Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 39



- Xin lỗi thiếu gia vì đã làm cậu hoảng sợ! Tôi xin lỗi mong thiếu gia bỏ qua!

Ông Khôi nhìn Tâm vẻ bực mình rồi nói:

- Cậu không nhớ lời dặn của bác sĩ sao mà làm thiếu gia hoảng sợ như vậy nếu như chủ tịch và phu nhân biết được thì cậu không thể làm việc ở đây tới tối ngày mai đâu!

Hào Tâm nghe vậy thì quỳ xuống van xin:

- Xin thiếu gia tha lỗi! Tôi không cố ý đâu chỉ vì sợ thiếu gia lại bỏ qua chương trình đó nên tôi mới đành phải gọi thiếu gia dậy ạ! Tôi thành thật xin lỗi!

Ông Khôi chỉ cúi đầu im lặng còn Gia Bảo thì tỏ ra kinh ngạc vì câu nói của Hào Tâm,anh hỏi với vẻ khó hiểu:

- Anh nói gì vậy? Chương trình nào mà quan trọng vậy? Tôi không hiểu anh đang nói gì!

Cả Hào Tâm và ông Khôi đều trố mắt nhìn nhau kinh ngạc,ông Khôi nói nhỏ nhẹ:

- Thiếu gia không nhớ sao? Hôm nay là thứ năm đây cũng là ngày thiếu gia thích nhất trong tuần vì có chương trình đó!

Gia Bảo vẫn ngơ ngác vẻ không hiểu ông Khôi và cậu Tâm đang nói gì,ông Khôi lại tiếp tục giải thích,lần này ông nói nhẹ nhàng hơn:

- Hôm nay lúc 1 giờ chiều sẽ có chương trình thời trang áo tắm của các cô người mẫu mà thiếu gia vẫn rất thích xem đó ạ!

Gia Bảo nghe xong thì nhăn mặt nói:

- Ai bảo cháu thích xem mấy chương trình kiểu đó? Cháu đâu phải là kẻ biến thái cứ nhìn chăm chăm vào cơ thể phụ nữ khi họ mặc bilkini!

Cả ông Khôi và Tâm kinh ngạc nhìn nhau,họ không thể tin vào tai mình. Họ không tin vào đôi mắt của mình mặc dù chính nó đã thấy Gia Bảo nói ra những lời đó. “Thiếu gia bị điên chăng? Tại sao lại tự nói mình là kẻ biến thái ”

- trí óc của Hào Tâm thì thầm. “Tại sao thiếu gia lại nói như vậy đây chẳng phải là chương trình mà thiếu gia dành cả thời gian ngủ trưa của mình để xem sao ”

- ông Khôi thoáng nghĩ.

Mới cách đây ba tháng trước thôi thiếu gia của họ vẫn hoàn toàn là một thiếu gia lạnh lùng và có một tính cách khá ngạo mạn khác người.Hôm đó cũng chỉ vì chậm năm phút thôi mà Gia Bảo đã quyết định bỏ luôn cả chương trình hôm đó. Sau đó thì cả đội vệ sĩ phải đi khắp cả thành phố tìm bằng được một nhà nào đã xem và thu lại chương trình hôm đó.Tìm ra những người xem thì không hề khó vì cánh đàn ông ai mà không như vậy nhưng giữa mấy ngàn người đó không có nổi một người thu lại chương trình hôm đó và thế là chỉ có mình Huy Bình làm nhưng cả toàn bộ gia nhân và vệ sĩ đều phải nhịn đói vào tối đó. Tuy đã qua ba tháng nhưng mọi việc như đang diễn ra trước mắt. Hào Tâm cảm thấy rùng mình với thái độ hôm nay của Gia Bảo,một ý nghĩ thoáng qua đầu anh “Chết thiệt! Có khi nào đây là cái bẫy không? Người ta hay nói trước khi bão nổi lên thì bầu trời thường rất sáng,có khi nào thiếu gia giả vờ không cần xem nhưng đợi khi lát nữa sẽ bảo mình đi lên đài truyền hình lấy bản quyền hoặc bảo họ phát sóng lại chương trình đó không? Trời ơi! Có thể lắm! Thiếu gia xưa nay vẫn hay làm những việc như vậy mà! Lần này mình chết thật rồi! …Làm sao đây? Mình phải làm gì đây?

Nhìn thấy Hào Tâm nhắm nghiền đôi mắt và run rẩy lên như lạnh Gia Bảo liền tiến lại hỏi:

- Anh làm sao vậy?

