Bảy Kiếp Xui Xẻo

Chương 10



Có lẽ nào người lớn lén ăn đồ ngon mà không nói?

Ta cố gắng đẩy tấm ván gỗ trên đầu xuống, rồi dồn sức bò ra khỏi vại nước: “Mẹ ơi.” Ta gọi, nhưng trong sân không có bóng ai, chỉ có vết máu tung tóe mặt đất, y chang vết đầu bếp cắt tiết gà xong đều để lại. Ta phụng phịu: “Ăn gà mà không gọi người ta.”

Ta tìm tới phòng bếp và phòng của cha mẹ, nhưng không thấy bóng dáng họ đâu, chạy tới phòng khách thì lại thấy một đám áo đen đang quỳ trên mặt đất, chỉ có mỗi cậu bé lúc nãy đang chắp tay đằng sau đứng đó, ta sung sướng reo lên: “Đại ca ca, có thấy mẹ muội đâu không?”

Đám áo đen quay đầu lại nhìn chòng chọc vào ta, có một người đứng dậy cầm cây đao lớn vẫn còn nhỏ máu tong tỏng đi về phía ta. Ta chớp mắt hỏi: “Mọi người là khách à? Mọi người đã giúp đầu bếp giết gà đúng không? Nhưng đầu bếp đâu?”

Tên áo đen lạnh lùng nói: “Chỉ chốc lát nữa thôi ngươi sẽ gặp lại họ.” Tên đó giơ đao lên, máu gà dinh dính lại nhỏ xuống mặt ta, ta vẫn chớp mắt nhìn tên đó.

“Này, bỏ đao xuống.” Đó là tiếng cậu bé kia, tên áo đen thoáng do dự một lát, cậu bé lại nói tiếp: “Để nó đi cùng chúng ta.”

Lập tức cả đám áo đen nhao nhao: “Nhưng thiếu chủ, nó…”

“Ta bảo là mang đi!” Cậu bé đi tới bên bọn áo đen, dừng trước mặt ta, người đó cứ nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, rồi đột nhiên dí sát mặt vào mặt ta, khẽ nói: “Ta vốn định để ngươi tự sinh tự diệt, nhưng ngươi cứ nhảy tọt vào tay ta, đã thế thì ta cũng vui lòng nhận vậy.”

Người đó véo véo mặt ta: “Tiểu Tường Tử, ngươi nói ta nên hành hạ ngươi thế nào đây? Phải hành hạ ngươi, cố gắng hành hạ ngươi, hay là ra sức hành hạ ngươi?” Người đó phì cười, “Bất kể thế nào, chỉ cần nghĩ tới những ngày tháng sau này, lòng ta thấy thoải mái không bút nào tả xiết!”

“Tên muội không phải là Tiểu Tường Tử, muội là Dương Tiểu Tường.” Ta tiếp tục chớp mắt nhìn người đó: “Đại ca ca, véo hai má đau quá.”

Người đó thả lỏng tay, cười tít mắt nhìn ta, hơi giống vẻ mặt của đầu bếp nhà ta khi cầm con dao chọc tiết lợn mà thấy một con lợn béo tròn: “Kể từ hôm nay, tên ngươi là Tiểu Tường Tử, là… ờ, đồ đệ của ta được không?”

“Không được.” Ta nói, “Mẹ thịt gà vẫn chưa cho muội ăn, muội không đi với huynh đâu.”

“Mẹ ngươi tới nhà ta ăn thịt gà rồi, ngươi cùng tới cũng được.”

Ta nghĩ một lát: “Cha và đầu bếp cũng đi rồi à?”

“Ừ.”

“Đại ca ca, nắm.” Ta đưa tay cho người đó.

Cậu bé lại đờ ra, do dự một lúc mới nắm lấy tay ta. Người đó khẽ ho hai tiếng: “Ngươi phải gọi ta là sư phụ, bây giờ ta cao hơn ngươi một bậc, phải tôn trọng ta.”

“Dạ, đại ca ca.”

“Gọi sư phụ.”

