Bảy Năm Hôn Nhân

Chương 32: Chương 32:



Sở Hàm sau khi rời khỏi công ty, không hề trở về nhà. Cô đến công viên nhỏ nơi mà trước đây thường dùng để hò hẹn với Tề Hạo, ngẩn ngơ ngồi ở đó. Cô kì thực nên gọi điện thoại cho Tề Hạo, nói hết toàn bộ sự việc với anh. Nhưng cô không biết mở miệng như thế nào. Nếu như không phải bản thân lỗ m ãng như thế, lơ là như thế, sự việc có lẽ cũng không thành như thế này rồi.
 
Tề Hạo rõ ràng đã nói với cô ‘Trước khi chưa có chứng cứ gì chứng minh cách làm người của Mạc Tiểu Bắc, tạm thời đừng có rút dây động rừng’. Nhưng cô lại không nghe. Bây giờ, cô không chỉ nếm phải trái đắng, mà còn liên lụy đến Tề Hạo.
 
Bây giờ, cô làm sao có thể đi giải quyết tất cả? Cô làm sao có thể trả lại sự trong sạch cho Tề Hạo? Tất cả những gì mà Tề Hạo nỗ lực dốc sức làm bao năm nay, bởi vì cô, rất có thể như này tan thành mây khói. Còn quan hệ giữa anh và Hà Trường Lâm, cũng có thể vì thế mà sản sinh ra vết rạn nứt vô cùng lớn, mà mãi mãi không thể sửa chữa phục hồi được.
 
Sở Hàm sợ hãi vô cùng kết quả như thế này. Cô không biết bản thân phải đối mặt với Tề Hạo như thế nào. Rõ ràng, anh không có gì sai cả. Nhưng người phải chịu trách nhiệm tất cả những điều này, lại cứ là anh.
 
Thế này không công bằng với anh.
 
Nước mắt đã bắt đầu mờ nhạt tầm mắt của cô, đám người xung quanh ồn ào. Sở Hàm nghĩ rằng nếu cô khóc vào lúc này, nhất định rất kì quái. Suy cho cùng, cô bây giờ dùng là thân thể của Tề Hạo. Nếu một người đàn ông ngồi trên băng ghế trong công viên khóc, nhất định sẽ dẫn đến nhiều ánh mắt kì lạ thôi
 
Một bóng dáng ngồi xuống bên cạnh cô, trái tim của Sở Hàm đột nhiên ngừng đập một chút. Cho dù cô không ngước đầu lên, cô cũng biết người bên cạnh là ai.
 
Cô quá hiểu rõ hơi thở của người đó rồi. Cho dù thân thể của anh bây giờ rõ ràng là của cô.
 
Tề Hạo nhìn vào đám thiếu niên đang đánh bóng rổ ở sân bóng rổ trước mặt, mở miệng hỏi: “Xảy ra sự việc lớn như thế, vì sao không gọi điện cho anh?”
 

Sở Hàm ngước đầu lên nghẹn ngào hỏi: “Anh đều biết rồi?”
 
“Mạnh Điềm gọi điện thoại nói với anh rồi.” Tề Hạo trả lời nói, anh vẫn cứ mắt nhìn ra phía trước.
 
Vừa nghe thấy anh nói như thế, trong lòng Sở Hàm càng thêm khó chịu. Cô đỏ mắt nói: “Em xin lỗi.”
 
Tề Hạo lúc này cuối cùng cũng quay đầu lại, anh nhìn Sở Hàm nói: “Vì sao cần xin lỗi? Không phải là việc em đã làm, vì sao lại cần nói xin lỗi với anh.” Anh không trách cứ, chỉ có thương xót. Thời khắc mà nhận được cuộc điện thoại của Mạnh Điềm thông qua Thịnh An, anh liền biết Sở Hàm nhất định sẽ quy lỗi lầm về bản thân mình.
 
“Không liên quan đến em, Sở Hàm.” Tề Hạo nói.
 
Đúng vậy, không liên quan gì đến cô. Mạc Tiểu Bắc lúc bắt đầu đến đã có sự chuẩn bị. Cho dù Sở Hàm có cẩn thận nhiều như thế nào, cho dù cô chưa từng nói đến sự việc của cậu ta. Dã tâm và d*c vọng của Mạc Tiểu Bắc cũng cuối cùng sẽ có một ngày ra tay đối với cô.
 
Cho nên, cô khỏi phải tự trách mình, khỏi phải buồn.
 
“Nhưng mà…” Sở Hàm còn muốn nói điều gì, Tề Hạo lúc này lại chặn ngang tay ôm lấy cô.
 
“Nếu như cảm thấy có lỗi với anh, vậy em bây giờ càng phải phấn khởi tinh thần lên. Chỉ có như thế, mới có thể làm anh yên tâm.”
 

“Nếu không, anh lại làm sao có lòng dạ đi giải quyết tình huống hiện tại này.”
 
Sở Hàm dựa vào vai của Tề Hạo, nước mắt của cô không còn kìm được nữa chảy xuống. Trong những ngày của 7 năm qua, cô thường nói rằng bản thân chính là người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ thường được hay nói trên mạng. Vừa có thể lên được phòng lớn, có thể xuống bếp, có thể chăm con, có tiền lương, chăm sóc được bố mẹ chồng, chiến đấu được với tiểu tam. Thế nhưng đến thời khắc này cô mới phát hiện ra, cô quả thực không lợi hại được như thế. Không có Tề Hạo, thì ngay cả dũng khí đối mặt với khó khăn và trắc trở cô cũng không có.
 
Cô lúc trước thường than phiền bản thân mình bị vây hãm trong những việc vụn vặt của ba bữa cơm gia đình hàng ngày, lại không biết rằng, Tề Hạo đã vì cô mà che chắn đi bao nhiêu mưa gió. Cũng chính vì có Tề Hạo chống đõ cái nhà này, cô mới có thể buồn phiền đối với cuộc sống của những củi gạo dầu muối, tương dấm trà.
 
Đến nay, cũng đúng là như thế.
 
Sự việc cô không giải quyết được, Tề Hạo nhất định tìm cách giải quyết thay cô.
 
Tề Hạo lấy tay vỗ nhẹ vào sau lưng cô, anh dỗ dành cô như dỗ dành trẻ con: “Được rồi, đừng có khóc nữa. Em mà còn khóc nữa, người xung quanh nhìn thấy lại cho rằng anh làm ‘cô vợ’” lại bắt nạt ‘ông chồng’ em làm rồi.
 
Sở Hàm vừa nghe thấy lời của Tề Hạo liền lập tức nín khóc cười, cô dùng tay đạp xuống ngực của Tề Hạo: “Ai là ‘Ông chồng’, ai là  ‘Cô vợ’, nói rõ xem nào.”
 
“Được được được, là anh, anh là ông chồng, em là cô vợ, như thế đã được chưa?” Tề Hạo vẫn cứ dỗ dành.
 
Sở Hàm bĩu môi, cuối cùng cũng ngừng lại được nước mắt.

 
“Không khóc nữa à?” Tề Hạo hỏi, “Vậy chúng ta về nhà thôi.”
 
“Vậy sự việc phải làm như thế nào?” Sở Hàm u sầu ủ rũ nói.
 
Tề Hạo nghĩ một lúc, trong lòng anh lo lắng tuyệt đối không ít hơn Sở Hàm. Mạc Tiểu Bắc đã thiết lập cục diện chết, cục diện của anh và Sở Hàm bây giờ rất bị động. Anh muốn tìm chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của mình và Sở Hàm, tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng. Thế nhưng anh không muốn Sở Hàm lo âu, chỉ nói: “Sẽ luôn có cách giải quyết.”
 
Sự việc Sở Hàm bị hãm hại, nhanh chóng được truyền đến chỗ của Yến Ni và Dương Chính Nghĩa. Yến Ni sau khi nghe xong liền tức giận nói: “Đâu có thể được, Tên Mạc Tiểu Bắc này lại quá đáng như thế! Không được, tôi phải đi tính sổ với hắn ta!” Cô ấy nói xong, lập tức đứng dậy từ sofa đi ra phía ngoài cửa.
 
