Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2: Thủy an lạc, cô tính kế tôi



Phu nhân mà tài xế nói là mẹ của Sở Ninh Dực, người đã từng là... mẹ chồng của cô!

Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc đem sách đang cầm trong tay đưa cho cô rồi nói: "Được rồi, chị đây phải đi gặp nhà giàu đây."

Lúc Thủy An Lạc nói thì tài xế đã mở cửa xe sau ra, cô khom người ngồi vào để Kiều Nhã Nguyễn đứng đần mặt ở bên đường mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

...

Lại một lần nữa trở lại Sở gia, nơi mà cô đã rời đi cách đây hơn một năm.

Biệt thự của Sở gia nằm ngay giữa thành phố A, là căn biệt thự sang trọng nhất của cả khu. Mặc dù cô đã từng ở qua nhưng lúc này vẫn phải thán phục sự huy hoàng của nó y như trước.

Thủy An Lạc xuống xe. Cô mặc bộ quần áo thể thao đơn giản, mái tóc buộc đuôi ngựa cao cao phía sau đầu thật sự phù hợp với cái tuổi 21 của cô.

"Thủy tiểu thư, thiếu gia đang đợi cô." Người giúp việc lên tiếng, sau đó dẫn Thủy An Lạc đi vào.

Thiếu gia???

Không phải là phu nhân sao???

Thủy An Lạc bước vào một căn phòng khách tráng lệ, chỉ là không khí ở đây nặng nề đến không thở nổi.

Thủy An Lạc nhìn người đàn ông mà mình vừa nghe nói anh mới come out cách đây không lâu đang ngồi trên ghế salon.

"Sở tổng." Thủy An Lạc mỉm cười chào hỏi nhưng khi ánh mắt cô nhìn xuống bàn thì lập tức kinh hoàng mà mở to ra. Cô vội vàng chạy đến cầm tấm hình trên đó lên, trong bức ảnh là một đứa bé đang được mẹ cô bế.

Mà đứa bé kia chính là con trai cô.

"Anh có ý gì?" Thủy An Lạc run rẩy nói.

"Thủy An Lạc." Người đàn ông kia chậm rãi đứng dậy, gương mặt tinh xảo đẹp đến nỗi bất kỳ một từ ngữ nào dùng để miêu tả cũng là một loại khinh nhờn, nhưng âm thanh được bật ra khỏi miệng anh lại lạnh đến buốt xương.

Thủy An Lạc không nhịn được mà bước lùi về sau một bước, đôi môi khẽ mím lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Cô là người đầu tiên dám tính kế tôi." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Thủy An Lạc siết chặt hai nắm tay cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó nở một nụ cười xinh đẹp nói: "Sở tổng đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?"

"Thủy An Lạc, cô sẽ hiểu nhanh thôi." Sở Ninh Dực vừa nói vừa bắt lấy cổ tay của cô mạnh mẽ kéo cô đi ra ngoài.

"Sở Ninh Dực! Lúc ly hôn chúng ta đã nói rõ ràng rồi! Sau này không được làm phiền lẫn nhau, tất cả mọi chuyện đều đã giải quyết sạch sẽ rồi! Ai cũng không có quyền lấy đi bất cứ cái gì của đối phương." Thủy An Lạc la lên, muốn nhắc anh nhớ tới nội dung của thỏa thuận ly hôn.

Bước chân của Sở Ninh Dực đột nhiên dừng lại, sau đó bất ngờ xoay người đặt Thủy An Lạc lên cửa xe.

Thủy An Lạc ăn đau đến kêu ra tiếng, đau quá mẹ ơi!

"Thủy An Lạc, cô dám tính kế tôi." Sở Ninh Dực tức giận nói, chẳng trách lúc đầu cô lại đồng ý ly dị dễ dàng như vậy. Mà lúc đó, khi cô nói ra điều khoản này thì quả thật anh đã không cảm thấy nó có vấn đề gì. Nhưng không ngờ... cô gái này còn nhỏ tuổi mà tâm cơ lại sâu như vậy.

Cứ bị nói như người có tâm cơ thâm sâu như vậy, Thủy An Lạc cũng nổi giận, cô đẩy mạnh anh ra rồi ngước cổ lên nói: "Sở tổng, anh ăn nói cho cẩn thận một chút! Tôi tính kế anh cái gì, lừa tiền anh à, hay là lừa người của anh?"

Lúc này Thủy An Lạc giống như một con sư tử con đang xù lông, người trước mặt mà còn ép tới nữa thì sẽ nhào lên cắn chết anh ta.

"Đứa bé..." Phiến môi mỏng của Sở Ninh Dực lạnh lùng phun ra hai chữ.

"Ha, mắc cười quá đi! Con tôi liên quan gì đến anh. Tôi sinh con với thằng khác không được sao?" Thủy An Lạc bật cười rồi sửa sang lại bộ đồ thể thao của mình. Sau đó cô ngẩng đầu cười híp mắt với khuôn mặt đang tức giận của Sở Ninh Dực: "Sở tổng, vợ trước của anh có chuyện vui cũng chẳng liên quan cái chó gì tới anh cả, đừng có mà nghĩ nhiều! Có chuyện vui cũng không phải do anh, có sinh con cũng không phải do anh đóng góp! Sở tổng, hay là anh đi tắm cái rồi đi ngủ đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.