- Không có gì đâu! Chính em đã làm cho người khác phải tin tưởng ở em nếu muốn cảm ơn thì em nên cảm ơn chính mình!
- Dạ!
- Cô Hàn Thủy cúi xuống và nhìn thẳng vào mắt Phương Nghi rồi nhẹ giọng động viên như thể đã hiểu được chuyện phiền lòng của cô:
- Cô muốn nói với em rằng dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra đi nữa thì cô và các bạn luôn ở bên cạnh em! Chính vì vậy em có chuyện gì không vui hay có bất cứ khó khăn nào thì cứ chia sẽ với cô hoặc các bạn! Đừng bao giờ tự dày vò bản thân bằng cách cố gắng chịu đựng nó một mình! Em biết không?
- Dạ! Em biết rồi ạ! Cảm ơn tình cảm của cô và các bạn đã dành cho em! Em sẽ nhớ kỹ những lời của cô lúc nãy.
- Như vậy thì cô yên tâm rồi! Thôi bây giờ cũng đã hết giờ rồi em và các bạn có thể về!
- Dạ! Vậy chúng em về trước! Cô về xe nhớ cẩn thận!
- Cả lớp đồng thanh hô lên.
Phương Nghi cũng cúi chào cô giáo rồi buồn bã ra về. Những chuyện hôm qua tựa như là một cơn ác mộng và cô sợ từ nay nó sẽ xuất hiện trong giấc ngủ của cô. Cô cũng định hỏi anh trai mình là tại sao ba lại làm như vậy nhưng vì sáng nay lúc cô rời khỏi nhà thì mọi người chưa dậy. Chỉ có vú Hòa sợ cô bị cảm vì dầm mưa hôm qua nên đã dậy sớm nấu một bát cháo hành cho cô.
Phương Nghi vừa bước ra tới cổng thì nhìn thấy Tiểu Trung đã mở cửa xe sẵn ình. Cô lấy là lạ vì cô có thói quen không cho ai mở cửa ình. Cô định lại hỏi cho rão thì thấy Tiểu Trung cứ nháy mắt ra hiệu cho cô vào xe nhưng cô lại không hiểu được nên cứ đứng ngây ra rồi khẩn trương lên tiếng hỏi:
- Tiểu Trung! Có phải là anh bị đau mắt không? Tôi có thuốc ở đây. Để tôi lấy cho anh nha!
Tiểu Trung lắc đầu không lấy rồi ho lên mấy tiếng để mong cô hiểu được ý mình nhưng Phương Nghi vẫn dùng đôi mắt khó hiểu để nhìn anh. Lúc đó bỗng có một bàn tay đặt lên vai cô khiến cô giật mình quay lại. Cô lên tiếng với ánh mắt ngạc nhiên:
- William! Anh làm gì ở đây vậy?
- Tôi đợi cô lúc nãy tới giờ. Hy vọng cô có thể dành cho tôi một chút thời gian nói chuyện được không?
- Xin lỗi! Bây giờ tôi không rãnh để nói chuyện với anh!
- Không tốn nhiều thời gian của cô đâu! Chỉ cần 30 phút là được!
Phương Nghi nói như gắt lên:
- Anh không nghe tôi nói sao? Có cần tôi nhắc lại lần nữa không?
William thở dài rồi buông giọng vẻ khó chịu:
- Tôi không biết tại sao các cô gái Việt Nam luôn tự đề cao bản thân nhưng khi gặp phải chuyện gì khó khăn thì luôn tìn cách trốn tránh! Nói theo một người của chủ nghĩa hiện đại như tôi thì đó là một cách ngu ngốc vì nó biểu hiện sự thất bại!
- Anh …
- Tôi chỉ nói sự thật thôi! Tôi nghĩ rằng Phương Nghi cũng cảm nhận được nó đúng không?
- Rốt cuộc bây giờ anh muốn gì?
- Phương Nghi cũng đã nghe rồi! Có cần tôi phải nhắc lại lần nữa không?
Phương Nghi cố gắng kìm nén sự tức giận của mình. Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định đồng ý đồng ý lời đề nghị của William nhưng khi Tiểu Trung vừa mở cửa để cho cô bước lên thì hắn cười khẩy rồi hạ giọng mỉa mai:
- Cô sợ xe tôi làm dơ bộ đồ cô đang mặc hay sao mà phải đi xe đó? Vả lại tôi cũng không ngại nói thẳng là tôi chỉ muốn cô chứ không phải là anh tài xế đó!