“Chết rồi! Mặc dù thiếu gia nhỏ hơn mình một tuổi nhưng bình thường thiếu gia luôn gọi mình là cậu vậy mà bây giờ thiếu gia lại gọi mình bằng anh chắc là đã giận lẫy mình rồi! Lần này mình đã tự đào hố chôn mình! ”

- Hào Tâm hoảng sợ nghĩ.

Gia Bảo thắc mắc khi nhìn thấy Tâm cứ nhắm nghiền đôi mắt lại,anh ghé vào tai và hét lên:

- Quách Hào Tâm!

Tâm thấy như sét đánh bên tai,anh giật mình hoảng hốt nhìn quanh rồi nghiêm giọng:

- Dạ! Có em thưa thiếu gia!

Gia Bảo thấy vậy thì cười khúc khích rồi chỉ lắc đầu sau đó quay sang nói với ông Khôi:

- Cháu thấy anh Hào Tâm có vẻ không ổn! Chú mau gọi bác sĩ cho anh ấy đi!

Ông Khôi kính cẩn thưa:

- Dạ! Bác sĩ Thiên Hành ở cách đây 200m! Tôi sẽ gọi cho ông ấy xin thiếu gia yên tâm!

Gia Bảo gật đầu rồi tươi cười nói:

- Thôi cháu vào phòng giải trí đây! Chú bảo cô Lan mang ít nha đam cho cháu! Bữa nay cháu muốn đắp mặt nạ,da cháu bắt đầu có hiện tượng khô rồi!

Gia Bảo vừa đi khuất khỏi hành lang thì Hào Tâm nhảy rồi gào lên vẻ đau khổ:

- Thiếu gia chúng ta bị điên thật rồi!

Ông Khôi thấy vậy liền gõ liên tục vào đầu anh mấy cái rồi mắng:

- Ăn nói hàm hồ! Thiếu gia nghe được thì chuyện lớn đấy!

Hào Tâm nói như khẳng định mình đúng: -Thì chú cũng thấy rồi đấy! Thiếu gia của mấy tháng trước với thiếu bây giờ cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau. Chỉ riêng tính đến chuyện thiếu gia tự nguyện vào phòng giải trí để đắp mặt nạ dưỡng da đã là chuyện động trời rồi đó! Bình thường chúng ta phải tìm mọi cách kể cả dùng cả vũ lực thì mới có thể khiêng được thiếu gia từ phòng ăn vào phòng giải trí vậy mà giờ đây không những tự nguyện mà thiếu gia còn cười rất tươi nữa! Thật là lớn chuyện rồi! Có lẽ từ đây trở đi là những ngày tháng còn hơn địa ngục của chúng ta!

Ông Khôi nhìn Hào Tâm vẻ khó hiểu rồi nói:

- Lúc nãy tôi thấy chuyện thiếu gia nói là không cần thiết nhưng giờ thì tôi cảm thấy phải làm ngay.

Hào Tâm tò mò hỏi:

- Chuyện gì mà phải làm ngay vậy chú?

Ông Khôi thản nhiên nói:

- Thì việc gọi bác sĩ Thiên Hành đến khám cho cậu đấy!

Hào Tâm nói vẻ bất mãn:

- Chú cũng ùa theo thiếu gia sao? Cháu chỉ nói sự thật thôi mà! Dù chú không thừa nhận nhưng chính chú cũng nhận thấy thiếu gia đã thay đổi còn gì!

Ông Khôi lắc đầu nhìn Hào Tâm như thể anh đã hết thuốc chữa:

- Tôi thật không thể hiểu nổi được cậu! Nếu thật sự thiếu gia chúng ta đã thay đổi thì người vui mừng nhất có lẽ là cậu vì nếu như thiếu gia bình phục như trước thì người đầu tiên cậu ấy cho thôi việc có lẽ là cậu đấy!

Hào Tâm bủn rủn cả người khi nghe những lời nửa tà nửa chính của ông Khôi,ánh mắt của anh thoáng xuất hiện sự sợ hãi. “Vậy mình nên lên chùa cầu nguyện để thiếu gia mãi như thế này thì hay hơn ”

- một ý nghĩ trong đầu Hào Tâm chợt thoáng lên.

… …

Ông Long đặt ly rượu vang xuống rồi cười một cách và nói vẻ tự mãn:

- Hâz … đúng là tuyệt phẩm! Rượu của chủ tịch Lâm có khác,không thể chê vào đâu được.

