Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 38



- Em ngốc thiệt! Em là con gái chứ đâu phải là con trai đâu mà cần hợp đồng dài hạn! Chị chỉ dạy em hai tháng để em nắm bắt được tất cả bí quyết khi trang điểm thôi.Chính vì vậy em phải cố gắng để nắm bắt được tất cả những yếu tố cần thiết có như thế thì em mới có thể làm một thiên thần mãi được.

“ Cô gái này đúng là ăn nói dễ thương thiệt,chỉ cần xinh đẹp hơn chút xíu thì đã trở thành hoàn hảo rồi!”

- Phương Nghi thầm nghĩ.

Du Kiệt bước vào cổng nhìn thấy chiếc SH dựng trước sân thì ngạc nhiên hỏi ông Dao:

- Nhà mình có khách hả ba?

Ông Dao vừa tưới nước ấy chậu hoa vừa trả lời:

- Thì cô gái mà con thuê về trang điểm cho Phương Nghi đó! Cô ấy đã đến được một lúc rồi!

Du Kiệt ngồi xuống nhổ những cây cổ trong chậu cậy cảnh, anh nhìn xung quanh rồi nói nhỏ với ông Dao:

- Ba nè! Con thấy Phương Nghi dạo này lạ lắm ba ạ!

Ông Dao thở dài buồn bã rồi nói:

- Thì con cũng biết bác sĩ nói sao về nó rồi mà! Chúng ta nên cho con bé một thời gian con bé!

Du Kiệt vẫn lý nhí nói:

- Không! Con muốn nói chuyện khác cơ!

Ông Dao thả cái bình xuống vẻ lo lắng:

- Con nói chuyện khác là sao? Bộ ngoài chứng mất trí nhớ thì Phương Nghi còn gặp phải chuyện gì nữa sao con?

Du Kiệt nói vẻ bí mật:

- Ý con muốn nói là Phương Nghi đang tập võ đấy ạ!

Gương mặt ông Dao như giãn ra,ông nhìn Du Kiệt lắc đầu rồi trách:

- Con thiệt là đứa không biết suy nghĩ! Ba suýt vỡ tim vì cách nói chuyện của con đó!

Du Kiệt khẳng định vẻ quả quyết:

- Con nói thiệt đó! Chính mắt con đã tận mắt trông thấy Tiểu Nghi đấm liên tục vào cái túi đen trong phòng mà!

Ông Dao im lặng một lúc rồi trả lời vẻ tự hào ;

- Thế lại càng hay! Ngày đó chỉ vì mẹ con là một cô gái yếu ớt nên mới bị bọn người của KhaNu giết hại nếu bây giờ em gái con mà học được võ để phòng thân thì càng tốt!

Du Kiệt chép miệng rồi nói ấp úng:

- Thực ra! Cái đó cũng chưa phải là cái con muốn nói!

Ông Dao nhìn cái vẻ mặt trẻ con của Du Kiệt thì lắc đầu ngao ngán:

- Con vẫn không khác gì với hồi bé!

Du Kiệt tiếp tục nói với vẻ năn nỉ:

- Thật ra thì ba cũng biết rồi đó! Từ nhỏ con vốn đã rất thích học võ nhưng vì lúc đó ba bảo con phải ở nhà trông Tiểu Nghi giúp vú Hòa nhưng bây giờ Tiểu Nghi đã lớn rồi nó có thể tự chăm lo ình mà không cần con phải ở bên cạnh nữa. Có phải ba cũng nên để con theo Tiểu Nghi đi học võ?

Ông Dao không phản ứng gì trước lời nói của Du Kiệt,ông vẫn bình thản tưới nước cho những chậu hoa. Du Kiệt nhìn ông rồi nói một cách chân thành:

- Con học võ cũng chỉ là tự vệ giống Tiểu Nghi thôi chứ không phải là để chứng tỏ bản thân với ai cả. Học võ không chỉ vừa có thể phòng thân như ba nói mà đó cũng là một cách để rèn luyện thân thể nữa.

Du Kiệt nhìn ông Dao và chờ đợi câu trả lời của ba mình.Ông Dao im lặng một lúc lâu rồi nói nhỏ nhẹ:

- Vậy con nên học chung với Phương nghi để có thể bảo vệ cho con bé khỏi bị bạn bè trong lớp ức hiếp!

Du Kiệt nghe xong thì reo lên sung sướng:

- Ba! Ba đúng là số một mà! Con sẽ đi nói với Tiểu Nghi ngay!

Du Kiệt vừa định chạy vào trong thì thấy Thiệu Phương hậm hực đi ra cả gương mặt của cô đỏ lên vì giận,thấy vậy Du Kiệt vội vàng hỏi:

- Thiệu Phương cô sao vậy? Sao cô lại có vẻ giận dữ như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?

