Đến khi tất cả mọi chuyện tạm thời kết thúc, thời gian đã dần bước vào trung tuần tháng Ba, rốt cuộc mùa đông u ám đã lướt qua khỏi thành phố B, đón ánh nắng đầu xuân tươi đẹp.
Lẽ ra, dựa theo tính toán của Từ Nghi, lúc này đã có thể nghỉ phép. Song có một đợt diễn tập đột xuất làm rối loạn tất cả kế hoạch của anh. Lục Chỉ lựa chọn hai mươi người trong nhóm học viên được đào tạo tham gia phe cánh Lam Quân trong cuộc diễn tập nhảy dù lần này, làm phân đội đặc biệt của Lam Quân tác chiến với Hồng Quân ở sa mạc hơn nửa tháng. Đợt diễn tập kết thúc lại liên tục tổ chức hội nghị tổng kết vài ngày nữa. Cuối cùng đến lúc đơn nghỉ phép của Từ Nghi được Lục Chỉ phê chuẩn thì kỳ nghỉ Thanh Minh ngắn ngày cũng đã sắp qua.
Hôm rời trường, sáng sớm Từ Nghi đã thức dậy, thu dọn hành lý vội vàng ngồi xe rời khỏi Lục Chỉ. Lúc về đến nhà chỉ mới tám giờ sáng, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng vừa mới ăn sáng xong, nghe có người gõ cửa, thấy người bước vào là anh còn hơi kinh hoàng.
“Ăn sáng chưa?” - Tống Khả Như hỏi anh.
“Vẫn chưa ạ.”
Từ Nghi cởi nón xuống treo ở bên cạnh, thoáng liếc nhìn phòng khách, hỏi:
“Điềm Điềm đâu ạ?”
“Còn chưa dậy đâu, tối hôm qua bị chuột rút ngủ không ngon nên sáng nay không gọi nó, để ngủ thêm một lát nữa đi.” - bà lườm con trai một cái - “Nói ra cũng phải trách con, khiến cho mấy ngày qua tâm trạng vợ con không tốt.”
Từ Nghi cúi đầu cười, chẳng hề quan tâm đến việc ăn sáng, liền nói:
“Con đi xem cô ấy.”
Anh cất bước nhẹ nhàng lên lầu, khẽ dùng chân đẩy cửa ra, vốn không định làm ồn đến Chử Điềm đang ngủ, kết quả lại không ngờ nhìn thấy cảnh tượng khiến huyệt thái dương anh đập mãnh liệt. Chử Điềm đã rời giường, rửa mặt xong, đang ngồi trên giường thay quần áo, toàn thân chỉ mặc áo ngực và quần lót.
Lúc Chử Điềm thấy người này còn thoáng sửng sốt, phản ứng lại vội vàng cầm áo che trước ngực, mặt đỏ lên nói:
“Anh! Anh đi ra ngoài!”
Giờ phút này trái tim Từ Nghi bỗng nhiên đập rất nhanh, anh ho nhẹ, nói:
“Anh không nhìn có được không?” - nói xong quay người đi - “Xong rồi thì gọi anh.”
Nếu không phải hành động bất tiện, quả thật Chử Điềm muốn cắn anh một cái rồi đá anh đi ra ngoài. Căm phẫn trừng mắt nhìn anh rồi cúi đầu tiếp tục mặc quần áo.
Đưa lưng về phía vợ, nghe phía sau truyền đến âm thanh mặc quần áo sột sột soạt soạt, Từ Nghi chay tịnh hơn nửa năm lòng ít nhiều có chút râm ran. Chờ mãi vẫn không nghe thấy cô gọi anh, Từ Nghi thật sự có chút đứng không yên, quay đầu nhìn lại, phát hiện cô còn đang vất vả ôm bụng mặc quần áo.
