Bảy Năm Hôn Nhân

Chương 4: Chương 4:



Tề Hạo ngồi trước bàn làm việc của Sở Hàm, từ lúc đi làm đến giờ chưa đến một tiếng nhưng anh đã xem điện thoại không dưới 60 lần. Trong lòng anh luôn lo lắng không biết tình thế chỗ Sở Hàm như thế nào.
 
Nghĩ một lúc, cuối cùng anh lấy điện thoại nhắn một tin cho Sở Hàm:
 
“Không vấn đề gì chứ?”
 
Khi tin nhắn gửi đến Sở Hàm, Sở Hàm vừa dựa vào nội dung mà Tề Hạo viết hôm qua để phát biểu về kế hoạch và phân tích bán hàng tuần này. Nhìn thấy sắc mặt nhã nhặn của sếp to nhất công ty Hà Trường Lâm, cũng là chú của Tề Hạo, Sở Hàm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì cô cuối cùng cũng vượt qua được ải này. Nhân lúc giám đốc sản xuất Lục Nghiêm Phát đang phát biểu, cô nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin trả lời Tề Hạo: “tạm thời OK”.
 
Màn hình điện thoại truyền đến tin nhắn trả lời của Sở Hàm, trái tim Tề Hạo mới miễn cưỡng không còn thấp thỏm. Từ sáng đến giờ Tề Hạo cảm thấy anh như đi đánh hết trận này đến trận kia vậy. May là anh không mắc bệnh nhồi máu cơ tim nếu không thì anh sớm đã phải vào viện rồi.
 
Uống một ngụm nước, Tề Hạo đột nhiên cảm thấy muốn đi vệ sinh. Anh đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Chắc là vì tâm trạng hồi hộp đột nhiên được gỡ bỏ hay là theo thói quen, anh không nghĩ gì liền đi thẳng vào nhà vệ sinh nam.
 
Cậu thanh niên vừa đến phòng của Sở Hàm tháng trước thực tập Thịnh An đang đi tiểu tiện. Tề Hạo đi đến bên cạnh cậu ấy, đang định cởi qu@n ra thì Thịnh An ở bên cạnh run cầm cập nói: “Chị Sở, chị Sở Hàm”.
 
“Việc gì thế?” Tề Hạo ngoảnh đầu lại, bàn tay anh đã đang cởi cúc quần sooc bò.
 
Thịnh An cố sức nuốt nước bọt, ánh mắt cậu ta nhìn vào mặt của Tề Hạo rồi lướt xuống nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay đã cởi cúc quần của anh.
 
Tề Hạo như tỉnh giấc mộng, anh cuối cùng ý thức được mình đang đội lốt khuôn mặt của Sở Hàm, lúc này đang xuất hiện trong nhà vệ sinh nam, đồng thời còn có động tác muốn cởi qu@n trong thật kì quái. Càng chết người hơn, là anh đã cởi được chiếc cúc trên quần ra.
 
Anh nhanh chóng dùng tay che lại lúng túng nói: “Tôi, tôi đi nhầm chỗ rồi. Cậu, cậu đừng để bụng nhé.”
 
“Không, không sao”. Thịnh An đỏ mặt nói. Anh vừa rồi kỳ thực mới tiểu tiện được một nửa, nhưng bây giờ anh đứng đơ người không còn có ý định đi tiểu nữa.
 
Tề Hạo kéo khóe miệng cố sức lặn ra một nụ cười còn khó nhìn hơn lúc khóc. Sau đó nhanh như chớp anh chạy ra ngoài. Anh vừa chạy vừa chửi bới: “Thật đáng chết, làm sao có thể quên rằng mình bây giờ là Sở Hàm hả?”
 
Còn ở nơi kia, Sở Hàm cũng đi vệ sinh sau khi kết thúc cuộc họp. Cô như một tên trộm đứng ở cửa nhìn xung quanh rất lâu. Nhìn thấy nhà vệ sinh nam không có người, cô mới dè dặt đi vào. Nhưng cô chựa kịp đi vệ sinh thì Lục Nghiêm từ bên ngoài tiến vào.
 
“Tề Hạo, anh cũng đi vệ sinh à?” Lục Nghiêm vừa nói vừa nhanh chóng kéo khóa qu@n.
 