Thiệu Phương trả lời ngắn gọn:

- Tôi không làm nữa! Tôi về đây!

Du kiệt nắm tay cô lại và nói nhanh:

- Cô cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi! Hay cô cảm thấy không hài lòng với mức lương 25 triệu đồng /tháng?

Thiệu Phương cố giật mạnh tay Du Kiệt ra nhưng không được. Cô nói có với giọng ấm ức:

- Chuyện này không liên quan tới tiền bạc! Tôi không làm nữa là vì em gái của anh thôi!

Ông Dao nghe vậy liền thắc mắc và hỏi:

- Con bé làm gì cháu hả? Có gì chúng ta vào trong nói chuyện đừng làm lớn chuyện làm gì!

Thiệu Phương nhìn về phía ông Dao vẻ hối lỗi và nói:

- Cháu xin lỗi nhưng có vẻ cháu không thể làm được nữa!

Du Kiệt gắt giọng vẻ khó chịu: -Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cô phải nói ra đi chứ? Có gì chúng ta bàn bạc lại cũng được mà!

Thiệu Phương nhìn thẳng vào Du Kiệt rồi nói như để trút giận:

- Được thôi! Nếu anh cứ ép tôi nói ra thì tôi cũng không muốn giấu làm gì nữa!

Tôi không làm ở đây nữa là vì cô em gái xinh như thiên thần của anh đấy! Em gái của anh là một kẻ biến thái! Nó định sàm sỡ tôi!

“Bốp” một cái tát như trời giáng vào mặt Thiệu Phương,Du Kiệt nghiến răng nói với vẻ mặt đáng sợ:

- Kể cả tổng thống nước Mỹ cũng không cũng không dám nói Tiểu Nghi như vậy! Cô là gì mà có quyền phán quyết về đạo đức của em gái tôi? Nếu con bé là biến thái thì cô chắc phải tệ hơn nữa!

Ông Dao bước lại nhỏ nhẹ nói với Thiệu Phương:

- Bác không biết đã xảy ra chuyện gì nữa nhưng bác không cho phép cháu nói con gái bác với hai từ ấy. Con gái của bác xưa nay vốn là một đứa rất mực ngoan hiền tuyệt đối không làm điều xằng bậy như cháu nói!

Thiệu Phương bực mình quát lên:

- Nói chuyện với hai người mệt quá đi! Nếu không tin thì tự hỏi con gái ông xem có đúng không!

Sau đó cô nhìn Du Kiệt rồi gằn giọng:

- Làm gì thế? Sao không thả tay tôi ra hả? Bộ tính giam tôi ở đây sao?

Du Kiệt vội vàng thả tay Thiệu Phương và để cho ông Dao tiễn cô về còn mình thì chạy vào trong tìm Phương Nghi. Phương Nghi đang ngồi trên ghế thản nhiên ăn xoài của vú Hòa đưa cho,Du Kiệt sốt sắng chạy tới hỏi:

- Tiểu Nghi sao em có thể ngồi đây ăn ngon lành như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô ta lại hậm hực bỏ về như vậy?

Phương Nghi không để ý đến thái độ lo lắng của Du Kiệt cô vừa ăn vừa trả lời một cách chậm rãi:

- Chỉ là cô ta tự cao quá nên bỏ về thôi! Chính em cũng không biết vì sao nữa hay là cô ta chê lương thấp quá nên bỏ về?

Du Kiệt quả quyết:

- Không phải! Cô ta nói rõ là không liên quan tới chuyện tiền bạc.

Sau đó anh nhìn Phương Nghi bằng một ánh mắt ái ngại và hỏi:

- Thật ra …cô ta nói em chính là nguyên nhân khiến cô ta bỏ về đấy!

Phương Nghi nói không cần suy nghĩ:

- Cô ta nói em là kẻ biến thái hả?

- Vậy là em đã nghe hết rồi sao?

Phương Nghi liếc nhìn Du Kiệt một cách khác thường rồi nói:

- Anh và cô ta hét to như vậy đến cả người điếc cũng nghe được mà!

Phương nghi tiếp tục trả lời với thái độ ung dung:

- Cô ta không hoàn toàn nói sai!

Du Kiệt há hốc miệng khi nghe Phương Nghi nói vậy,anh nói trong sự hoảng sợ:

- Ý em nói là em …sàm sỡ cô ta sao?