“Muội biết rồi, đại ca ca.” Trán ta bỗng đau nhói vì người đó cốc ta một cái rõ mạnh, ta xoa trán, hơi uất ức bĩu môi, “Sư phụ…”

Người đó hài lòng gật đầu, xem ra vui vẻ lắm…

Sau khi đi khỏi nhà cùng với sư phụ thì không còn thấy cha mẹ ta đâu nữa, sư phụ nói cha mẹ ta đã gửi ta cho sư phụ rồi, sau này ta chỉ cần nghe lời người là được. Ta vỗ đầu, không hiểu hàm ý của câu này cho lắm, nhưng có vẻ sư phụ không phải người xấu, vì thế ta ngoan ngoãn đồng ý.

Sau khi đi theo sư phụ tới nhà người ta mới biết thì ra tên người là Sơ Không, năm nay tám tuổi, là thiếu chủ của Thánh Lăng giáo, người trong giáo đều cực kì ca tụng người, đi tới đâu cũng nghe thấy những lời ca ngợi kiểu thiên tài, thần đồng, có điều hình như sư phụ không hề để tâm tới mấy danh hiệu đó, rõ ràng chỉ hơn ta có ba tuổi, ấy vậy mà suốt ngày tỏ vẻ ta đây lớn lắm.

Người suốt ngày sai bảo ta, bắt ta bưng trà rót nước, mặc áo gấp chăn, dù trời có lạnh cũng bắt ta phải quạt bên giường. Lúc đầu ta không thấy có gì bất ổn, sư phụ cho ăn đã là rất tốt rồi, bữa nào cũng có thịt. Nhưng ngày qua ngày ta lại thấy kì lạ, sau đó được rất nhiều người rỉ tai, ta mới bừng tỉnh: “Sư phụ, con không nên gọi người là sư phụ.”

Lúc đó Sơ Không đang nghiêng người nằm trên sập đọc sách, người hờ hững liếc ta một cái: “Ngươi có ý kiến gì, hử? Khỏi cần nói, không chấp nhận.”

“Nhưng…” Ta ức lắm lắm, “Bọn họ đều bảo con là nàng dâu nhỏ của sư phụ.”

Sư phụ cứng người, im lặng một lát, người lại lật một trang sách, hờ hững hỏi tiếp: “Ai nói thế?”

“Bọn họ.”

“Sau này có người nói mấy câu vớ vẩn này thì cứ đạp thẳng vào đũng quần chúng.”

“Dạ.” Ta ngoan ngoãn vâng dạ, rồi lại quạt tiếp.

Sau đó quả nhiên có người nói mấy lời “vớ vẩn” ấy với ta, ta nghe lời sư phụ, đá mạnh vào đũng quần hắn, nhưng mới đá được nửa đã bị tóm lấy. Võ công của người Thánh Lăng giáo rất giỏi, ngày đó ta bị một trận nhừ tử.

Ta gào khóc, khóc cho tới tận khi sư phụ đang đọc sách thấy ồn quá phải đi ra. Giây phút người cau mày xuất hiện, tất cả uất ức đều bùng nổ, ta nhào tới bên người, ôm lấy eo người, lau nước mắt nước mũi lên khắp người người.

Người sư phụ hơi cứng lại, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Ta nức nở kể lại mọi chuyện cho sư phụ, nhưng dường như sư phụ không nghe thấy gì. Người ngồi xổm xuống, ta thuận thế ôm lấy cổ người, cọ mặt lên hõm cổ người. Ta thẽ thọt, sau cùng, chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Mông đau, mông đau.”

Hình như sư phụ nổi giận, người vươn tay ra bế ta đứng dậy, đương nhiên là ta kẹp chân vào eo người, dính chặt vào người, khóc nức nở. Bây giờ sư phụ vẫn chưa cao, nhưng cũng đủ để bế ta chắc chắn, ta nghe thấy người hỏi rất nghiêm túc: “Ai đánh nó?”

Kẻ đánh mông ta ấp úng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng thừa nhận.

“Vì sao?”

Người đó lại ấp úng hồi lâu: “Nó muốn đá tôi…”

Sư phụ gật đầu, dường như thoáng chốc đã hiểu ra tất cả. Người tiến lên hai bước, nói: “Dạng chân ra.”

Xung quanh vang lên tiếng hít sâu, ta không hiểu tại sao, lập tức im bặt, ngọ ngoạy đổi tư thế, quay đầu nhìn kẻ đánh ta. Mặt người đó xanh mét, cắn răng dạng chân ra.

Ta chỉ thấy sư phụ tung người đá một cước, người đó lảo đảo nhưng vẫn giữ được ổn định mà không bị ngã. Sư phụ nói: “Lần này phạt nhẹ, nếu sau này để bản công tử biết các ngươi bàn tán chuyện gì không nên bàn tán sau lưng ta thì…” Sư phụ đạp chân xuống đất, đá bạch ngọc lót sàn lập tức nứt toác, “Đũng quần sẽ như thế này.”

Xung quanh lại vang tiếng hít càng mạnh.

Sư phụ bế ta quay người bỏ đi một cách đẹp trai ngời ngời, nhưng còn chưa đi được hai bước thì người bỗng dưng dừng lại, hờ hững ném thêm một câu: “Còn nữa, đừng có bắt nạt người các ngươi không nên bắt nạt.”

Ta không hiểu câu này, nhưng ta biết, kể từ ngày đó, thái độ của giáo chúng Thánh Lăng giáo dành cho ta thay đổi hoàn toàn. Điều dễ nhận thấy nhất là trong bữa ăn, bát của ta nhiều thịt hơn hẳn, cũng từ ngày đó, sư phụ có yêu cầu mới với ta.

Người véo mặt ta nói: “Sao kiếp này ngươi đần thế hả…” Ta đang gặm đùi gà, miệng đầy mỡ, ngơ ngác nhìn người. Sư phụ lại nhíu mày vẻ ghét bỏ, buông mặt ta ra, vừa lau tay vừa nói: “Được rồi, giờ ngươi còn quá nhỏ. Có điều nếu ngươi đã là đối thủ của Sơ Không tiên quân này thì đương nhiên không thể quá yếu đuối được. Bị tên nào đó qua đường bắt nạt mà không tránh được thì quá tệ, hạ thấp cả đẳng cấp của bản tiên quân.”

“Sư phụ, người nói những câu con hiểu được được không?” Ta kì kèo với người, nhưng hình như sư phụ không để ý, người nhìn lên trời một lát, đột nhiên nói:

“Ừm, quyết định vậy đi, ngươi sẽ học võ từ hôm nay, bản tiên quân sẽ tự mình dạy ngươi.”

“Học võ là cái gì?”

“Đó là một kĩ năng thần kỳ, sau này khi ngươi có muốn đá đũng quần người khác thì sẽ không bị người đó xách lên đánh nữa.”

Ta suy nghĩ một lát, cảm thấy thứ này quả thực rất cần thiết, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Sau Thánh Lăng giáo có một ngọn núi rất lớn, đỉnh núi quanh năm phủ tuyết trắng xóa. Thánh Lăng giáo xây trên đỉnh núi một tòa biệt viện, gọi là Phong Tuyết sơn trang, mọi người không ở trong sơn trang, nơi đó chỉ dùng cho những người có võ công cao cường cần tĩnh tu trong giáo.

Sau khi sư phụ nói sẽ đích thân dạy võ cho ta, thì thường đưa ta lên sơn trang ngồi, người nói rằng trên đỉnh núi có nhiều linh khí, có lợi cho việc luyện võ của ta.

Nhưng việc leo núi lại là một thử thách lớn đối với ta, mất hơn nửa tháng mà chưa lần nào ta leo lên được đỉnh núi. Thường thì leo được một nửa là ngồi phịch dưới nền tuyết không dậy nổi, bất kể người có véo mặt ta thế nào ta cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn người.

Cuối cùng sư phụ vẫn phải cõng ta lên.