Từ Nghi thấy buồn cười, đi đến vỗ tay cô: “Buông ra, để anh mặc cho em”
Chử Điềm ngại ngùng không muốn, có điều sức lực cô làm sao cự lại được Từ Nghi. Anh giữ tay cô, một tay nhẹ nhàng kéo lên, mặc quần vào cho cô, sau đó còn vuốt ve bụng cô. Chử Điềm cảm giác được nên muốn trốn tránh, vừa trốn về phía sau đã bị cánh tay đặt sau thắt lưng ngăn lại.
“Trốn cái gì?” - tiếng nói anh thấp đến mức khàn khàn.
“Liên quan gì đến anh.”
Cô trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu chẳng khác gì hờn dỗi. Từ Nghi thấy vậy liền nóng mắt, lập tức cúi đầu hôn cô, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại từ từ hôn mút. Tư thế hôn môi mà ở chính giữa có đứa con hơn bảy tháng này cản trở có chút quái dị, may mà vóc dáng Từ Nghi cao, như vậy cũng có thể cúi người hôn cô, không cần cô quá phí sức.
Sau một nụ hôn kéo dai, hai người đều kiềm nén thở hổn hển Từ Nghi lại càng cảm nhận được cái gọi là tự làm tự chịu, nếu không bận tâm đến bụng Chử Điềm, quả thật anh đã nghĩ ngay lập tức siết cô vào ngực.
Dù là người sắp sửa làm mẹ nhưng ít nhiều lòng Chử Điềm vẫn còn có chút ngượng ngùng, cô đẩy anh, bất mãn nói:
“Ngay trước mặt con anh chú ý một chút có được hay không?”
“Được, lần sau chú ý.”
Đôi môi mỏng của Từ Nghi quyến luyến bên cổ cô, anh cất tiếng cam đoan mơ hồ không rõ.
Lần sau, lại là lần sau. Có quỷ mới tin anh.
Ở trong phòng thắm thiết gần một giờ, hai người xuống lầu ăn sáng. Trên bàn ăn, Từ Nghi nói với Chử Điềm hôm nay anh chính thức bắt đầu kỳ nghỉ phép, kết quả Chử Điềm lườm anh một cái rồi tiếp tục ăn bánh bao ngon lành.
Từ Nghi còn tưởng rằng trong lòng cô đang giận anh, nhìn thấy cô ăn đến tay đầy dầu, anh vô cùng ân cần rút khăn giấy lau tay cho cô. Thật ra Chử Điềm đã chẳng còn giận nữa, từ lúc bắt đầu kết hôn đã mong chờ anh nghỉ phép, chờ hơn một năm, chờ mãi đến lúc mang thai năm tháng, hiện tại đừng nói đi chơi, muốn làm bù lễ cưới cũng không được. Nghĩ đến những điều này, tâm trạng Chử Điềm cũng hụt hẫng. Cô lại nhìn Từ Nghi, bây giờ cả người anh như đã dỡ xuống gánh nặng, càng hiện vẻ gió xuân phơi phới. So sánh hai bên, bà bầu Chử Điềm không khỏi có chút ủ rũ.
Vì để cân bằng sự chênh lệch giữa hai người, trong mấy ngày nghỉ phép kế tiếp, Chử Điềm sử dụng hết mức đặc quyền của thai phụ, thay đổi đủ chiêu trò sai bảo Từ Nghi như mấy chuyện ăn cơm, mặc quần áo, xoa bóp, đi dứng và tán gẫu giải sầu vân vân… Mà Từ Nghi cũng biết vợ mình mang thai, bây giờ hiếm hoi lắm mới có ngày nghỉ, quả thật là dốc hết sức lực ra mà hầu hạ cô, không hề oán thán, cam đoan làm đến mức cô mắng không cãi lại, đánh không đánh trả.
Một đêm, Từ Nghi đang ngủ ngon đột nhiên bị Chử Điềm đánh thức, nói là muốn ăn cháo hải sản mà anh đã từng mua lúc cô bị viêm ruột thừa nằm viện. Nói theo cô là “Muốn ăn vô cùng, muốn ăn đến ngủ không được.” Từ Nghi vừa nghe đã mặc quần áo cầm chìa khóa xe đi xuống lầu, lần mò trong bóng tối đi xuống tầng một, gặp phải mẹ anh đi tiểu ban đêm khiến bà giật cả mình, khó chịu hỏi anh khuya rồi không ngủ định làm gì.