Phương Nghi vội vàng nhấn giọng:
- Nhưng anh ấy là tài xế và cũng là vệ sĩ của tôi cơ mà! Sao anh lại không cho anh ấy đi theo?
Vẫn giữ thái độ cũ William tiếp tục nói:
- Tôi nói như thế nào thì cũng là một người có học thức rộng và Phương Nghi cũng là một tiểu thư thông minh và xinh đẹp! Tôi hy vọng rằng cô không tưởng tượng tôi sẽ hãm hiếp cô ngay trên xe chứ?
Phương Nghi ném ánh mắt hình viên đạn cho William rồi quay sang nói với Tiểu Trung:
- Nghi không thể trốn tránh chuyện này được! Đây là cơ hội để Nghi chấm dứt mọi chuyện. Bây giờ anh cứ đợi ở đây! Nghi sẽ đi với hắn không lâu đâu! Khoảng nữa tiếng thôi!
Tiểu Trung dứt khoát phản đối: -Không được! Lỡ như có chuyện gì xảy ra với tiểu thư thì sao? Tôi không thể để tiểu thư đi với hắn!
Phương Nghi nhẹ giọng trấn an:
- Anh đừng lo! Hắn nói cũng đúng dù sao hắn cũng là người có học hắn sẽ không làm Nghi đâu! Anh cứ yên tâm và đợi ở đây đi!
- Vậy khi nào xong thì tiểu nhớ gọi cho tôi! Tôi sẽ tới đón!
- Ừ!Nghi nhớ mà!
Phương Nghi quay gót và bước lên chiếc Lamborghini Gallaard bóng lộn. William nở một nụ cười chiến thắng. Chiếc xe nhấn ga và lướt đi rồi dừng lại trước một quán cafê. Hai người đi lên và chọn một bàn gần cửa sổ. Phương Nghi không nói gì chỉ ngồi nhìn ra cửa sổ. William đưa cho cô ly nước rồi nhẹ giọng nói:
- Chẳng lẽ Nghi thấy nói chuyện với tôi cũng không thú vị bằng việc nhìn những chiếc xe đang chạy ngoài đường sao?
Phương Nghi gắt lên:
- Anh nói có chuyện muốn nói với tôi nên tôi mới tới đây thôi! Tôi không phải là người đề nghị chuyện ngồi ở đây!
William bật cười rồi nhấn mạnh:
- Nghi không nên nói chuyện như vậy với tôi! Tôi không hài lòng với cách nói đó một tý nào! Chúng ta cũng sắp làm vợ chồng rồi. Nghi nên thay đổi đi là vừa!
Phương Nghi nuốt nước bọt liên tục như đang kìm chế sự giận dữ và sợ hãi rồi nhìn thẳng William và nói rất dứt khoát:
- Tôi không biết ba tôi đã nói gì với anh nhưng đó chỉ là lời nói một phía. Riêng bản thân tôi thì tôi không bao giờ đồng ý cưới một người như anh!
William nghe vậy thì bật cười vẻ thích thú rồi thốt lên vẻ kinh ngạc:
- Như tôi?Như tôi thì sao? Tôi thấy tôi hoàn hảo về mọi mặt! Ngoại hình tôi rất ổn! Tiền bạc và nghề nghiệp tôi cũng rất đáng để các cô gái quan tâm.
- Người khác quan tâm nhưng tôi thì không! Anh hiểu chứ?
- Tôi thật sự không hiểu! …Chẳng lẽ người mà Nghi quan tâm thì phải đẹp trai lẫn tài năng như Bi
- Rain hay là phải quyến rũ và quyền lực như Tom Cruise? Tôi nói thẳng nhé! Tuy Nghi là một cô gái thông minh và rất xinh đẹp! Công bằng mà nói thì khi đối diện với Nghi thì tôi có cảm giác như đang đối diện với một thiên thần vậy. Nhưng tôi mong rằng không phải vì thế mà Nghi có những ước mơ xa vời hoặc phi thực tế! Tôi nói vậy chỉ để Nghi suy nghĩ về cách đối xử với tôi còn chuyện chúng ta là vợ chồng thì đã không thể nào thay đổi. Kể từ lần gặp sau tôi sẽ lấy tư cách là một người chồng để nói chuyện với Nghi!