Phương Nghi nhìn thấy gương mặt của Du Kiệt lúc này thì bật cười một cách thích thú,cô tiến lại chỗ Du Kiệt vỗ vai anh và nói:

- Anh làm gì mà có vẻ mặt này vậy? Em chỉ nói là em … sàm sỡ cô ta một chút xíu thôi chứ đâu có nghĩa là em biến thái! Em làm vậy cũng chỉ là để tống cổ cô ta đi mà không làm ảnh hưởng tới túi tiền của anh thôi!

Du Kiệt nói với vẻ buồn bã:

- Chẳng lẽ em không hài lòng với việc ba và anh thuê chuyên viên trang điểm cho em? Nếu vì chuyện đó anh thật sự xin lỗi nhưng anh làm vậy …

- Nhưng anh làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi! Ý anh muốn nói như vậy đúng không? Đương nhiên là em hiểu tấm lòng của ba và anh dành cho em chứ. Và đương nhiên em cũng rất thích thú khi anh thuê người trang điểm cho em nhưng vấn đề năm ở chỗ

- cô gái lúc nãy là một cô gái bán hoa!

Du Kiệt mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô em gái của mình rồi hỏi:

- Em nói vậy là sao? Gái bán hoa ư?

Phương Nghi ngồi xuống nghế rồi ung dung nói:

- Đúng vậy! Cô ta không ta không chỉ là một cô gái làng chơi mà còn bị nghiện ma túy nữa!

Du Kiệt thắc mắc hỏi:

- Nhưng sao em biết được không lẽ em quen biết cô ta?

Phương Nghi lắc đầu rồi trả lời với một thái độ tự tin:

- Không quen mà em cũng chưa từng gặp cô ta trước đây nhưng khi cô ta trang điểm cho em trên phòng thì em đã biết. Lúc đầu em chỉ nghi ngờ khi cô ta nói với em là “ Nếu em biết cách làm mình luôn xinh đẹp như một thiên thần thì tất cả đàn ông sẽ đến bên em và họ sẽ giành nhau để có thể ở lại bên cạnh em chứ không như chị,tất cả đến rồi đi chỉ trong chớp mắt cứ như là phù du vậy ” Sau đó thì em bắt đầu quan sát thì thấy trên cánh tay phải của cô ta có rất nhiều dấu kim chích còn rất mới, những lúc em không để ý cô ta thường hay ngáp giống như hiện tượng thiếu thuốc vậy. Mặc dù được đánh một lớp phấn khá dày nhưng cũng không thể che dấu đi sự mệt mỏi do ma túy mang lại.

Du Kiệt gật đầu vẻ tán thành những lập luận sắc bén của Phương Nghi nhưng dường như vẫn có một khúc mắc chưa giải thích được khiến Du Kiệt tò mò:

- Nếu như thế thì chỉ có thế nói cô ta là một con nghiện thôi chứ làm sao em lại dám khẳng định cô ta là gái bán hoa?

Nụ cười nửa miệng vẻ tự tin của Phương Nghi lại xuất hiện cô nói với một phong thái rất đỗi ung dung:

- Câu nói lúc nãy của cô ta là khẳng định em đúng một nửa khi nghĩ rằng cô ta là gái bán hoa! Câu nói đó như một lời than vãn về số phận của mình, chỉ có những cô gái bán hoa mới có suy nghĩ rằng tình cảm đối với họ như là phù du như là một con thuyền không có bến đỗ. Các khách làng chơi thường tìm đến họ như một thú vui để giải stress sau khi làm việc mệt mỏi hoặc có chuyện phiền lòng hoặc đơn thuần chỉ vì dục vọng cá nhân và tình cảm giữa họ chỉ là chuyện tình một đêm chính vì vậy cô ta mới nói “Tất cả đến rồi đi cứ như là phù du vậy ”.

Du Kiệt lúc này như một đứa trẻ nóng lòng muốn biết hồi kết của một câu chuyện cổ tích,anh hỏi Phương Nghi vẻ sốt sắng: -Chỉ một nửa tự tin của em ở câu nói đó vậy còn một nửa còn lại thì ở đâu?

Phương Nghi mỉm cười,đôi mắt sáng lên một cách khác thường,cô cúi xuống nhoẻn miệng cười rồi hỏi Du Kiệt:

- Anh thấy vòng một cô ta như thế nào?

Du Kiệt nghe vậy thì mặt đỏ cả lên,anh nhìn Phương Nghi rồi trách:

- Em thiệt tình sao lại hỏi anh như vậy? Bộ nhìn anh háo sắc lắm sao?

Phương Nghi thản nhiên nói:

- Nếu anh không trả lời thì sẽ không biết một nửa phần tự tin đó đâu!