Lúc này Từ Nghi cũng tỉnh táo hẳn, cười với mẹ:
“Con ra ngoài mua đồ.”
Trễ như vậy còn ra ngoài mua đồ, vậy chắc chắn là đi mua đồ ăn cho Điềm Điềm rồi. Tống Khả Như cũng là người từng sinh con, biết bà bầu không chịu được đói liền dặn dò anh đi nhanh về nhanh. Trở về phòng, bà nói chuyện này cho chồng nghe, Từ Kiến Hằng vừa nghe liền cười:
“Trước kia bà luôn chê thằng nhóc này không nghe lời, đó là không có người có thể chế ngự được nó. Bây giờ không phải tốt rồi sao? Cái này kêu là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Tống Khả Như cũng cười:
“Lúc này mới vừa bắt đầu thôi, chờ khi sinh con rồi Từ Nghi mới bị hành hạ.”
Từ Kiến Hằng thở dài, vô cùng từ tốn nói:
“Tôi đâu có chê hành hạ, chỉ chê sinh một đứa ít thôi.”
Tống Khả Như nguýt ông:
Hai vợ chồng nói một hồi liền nhỏ tiếng lại, không bao lâu thì ngủ mất. Từ Nghi mua cháo hải sản về trở vào phòng vừa nhìn đã thấy Chử Điềm đang nâng hai bắp đùi thon dài trắng nõn buồn chán chờ đợi. Đặt bát cháo xuống, Từ Nghi lập tức kéo chiếc chăn lông đắp cô kín mít.
Chử Điềm vẫn còn đang giãy giụa:
“Nóng!”
Từ Nghi vỗ vào mông cô một phát:
“Anh cũng nóng.”
Thoáng cái Chử Điềm đã hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh, không dám làm loạn nữa, ấm ức lẩm bẩm:
“Vậy mà là bộ đội Quân giải phóng Nhân dân đấy, chút cám dỗ cũng không chịu được.”
Từ Nghi ôm cô vào ngực hôn một cái, bưng bát cháo đến trước mặt cô. Hai mắt Chử Điềm sáng lên, lấy thìa múc một miếng đưa vào miệng, lập tức cất tiếng hoan hô tận hưởng. Từ Nghi nhìn cô, quả thật có chút dở khóc dở cười.
“Ăn ngon thật hả?”- anh hỏi.
Chử Điềm gật đầu lia lịa:
“Anh có muốn nếm thử không?”
“Em ăn đi, lúc em nằm viện anh đã ăn đủ rồi.”- Từ Nghi cười.
“Lúc đó không phải anh còn nói là mua từ nhà hàng năm sao về à? Đẳng cấp năm sao anh cũng ăn không vô sao?”
“Đồ có ngon đi nữa ăn nhiều cũng phải ngán.”
“Vậy à?” - Chử Điềm liếc nhìn anh dò xét - “Em thì sao? Anh có ngán em không?”
Phụ nữ bởi vì mang thai khiến vóc dáng biến đổi nên luôn rất để ý vấn đề này. Từ Nghi nghe xong, bất ngờ liếc nhìn cô một cái sâu xa rồi cất lời:
“Ăn cũng không ăn được, anh ngán ở đâu chứ?”
Giọng nói trầm thấp tận xương, Chử Điềm nghe mà thấy cả người như có dòng điện chạy qua, không khỏi run lên vài cái. Phản ứng này khiên Từ Nghi vô cùng vui vẻ, gối lên bả vai cô liền bật cười.
Chử Điềm thẹn quá thành giận, trong đêm tối chỉ nghe thấy cô giận dỗi mắng:
“Từ Nghi, anh đáng ghét!”
Dần dà, hai người càng lúc càng hưởng thụ trạng thái nhàn nhã bầu bạn của kỳ nghỉ này. Nhờ phúc của Từ Nghi, có anh ở đây, Chử Điềm ra ngoài dạo phố tiện hơn nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ hẹn hò bạn bè gặp mặt, để Từ Nghi làm tài xế.
Làm bạn thân, Phùng Kiêu Kiêu thường xuyên dạo phố cùng cô, đi vài lần, cô bạn độc thân này bị đôi vợ chồng thường xuyên thể hiện tình yêu đả kích không nhẹ. Nhất là khi nhìn vị nam thần mà cô nàng từng ngưỡng mộ bị người ta sai bảo xoay vòng vòng mà chẳng hề oán thán, tự đáy lòng cô ấy cảm thấy tan nát trái tim.
“Ôi, đàn ông tốt đều có chủ, đời này mình không còn trông mong gì nữa rồi.”
Chử Điềm đang chọn quần áo, nghe thấy lời này của cô nàng liền không nhịn được cười:
“Mình bảo Từ Nghi giới thiệu cho cậu nhé?”
“Thật à?” - Phùng Kiêu Kiêu mở to hai mắt, vẻ mặt phấn khởi.
“Thật” - Chử Điềm gật gật đầu - “Sau đó cậu có thể cùng mình đếm đầu ngón tay xem còn bao nhiêu ngày nữa họ trở về.”
Đúng nhỉ, gả cho lính chính là không tốt ở điểm này. Tưởng tượng thử tương lai sống một mình, Phùng Kiêu Kiêu đã lui bước rồi. Nhưng nhìn Từ Nghi đang đứng dựa vào lan can cách đó không xa, chẳng mảy may khó chịu chờ đợi hai cô, cô nàng lại cảm thấy nếu như mình chờ một người như vậy, xem như là đáng giá.
Cô nàng bèn nói ý nghĩ này cho Chử Điềm, Chử Điềm cười hỏi:
“Tại sao?”
“Bởi vì lúc có thể ở bên với cậu, anh ấy quả thật hận không thể trao cho cậu toàn bộ những thứ tốt nhất, kể cả con người anh ấy.”
Lời nói này có chút khoa trương, nhưng Chử Điềm biết, thứ cô nhận được đã tốt nhất rồi. Nghĩ đến đây, cô quay đầu lại nhìn Từ Nghi, đúng lúc anh cũng đồng thời nhìn sang. Hai người nhìn nhau cười, khiến người bên cạnh vô cùng ao ước.
Tiếc là kỳ nghỉ bao giờ cũng có hạn. Gần đến ngày Từ Nghi về đơn vị, Chử Điềm rơi vào một nỗi hoảng hốt khó hiểu. Một là Từ Nghi sắp đi, hai là bởi vì khoảng cách đến ngày dự sinh càng lúc càng gần rồi. Những ngày qua, tất cả mọi người trong nhà đều tránh nhắc đến chủ đề này, nhưng Chử Điềm vẫn không khỏi nghĩ đến. Cô khát vọng có đứa con thuộc về mình, nhưng cũng biết sinh con có nguy hiểm. Không nói những tỷ lệ xảy ra kia là một phần nghìn, một phần vạn, chỉ đau đớn thôi cô đã sợ mình không chịu được.
Hậu quả suy nghĩ lung tung là cô thấy một cơn ác mộng, khóc lóc tỉnh lại từ trong mộng, khiến Từ Nghi kinh hoàng liên tục hỏi cô bị làm sao vậy.
Chử Điềm khóc thút thít nói:
“Em mơ sau khi mình sinh con trở nên vừa mập vừa xấu, anh không thích em, còn bỏ em đi với người phụ nữ khác.” - nói đến đây cô liền nổi giận - “Là nữ sĩ quan quấn lấy anh lần trước gặp ở Lục Chỉ đó.”
Từ Nghi vô tội biết bao, nhưng cũng chỉ biết bây giờ không phải là lúc biện giải, anh tĩnh tâm lại, trấn an cô:
“Châm ngôn nói, giấc mơ và thực tế thường trái ngược nhau, sợ cái gì?”
“Nhưng nguy hiểm mà, trở nên béo ú, biến dạng còn chưa tính, lỡ như em khó sinh thì làm sao, lỡ như em…”
Từ Nghi vội vàng che miệng cô lại không cho cô nói tiếp.
“Hơn nửa đêm còn nói bậy nói bạ.” - Từ Nghi không nhịn được liền quở trách cô, nhưng anh vẫn khắc chế cơn nóng nảy - “Sẽ không đâu. Khi em sinh con nhất định anh sẽ ở bên em, ba mẹ cũng đều ở đây, sẽ không để em gặp phải nguy hiểm gì cả. Dù mất con cũng sẽ không để em xảy ra bất cứ sơ xuất gì.”
Chử Điềm cũng nhìn ra Từ Nghi nổi giận, giận đến mức không lựa lời mà nói. Sao lại mất con chứ? Làm sao mất con được? Nhưng mà lúc này cô đã trấn định lại, biết vừa rồi chỉ là mơ, cũng biết mình quá lo âu mới thấy được giấc mơ như vậy. Cô lau khô nước mắt, nằm xuống lại.
Từ Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi nằm xuống thì ôm cô vào ngực mình, nhè nhẹ vỗ về lưng trấn an cô. Nghe tiếng tim đập dần dần bình ổn, tiếng hít thở từ từ kéo dài, lúc cho rằng cô sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy cô nói:
“Từ Nghi, biết lúc trước vì sao em không đến bệnh viện thăm chị Mạnh Phàm cùng anh không?”
Tinh thần mệt mỏi của Từ Nghi thoáng cái tỉnh táo, anh mở mắt ra, nương theo ánh đèn mờ nhạt trên tường nhìn cô, không biết vì sao cô bỗng nhắc đến chuyện này.
Chử Điềm không chờ anht trả lời đã nói tiếp:
“Đó là bởi vì em không muốn thấy anh quan tâm đến người phụ nữ khác, cho dù anh xem chị ấy là chị dâu cũng không được.”
Đây cũng là lý do vì sao cô chủ động nhắc đến bệnh của Mạnh Phàm, chủ động lấy tiền trong nhà để anh đưa cho Mạnh Ngọc Hòa. Bởi vì cô không muốn sau khi anh biết lại gạt cô, hao tâm tổn trí vì bên kia, khiến lòng cô sẽ bài xích anh.
Trong nháy mắt Từ Nghi thất thần, tiếp theo là bừng tỉnh ngộ. Anh ôm cô, tiếng nói hết sức trầm thấp rõ ràng trong đêm.
“Cho nên, lúc anh mới vừa nghỉ phép trở về nhà, em giận anh là vì chuyện này?”
Chử Điềm cảm nhận anh thật thần thông, xấu hổ tránh khỏi ngực anh, hơi nhỏm dậy:
“Không được sao? Hôm đó anh thăm chị Mạnh Phàm xong thì trở về đơn vị, không biết em đang lo lắng chờ ở nhà sao? Anh gọi điện thoại, nhưng anh gọi lúc vội vã làm nhiệm vụ, trong điện thoại có thể nói mấy câu chứ? Càng đừng nói phải tuân thủ nguyên tắc bí mật gì, để em vừa chờ là chờ hơn nửa tháng, ngay cả tâm trạng anh thế nào em cũng không biết. Ai biết anh có phải mượn nhiệm vụ tránh né gì hay không. Giống như lúc trước anh trốn em vậy. Em có thể không nghĩ ngợi nhiều sao?”
Từ Nghi quả thật hối hận khi nói đến đề tài này, anh bật dậy, muốn tìm chiếc áo phủ thêm cho cô, lại bị Chử Điềm hất tay cự tuyệt. Nhìn chăm chăm vào nửa bên mặt quật cường của cô, anh thở dài một tiếng thật khẽ, quay mặt cô lại nói:
“Biết là suy nghĩ nhiều sao còn phải nghĩ?”
“Làm sao em biết chứ?” - Chử Điềm không nhịn được nạt anh một câu, hốc mắt nóng lên, cô tức giận quá đập lên bả vai Từ Nghi một cái - “Biết rõ còn cố hỏi, anh thấy em dễ bắt nạt lắm phải không?”
Từ Nghi chỉ lẳng lặng nhìn cô, để mặc cho cô đánh, đến lúc cô dần dần không còn sức lực mới đưa tay ôm lấy cô, mặc cho cô xô đẩy thế nào cũng không buông ra, ôm chặt vào trong ngực.
“Điềm Điềm.” - anh hôn lên mái tóc dài mềm mại của cô - “Anh yêu em.”
Ebook Fun&Free cám ơn bạn đã theo dõi
Trước khi chia xa còn gây lộn là chuyện trước đây Chử Điềm cố gắng tránh. Tuy nhiên không ngờ kết quả lần này lại ngoài dự liệu của cô. Phải nói rằng ba chữ anh yêu em kia vô cùng thần kỳ, từ đó về sau, Chử Điềm cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều, nỗi sợ hãi và bất an trong lòng cũng dần dần được xoa dịu.
Về sau, chị họ Đồ Hiểu nghe thấy chuyện này liền không nhịn được cười cô phụ nữ dễ dỗ này: “Đàn ông nói cuối cùng cũng là nói thôi, dỗ dành em chịu cực khổ vì cậu ta. Nghe chút thì thôi, đừng coi là thật.”
Chử Điềm ngồi bên cạnh lấy trống chơi với Tiểu Đậu Đậu, buồn cười liếc nhìn cô ấy: “Chị không sợ anh rể nghe thấy lời này đau lòng à?”
Đồ Hiểu vô cùng không duyên dáng lườm nguýt: “Hiện tại quan tâm con còn không kịp, ai lo cho anh ấy chứ?”
Nghĩ cũng phải, sau khi có con không phải đều như vậy sao?
Có điều hiện tại Chử Điềm không thấy sợ, ngược lại có chút đắc ý nhỏ. Dù sao cô đã đạt được mục đích, đã trút được nỗi bất mãn trong lòng, lại nhân tiện nhắc nhở anh. Đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?
Sau khi rời khỏi nhà chị họ, Chử Điềm lại ngồi xe đến công ty. Lúc cách ngày sinh một tháng cô đã về nhà nghỉ ngơi, hôm nay đến công ty dự định bàn giao công việc.
Cô mang thai đến giai đoạn này, nói thật là có chút mệt mỏi rồi, chỉ mong mau chóng sinh ra cho nhanh. Nhưng so ra thì người trong nhà lại khẩn trương hơn so với cô rất nhiều. Tuy tất cả thủ tục chờ sinh đã sắp xếp thỏa đáng, hai vị trưởng bối cũng không thể hoàn toàn yên tâm. Gần đến ngày sinh, Tống Khả Như còn dọn đến phòng cô ngủ chung. Nhưng giấc ngủ của Tống Khả Như rất chập chờn, ban đêm cô có động tĩnh gì bà đều tỉnh lại, hại cô cũng ngại đi tiểu đêm. Nhưng mà thân là bà bầu làm sao nhịn được? Và cả Từ Nghi, mỗi ngày đều gọi về một cuộc hỏi han tình trạng cô và con, Chử Điềm nghe cũng đến phát bực. May mà hai ngày nay họ đi huấn luyện dã ngoại, cô mới có thể thanh tịnh trong chốc lát.
Không lâu sau đã đến công ty. Tài xế xuống trước mở cửa xe cho cô, sau đó đưa tay dìu cô xuống xe. Chử Điềm giữ tay của anh ta, ôm bụng cản thận bước một chân xuống. May mà sàn xe này thấp, nếu không thật đúng là khó xuống. Chử Điềm vừa mới đứng vững đã cảm thấy bụng khẽ động, loáng thoáng đau. Cô hơi sửng sốt, lấy tay xoa xoa bụng, dường như lại khôi phục bình thường.
Tài xế nhận thấy vẻ mặt cô không ổn, liền vội vàng hỏi cô có chỗ nào không thoải mái không. Chử Điềm lắc đầu, nói cảm ơn, vừa định đi về phía trước, bụng lại nhói lên một cái. Lúc này hai người đều không dám khinh thường, tài xế hỏi cô:
“Nếu không bữa khác lại đến, hôm nay về nhà trước nhé?”
Chử Điềm cũng cảm thấy bây giờ bước một bước cũng phải tốn sức rất nhiều, cô gật đầu, trở lại ngồi vào xe. Tài xế đầu đầm đìa mồ hôi quay xe trở về, thế nhưng chuyện khiến người ta lo lắng vẫn xảy ra. Cơn đau đẻ làn sau mãnh liệt hơn lần trước, Chử Điềm nắm chặt lấy tay vịn, đột nhiên cảm thấy giữa hai chân ướt đẫm. Cô kinh hoàng đến sắc mặt trắng bệch, dùng hết sức toàn thân nói với tài xế: “Đi bệnh viện!”
Nhận được thông báo của tài xế, hai vợ chồng Từ Kiến Hằng và cô út Phó Dục Ninh chạy đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất. Lúc ba người chạy đến, Chử Điềm đang nằm trong một căn phòng. Khi đó cơn đau bụng vừa dứt, cô yếu ớt nằm trên giường, mái tóc dài sớm ướt đẫm mồ hôi. Thấy người lớn đi vào. Cô cố gượng cười.
Tống Khả Như thấy cô đau đến tái mặt thì đau lòng vô cùng. Vì để cho cô mát mẻ một chút, bà hất hết tóc Chử Điềm ra sau ót, cúi đầu nhẹ giọng hỏi cô: “Có đói bụng không, ăn chút gì nhé con?”
Lúc này Chử Điềm chẳng ăn vô nổi cái gì hết, nhưng cũng sợ đến lúc sinh thật chẳng có sức lực liền ăn hai miếng chocolate. Sau đó lại đau choáng váng. Chử Điềm không nhịn được bật khóc. Hốc mắt Tống Khả Như cũng đỏ theo, kêu y tá đến hỏi thăm tình hình, kiểm tra bên trong phát hiện chỉ mở một ngón tay, còn phải chờ tiếp.
Không có cách nào, Phó Dục Ninh an ủi Chử Điềm: “Cháu ngoan, nhịn chút nữa.”
Chử Điềm muốn nói mình thật sự chẳng thể nhịn được nữa, cảm giác này còn khó chịu hơn cả giết cô. Có điều lời đến khóe miệng vẫn nhịn lại được, thừa dịp cơn đau bụng tạm ngớt, cô hỏi: “Từ Nghi đâu ạ, gọi điện cho anh ấy chưa?”
Lúc này mọi người mới nhớ đến Từ Nghi, nhanh chóng ra ngoài gọi cho anh. Vẫn không ai tiếp, đành phải chuyển sang gọi cho phòng trực ban, nhân viên trực ban cam đoan chờ đại đội trở lại nhất định sẽ báo cho Từ Nghi. Chử Điềm nghe tin như thế thì vô cùng tủi thân, nước mắt mới vừa nhịn được lại bất giác chảy ra.
Cả buổi chiều, Chử Điềm đều trôi qua trong cơn đau bụng đẻ hết lần này đến lần khác. Chịu đựng như thế đến hơn mười giờ tối, đến mức Chử Điềm cảm thấy bản thân như chìm trong nước, nếu không để cô sinh thì sẽ mất mạng, bác sĩ mới tuyên bố mở ba ngón tay, có thể đưa vào phòng sinh.
Phòng sinh dưới lầu, Chử Điềm đau đến mức không đi nổi, phải ngồi xe lăn xuống. Mới ra cửa phòng chờ sinh đã thấy Từ Nghi chạy từ đằng xa đến, ngó dáo dác từng căn phòng bệnh. Anh nhận được tin liền lập tức đến đây, mặc trên người bộ quân phục dùng cho huấn luyện dã ngoại. Trườn, bò, lăn, đánh ở nơi dã ngoại khiến cả người lấm lem, trông rất nhếch nhác. Anh nhìn thấy Chử Điềm đưa tay lên định ôm cô thị bị y tá chặn lại chỉ có thể cầm tay cô thôi. “Điềm Điềm.” - tay anh rất mạnh mẽ nhưng tiếng nói lại run rẩy - “Không sao đâu, Điềm Điềm, anh ở đây.”
Chử Điềm không nói ra lời, chỉ thắm thiết nhìn anh, vô số nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Từ Nghi đưa cô đến tận cửa phòng sinh, vốn định đi vào theo lại bị bác sĩ khuyên ở lại. Bởi vì anh đến vội vàng như vậy, ngay cả khử trùng cũng chưa kịp làm. Càng đừng nói bây giờ tâm trạng anh lên xuống kịch liệt như thế, không thể cam đoan hướng dẫn chính diện cho phụ sản.
Từ Nghi đành phải chờ ngoài phòng sinh, từ khoảnh khắc cửa phòng sinh đóng lại, trái tim của anh liền thót lên, ngồi trên băng ghế cũng không yên, thỉnh thoảng đứng dậy đi tới đi lui, qua lại đến mức mẹ Tống Khả Như phiền lòng, gọi thẳng anh ngồi xuống. Tuy nhiên vừa mới ngồi xuống liền nghe thây tiếng kêu la của Chử Điềm trong phòng sinh, đau xé ruột gan đến mức anh nghe thấy suýt nhũn chân. Giờ phút này anh rất muốn làm gì đó, nhưng lại không thể giúp được gì, cả người giống như một con thú bị vây khốn không biết trốn vào đâu. Cuối cùng chỉ có thể cúi người, hai tay chống lên gối, ôm chặt lấy đầu.
Phó Dục Ninh thấy thế nhỏ giọng an ủi anh: “Không sao đâu, bác sĩ nói vị trí thai đúng, đủ nước ối, sinh thường chắc chắn không thành vấn đề.”
Từ Nghi không lên tiếng, trong đêm khuya rối loạn này đầu óc anh nảy sinh rất nhiều ý niệm: Sau này không sinh con nữa, không để cô chịu đau như vậy nữa, không gây lộn với cô nữa, không giận cô nữa. Đồng thời hiện lên vô số hình ảnh, lần đầu tiên gặp nhau ở nông trường, lần đầu tiên cô tỏ tình với anh; và cả đêm tuyết rét đậm ở Tứ Xuyên cô im lặng thút thít trong ngực anh…
Không biết đã trải qua bao lâu, lâu đến mức không còn nhớ lại được năm tháng đã trôi qua nữa, một tiếng khóc rõ ràng truyền ra khỏi phòng sinh, thần kinh chết lặng của mọi người chưa kịp phản ứng thì y tá đã ra ngoài báo tin mừng: Sinh rồi, mẹ tròn con vuông.
Sáu chữ này khiến mọi người vui sướng không thôi. Cửa phòng sinh đã mở ra, Tống Khả Như đi vào trước tiên, Phó Dục Ninh vốn định đi vào theo, quay đầu lại phát hiện Từ Nghi vẫn ngồi cứng đơ tại chỗ.
Bà đi đến vỗ vai anh: “Còn ngây ra đó? Điềm Điềm sinh rồi.”
Dường như lúc này Từ Nghi mới nghe được tin tức này, anh chớp mắt, từ từ đứng dậy. Cô út Phó Dục Ninh ở bên cạnh nhìn, đưa tay ra đỡ anh dậy. “Vẫn ổn chứ?” - bà hỏi.
Từ Nghi im lặng, đẩy tay bà ra tiếp tục đi về phía trước. Nhưng chân bởi vì ngôi lâu nên tê cứng, lúc vừa bước đi thì lảo đảo suýt nữa ngã xuống. Đến lúc vịn vách tường đứng vững, Từ Nghi phát hiện nước mắt đã sớm giàn giụa trên mặt mình từ lúc nào rồi.