Lúc nói lời này, Từ Nghi đang kéo tay áo xoa bóp cánh tay cho Chử Điềm.
“Em không tin.” – cô đưa ngón tay lên gãi cánh tay anh – “ Lẽ nào tâm linh anh cảm ứng được sao?”
Nói ra chính cô cũng muốn bật cười.
“Dù lý do là gì đi nữa, sau này xảy ra chuyện tương tự phải nói cho anh biết trước tiên. Nhớ chưa?”
Hiếm khi nghe anh nói bằng giọng nghiêm túc như vậy. Chử Điềm khẽ cười:
“ Cũng đâu phải là chuyện ghê gớm gì…”
Lời còn chưa dứt đã thấy Từ Nghi ngẩng phắt đầu lên, mắt nhìn cô chằm chằm.
Cô dẩu môi, phụng phịu nói:
“Nhớ rồi. Nhưng nói với anh thì sao chứ, anh có thể trở về à?”
“Ít nhất anh có thể sắp xếp, nắm chắc tất cả tình huống.”
Như vậy lúc vừa nhìn thấy cô giống khi nãy, anh sẽ không phải luống cuống
tay chân, nói không ra lời. Chử Điềm thấy anh nghiêm túc như thế, cảm
thấy anh hơi lo lắng quá mức, thế nhưng trong lòng cô vẫn rất vui. Cô
biết cô không thể nào làm được một người vợ lính hiền lành và biết thông cảm. Bởi vì cô quá lệ thuộc vào người đàn ông này, cũng muốn vào thời
điểm ngã bệnh có anh ở bên để làm nũng.
“Được rồi…” – Chử
Điềm miễn cưỡng đồng ý, lại dẫn đến cái nhìn lom lom của Từ Nghi. Đang
lúc anh cho rằng cô còn muốn viện cớ gì đó thì lại nghe cô nói – “Em có
thể cởi tóc ra không? Như vậy khó nhìn quá.”
Từ Nghi: “…”
Sống đến ngần này rồi nhưng anh thật sự chưa từng thấy ai ham đẹp như bà xã
mình. Anh đưa tay búng vào ót Chử Điềm khiến cô thét lên một tiếng kinh
hãi, sau đó giận giữ trừng mắt nhìn anh, Từ Nghi mới nhếch khóe môi cởi
tóc cho cô, để mái tóc đen nhánh mềm mại buông xuống.
Chử
Điềm nhìn dáng vẻ bó tay hết cách của ông chồng mình, khóe miệng khe khẽ nhoẻn một nụ cười đắc ý. Quá trình truyền dịch khá dài và nhàm chán,
không bao lâu sau Chử Điềm đã ngủ mất. Lúc đó căn phòng mới yên tĩnh trở lại, Từ Nghi ngồi bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ. Làn da vẫn
trắng nõn như trước, nhưng sắc mặt không tốt như trước đây, dưới mắt có
quầng thâm nhạt, có lẽ do mấy ngày qua nằm viện không được nghỉ ngơi tốt nên xuất hiện. Anh cúi đầu đo cổ tay cô, lần này cầm tay cô anh có cảm
giác cổ tay đã nhỏ đi một chút. Có lẽ là ảo giác thôi, nhưng Từ Nghi
biết rõ lần này cô đã chịu khổ cực. Anh nắm chặt tay cô, bất chợt hàng
vạn hàng nghìn tâm tư dâng trào mãnh liệt.
Điện thoại đặt
trên bàn bỗng vang lên, tiếng ting ting ầm ĩ, Từ Nghi nhanh chóng cầm
lên nhìn rồi khẽ nhíu mày. Quay đầu nhin thấy Chử Điểm vẫn còn ngủ say,
anh mới đứng lên đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Alo, Từ Nghi
phải không? Sáng nay cậu gọi điện thoại cho tôi hả?” – tiếng nói của bác sĩ quân y Phương Triết vang lên – “ Tối qua tôi trực ca đêm, sáng nay
ngủ bù, điện thoại di động chỉnh im lặng nên không nghe thấy. Sao thế?”
“Cũng không có gì.”
Từ Nghi đi xa thêm vài bước.
“Thôi đi, muốn hỏi tình trạng của Mạnh Phàm chứ gì?” – Phương Triết cười –
“Trong khoảng thời gian này sức khỏe cô ấy khá hơn trước một chút, nhưng phương diện tinh thần vẫn như cũ, không chịu được kích thích.”
