có ngỏ ý muốn công chúa (tức Diêm Vương) cùng lên cỗ xe của ngài để thưởng trà chiều. Đương nhiên công chúa đồng ý, thế nên mới có cảnh hai người cùng ngồi bên chiếc bàn lớn bên trong cỗ xe khang trang đầy đủ tiện nghi của Diêu Vương, để thị nữ pha trà bưng bê bánh trái lên xong xuôi thì phất tay cho lui hết xuống. Dường như Diêu Vương là một người vô cùng lưu ý đến việc giữ bầu không khí riêng tư - Diêm Vương để ý thấy vậy.
"Ta vừa nhận tin báo đại tướng của Diêu Quốc ta đưa đoàn binh thắng trận trở về nhanh hơn dự kiến, có khi tầm xế chiều đã tới được Diêu Thành. Vốn ta cũng đã chuẩn bị sẵn tiệc mừng linh đình, chắc nàng cũng biết đại tướng nước ta là một nhân vật xuất chúng cỡ nào, đúng không." Diêu Vương nhoẻn miệng cười, trông ngài hãnh diện như đang khoe về một người ngài hết mực tự hào vậy.
Tất nhiên Diêm Vương chẳng biết đại tướng là ai, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, cũng không bày tỏ thái độ. Song có vẻ phản ứng nhạt nhẽo của công chúa cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng hào hứng của Diêu Vương. Ngài không giấu nổi nụ cười bên khóe miệng, cánh tay còn khẽ gảy một cây đàn vô hình tưởng chừng như đang ôm trong lồng ngực. Diêm Vương nào có thể nghe được điệu nhạc chỉ tồn tại nơi tâm trí đối phương, có điều trông thấy gương mặt hồ hởi kia như đang vô cùng tận hưởng thành thử cũng khiến nàng thấy cao hứng bâng quơ.
"Ta sẽ về chuẩn bị trang phục rồi tiến cung." Diêm Vương ngẫm nghĩ một lúc xong bảo.
Lúc này Tân Thế mới ti hí mắt nhìn nàng, nở nụ cười tinh nghịch, "Nàng ăn diện tự nhiên như bây giờ đã kiều diễm lắm rồi." Thấy Diêm Vương có vẻ chẳng bận tâm, ngài bèn bổ sung, "Nào phải lời hoa mỹ đâu, ta thật sự nghĩ vậy. Diêu Thành được đón tiếp một đại mỹ nhân vào sớm tinh mơ, sau đó lại được chào mừng một đại tướng khải hoàn buổi chiều tà, thật hoàn hảo." Ngài híp mắt khoái chí, "Đều là những tin vui."
Diêm Vương vốn cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng sau đó nàng chợt nhìn nhận được tình huống trước mắt. Đại tướng là ai? Tại sao thoạt nghe lại có vẻ ảnh hưởng sâu sắc đến Tân Thế như vậy? Chưa bàn đến việc mình hiện đang là vị hôn thê của đối phương, vậy đại tướng kia là gì mà lại mang vị thế tương đồng? Anh hùng dân tộc? Nghe có vẻ phi lý, hay đúng hơn là ngớ ngẩn. Nếu Tân Thế tạo ra một nhân vật như vậy chỉ để thỏa mãn lòng ngưỡng mộ đối với sử thi nhân giới thì nhất định... phải đánh cho Tân Thế một trận.
Hai người chỉ ngồi được với nhau thêm một lúc trước khi có thị vệ tiến vào bẩm báo nghi lễ đón rước đại tướng nhập thành sắp sửa chuẩn bị xong, đã tới lúc Diêu Vương cần phải hồi cung.
Đó cũng là lúc Diêm Vương phát giác ra một chuyện lạ lùng.
Đương nhiên Diêm Vương luôn ý thức được rằng tất cả người ở thế giới này đều là giả, kể cả vật chất lẫn tinh thần, nên nàng cảm thấy không cần thiết phải đoái hoài đến sự vật hay hiện tượng nào khác ngoài lõi thế giới, tức Tân Thế. Vì bám riết lấy giả thiết Diêu Vương là Tân Thế cho nên từ đầu chí cuối nàng luôn chỉ đặt tầm mắt lên đúng một người là đối phương, kể cả khi cảm thấy gương mặt này đã chẳng còn gì đáng để ngắm nữa. Quá giống Tân Thế, trừ việc Diêu Vương trang điểm khá đậm thành thử có nét sắc bén hơn trong khi Tân Thế vẫn luôn để mặt mộc.