Thái Dân mỉm cười rồi nói vẻ mỉa mai:

- Nhưng em thấy chai rượu đó cũng chỉ là một loại rượu vang hạng nhất như những chai khác và chính anh đã tự gắn lên mình nó cái nhãn“Rượu của chủ tịch Lâm ”nên anh mới cảm thấy nó là một tuyệt phẩm đấy thôi!

Ông Long không để ý tới những gì Thái Dân vừa nói ông vẫn cứ nhấm nháp ly rượu và khen không ngớt,Thái Dân thấy vậy chỉ lắc đầu thở dài rồi tiếp tục làm việc,ít phút sau anh đứng dậy mở tủ rồi lấy ra một tờ giấy đưa cho ông Long và nói:

- Đây là kế hoạch cho buổi tuyên truyền cho album lần này của Gia Bảo! Anh xem thử đi nếu có gì thiếu sót em sẽ sữa!

Ông Long chỉ nhìn sơ qua rồi hỏi:

- Là chủ nhật tuần này? Có ký tặng các fan luôn hả?

- Dạ! Các fan của Gia Bảo đa phần là học sinh, sinh viên. Ngày chủ nhật em thấy là ngày tốt nhất để tổ chức buổi ký tặng và tuyên truyền vì chắc chắn hôm đó số lượng fan hâm mộ tham dự sẽ đông hơn những ngày trong tuần và hiệu quả công việc của chúng ta cũng hiệu quả hơn …Vấn đề lớn nhất bây giờ là chúng ta phải có một địa điểm có thể chứa được ít nhất hơn ba ngàn người chưa kể tới chỗ để làm sân khấu.

Ông Long đặt ly rượu vang xuống nói vẻ quan tâm:

- Đó không phải là một việc dễ dàng! Nếu như là một buổi biễu diễn thì sẽ dễ dàng hơn nhưng đây lại là buổi ký tặng chúng ta phải tìm một chỗ có thể thoáng mát cho các fan không bị chán nản trong khi chờ đợi. Tốt nhất là nên chọn một chỗ ngoài trời!

Thái Dân gật đầu tán thành,anh nói:

- Em cũng nghĩ vậy! Chiều nay em sẽ cùng với mấy người bên kế hoạch để tìm một vài chỗ phù hợp,kết quả thế nào thì sáng ngày mai em sẽ gửi bản báo cáo qua cho anh.

Ông Long nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói:

- Chúng ta có nên hỏi Gia Bảo về việc này không?

- Em nghĩ là không nên! Gia Bảo mới tỉnh lại hơn một tuần chúng ta không nên để câụ ấy phải suy nghĩ nhiều tới việc ở công ty!

- Ừ! Cậu nói như vậy cũng đúng! Vậy cậu cứ đi đi! Lúc nào mà có kết quả thì báo ngay cho tôi! - Dạ! Em biết rồi!

Ánh nắng của buổi bình minh êm dịu và nhẹ nhàng phủ lên toàn bộ không gian ngôi biệt thự như một bàn tay mềm mại của một thiếu nữ miền sơn cước. Gia Bảo ngồi lặng lẽ bên cửa sổ đôi mắt buồn bã nhìn về phía khuôn viên vẻ đầy tâm sự. Lòng thầm nghĩ “ Thì ra nơi đó là nơi tình yêu của họ bắt đầu …mà đã bốn năm rồi ư? Họ đã quen nhau lâu vậy rồi sao? Lúc đó mình chỉ là một đứa học sinh cấp hai … Thật ra thì Bảo Trân là một cô gái tốt nhưng tại sao cô ấy lại đồng ý làm bạn gái của tên thiếu gia xấu xa ngạo mạn đó chứ? Việt Nam này đâu phải không có người vừa giàu vừa đẹp trai hơn hắn.Hắn chỉ là một con ếch ghẻ khi may mắn sinh ra trong một gia đình tốt như vậy! ”

- Thiếu gia!

Tiếng gọi của ông Khôi cắt đứt dòng suy nghĩ của Gia Bảo và làm anh giật mình quay lại. Sau khi trấn tĩnh anh nhẹ giọng hỏi ông Khôi:

- Có chuyện gì vậy chú Khôi?

Ông Khôi cúi người nói vẻ kính cẩn:

- Dạ! Cafê đã chuẩn bị xong rồi ạ!