“Đã điều trị mấy năm nay sao chẳng có chút chuyển biến tốt nào hết vậy?”
Từ Nghi nôn nóng một cách khó hiểu. Phương Triết nhận ra cảm xúc ẩn chứa trong lời nói của anh, cũng có chút bất đắc dĩ:
“Là một bác sĩ trị bệnh cứu người, tôi còn cảm thấy thất bại hơn là cậu.”
Từ Nghi im lặng trong giây lát:
“Tôi xin lỗi.”
“Khống sao.” – Phương Triết an ủi anh – “Tôi hiểu cậu mà, có điều chuyện này
không gấp được. Nói cho cùng ổ bệnh của cô ấy là ở tâm lý.”
Từ Nghi nhếch môi, hồi lâu mới nói:
“Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, anh nheo mặt lại nhìn về nơi xa. Cuộc điện thoại của Phương Triết đã khiến tâm trạng vừa bình ổn của anh lại dậy lên lo lắng. Vừa
nãy anh hơi thất lễ, không nên nổi cáu với Phương Triết, dù sao cũng là
chỉ mới điều trị cho Mạnh Phàm chưa đến nửa năm. Tuy nhiên không biết
tại sao anh vẫn không kiềm chế được cơn tức giận. Nghĩ đến đột nhiên
phát hiện tất cả mọi thứ trước mắt đều hỏng bét, anh không muốn nhịn
nữa, muốn trút ra ngoài hết thảy.
Điện thoại di động lại vang lên, Từ Nghi nhìn hiển thị cuộc gọi đến mà hơi giật mình. Nhìn dãy số,
tự đáy lòng anh không muốn nhận. Dường như đối phương biết được tâm lý
trốn tránh của anh giờ phút này, cuộc gọi vừa ngắt chưa được vài giây
thì đã tiếp tục vang tiếng ồn ào. Từ Nghi đàng phải bắt máy, chữ alo còn chưa thốt ra đã nghe thấy đầu bên kia nói:
“Cuối cùng đã nghe điện thoại rồi hả? Cũng không tệ, tôi nghĩ cậu lại làm con rùa rút đầu rồi đó chứ …”
Giọng nữ lanh lảnh bức người truyền đến từ đầu bên kia, dường như có người
ngăn bà không để bà gọi điện thoại, bà quay đầu lại bảo người kia buông
tay ra, sau đó tiếp tục nói với Từ Nghi:
“Sao đây? Ban đầu
không biết là ai ước gì Phàm Phàm mau chóng đến nhà các người. Bây giờ
sức khỏe nó không ổn thì các người lại muốn vứt nó như vứt gói đồ không
thèm quan tâm hả? Tôi đã nói với cậu rồi Từ Nghi, không có chuyện tốt
thế đâu!”
“Bác gái …” – Từ Nghi cất lời ngắt ngang lời nói của người phụ nữ kia – “Cháu không định trốn tránh.”
“Vậy tại sao cậu không chịu đến thăm Phàm Phàm? Cậu hại nó thành cái dạng này cậu còn có lương tâm hay không?”
Nói xong, đầu bên kia dường như lại có người lôi kéo bà. Người phụ nữ che
điện thoại tranh cãi vài câu với người kia, chỉ nghe thấy tiếng đóng sầm cửa lại. Từ Nghi khẽ soa thái dương nhói đau, anh thoáng nhắm hai mắt
rồi lại mở ra:
“Dì à, cháu nghĩ lúc trước đã nói rất rõ với
dì rồi, cháu không thể gặp lại chị Mạnh Phàm. Thứ nhất, lúc chị ấy thấy
cháu tâm trạng luôn rát bất ổn, thứ hai là …”.
“Tầm phào!”
- người phụ nữ cực kỳ tức giận ngắt lời anh – “Bớt nói mấy câu đường
hoàng này đi. Căn bản là cậu viện cớ cho sự ích kỷ của mình thôi!”
Người ta đã gây sự đến mức như vậy, trong lòng Từ Nghi biết bản thân không
thể nào nói chuyện với bà nữa. Thoáng do dự, anh cúp điện thoại. Bên tai lại vang lên tiếng ting ting, nhìn ra ánh nắng thiêu đốt ngoài cửa sổ,
Từ Nghi cảm thấy đầu đau hơn.