Vậy nên nàng mới nhận ra ngay thời khắc thị vệ rời khỏi cỗ xe, mặc cho nụ cười hồ hởi vẫn ngự trị trên khóe môi của vị quân vương nọ, nhưng chẳng còn có thể che giấu nổi luồng hơi thở giá lạnh tản qua ánh mắt. Có gì đó tối tăm và tê buốt, cơ hồ khiến cho cặp đồng tử màu mực của Diêu Vương càng trở nên thâm trầm.
Sự thù địch khiến nụ cười của ngài méo mó biến dạng trong phút chốc, tuy nhiên chỉ giây lát thôi mọi biểu cảm của ngài lại trở về với vẻ hóm hỉnh lúc ngài quay sang đối diện với Diêm Vương. "Có lẽ chúng ta phải tạm biệt nhau một lúc rồi. Công chúa, ta sẽ đợi nàng ở trong cung, được không?"
Diêm Vương còn chưa kịp hoàn hồn sau khi chứng kiến chuỗi biến chuyển cảm xúc của Diêu Vương, nhưng dù sao sâu trong tâm khảm nàng vẫn là vị thần đã sống mấy ngàn năm, vậy nên Diêm Vương nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, gật đầu. "Hãy chờ đi."
Diêu Vương như ngạc nhiên trước câu trả lời của nàng, rồi cũng chỉ bật cười chứ không hề lên tiếng trách móc.
Rõ ràng phải vì mục đích nào đó mà Diêu Vương mới muốn liên hôn với Âm Thổ, cũng bởi tham vọng ấy cho nên mới phát sinh cuộc gặp gỡ này đây giữa hai người. Tuy Diêm Vương không rõ mưu tính của đối phương là gì, song nàng chợt nhận ra mình hiểu chẳng được nhiêu về kẻ bấy lâu qua luôn tự xưng là "Tân Thế".
Kẻ lạ mặt tự nhận là con quỷ của Diêm Vương.
Là con quỷ của vương hậu, xâm chiếm âm phủ, cô lập âm thế, đánh bại địa hộ và giam cầm diêm vương. Mấu chốt chính là trả thù nàng, Diêm Vương từng ngỡ kế hoạch của kẻ xâm lăng chỉ đơn giản như thế, quỷ của nàng bị gông cùm bao nhiêu năm thì nàng sẽ bị hành hạ bằng đấy năm, hủy hoại nàng xong sẽ đến chốn mây phủ, rồi xứ mây tan, cuối cùng là Bầu trời. Đương nhiên nghĩ thì dễ hơn làm, nhưng Diêm Vương đã những tưởng quân trộm cướp sẽ làm thế, để rồi sắp sửa tâm lý để đón nhận hết thảy tra tấn.
Nàng muốn trông thấy Quân Thượng. Đã quá lâu kể từ lần cuối nàng được gặp Người.
Nhưng kẻ thủ ác chẳng làm gì. Không làm gì thì sao thành kẻ thủ ác. Hoặc có thể nói những gì trưng ra bên ngoài cho bàn dân thiên hạ chứng kiến luôn là một phần kế hoạch.
Trở về tửu lâu với mớ bòng bong vướng bận trong tâm trí, Diêm Vương chẳng còn hơi đâu để mà chú ý xem bộ trang phục nào sẽ phù hợp với yến tiệc tối nay. Nàng chẳng biết gì về quốc gia này thì nói gì tới phong quán hay tập tục, vậy nên nàng giao hết quyền quyết định cho Tạ Ân.
"Công chúa, có điều này không biết có nên nói hay không..." Tạ Ân ôm một đống lớn quần áo cùng vẻ mặt ủ rũ đứng bên giường, rũ mi nhìn công chúa của mình đang gối hai tay trông lên trần nhà, một mực im lặng từ nãy đến giờ khiến bầu không khí trở nên trầm trọng hơn bao giờ hết.