Phương Nghi tức giận đứng dậy rồi uống hết ly sinh tố đu đủ trên bàn rồi nhìn thẳng vào mắt của William và nhấn mạnh:
- Tôi nói chuyện với anh là đang tự dùng cực hình với đôi tai của mình! Tôi không muốn nghe nữa. Tôi xin phép về trước!
Cô nói xong thì vội vã bước đi nhưng được vài bước thì William nắm tay cô lại và nói với ánh mắt đầy cao ngạ:
- Phương Nghi! Việc đầu tiên anh muốn dạy cho em khi sang Mỹ là …phép lịch sự với người khác! Anh không muốn vợ anh là một bông hoa rất xinh đẹp nhưng không có mùi hương.
- Buông ra!Tôi thà chết cũng không làm vợ loại người như anh đâu! Anh đừng ngồi đó mà mơ nữa!
Phương Nghi giật mạnh tay mình ra khỏi William rồi hậm hực bước nhanh ra khỏi quán. William nhìn theo bóng cô rồi thả giọng với ánh mắt thích thú:
- Rồi tôi sẽ thu phục hoàn toàn được con người em! Em cứ đợi mà xem!
Vì quá tức giận nên Phương Nghi đã quên mất lời dặn của Tiểu Trung. Cô bước đi trên đường như người vô thức rồi dừng lại trên một một cây cầu. Đôi mắt nhìn xuống dòng nước đang êm đềm chảy bên dưới, dù cố gắng không nghĩ tới nhưng những lời nói của William lúc nãy cứ văng vẳng bên tai.Cô thở dài liên tục trên gương mặt hiện rõ sự buồn bã và thất vọng.
Trên đường Xuân Diệu cùng vào thời điểm đó.
Một người phụ nữ có vẻ ngoài rất sang trọng đang đi dạo trên đường. Tay phải đeo một chiếc giỏ xách bằng da màu đen.Chợt từ phía sau có tiếng rồ ga lớn chị vừa quay lại nhìn thì có hai thanh niên chạy xe với tốc độ nhanh đang lao tới phía chị. Theo phản xạ tự nhiên chị vội chạy lên vỉa hè nhưng biết rằng không kịp nên chị dơ tay lên che mặt lại nhưng đúng lúc đó hai tên thanh niên bằng một động tác rất nhanh đã giật lấy cái túi xách của chị và chạy đi. Chị khiếp đảm nhìn theo rồi vội hét lên:
- Cướp!Cướp!Có ai giúp tôi với!Có người giật túi tôi rồi!Cướp!Cướp!
Cũng may là lúc đó có một đồng chí công an trẻ tuổi đang đi tuần gần đó. Nghe tiếng tri hô của chị anh vội dùng xe rượt theo. Hai tên cướp thấy bị đuổi thì tăng tốc độ nhanh hơn nhằm thoát thân. Đồng chí công an đó cũng rượt theo và cố gắng bắt bằng được hai tên cướp.Họ đi qua những con hẻm, cuộc rượt đuổi rất gay cấn khiến mọi người xung quanh rất chú ý có những người còn dùng cả điện thoại quay lại.
… …
Lúc này Phương Nghi tựa như người vô hồn. Cô nhìn mọi vật bằng một đôi mắt sầu não và bi thương. Làn nước đang chảy dưới cầu đã biến thành màu vàng rực trong mắt cô, mặt trời đã nhuốm một màu đỏ buồn bã.
“ Việc đầu tiên anh muốn dạy cho em khi sang Mỹ là …phép lịch sự với người khác Anh không muốn vợ anh là một bông hoa rất xinh đẹp nhưng không có mùi hương “ Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu Phương Nghi.Tự nhiên cô cảm thấy mọi vật xung quanh bỗng quay cuồng trước mắt. Cô bắt đầu thấy dưới chân mình nghiêng ngả. Cô bước đi khỏi chỗ đó theo trực giác của mình. Mọi vật dường như quá mờ ảo trong mắt cô rồi đột nhiên phía sau có tiếng xe máy rất lớn và kèm theo tiếng hét: -Tránh ra!Con nhỏ kia tránh ra!