Tốc độ của cậu ấy quá nhanh làm cho Sở Hàm không kịp phản ứng. Không lâu sau liền có một tiếng “róc rách róc rách” vang lên.
 
“Anh còn đứng đó làm gì vây?”  Lục Nghiêm nhìn Tề Hạo một cái hỏi.

 
Sắc mặt của Sở hàm lúc trắng lúc đỏ như một tên trộm mới trộm đồ lại bị bắt, đứng đó không biết phải làm sao. Tuy nhiên để không gợi sự chú ý của Lục Nghiêm, cô vẫn nở một nụ cười gượng gạo đi qua.
 
Thành thực mà nói, Sở Hàm và Tề Hạo đã kết hôn được 7 năm, cô đã quá quen thuộc với tất cả các bộ phận trên cơ thể Tề Hạo. Nhưng không có nghĩa là cô có thể yên lòng yên dạ khi đối mặt với chỗ thầm kín của những người đàn ông khác.
 
Tục ngữ nói thật đúng: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói.
 
Bồn tiểu tiện của nam mặc dù độc lập từng cái, nhưng ở giữa không có vật gì che chắn. Sở Hàn đứng ngay bên cạnh Lục Nghiêm, cô chỉ cần liếc mắt một tí là đã có thể nhìn thấy phần kín của Lục Nghiêm rồi.
 
Sở Hàm vừa kéo khóa qu@n vừa cố gắng tránh né tầm mắt. Nhưng không biết có phải là do quá căng thẳng hay không, cô kéo mấy lần mà không được.
 
“Làm gì thế? Đi tiểu tiện mà vất vả thế?” Lục Nghiêm ở bên hỏi.
 
“Tôi…” Sở Hàm vốn dĩ thấp thỏm không yên, nghe thấy Lục Nghiêm nói thế liền muốn giải thích. Thế nhưng cô vừa quay đầu ra thì nhìn thấy Lục Nghiêm đúng lúc nhét phần kín vào trong quần.
 
“…”
 
Sở Hàm phút chốc cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, cô chịu đả kích không kém gì buổi sáng hôm đó, khi cô vừa thức dậy liền phát hiện mình biến thành Tề Hạo.
 
Khi cô suýt nữa hét to lên thì Lục Nghiêm lại hỏi: “Anh đơ người ra làm gì vậy?”
 
“Tôi…tôi…” Sở Hàm đỏ mặt tía tai nói: “Tôi đi đại tiện!” Nói xong cô liền chạy nhanh như cắt chui vào phòng đại tiện.
 
Sức tưởng tượng của phụ nữ đàn ông mãi mãi không thể tưởng tượng đến được. Bọn họ có thể bởi vì mấy câu nói mà phút chốc trong đầu nghĩ được một vở kịch lớn.
 
Khi sắp đến 11 giờ, trong phòng làm việc đột nhiên có người nói: “Ôi, hôm nay là thứ hai, nhà ăn hình như ăn chay, chúng ta gọi mấy suất ăn ngoài đi.”
 
“Được thôi, được thôi, gọi gì thế?”
 
“Hay là gọi ma lạt thang đi.” Chị Lâm từ trước vẫn cúi đầu lướt weibo đột nhiên ngẩng đầu lên ý kiến, cô ấy còn nói: “Sở Hàm, cô xem như thế được không?”
 
Trên thực tế, thói quen sinh hoạt của Tề Hạo và Sở Hàm có sự khác biệt lớn. Ví dụ như: Sở Hàm thích ăn cay, Tề Hạo lại một chút ớt cũng không động đến. Sở Hàm thích thịt xiên nướng, uống Cocacola, ăn ma lạt thang. Tề Hạo lại dè bửu những món ăn vặt này. Cho nên giây phút khi nghe thấy chị Lâm nói muốn ăn ma lạt thang, anh tự nhiên nhíu mày lại.
 
“Không đâu, ma lạt thang là món ăn không vệ sinh, em vẫn ăn ở nhà ăn thôi.” Tề Hạo trả lời.
 

“Không vệ sinh?” Anh vừa nói xong, Chị Lâm liền nhai lại ba từ đó. Không lâu sau, cô ấy đột nhiên như là đã phát hiện ra lục địa mới lấy tay chỉ vào Tề Hạo: “Cô, không có lẽ cô có thai rồi à?” 
 
Tề Hạo: “…”
 
“Thảo nào hôm nay cô hôm nay đi giày bệt đi làm, bây giờ còn chê ma lạt thang không vệ sinh. Cô không lẽ muốn sinh đứa thứ hai rồi à?” Chị Lâm hỏi. Lúc này toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng đều dồn vào người Tề Hạo.
 
Tề Hạo thật sự nghĩ không ra, không ăn ma lạt thang và mang thai có quan hệ gì? Chẳng lẽ mọi người phụ nữ không ăn ma lạt thang trên thế giới này đều bởi vì là do mang thai sao?
 
Anh nhìn chị Lâm giải thích: “Không phải đâu chị Lâm, do hôm nay trời quá nóng nên em muốn ăn thanh đạm một chút.”
 
“Ra vậy à.” Chị Lâm dường như tin lời anh, cô ấy định quay người lại thì đột nhiên tiến đến phía trước Tề Hạo nói: “Cô nếu mang thai rồi thì nói riêng với chị một tiếng, chị sẽ giúp cô giữ bí mật.”
 
Tề Hạo: “…”
 
Ở phía bên kia, Sở Hàm đã lấy xong phần cơm đem về chỗ ngồi. Thành thật mà nói, Sở Hàm không thể không thể không bái phục những công ty lớn như chỗ Tề Hạo, suất cơm ăn buổi trưa tốt hơn chỗ những công ty nhỏ như cô rất nhiều. Món mặn chính là sườn heo rán và xúc xích, món mặn phụ là cà chua xào trứng, kèm thêm món bí đao xào dưa muối cùng với canh cà chua trứng. Vị giác của Sở Hàm được k1ch thích mạnh.
 
Sở Hàm đang định cầm đũa lên thì giám đốc nhân sự Từ Trường Vĩ và trưởng phòng kế hoạch Cao Kiến Đào đúng lúc này tiến vào. Hai người bọn họ cùng đến ngồi trước mặt Sở Hàm, trong đó một người phàn nàn: “Đồ ăn của nhà ăn này càng ngày càng không tốt, như thế này mà lại để chúng ta ăn.”
 
Sở Hàm trong lòng nghĩ: “Cơm nước như này mà không được ư? Các ông có cơ hội đến nhà ăn công ty chúng tôi mà xem, lúc đó mới biết mình có phúc mà không biết hưởng!”
 
Lục Nghiêm đúng lúc đó mang cơm đi qua, “Giám đốc Lục, ở đây.” Từ Trường Vĩ chào hỏi.
 
Sở Hàm đang ăn cơm, nghe thấy Từ Trường Vĩ nói vậy, cô suýt nữa phun cơm trong mồm ra. “khụ khụ khụ” đúng lúc cô ho dữ dội thì Lục Nghiêm đã ngồi xuống bên cạnh mỉm cười.
 
Sở Hàm nhanh chóng uống ngụm canh để kìm cơn ho. Nhưng chưa kịp uống hết đôi mắt cô đột nhiên nhìn thấy chiếc xúc xích đỏ rực trong đ ĩa cơm.
 
Sở Hàm: “…” Đầu óc cô dường như trở lại hình tượng nào đó buổi sáng, mà chiếc xúc xích trước mặt lúc này lại trùng lặp với hình tượng đó.
 
“Xì xì!” một tiếng, Sở Hàm nhếch nhác phun hết canh trong mồm ra.
 
“Làm sao thế?”  Trưởng phong kế hoạch Cao Kiến Thọ ngồi trước mặt cô hỏi.
 

“Không, không sao.” Sở Hàm vừa trả lời vừa dùng giấy ăn lau mồm.
 
Cao Kiến Đào tiếp tục ăn cơm trưa. Sở Hàm tuy đã cầm lại đũa nhưng làm thế nào cũng không nhìn thẳng vào được chiếc xúc xích nằm trên đ ĩa cơm.
 
Cô dùng đũa gạt nó sang một bên, giống như đang đuổi ruồi.
 
“Sao thế? Anh không ăn chiếc xúc xích này à?” Cao Kiến Thọ đúng lúc này lại hỏi cô.
 
Sở Hàm dùng nụ cười giả dối nhất trong đời nói: “Nhiều dầu quá tôi ăn không được.”
 