"Đắn đo thì tốt nhất đừng nên nói." Diêm Vương dứt khoát nhắm nghiền mắt lại. Nàng cảm thấy hiện tại mình đủ rối rắm lắm rồi, không có nhu cầu gánh thêm phiền não.
Sau đấy đúng là không thấy Tạ Ân lên tiếng nữa. Tự dưng Tạ Ân rút lui khiến Diêm Vương càng thêm không thoải mái, nàng bật ngồi dậy, nóng nảy trợn trừng hai mắt hướng về phía đối phương, giở giọng đe nẹt. "Bảo ngươi có vậy thôi mà đã chần chừ lùi bước? Ngươi có tí chính kiến nào không vậy?"
Tạ Ân rụt lại một bước, cơ hồ cũng vô cùng hối hận vì phút chốc lỡ lầm. Nàng ta nhanh chóng lắc đầu lia lịa, "Thần đã nói những lời không phải. Công chúa nên quên đi thôi. Về phần yến tiệc tối nay, Diêu Vương cũng mới truyền lệnh đến, bảo công chúa mặc đồ Âm Thổ cũng không sao hết, không cần câu nệ cung trang Diêu Quốc, ngài sợ công chúa chưa quen thì lại hóa ra bất tiện." Nói liến thoắng một lèo, xem chừng cũng ấp ủ ý định tảng lờ đi chủ đề vừa rồi do chính bản thân khơi gợi.
Diêm Vương thấy thế cũng chỉ thở dài.
Nếu như nàng có cặp mắt đá của Thủy Đế thì tốt quá, đôi mắt ấy luôn có thể phân biệt rõ mọi thứ trên thế gian. Giờ đây nàng chỉ muốn xác định Tân Thế rồi ra tay đánh thức Tân Thế sớm tỉnh lại. Giữa hai người còn tồn tại quá nhiều khúc mắc, Diêm Vương cần phải có dũng khí để dám tiến thêm một bước phá vỡ khoảng cách an toàn.
Cuối cùng vẫn quyết định trung thành với y phục Âm Thổ, một phần vì Diêm Vương vốn đã quen với màu đen, nếu phải diện thứ cung trang lòe loẹt lại còn phức tạp của Diêu Quốc thì đúng như Diêu Vương nhắn nhủ, nàng sẽ thấy phiền chết mất. Đương nhiên hai màu chủ đạo trên bộ váy kín lẽ bó sát vẫn là đỏ và đen, nhưng giảm đi sáu phần tùy tiện, thêm vào năm phân quyến rũ. Khoác ra bên ngoài áo choàng lông, Diêm Vương để hạ nhân chỉnh trang đầu tóc một lượt trước khi bước vào xe ngựa, thẳng một đường tiến về phía cung điện của Diêu Vương.
Suốt đoạn đường hai bên quán xá đông vui tấp nập, kèn pháo tưng bừng, các nhóm xiếc tranh thủ biểu diễn tạo thành từng tốp nhóm đông phấn khích, người người hò reo tràn đầy sinh lực. Đúng như Diêu Vương đã nói, niềm vui đón chào vị đại tướng thắng trận trở về có vẻ đang được tái hiện một cách cực kỳ chân thực và rõ nét ở ngay hoàng thành, mặc cho đáng lẽ ra tất cả những thứ cảm xúc này phải nhạt nhòa đến độ không đáng để bỏ công bỏ sức tới mức như vậy. Cho nên... quả thực Tân Thế rất ngóng trông đại tướng trở về ư? Diêm Vương không khỏi nghi hoặc.
Từ thời điểm rời khỏi khách điếm cho đến khi bước qua cổng của chính cung, không đâu là không nô nức đuốc đèn, người ra kẻ vào tấp nập, không có chuyện bất trắc nào xảy ra hết, mọi việc đều có vẻ suôn sẻ vô cùng. Mà cũng đúng, Diêm Vương thầm nhủ, đây là tiểu thế giới của Tân Thế mà, ai lại muốn gặp điều xui rủi cả trong cơn mơ kia chứ.