Vậy là cô tránh ra để cho chiếc xe đó đi nhưng chiếc xe đó vừa lướt qua mặt cô thì lại có tiếng xe lao tới lần này cô không kịp phản ứng gì cả. Một tiếng phanh gấp và tiếp đó là cảm giác đau buốt khắp người rồi cô cảm giác cơ thể mình đang bay và “phịch” đó là âm thanh cô nghe khi cảm nhận được cơ thể mình đã tiếp đất vì cô thấy dưới lưng mình là một thứ gì rất cứng. Chắc là mặt đường
- cô nghĩ vậy! Có người bị tai nạn rồi!Mau gọi xe cứu thương!Trời ơi công an mà chạy đâm vào người sao? Nhanh lên lấy điện thoại ra gọi cho người nhà con bé đi! Đó là những âm thanh cuối cùng mà cô nghe thấy sau đó là một màn đêm bao phủ trước mặt cô và cô cảm thấy mình đang lơ lửng trên cao những làn gió tinh nghịch lướt qua mái tóc màu hạt dẻ mỏng manh của cô. Cô thích thú cảm giác lúc này vì nó rất thoải mái chứ không như những con người nhỏ bé đang chen chúc nhau dưới kia.
- Mà họ chen chúc làm gì thế nhỉ?
- Cô tự hỏi.
Thế là cô quyết định đi xuống đó nhưng kỳ lạ thật! Cả người cô nhẹ tựa như sợi lông vậy! Mà cô di chuyển cũng rất nhanh vừa mới ở trên kia mà giờ đã xuống đứng cạnh đám người đó. Cô cố gắng chen mình vào phía trong. Cô nhìn thấy một người mặc sắc phục công an đang cố gọi một cô gái nằm bất tỉnh nằm bên dưới. Cô cúi xuống để xem cho rõ thì cô giật mình kinh ngạc vì cô gái đang nằm ở đó giống cô y hệt. Cô thốt lên kinh ngạc:
- Trời ơi! Sao cô gái đó lại giống mình thế nhỉ? … Mà cũng có gì là đâu! Chắc là người giống người thôi mà!
Phương Nghi lại tiếp tục quan sát. Cô thấy người công an đó mở chiếc túi mà cô gái đang đeo bên người ra. Anh ta cầm chiếc thẻ sinh viên lên và đọc Hà Phương Nghi.
- Hà Phương Nghi sao? Đó là tên của mình mà! Sao cô ấy lại có nhiều thứ giống mình vậy? Nếu cô ấy là Hà Phương Nghi thì mình là ai?
Phương Nghi bước ra khỏi đám đông để lấy lại bình tĩnh. Cô bắt đầu quan sát kỹ mọi thứ xung quanh. Cô nhận thấy cô gái nằm bất tỉnh ở đó giống cô y hệt về mọi thứ! Cái túi mà cô ấy đang đeo bên người rất giống với chiếc túi trên người cô, kể cả sợi dây chuyền kim cương mà Thiên Huy tặng cô trong lần sinh nhật vừa rồi mà cô gái đó cũng có. Phương Nghi bắt đầu thắc mắc tại sao mọi người không ai thèm để ý đến cô! Nếu theo như lẽ thường thì khi hai cô gái có diện mạo giống nhau xuất hiện cùng một lúc thì mọi người phải chú ý chứ? Tại sao chỉ chú ý mình cô ta thôi? Những câu hỏi cứ liên tục xuất hiện trong đầu cô mà không có cách nào giải thích được. Lúc đó xe cấp cứu cũng vừa chạy tới mọi người ai cũng vội vầng tránh ra. Cô cũng tránh nhưng vì vấp phải chiếc mũ bảo hiểm đang nằm lăn lóc trên đường nên cô bị ngã nhào xuống.Không kịp rồi! Chiếc xe cứu thướng đã lao tới! “Á” chiếc xe đã cán nguyên cả hai bánh trước và sau lên người cô nhưng thật lạ là cô không hề cảm thấy đau mà cũng không chảy máu gì cả. Phương Nghi tỏ ra kinh ngạc và nhẹ giọng hỏi với chính mình:
- Tại sao thế nhỉ? Tại sao mình bị chiếc xe cứu thương đó cán lên mà vẫn không sao? …Trời ơi! Chẳng lẽ mình đã…
… …
Gia Bảo nheo mắt vẻ chán nản nhìn hàng trăm chiếc xe đang cố chen chúc nhau tiến lên phía trước. Anh giờ tay lên xem giờ rồi vội vã lấy chiếc điện thoại ra và gọi. Số hiển thị trên màn hình là của mẹ anh. Anh vội vàng nhẹ giọng khi vừa có tín hiệu kết nối:
- Allô! Con đây!Mẹ và dì Kim đã gần tới sân bây chưa?