Du Kiệt khó xử một phần vì trí tò mò thôi thúc một phần lại mắc cỡ với em gái của mình,dường như Phương Nghi hiểu được suy nghĩ đó nên nói:

- Anh cứ trả lời đi! Chúng ta là anh em cơ mà,ngại gì chứ!

Du Kiệt ấp úng nói:

- Thực ra thì anh thấy … vòng một của cô cũng …khá được!

Phương Nghi cười khoái lên vẻ khoái chí còn Du Kiệt thì ngượng tím cả mặt. Phương Nghi đập vai anh mình rồi nói vẻ thích thú:

- Em cũng không ngờ khi anh đỏ mặt lại đẹp trai như vậy!

Du Kiệt im lặng không nói gì,anh cảm thấy dường như Phương Nghi đang gài bẫy mình. Mặt anh đỏ như một quả gấc đang chín. Phương Nghi ngồi xuống bên cạnh Du Kiệt,vẫn với cái độ tự tin như vốn có cô nói:

- Anh quá mắc cỡ nên đã nói không chính xác về vòng một của cô ta,thật ra thì không thể dùng từ khá đẹp mà phải nói là …rất chuẩn,rất hấp dẫn người khác phái.Và đó là kết quả của việc đặt túi nước biển phía trong. Và người bình thường thì không mấy ai làm mấy chuyện đó cả.

Du Kiệt phản bác ngay:

- Nhưng hiện nay các cô gái vì muốn mình trở nên hấp dẫn thì đã đi bơm ngực rất nhiều em không thể nói họ đều là gái điếm!

Phương Nghi nói nhỏ nhẹ như chỉ cho riêng Du Kiệt nghe:

- Nhưng không có một người nào lại dại dột làm việc bơm ngực như anh nói tới ba lần vì như vậy sẽ rất nguy hiểm nếu không phải vì một lý do cần thiết cho kế sinh nhai của mình họ sẽ không mạo hiểm như vậy.

Du Kiệt hỏi vẻ quan tâm:

- Tại sao em lại có thể biết chắc cô ta đã làm phẫu thuật tới ba lần?

- Người ta có nói “ Đẹp thì phô ra,xấu thì che lại ”có lẽ cô ta thuộc tuýp người không hiểu được câu nói đó. Với ba vết sẹo dưới nách nhưng cô ta vẫn mặc áo sát nách thì đến cả người mù cũng thấy mà!

Du Kiệt nhìn em gái mình với vẻ mặt đầy tự hào,anh tán thưởng:

- Không ngờ em lại thông minh thế chỉ cần nhìn một chút mà đã biết người ta làm nghề gì. Nhưng mà còn chuyện trang điểm của em thì sao?

Phương Nghi nhìn Du Kiệt bằng một ánh mắt tin tưởng và nói:

- Chuyện đó thì em đợi tin vui từ anh! Lần này anh hãy cố gắng tìm một người cho hoàn hảo nhé!

Nói xong thì Phương Nghi lên gác còn Du Kiệt thì ngồi nói như để nhắc nhở mình:

- Người hoàn hảo? Đúng rồi mình phải tìm một người hoàn hảo cho con bé mới được!

…. …

Gia Bảo ngủ thiếp đi trên ghế,Hào Tâm thì cứ đứng ngoài cửa đi đi lại lại và liên tục xem đồng hồ vẻ sốt ruột. Rồi nhăn nhó nói:

- Trong nhà không còn ai sao mà phải giao ình công việc này cơ chứ? Không biết mình sinh vào giờ nào mà sao khổ vậy không biết? Ai cũng được đi chơi cả. Bà Kim và phu nhân thì đi massxa,ông chủ tịch thì hẹn bạn chơi gôn.Cả An Na cũng được đi siêu thị còn mình thì …

- Còn năm phút! Vẫn chưa được!

Ít phút sau Hào Tâm lại xem đồng hồ:

- Ba phút nữa! Một phút nữa thôi!

- Hai phút nữa! Được rồi!

Tâm tiến lại ghế và nhẹ nhàng ghé vào tai Gia Bảo gọi:

- Thiếu gia ơi! Tới rồi!

Gia Bảo mơ màng mở mắt ra xem ai đang gọi,thì giật hốt hoảng vì thấy cậu Tâm đang nhìn chằm chằm vào mình ở một khoảng cách gần,anh sợ hãi hét lên:

- Á á á …

Ông Khôi vội vàng chạy tới thì thấy mặt Gia Bảo tái hẳn đi,ông vội hỏi:

- Thiếu gia làm sao vậy? Cậu cảm thấy không khỏe ở đâu sao?

Gia Bảo không phản ứng gì còn Hào Tâm thì ấp úng nói với vẻ hoảng sợ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.