Có một lần sư phụ bực mình, véo mặt ta đau ơi là đau: “Ngươi cố ý đúng không hả! Ngươi đang rèn luyện hay là ta đang rèn luyện hả! Hôm nay ta không cõng ngươi nữa, xuống được thì hãy xuống, nếu không cứ ngồi ở đây đi!”

Nói xong thì quả nhiên đi ngay, ta cũng thật thà cứ ngồi ở đó, từ trưa tới chập tối, rồi tới khi vầng trăng đã treo trên đỉnh núi.

Bụng ta đói mềm, chân cũng mất hết cảm giác. Vầng trăng trên trời bỗng biến thành hai, rồi thành ba, cuối cũng nhòe đi. Ta chớp mắt, hơi buồn ngủ, nhưng mới nằm xuống đã bị một người xốc lên: “Đồ ngốc!” Người đó vừa mắng vừa nhanh nhẹn phủi sạch tuyết trên lưng ta đi.

Ta hít mũi ngửi, là mùi của sư phụ, ấm áp và trong lành như những tia nắng đầu tiên trong năm. Ta vô thức vịn vào vai người, vòng cánh tay mềm mại qua ôm người, rồi cọ đầu vào hõm cổ người: “Sư phụ, lạnh lắm.”

“Lạnh thì không biết đứng dậy tự đi à!”

“Trước mệt quá không đi được, sau đói quá cũng không đi được, hơn nữa sư phụ bảo con cứ ngồi yên đấy…”

Sư phụ im lặng hồi lâu, cuối cùng bật cười khúc khích: “Giờ ngươi biết nghe lời thật.”

“Con biết sư phụ sẽ quay lại tìm con mà.” Ta mơ màng nhắm mắt lại, “Lần sau… sư phụ, lần sau, chúng ta đừng rèn luyện thế này nữa được không?”

Rốt cuộc sư phụ có đồng ý hay không ta không nghe rõ.

Nhưng sau đó, có rất nhiều tiếng ồn ào vang bên tai ta, nghe thấy một giọng nói già dặn vang lên: “Thiếu chủ, người… người làm bừa quá rồi, một bé gái mới có năm, sáu tuổi mà người lại bỏ mặc nó trên sườn núi, nếu bị cảm cúm hay trúng gió thì đã đành, nhưng chẳng may bị thú hoang tha đi thì…”

“Không phải nó vẫn lành lặn ở đây à, lải nhà lải nhải, chữa bệnh đi!”

“Thiếu chủ à, nếu con bé bị bệnh hay bị thương, thì chẳng phải người cũng khó chịu theo sao…”

“Ai khó chịu! Biến biến, không cho ngươi chữa nữa, lắm chuyện!”

Lúc ta tỉnh lại thì đã nằm trên giường của sư phụ rồi, sư phụ thì sầm mặt ngồi bên cạnh ta. Thấy ta tỉnh lại, người đưa tay đặt lên trán ta, không nói gì mà im lặng hồi lâu, rồi lại rụt tay về, lắc đầu: “Đúng… là quá vô dụng! Mới có tí gió lạnh đó mà đã nằm tận ba ngày. Hừ…!”

Ta hơi hoang mang, nhưng nếu sư phụ đã không vui, thì có nghĩa là ta đã phạm lỗi rồi, ta nắm tay sư phụ, sợ lại có một lúc người cũng quay lưng bỏ đi như ngày đó: “Sư phụ, con xin lỗi.”

“Ngươi nói gì…” Người không nói hết câu mà nghiến răng trèo trẹo, ngoảnh đầu đi không thèm nhìn ta nữa, “Căn cốt của ngươi quá yếu, khỏi bệnh rồi thì cứ luyện võ công bình thường với người trong giáo trước đã, sau này khi ngươi có thể tự mình lên núi rồi thì chúng ta lại tu luyện ở đó.” Nói xong, người hất tay ra. Ta vẫn nắm chặt không buông, sư phụ hơi bực mình nói: “Nắm làm gì?”