Người phụ nữ đầu dây bên kia nhẹ giọng lên tiếng:
- Bảo đấy hả con! Khoảng 20 phút nữa mẹ và dì Kim sẽ xuống sân bay!
Gia Bảo vội vàng nói:
- Dạ con biết rồi!Mẹ và dì cứ đứng đợi con ở tiền sảnh! Con sẽ tới ngay ạ!
- Con đang ở đâu?Mọi việc ổn chứ? Sao nghe giọng con có vẻ không vui vậy?
Gia Bảo tươi cười trả lời:
- Dạ không có gì đâu mẹ!Chỉ tại tắc đường thôi!
- Nếu tắc đường thì mẹ và dì Kim về taxi cũng được. Con không cần phải tới đây đâu!
- Không được! Mẹ và dì Kim nhất định phải đợi con! Thôi con cúp máy đây hẹn lát nữa gặp lại hai người!
Gia Bảo cúp máy rồi cố thò đầu ra ngoài. Nhìn thấy dòng xe đang đứng im không nhúc nhích anh liếc nhìn đồng hồ rồi thở dài ngao ngán và than trách:
- Sao số cứ mình xui xẻo vậy nhỉ?Hễ mà lần nào có chuyện quan trọng thì lần đó bị kẹt xe.Tình hình xe mà cứ di chuyển chậm hơn cả rùa thế này thì tới ngày kia cũng chưa tới được sân bay! Có lẽ mình phải đi bộ tới đó mới được!
Nói xong thì Gia Bảo cho xe tấp vào lề đường rồi chạy bộ tới sân bay nhưng anh vừa đi được một đoạn thì đã bị fan hâm mộ phát hiện và đuổi theo. Vì sợ không kịp đến đón mẹ và dì nên anh vội vàng bỏ chạy và liên tục phủ nhận:
- Mọi người nhầm rồi! Tôi không phải là ca sĩ Lâm Gia Bảo đâu! Làm ơn đừng đuổi theo nữa!
Đám người kia nghe vậy thì đứng lại và nhìn nhau vẻ hoài nghi. Lúc đó có cô gái lên giọng khẳng định:
- Không phả đâu! Chắc chắn người đó là ca sĩ Gia Bảo! Anh ta sợ chúng ta xin chữ ký nên mới phủ nhận như vậy đấy!
- Mình cũng nghĩ như vậy! Mình nhận ra bộ vets xám anh ấy đang mặc. Cách đây hơn hai tháng anh ấy đã mặc nó để ký tặng các fan ở ngoại thành. Hôm đó mình cũng có mặt ở đó mình nhớ rất rõ chính là nó! Không thể nhầm được!
- Một cô gái nói giọng chắc chắn.
- Còn phải nói! Chiếc xe Ferrari FF màu trắng đằng kia đã khẳng định được người đó chính là ca sĩ Gia Bảo! Cả Việt Nam chỉ có hai chiếc loại này! Một chiếc là của đại gia Hùng Tứ Hải xứ Hà Thành và chiếc còn lại chính là của ca sĩ Lâm Gia Bảo nên tớ chắc nên mình chắc chắn người bỏ chạy lúc nãy chính là ca sĩ Gia Bảo! – Một thanh niên trẻ tuổi khẳng định.
- Vậy chúng ta mau đuổi theo anh ấy đi!
Nói xong thì đám fan hâm mộ quyết định đuổi theo. Gia Bảo quay lại nhìn thấy thì sợ hãi vội vàng bỏ chạy. Lúc gần tới sân bay thì có một xe Containe đang chết máy đậu bên đường nên anh đã nép vào bên hông của chiếc xe đó. Các fan hâm mộ sau một lúc tìm không thấy anh thì đã quyết định bỏ đi. Gia Bảo tự tin bước ra và buông giọng tán thưởng bản thân: