Bầy Hạc

Chương 68



Trưa ngày hôm sau Chử Điềm trở về thành phố B, cô không đến nhà Hà Tiêu mà về thẳng khu gia thuộc. Tuy biết trước trong nhà không có ai, nhưng trong lòng Chử Điềm vẫn cảm thấy trống vắng. Đặt hành lý xuống, cô dạo một vòng trong phòng khách, phát hiện một tờ giấy nhỏ đặt dưới điều khiển từ xa trên bàn trà, phía trên rõ ràng là chữ viết của Từ Nghi.

“Điềm Điềm!

Trong tủ lạnh có thức ăn đã nấu sẵn, trước khi ăn hâm lại. Tự chăm sóc mình cho tốt, lần này thời gian không quá lâu, anh sẽ tranh thủ về sớm một chút. Chuyện đã hứa với em, anh sẽ không quên.”

Nhìn chằm chằm con chữ này vài phút, Chử Điềm bĩu môi, bỏ lại chỗ cũ.

Cả con đường bụi bặm mệt mỏi, Chử Điềm mệt đến mức ngay cả bả vai cũng không nâng lên nổi. Xốc lại tinh thần đi tắm nước nóng, sau khi ra ngoài cô vừa lau tóc, vừa tìm quần áo trong tủ. Đầy cả tủ, chọn hoa cả mắt, tiện tay kéo ra một bộ từ bên dưới, không cẩn thận kéo theo mấy bộ quần áo đã gấp chỉnh tề phía trên xuống. Cô vội vàng cúi người nhặt lên, lúc nhìn thấy một bộ trong đó thì khựng lại.

Đó là một bộ quân phục màu xanh da trời, cô rất chắc chắn trước đây chưa từng thấy trong tủ quần áo. Chử Điềm thoáng nghĩ lại, ngẩng đầu đếm số thùng đặt trên tủ, quả nhiên thiếu một cái. Chử Điềm lập tức bừng tỉnh, cũng chẳng quan tâm đến việc nhặt những bộ quần áo vương vãi dưới đất, chạy khắp các căn phòng, chẳng bỏ cái nào tìm xem có vật thể lạ xuất hiện hay không.

Cô nhanh chóng tìm được bốn mô hình máy bay trên bệ cửa sổ phòng ngủ phụ. Chúng chỉnh tề đặt nơi đó, tựa như có thể kéo cần lái cất cánh bất cứ lúc nào. Trong két sắt có một quyển chứng nhận màu đỏ, phía trên in sáu chữ lớn mạ vàng: Chứng nhận học viện xuất sắc. Trong chiếc hộp nhỏ bên cạnh đặt một tấm huy chương tương ứng. Cuối cùng cô trông thấy cuốn album kia trên giá sách.

Chử Điềm kiễng chân, lấy cuốn album xuống. Cô phủi nhẹ bìa dưới, chăm chú nhìn thấy mấy chú mèo con đáng yêu trên bìa, nhưng chần chừ không dám mở ra. Cô cảm thấy nhịp tim mình bắt đầu gia tốc, cô không nghĩ ra tại sao Từ Nghi lại muốn mở chiếc thùng đã phủ đầy bụi từ xa xưa này, lại vì sao phải bày trí từng món một. Có thứ gì đó hiện lên từng nét sống động trong đầu, nhưng cô vẫn không bắt được đầu mối kia.

Đúng lúc này điện thoại trong phòng khách bỗng vang lên. Chử Điềm như đột ngột bừng tỉnh khỏi cơn mơ, trái tim đập mãnh liệt, lập tức chạy đi nghe điện thoại.

“Từ Nghi, mau đến bệnh viện đi, ba con đã xảy ra chuyện rồi.”

Là tiếng của cô út Phó Dục Ninh. Chử Điềm kinh hoàng:

“Cô út, Từ Nghi không có nhà, có nhiệm vụ khẩn cấp nên anh ấy bị gọi về đơn vị rồi. Ba sao vậy ạ?”

Phó Dục Ninh “À” một tiếng:

“Điềm Điềm hả con?”

“Là con ạ.”

“Con đang ở nhà hả?” - Phó Dục Ninh cảm thấy vô cùng may mắn nói - “Vậy đến đây đi. Ba con gặp tai nạn giao thông, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện.”

Tai nạn giao thông? Chử Điềm giật nảy mình, cuốn album từ trong tay rơi bụp xuống đất. Lúc này cô đã sớm chẳng quan tâm đến việc nhặt lên nữa, cúp điện thoại thay bừa bộ quần áo, lập tức lái xe đến bệnh viện.

Lúc chạy đến bệnh viện, cấp cứu vẫn chưa xong, Phó Dục Ninh và Tống Khả Như đang chờ ngoài cửa. Phó Dục Ninh vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô, vội vàng vẫy tay với cô. Chử Điềm không kịp thở một hơi nào, một mạch chạy đến.

“Cô út, ba thế nào rồi ạ?”

Cầm tay Phó Dục Ninh, Chử Điềm vội hỏi.

“Còn đang cấp cứu, nhưng bác sĩ nói không có nguy hiểm đến tính mạng. Có điều mẹ con hoảng sợ, muốn gọi điện bảo Từ Nghi đến đây.”

Chử Điềm nhìn về phía Tống Khả Như, giờ phút này bà đang lo lắng đi qua đi lại:

“Sao còn chưa cấp cứu xong, thời gian đã lâu như vậy rồi mà?”

Phó Dục Ninh đi đến khuyên bà:

“Chị dâu, ngồi xuống nghỉ một lát đi, anh cả sẽ không có việc gì đâu.”

“Tốt nhất không có việc gì, nếu không chị sẽ không để yên cho cả nhà Mạnh Ngọc Hòa đâu.”

Tống Khả Như căm hận nói. Nghe thấy tên Mạnh Ngọc Hòa, Chử Điềm có chút ngạc nhiên, cô lặng lẽ hỏi Phó Dục Ninh.

“Sao lại liên quan đến nhà họ Mạnh vậy ạ?”

Phó Dục Ninh đành phải nói:

“Hôm nay ba con gặp mặt Mạnh Ngọc Hòa, không biết hai người nói gì, cũng không biết uống bao nhiêu rượu. Ba con cũng thật là, uống rượu rồi thì kêu người khác lái, bản thân say rượu lái xe còn đụng phải người khác.”

Nghe chuyện này, nhất thời Chử Điềm không biết nói gì. May mà Từ Kiến Hằng nhanh chóng được đẩy ra ngoài, không có gì đáng ngại, chỉ bị thương chân và tay, cần tĩnh dưỡng. Tống Khả Như vừa nhìn thấy băng vải trên đùi và cánh tay ông đã rơi nước mắt, ở trước mặt chồng, dường như bà vô cùng yếu đuối, nhưng vẫn nói lời hung dữ:

“Ông không muốn sống nữa hả, uống rượu mà còn dám lái xe, ông cho rằng ông còn hai ba mươi tuổi sao?”

Toàn thân Từ Kiến Hằng vẫn đang đau nhức, làm sao chịu được bà càm ràm như vậy, vội nháy mắt ra hiệu với Chử Điềm. Chử Điềm đành phải bất chấp khó khăn bước lên khuyên giải mẹ chồng mình:

“Mẹ, bây giờ ba còn đang bị thương, cần nghỉ ngơi nhiều, chờ ba khỏe lại mẹ trách ba cũng không muộn mà.”

Tống Khả Như “Hừ”, lườm chồng một cái:

“Trách ông ấy hả? Ông ấy có nghe không.”

Từ Kiến Hằng gượng cười, khóe mắt hằn lên nếp nhăn nhỏ:

“Được rồi, chưa chết mà. Ồn ào gì chứ, la lớn như vậy có cho tôi ngủ hay không?”

Tống Khả Như bị ông chọc giận không thốt nổi nên câu nào nữa, dứt khoát phất tay áo ngồi sang một bên, không để ý đến ông.

Đến lúc tất cả đã sắp xếp xong xuôi đã hơn ba giờ chiều. Từ Kiến Hằng uống thuốc ngủ thiếp đi, ba người phụ nữ vẫn còn chưa ăn trưa. Tống Khả Như bị hạ đường huyết không chịu đói được, Chử Điềm liền xung phong ở lại trông Từ Kiến Hằng, để hai vị trưởng bối đi ăn chút gì trước.

Người vừa đi, trong nháy mắt cả phòng bệnh đã yên tĩnh trở lại. Chử Điềm cũng thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra một khe hở, để ánh nắng chiếu vào. Hôm nay trời đẹp hiếm thấy, vạn dặm không một gợn mây, ánh nắng rực rỡ rạng ngời, ấm áp lại không mất vẻ ôn hòa, nhìn thẳng cũng không chói mắt.

Phía sau đột nhiên vang lên vài tiếng ho khan, Chử Điềm quay đầu lại xem, phát hiện ba chồng mình đang mở to mắt nhìn về phía bên này.

“Ba, ba tỉnh rồi ạ?”

Chử Điềm vội vàng đi đến, ông khẽ cười:

“Vết thương đang đau làm sao ngủ được. Ba ngại mẹ con càm ràm mới giả bộ ngủ thôi.”

Chử Điềm cũng bị ông chọc cười:

“Đó là mẹ lo lắng cho ba.”

“Đó là bà ấy lo lắng quá mức.” - Từ Kiến Hằng thở dài một hơi - “Được rồi, ba không có chuyện gì đâu, con đừng ở đây trông ba nữa, về làm việc đi.”

Chử Điềm nói không sao:

“Hôm nay con nghỉ phép ạ.”

Cô vừa nói vừa dém góc chăn giúp ông, vừa ngẩng đầu đã phát hiện ông đang nhìn cô chăm chú. Tuy ánh mắt không thâm sâu và uy nghiêm như trước kia, nhưng thêm vài phần như có điều suy tư. Chử Điềm bị ông nhìn vậy liền khẩn trương một cách khó hiểu.

“Ba sao vậy ạ? Chỗ nào khó chịu ư?”

Từ Kiến Hằng lấy lại tinh thần, xua xua tay, nhắm hai mắt lại không nói gì nữa. Trong lòng Chử Điềm thấp thỏm, trực giác nói cho cô biết rõ ràng ba chồng cô có lời muốn nói với cô, nhưng sao lại im lặng vậy kìa? Rốt cuộc là gì, buổi trưa ông mới gặp Mạnh Ngọc Hòa, lẽ nào có liên quan đến ông ấy sao? Hay là có liên quan đến Mạnh Phàm?

Chử Điềm đang suy đoán lung tung thì Tống Khả Như và Phó Dục Ninh đã ăn cơm xong trở về, thúc giục cô đi ăn cơm. Chử Điềm ổn định tinh thần, xách túi đi ra ngoài. Trên đường đi cô vẫn suy nghĩ về vấn đề này, không cẩn thận va phải người khác. Định thần lại, người cô va phải không phải ai khác mà chính là Mạnh Ngọc Hòa. Chử Điềm nhìn ông, nghẹn họng không thốt nên lời.

Mạnh Ngọc Hòa vội vàng chạy đến, toàn thân còn mang theo hơi lạnh thấm đẫm vẻ phong trần mệt mỏi. Ông tháo nón và bao tay ra, lo lắng hỏi Chử Điềm:

“Lão Từ không sao chứ?”

“Không sao ạ.” - Chử Điềm trả lời không được tự nhiên lắm - “Bác không cần lo lắng.”

Mạnh Ngọc Hòa “Ờ” một tiếng, thở hắt ra một hơi như đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Quay đầu lại nhìn người trước mắt, ông mới cảm thấy có phần lúng túng.

“Trưa hôm nay uống rượu với ba chồng cô, không cẩn thận nên uống hơi nhiều. Về đến nhà tôi ngủ cả một buổi chiều, mẹ chồng cô gọi điện thoại đến đúng lúc mẹ Phàm Phàm nghe, có thể bà ấy… nói chuyện không dễ nghe lắm, mong đừng quá để ý.”

Chử Điềm nào biết mẹ chồng và Chương Hiểu Quân nói gì, nhưng cô cũng hiểu sơ sơ về tính tình hai người này, e rằng hai bên ai nói chuyện cũng chẳng dễ nghe.

Không sao ạ, tính tình mẹ cháu cũng không tốt lắm.”

Chử Điềm nói lời này vốn định khiến ông bớt lo, tuy nhiên vẻ mặt Mạnh Ngọc Hòa lại không nhẹ nhõm là bao. Từ sau sự việc lần trước, Chử Điềm không đến bệnh viện thăm Mạnh Phàm nữa, đồng thời cũng không gặp lại Mạnh Ngọc Hòa. Có điều trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một tháng, trông ông dường như già đi rất nhiều. Chử Điềm liền hỏi:

“Bệnh tình của chị Mạnh Phàm khá hơn chút nào chưa ạ?”

“Khá hơn một chút rồi, dạo này không ở bệnh viện nữa mà đã về nhà.” - Mạnh Ngọc Hòa nói, đột nhiên cười, vì vậy nếp nhăn trên trán càng rõ ràng thêm - “Còn chưa kịp nói xin lỗi cô vì chuyện lần trước.”

Chử Điềm sửng sốt, có phần lúng túng:

“Bác Mạnh, cháu không phải có ý này…”

Không phải cô nói ra là chờ ông nói xin lỗi. Nhưng Mạnh Ngọc Hòa giơ tay ngắt lời cô:

“Sở dĩ giải thích với cô là vì tôi biết, nhà chúng tôi, dù là tôi, Phàm Phàm hay mẹ của nó đều không có tư cách trách cô và Từ Nghi.”

Chử Điềm: “…”

“Thời gian tôi biết Từ Nghi không phải là ngắn, cậu ấy là một đứa trẻ tốt, vẫn luôn là vậy. Tôi hồ đồ, suýt nữa vì tâm tư của mình mà phá hủy cậu ấy. Nhưng đứa trẻ này không hồ đồ, cậu ấy biết mình muốn gì, nên đi đường ra sao.” - Mạnh Ngọc Hòa thở dài - “Cho nên ba cô mắng tôi rất đúng, tôi thật sự quá ích kỷ.”

Chẳng biết tại sao, Chử Điềm đột nhiên cảm thấy lời tự trách của người đàn ông trước mắt này tràn ngập nỗi buồn thương.

“Không nói nữa, đã qua hết rồi.” - Mạnh Ngọc Hòa đội nón lên, ánh mắt ôn hòa nhìn Chử Điềm, tiếng nói cũng hồn hậu mạnh mẽ - “Nếu lão Từ không có gì đáng ngại thì tôi không vào thăm ông ấy đâu. Tôi thật sự không có mặt mũi nào để gặp ông ấy cả, phiền Tiểu Chử cô thay tôi nói một tiếng là được rồi.”

Chử Điềm khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn ông rời đi. Thật ra cô có rất nhiều lời muốn hỏi Mạnh Ngọc Hòa, là về Từ Nghi. Nhưng cũng có lẽ do lưng ông đã bị đè ép đến mức quá còng, cô không nên đào khoét nỗi đau của ông ấy nữa. Với lại cuối cùng trước sau đều là chuyện của giữa cô và Từ Nghi, không liên quan đến bất cứ ai, bao gồm cả Mạnh Phàm.

Vội vã ăn vài miếng ở quán cơm ngoài bệnh viện, Chử Điềm lại chạy về phòng bệnh. Lúc chạy đến Tống Khả Như đang nổi giận, đến gần nghe rõ mới biết được bà bực mình vì Từ Nghi.

“Rốt cuộc công việc bận đến mức nào chứ? Chị không tin! Quân giải phóng có hai trăm hai mươi vạn, thiếu một mình nó cũng đâu có gì là không được đúng không?”

Phó Dục Ninh khuyên bà:

“Việc gì phải tức giận với nó vì chuyện này. Bây giờ nó đang bận việc, không nghe điện thoại được nên mới không đến đây. Nếu như nó biết có thể để mặc anh cả không lo sao?”

“Ai mà biết được chứ? Đâu phải em không biết nó luôn giận dỗi bọn chị.”

“Nhưng chị dâu như vậy là hẹp hòi rồi, trước việc lớn, Từ Nghi là người hành động theo cảm tính hay sao?”

“Sao không phải chứ? Nếu nó thật sự khôn ngoan, ban đầu còn đi làm cái nghề lính này sao?”

Nói đến nói đi, đề tài lại quay trở lại chỗ này. Thân là gia đình quân nhân, trên vấn đề này Phó Dục Ninh đúng là không có gì hay để nói. Đây là tâm bệnh của chị dâu, vừa nói trúng lại phải bắt đầu ầm ĩ.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa” - Từ Kiến Hằng vẫn nhắm mắt im lặng không lên tiếng cuối cùng cũng cất lời - “Tôi còn chưa có chết đâu, muốn nó mau chóng trở về chịu tang cho tôi à?”

Tống Khả Như và Phó Dục Ninh đều im lặng.

“Còn nữa…” - Từ Kiến Hằng mở mắt nhìn về phía Tống Khả Như - “Sau này bớt nói những chuyện vặt vãnh xa lắc xa lơ trước mặt Tiểu Chử và Từ Nghi đi. Nó đã đi lính gần chín năm rồi, bây giờ bà nói chuyện này có ý nghĩa gì sao? Ngươi khác nói thì cũng thôi, bà còn không hiểu con bà à? Nếu muốn sau này nó không bước vào nhà này nữa thì bà cứ bất chấp náo loạn đi.”

Từ Kiến Hằng rất ít khi nói chuyện với Tống Khả Như bằng giọng cứng rắn như vậy. Tống Khả Như tiêu hóa một lúc lâu, muốn phản bác lại nhưng lại không thể không thừa nhận chồng nói có lý.

Trong phòng rốt cuộc im lặng trở lại, lúc này Chử Điềm mới đẩy cửa vào. Tống Khả Như thấy cô liền hỏi:

“Liên lạc được với Từ Nghi không?”

Chử Điềm lắc đầu, đành nói với bà:

“Trước khi đi anh ấy nói có nhiệm vụ khẩn cấp, không tiện mang theo điện thoại di động, nên bây giờ gọi cho anh ấy chắc chắn cũng không ai nghe.”

Tống Khả Như im lặng, Phó Dục Ninh thấy thế cười khẽ đứng lên nói với Từ Kiến Hằng:

“Anh cả, anh dưỡng bệnh cho tốt, buổi tối em còn có tọa đàm nên đi trước đây. Ngày mai lại đến thăm anh.”

Từ Kiến Hằng dặn dò bà trên đường lái xe cẩn thận, Chử Điềm theo sau tiễn bà xuống lầu. Phó Dục Ninh vốn không thích ai đưa tiễn, nhưng lần này đúng lúc bà có việc cần nói với Chử Điềm. Hai người sóng vai đi đến đầu cầu thang, bà khoác thêm áo khoác ngoài, vừa làm bộ như lơ đãng hỏi thăm:

“Có phải con cãi nhau với Từ Nghi hay không?”

Chử Điềm:

“… Sao cô biết ạ?”

Phó Dục Ninh cười, tia nắng chiếu xuyên cửa sổ soi lên chiếc cằm hơi nâng lên của bà tạo ra một góc độ xinh đẹp và dịu dàng. Bà không trả lời câu hỏi của Chử Điềm, bởi vì chuyện bị cháu trai điện thoại đánh thức để cố vấn tình cảm cả buổi thật sự quá mất mặt.

“Đừng quan tâm tại sao cô biết được, tính tình thằng nhóc này quả thật cần mài giũa.” - Phó Dục Ninh vỗ vỗ tay cô - “Điềm Điềm, cảm ơn con.”

Chử Điềm: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.