“Yến Ni.” Sở hàm nhanh chóng ngăn cô ấy lại, “Cô bây giờ tìm cậu ta có tác dụng gì? Cho dù cô có chửi cậu ta một trận, cũng không giải quyết được sự việc.”
 
“Vậy cứ như thế sao?” Yến Ni nhìn cô, “Cứ để cô chịu oan ức như thế mà cũng không làm gì?”
 
Sở Hàm không nói gì, cô biết rằng Yến Ni đang đòi lại công bằng cho mình. Thế nhưng bây giờ, cô thật sự không biết bản thân phải làm như thế nào? Nếu như chửi Mạc Tiểu Bắc một trận mà có thể giải quyết toàn bộ những hoàn cảnh khó khăn trước mắt, vậy thì khi ở công ty cô đã mắng té tát cậu ta rồi.
 
Dương Chính Nghĩa lúc này nhìn Tề Hạo nói: “Xin lỗi Hạo Tử, nếu như không phải do em không cẩn thận để Mạc Tiểu Bắc biết được sự việc em đang điều tra Từ Khải, anh và Sở Hàm cũng không đến nỗi trở nên giống như bây giờ.”
 
“Không liên quan gì đến em.” Tề Hạo nói, “Mạc Tiểu Bắc đã có dã tâm như thế, vậy thì cho dù sự việc điều tra không bị phát hiện, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với bọn tôi.”
 
“Vậy bây giờ anh dự định làm như thế nào?” Dương Chính Nghĩa hỏi.
 
Tề Hạo lắc đầu, anh cũng không có một chút biện pháp nào đối với hoàn cảnh khó khăn trước mắt.

 
Dương Chính Nghĩa lại nói: “Mạc Tiểu Bắc đã có thể liên kết với tổng giám đốc công ty Lục Vân để cùng hãm hại chị dâu, như vậy mà nói, giữa Mạc Tiểu Bắc và công ty Lục Vân luôn có liên hệ, mà quan hệ này cũng không bình thường.”
 
“Đây cũng chính là điều mà tôi bây giờ lo lắng.” Tề Hạo nói.
 
Sở Hàm vừa nghe, liền lập tức ý thức đến tính nghiêm trọng của tình thế. Cô chạy lên phía trước kéo lấy tay của Tề Hạo hỏi: “Nếu đúng như thế, vậy Mạc Tiểu Bắc có thâm hụt công ty không?”
 
“Không bài trừ khả năng đó.” Tề Hạo nói, “Nhưng cũng có khả năng, cậu ta lần này mượn tay của Lục Vân, để loại bỏ anh ra khỏi công ty.” Hai khả năng này, bất luận là đối với Tề Hạo hay Sở Hàm mà nói, đều vô cùng nghiêm trọng. Thế nhưng nếu nhất định phải lựa chọn, Tề Hạo và Sở Hàm hi vọng là khả năng thứ hai. Suy cho cùng, hậu quả mà khả năng thứ nhất tạo thành, là không thể tiên đoán được.
 
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?” Sở Hàm sốt ruột hỏi.
 
“Anh ngày mai, tạm thời đi tìm cậu anh.” Tề Hạo nói: “Cho dù như thế nào, anh đều cần giải thích rõ với cậu ấy.”
 
Cho dù biết rằng bản thân đã hết đường chối cãi, thế nhưng Tề Hạo vẫn cứ muốn thử xem. Cho dù đang dùng là thân phận của Sở Hàm.
 
“Cậu anh có tin không?” Sở Hàm hỏi.
 
“Sẽ tin.” Tề Hạo nghĩ một lúc nói. Đây không phải vì an ủi Sở Hàm mà anh tùy tiện nói, đây là câu trả lời của anh sau khi đã suy nghĩ thấu đáo. Bao năm nay, anh luôn tận tâm tận lực vì Họ Hà. Cho dù có bao nhiêu cơ hội mà các công ty khác tung đến, nhưng đều bị anh từ chối. Bản thân anh tự hỏi trong lòng không có gì phải hổ thẹn với Họ Hà. Anh nghĩ Hà Trường Lâm, cũng phải tin tưởng anh một lần.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.