Có điều Diêm Vương không ngờ sẽ tái kiến Tân Thế sớm vượt mức dự kiến. Cơ hồ là vừa rời khỏi cỗ xe ở ngay trước cửa chính cung, nàng đã thấy Diêu Vương đứng đó như đang đợi mình, đằng sau đương nhiên có cả một hàng dài nhân vật râu ria nàng không thèm liếc mắt dù chỉ một lượt. "Xe đến đúng giờ quá, còn công chúa của cỗ xe thì xinh đẹp tuyệt vời." Diêu Vương đưa tay đỡ nàng tiếp đất, miệng nở nụ cười. Dù nhìn thế nào cũng ra đây là Tân Thế, nhưng thú thật cái vẻ hào hoa phong nhã hiện tại khiến Diêm Vương như bị máu nóng trong người, ngứa ngáy khó chịu chỉ muốn động tay động chân.
"Như nàng thấy đấy, nội khâu chuẩn bị thôi cũng đã lỉnh kỉnh tốn thời gian rồi." Diêu Vương dắt tay nàng, dẫn sang một bên hành lang có góc nhìn bao quát toàn bộ khoảng sân phía dưới. Nội thị hoàng cung chạy dọc chạy ngang khắp tứ phía, nhưng có thể thấy rõ công đoạn sắp sửa đã hoàn thành gần hết. Bốn bề treo biển đề "Đại Tướng Khải Hoàn" với nét bút cứng cáp trên nền giấy đỏ son thu hút ánh nhìn. "Đại tướng đã về được nửa canh giờ, có thể tổ chức cho đại tướng một bữa tiệc thịnh soạn để tẩy trần sau bảy năm vắng bóng tại quê hương để phục vụ tổ quốc, lòng ta nhẹ nhõm biết chừng nào." Tân Thế vẫn giữ giọng điệu thủ thỉ tâm tình, nhất thời làm Diêm Vương có muốn lờ đi cũng không xong.
"Đại tướng là người như thế nào vậy?" Để có thể giữ hòa khí, Diêm Vương đành phải đặt câu hỏi dù nàng chẳng hề quan tâm tẹo nào. Việc nhún nhường thế này thực sự quá phận lắm rồi, nhưng nghĩ dù sao đối phương cũng là quân mưu mình vất vả lượm được nên chịu đựng một chút âu cũng là trách nhiệm.
Mãi mới cứu được Tân Thế, hy sinh dăm ba bận cũng không lỗ được.
"Đại tướng à..." Diêu Vương ngửa mặt lên hướng về viễn phương, dường như chưa thể tìm ngay được lời lẽ hình dung phù hợp. "Nếu lùi về quá khứ thời bọn ta vẫn còn nhỏ, ta nghĩ có thể miêu tả đại tướng như một cái bóng của ta vậy."
Nghe được những lời này làm Diêm Vương sửng sốt, tức thì quay sang nhìn chằm chằm Diêu Vương. Một cái chốt trong nàng như vừa bị đả động, làm cho cơ quan nào đó ngỡ phủ bụi cứ thế hoạt động trở lại. Nàng nhạy cảm cỡ nào khi nhận ra mình phản ứng mạnh mẽ trước câu trả lời của Tân Thế?
Diêu Vương tựa hồ cũng nhận ra sự bất thường ở nàng. Có lẽ cho rằng nàng liên hệ tới chủ đề bọn họ đã bàn luận hồi trưa chiều nên mới thoáng qua vẻ hoảng hốt. Không biết có phải do thấy áy náy không mà Diêu Vương bật cười ngại ngùng, sau đó ôn hòa giải thích, "Đó chỉ là một cách thức so sánh thôi. Ý ta là hồi đó bọn ta rất thân thiết, lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng. Cùng ăn, cũng học, cùng luyện võ. Cho đến ngày đại tướng xuất binh ra trận, đó là lúc chúng ta bắt buộc phải chia xa."
Đại tướng ra đi, còn quân vương phải ở lại thành trì này. Phải trốn thật kỹ, che mình ẩn náu để mãi được an toàn trên ngai vàng thịnh trị.
Vậy nên hãy về đi, hỡi con ưng vẫn luôn chao lượn trên bầu trời. Về lại những song sắt của chiếc lồng tù tội, về lại với quá khứ của ta và chính ngươi.