Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 6: Hôn nhân có bẫy



Đúng lúc Thủy An Lạc định đi qua thì Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng gọi giật cô lại.

Thủy An Lạc cảm thấy bản thân như vừa nghe thấy tiếng gọi của địa ngục. Bước chân cô thoáng khựng lại rồi sau đó vội vàng tăng nhanh hơn. 

“Đi mau, đi mau.” Thủy An Lạc trong bụng âm thầm rên rỉ, không ngờ cha nội này lại đến tìm nữa.

“Hình như đang gọi mày đấy? Ơ, đó chẳng phải là tổng giám đốc của Sở thị à?” Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn. Đối với những anh chàng trai đẹp, cô nàng luôn nhớ rất rành rọt.

“Thủy An Lạc.”  

Giọng nói vẫn điềm tĩnh như cũ nhưng những người quen thuộc anh ta thì lại biết, đây là giọng điệu trước khi vị Sở tổng này phát điên. Anh ta đã châm chước cho Thủy An Lạc quá nhiều, giả dụ như để cô thư thả mấy ngày để chuẩn bị thi cử.

Bước chân của Thủy An Lạc đứng khựng lại. Cô biết nếu mình mà bước thêm một bước nữa chắc chắn Sở Ninh Dực sẽ “xử lý” cô.

Thủy An Lạc quay lại, cười hì hì nhìn Sở Ninh Dực vẫn đang đứng dựa vào xe: “Ái chà, đây chẳng phải là Sở tổng sao? Khéo quá nhỉ.”

Thủy An Lạc cười xong, người xung quanh đều quay sang nhìn cô, trong mắt ai nấy đều đồng loạt hiện lên câu: giả vờ đi, cô cứ tiếp tục giả vờ nữa đi, cho cô cái bao tải trùm lên mà vờ vịt tiếp này.

Sở Ninh Dực đứng thẳng người dậy, bước từng tiến về phía Thủy An Lạc. 

Tim Thủy An Lạc đập như trống dồn, mắt thấy anh ta càng lúc càng tiến gần lại phía mình, động tác muốn bỏ chạy của cô lại càng trở nên rõ ràng.

Cho dù có cách xa bao nhiêu nhưng chỉ một lát sau, Sở Ninh Dực đã đứng ngay cạnh Thủy An Lạc.

“Suy nghĩ thế nào rồi?” Sở Ninh Dực không muốn phí lời mà hỏi thẳng luôn, anh ta chỉ cần một đáp án.

“Hả?” Cô có đồng ý suy nghĩ cái gì đâu nhỉ?

“Xem ra, tôi vẫn phải tự mình quyết định rồi.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói. Anh ta cúi xuống nhìn Thủy An Lạc sau đó đưa tay ra túm chặt lấy cổ tay cô: “Thủy An Lạc, cô thích ngoại tình, vậy thì cũng phải kết hôn trước đã.”

Câu nói này chứa đầy sự trào phúng.   

Thủy An Lạc cắn môi, quật cường nhìn thẳng vào mắt Sở Ninh Dực: “Sở tổng, hôn nhân có bẫy đấy, anh chẳng đã bị bẫy một lần rồi còn gì? Thế nào? Giờ lại muốn nhảy vào cái bẫy đấy lần nữa à?”

“Nếu đã nhảy vào một lần rồi, nhảy vào lần nữa thì cũng có sao?” Giọng nói của Sở Ninh Dực càng lúc càng lạnh, bàn tay nắm cổ tay cô cũng càng siết chặt lại: “Cô đã nghĩ gì khi quyết định sinh đứa bé ra?”

Thủy An Lạc nghe giọng điệu bình tĩnh của Sở Ninh Dực, không đoán nổi anh ta đang nghĩ cái gì. Anh ta đang nghĩ cô muốn dựa vào đứa bé để tóm lấy anh ta lần nữa, hay là chỉ đơn giản là hỏi một câu không có bất cứ ẩn ý gì.

“Nghĩ gì à? Nghĩ để lại một chứng cứ của việc ngoại tình trong hôn nhân chứ sao.” Thủy An Lạc cười hì hì đáp trả.

“Cô cứ thử để tôi nghe thấy mấy cái chữ đó một lần nữa xem.” Không biết tại làm sao mà mỗi lần nghe thấy cái từ “ngoại tình”, Sở Ninh Dực đều cảm thấy rất bực bội, bởi vì trong đó chất chứa cả sự châm chọc của cô đối với anh.

Cả người Thủy An Lạc thoáng cứng đờ lại, cổ tay bị siết chặt đến phát đau, mà những người xung quanh lại càng lúc càng nhiều. Cô không hề muốn mình thành nhân vật nổi tiếng trên mạng một chút nào, cho nên cô liền hạ giọng nói: “Sở tổng, anh buông tôi ra.”

“Thủy An Lạc, có những thứ tôi không muốn phải nói lại lần thứ hai. Cho nên, sáng ngày mai tôi ở chung cư đợi. Nếu không thấy cô và đứa bé đâu thì cô tự biết hậu quả đấy.” Sở Ninh Dực nói xong liền thả tay Thủy An Lạc ra rồi thản nhiên chỉnh lại tay áo của mình. Thấy được vẻ bực bội trên gương mặt của ai đó, tâm trạng của anh đột nhiên trở nên tốt hơn nhiều.

Sau khi Sở Ninh Dực đi rồi, đám người xung quanh mới sực tỉnh.

“Oh my god, đó là Sở Ninh Dực đúng không, đúng chứ?” 

“Không phải, không phải. Bọn họ vừa nói gì vậy?”

Đám nữ sinh xung quanh kích động túm tụm lại bàn tán.

Trong khi đó, Kiều Nhã Nguyễn – người vẫn luôn luôn lý trí lại có chút dại ra: “Hóa ra, cha của Tiểu Bảo Bối là anh ta.” Thảo nào Tiểu Bảo Bối lại thông minh như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.