“Sư phụ, người đừng bỏ con. Ở đó một mình vừa lạnh vừa đói.”

Nét mặt người cứng đờ một cách kì lạ, miệng mấp máy nhưng phải một lúc lâu sau mới nói nên lời: “Biết rồi, sau này sẽ không bỏ ngươi nữa.” Sơ Không nói đoạn, rồi hình như cực kì không cam lòng quay ngoắt lại véo má ta: “Ngươi cứ thử ra vẻ đáng thương như thế này nữa xem, ngươi cứ thử tỏ vẻ ngại ngùng nữa xem!”

Người véo rất mạnh, ta đau tới độ nước mắt giàn giụa, ta tủi thân lắm, không biết mình đã làm sai chỗ nào mà khiến sư phụ giận đến thế: “Sư phụ…”

Cái tay véo mặt ta thoáng buông lỏng, sư phụ cúi đầu lẩm bẩm giống như vô cùng mệt mỏi: “Nếu lúc ở Thiên giới hay Địa phủ ngươi cũng như thế này… thì sao ta nỡ xuống tay.” Người điên tiết đấm mạnh vào giường, nghiến răng nghiến lợi, “Ấy thế mà ngươi dám! Dám… nhằm vào đúng lúc ta có thể mặc sức bắt nạt ngươi… Ngươi cứ ra vẻ đi, cứ ra vẻ đi!”

Sau hôm đó, vì quá sợ sư phụ sẽ vứt ta lên núi cho chết đói, nên ta cố gắng rèn luyện thân thể, học “võ công tầm thường” mà sư phụ khinh bỉ với người trong Thánh Lăng giáo. Tới tận năm tám tuổi, cuối cùng ta đã có thể leo lên Phong Tuyết sơn trang.

Kể từ ấy, sư phụ và ta cùng sống trên Phong Tuyết sơn trang, người không hề dạy ta gì khác ngoài việc đưa ta một thanh kiếm và bảo ta vài tâm pháp khẩu quyết mà ta học mãi vẫn không thuộc trôi chảy.

Sư phụ vừa mắng ta đần, vừa tự an ủi mình rằng ta vẫn còn nhỏ, nhưng chả mấy chốc năm năm đã trôi qua. Ta mười ba, sư phụ mười sáu, cuối cùng người cũng vỗ vai ta thừa nhận: “Đổ canh Mạnh Bà nhiều quá cũng làm ngươi ngu luôn…” Khi người nói câu này, giọng điệu không biết phải nói là sung sướng hay đau khổ.

Nhưng ta đã quen chuyện người hay nói mấy câu ta không hiểu rồi, có điều hôm nay lúc xuống Thánh Lăng giáo lấy đồ ăn thì ta nghe thấy một vấn đề mới mà không hiểu gì hết, lúc đó cũng không tiện hỏi, nhưng giờ chỉ có sư phụ và ta, vì thế ta thoải mái hỏi:

“Sư phụ, bây giờ chúng ta đang hòa hợp song tu ạ?”

Lúc ấy sư phụ đang uống trà, nghe ta hỏi, ngụm trà trong miệng người phụt đi rất xa. Khi ngẩng đầu lên nhìn ta, vành tai còn đỏ bừng một cách kì lạ: “Ngươi nghe được từ đâu?”

“Lúc xuống lấy thức ăn hôm nay này, một đám người trong giáo tụm lại với nhau, nói sở dĩ hai chúng ta cứ ở mãi trên sơn trang là vì đang hòa hợp song tu thâu đêm suốt sáng, không hề ngơi nghỉ.”

Khóe miệng sư phụ giật giật, lặp lại tám chữ: “Thâu đêm suốt sáng, không hề ngơi nghỉ.” hai lần, rồi đột nhiên day day trán: “Đỉnh núi dồi dào linh khí, chúng ta chỉ đang tu luyện bình thường, không đúng, ngươi quá đần nên không hề tu luyện, chỉ có mình ta hấp thu linh khí trời đất, cất chứa trong cơ thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.