Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 12: Dây leo (H nhẹ)



Ánh nắng ban mai nhàn nhạt, làn gió khẽ thổi rèm cửa, nhu hòa leo lên người nằm trên giường.

Bàn tay cô gái non mềm như cành mây vừa nảy mầm.

Mềm mại.

Nhỏ gầy.

Trơn nhẵn.

Còn mang theo nhiệt độ cơ thể, phảng phất hương thơm.

Giống như hương hoa, nhưng lại không quá nồng; giống như hương trái cây, lại mang theo mùi thơm nồng nàn .

Một đôi tay như vậy chẫm rãi lướt nhẹ qua cơ thể anh.

Trượt từ tai, qua cổ, qua ngực và dừng lại ở phía bụng dưới.

Một ngọn lửa thiêu đốt được cô khuấy lên, ngọn lửa dần trở nên lớn hơn.

"Anh ơi, còn đau không?"

Giọng nói mềm mại của cô gái giống như dây leo, từ bên tai xuyên thấu vào tim anh, trái tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên.

Hầu kết của anh trượt lên trượt xuống, gian nan mở miệng: "...Rất đau."

Nóng rực, xuất tiết, sưng tấy, khó mà giải tỏa được.

Cô nhẹ nhàng nở nụ cười.

Vừa ngọt vừa mềm như kẹo bông, dễ dàng tan chảy.

Cô cúi người xuống, vươn đầu lưỡi trơn tuột, theo ngón tay mà liếm từng tấc một nơi mà cô cọ qua.

Sự đụng chạm khó nắm bắt dường như làm dịu cơn đau của anh, nhưng lại vô tình làm tăng thêm phần thống khổ.

Không. Là thoải mái đến tận cùng của sự thống khổ.

Vừa mới chạm một chút liền rút lại.

Không thể thỏa mãn làm cho anh càng thêm đau đớn.

Anh muốn nhiều hơn nữa.

Vì thế, anh thô lỗ duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lộn xộn kia, đưa tới căn nguyên đau đớn của chính mình.

Dưới sự lôi kéo của anh, bàn tay nhỏ bé non mềm cọ xát mãnh liệt trước dục vọng hung bạo của anh.

Cô hoảng sợ, ngay lập tức kêu lên.

"Á...Anh ơi...Em xin lỗi..."

Anh không muốn cô nói lời xin lỗi.

Lông mày nhíu lại.

Anh muốn cô im lặng, dùng tay và lưỡi để xin lỗi anh về nỗi đau do cô gây ra, đồng thời xoa dịu sự bỏng rát này.

Những sợi dây leo mềm mại quấn quanh bên ngoài dần thắt lại.

"Ừm..."

Một tiếng gầm khàn khàn trầm thấp thoát ra từ cổ họng anh.

Anh kéo bàn tay thơm mềm khác của cô lên miệng và mũi.

Cảm giác nghẹt thở dâng lên, anh thèm thuồng hít hà mùi thơm của cô, không khí trong phổi như bị ép chặt đến cực điểm.

Cọ sát, cọ sát mạnh mẽ và nảy lửa.

Liếm, liếm nhẹ nhàng, nóng hổi và ẩm ướt.

Chỗ sưng ở lồng ngực và phần thân dưới của anh dường như bùng nổ cùng một lúc.

Không đủ

Vẫn Không đủ...

Năm giác quan dần dầm mờ nhạt, dục vọng đã tích tụ đến đỉnh điểm cuối cùng cũng bùng lên.

Đang lúc phóng thích, anh đột nhiên mở mắt ra.

Làn gió sớm thổi vào, rèm cửa khẽ lay động.

Tầm nhìn của anh bị chặn lại bởi quần áo che trên mặt, mồ hôi trên mặt anh đều bị thấm vào tấm vải xám đã trở nên sẫm màu.

Lâm Trưng thở hổn hển, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Anh không lập tức ngồi dậy mà nắm chặt quần áo, che mặt lại vùi sâu vào.

Hồi lâu, chờ thân thể bình tỉnh trở lại. Lâm Trưng cởi quần lót ướt át và tanh tưởi ném vào thùng rác.

Trần truồng đứng dưới vòi hoa sen, nước lạnh dội qua làn da vẫn còn nóng hổi, từ trạng thái sôi trào máu dần dần nguội lại.

Anh đứng bất động, cảm thấy có một điều gì đó trong lòng đã có dấu hiệu mất kiểm soát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.