Gia Bảo ngơ ngác nhìn quanh rồi nói:

- Nhưng cháu có bảo là chú chuẩn bị cafê cho cháu đâu!

Ông Khôi vẫn từ tốn đáp:

- Đây là thói quen của thiếu gia vào mỗi buổi sáng ạ!

Gia Bảo lắc đầu bác bỏ:

- Chắc là có sự nhầm lẫn …à nếu như trước đây cháu có thói quen uống cafê vào buổi sáng thì từ nay trở đi sẽ không còn nữa! Uống cafê rất có hại cho thàn kinh con người! Mọi người chỉ biết nó có tác dụng làm tinh thần mình tỉnh táo hơn khi mệt mỏi nhưng ít tai nghĩ đến cái hậu quả của nó đem lại cho hệ thần kinh của mình trong tương lai xa.Cháu tuyệt đối không tự hành hạ cơ thể bằng cách đó đâu! Từ nay chú hãy đổi cafê thành các loại sinh tố đi ạ! Một tuần có bảy ngày cháu muốn thứ hai và thứ bảy thì uống sinh tố đu đủ còn những ngày còn lại thì chú muốn chọn loại nào cũng được!

- Ông Khôi nghe vậy thì hơi kinh ngạc và khó hiểu nhưng vẫn nói từ tốn:

- Dạ! Tôi sẽ làm như vậy!

Ông Khôi mở cuốn sổ ra rồi lại tiếp tục làm công việc quen thuộc:

- Thưa thiếu gia! Trong ngày hôm nay chúng ta có năm việc phải làm ạ! Vào lúc 8 giờ 10 phút thiếu gia tới spa Hoàng Kim để chăm sóc và massxa toàn cơ thể. Lúc 9 giờ 45 phút thiếu gia tới sân golf LiHao cùng với chủ tịch. Buổi chiều vào lúc 1 giờ 30 phút thiếu gia có hẹn phỏng vấn tại nhà với hai phóng viên báo Phụ Nữ. 3 giờ 15 phút chiều là cuộc hẹn với viện trưởng của bệnh viện để kiểm tra lại sức khỏe của thiếu gia. Và cuối cùng là cuộc hẹn với Bảo Trân và ba của cô ấy tại biệt thự Đào Triệu lúc 7 giờ 30 tối.

Gia Bảo nghe xong thì hốt hoảng hét lên:

- Không được! Cháu không có một chút nghỉ ngơi sao?

Ông Khôi vẫn điềm đạm trả lời:

- Thực ra thì có! Đó là thời gian từ 11 giờ tới 1 giờ 20 phút chiều là lúc thiếu gia được ăn uống và nghỉ ngơi ạ!

Đôi mắt của Gia Bảo vẻ hoảng sợ “Không được rồi! Ngoài việc đi massxa thì mình không biết làm bất kỳ việc gì trong những việc chú Khôi vừa nói cả! Mình còn chưa tận mắt thấy cây gậy đánh gôn bao giờ thì là sao có thể đánh golf với chủ tịch Lâm cơ chứ? Rồi cả cuộc hẹn với phóng viên và ba của Bảo Trân nữa mình biết phải làm gì khi gặp họ đây? Trời ơi! Lần này là mình chết chắc rồi! Mình ghét phải sống trong cái thể xác này của anh ta... a đúng rồi! Bây giờ mình sẽ bắt anh ta đi thay mình …nhưng mà linh hồn của anh ta đang ở trong thể xác của mình cơ mà làm sao mà đi được chứ? ”

- Thiếu gia thấy ổn chứ ạ!

- Tiếng nói của ông Khôi lại một lần nữa cắt đứt dòng suy nghĩ của Gia Bảo. Anh lúng túng gật đầu rồi đứng dậy lý nhí với ông Khôi:

- Chú ơi! Cho cháu bớt một việc được không ạ!

Câu hỏi với thái độ của Gia Bảo đã khiến ông Khôi phải bật cười,ông nhìn Gia Bảo vẻ trìu mến rồi nói:

- Không được thiếu gia ạ! Một việc cũng không được,đây là công vệc do chính chủ tịch đưa ra và tôi một chỉ là người truyền đạt lại cho thiếu gia thôi!

Gia Bảo tiu nghỉu ngồi xuống rũ rượi như một chú mèo con lạc mẹ. Rồi đột nhiên vẻ mặt cậu sáng hẳn lên,cậu đứng dậy nói với ông Khôi một cách vui mừng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.