“Thế à, vậy đưa cho tôi ăn.” Cao Kiến Thọ nói rồi dùng đũa gắp lấy chiếc xúc xích trong đ ĩa.
 
Sở Hàm lại cảm thấy như trút được gánh nặng. Cô nhìn Cao Kiến Thọ cắn một miếng xúc xích, sau đó cúi đầu ăn tiếp.
 
Ăn xong cơm trưa, Sở Hàm liền muốn trở lại phòng làm việc nghỉ một lúc. Thần kinh cô luôn trong trạng thái căng thẳng, cần phải thả lỏng một chút.
 
Từ Trường Vĩ đi bên cạnh cô lúc này đưa qua một điếu thuốc. Tề Hạo cho dù cũng hút thuốc nhưng anh hút không nhiều. Trừ những lúc cần phải xã giao tiếp khách, còn lại những lúc còn lại dường như không hút. Nhưng mà lúc này Từ Trường Vĩ đã đưa điếu thuốc đến trước mặt Sở Hàm, Sở Hàm đành học bộ dạng hút thuốc thường ngày của Tề Hạo đón lấy điếu thuốc trong tay anh ấy. Nhìn thấy anh ấy sắp dùng bật lửa Zippo giúp cô châm lửa, Sở Hàm nhanh chóng nói: “Đợi một lúc nữa tôi hút sau.”
 
Từ Trường Vĩ cũng không miễn cưỡng cô, chỉ rút bật lửa lại châm điếu thuốc của mình nói: “Đúng rồi, trận bóng hôm qua, các anh cược ai thắng?”
 
“Đừng nói đến nữa, tôi cược đội Đức, kết quả thua hết rồi.” Cao Kiến Thọ chán nản lắc đầu nói.
 
“Đừng nói nữa, tôi cũng thế.” Lục Nghiêm nói: “Tưởng rằng đội Đức chắc thắng, ai ngờ kết quả lại quá bất ngờ!”
 
Ba người cùng lắc đầu cười. Từ Trường Vĩ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Sở Hàm hỏi: “Thế còn Tề Hạo, cược đội nào thắng?”
 
“A?” Thành thực mà nói, Sở Hàm không có một chút nghiên cứu gì về World cup. Cô thậm chí không có cả hứng thú. Lúc Tề Hạo ngồi xem trận đấu thì cô lúc thì dỗ Đậu Đinh ngủ, lúc thì ôm điện thoại đọc tiểu thuyết hoặc lướt ứng dụng Bilibili.
 
Nghe thấy Từ Trường Vĩ hỏi như vậy, Sở Hàm thật sự không biết trả lời như thế nào. Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Ờ, tôi không cược. Hôm qua tôi mệt quá, đến trận đấu còn không xem, đi ngủ luôn rồi.”
 
Cô trả lời như thế cũng không biết có thế làm người khác tin không. Dù sao cô cũng tin rồi.
 
Lục Nghiêm bọn họ nghe vậy xong thì cùng cười lên. Sau đó nhanh chóng hút hết điếu thuốc trên tay. Sở Hàm lúc này mới có thể tiếp tục đi về phía phòng làm việc của mình. Mặt trời gay gắt bên ngoài như thiêu đốt. Cũng có lẽ do quá căng thẳng mà Sở Hàm đứng bên ngoài một chút đã cảm thấy chóng mặt.
 
6 giờ 20 phút tối, Sở Hàm cuối cùng lết được thân xác mệt mỏi về đến nhà. Căng thẳng cả một ngày, đến lúc này cuối cùng cô có thể hoàn toàn thả lỏng.
 
Tề hạo đã về, lúc này anh đang cùng con chơi trò nhập vai trong phòng khách.
 
Phòng bếp trống rỗng, vừa không thấy vết tích đã nấu ăn vừa không nhìn thấy bất cứ thực phẩm nào để nấu cơm. Trước kia, Sở Hàm sau khi tan làm đều đi chợ trước, sau đó mới đi chỗ mẹ chồng để đón Đậu Đinh. Sau khi về đến nhà, trước tiên cô thái sẵn hoa quả cho Đậu Đinh, sau đó bật kênh trẻ em trên tivi cho cậu xem. Tiếp đó cô một mình lao vào bếp chuẩn bị cơm tối.
 

Thế nhưng hôm này, bởi vì cô đóng vai nhân vật Tề Hạo cho nên lúc về đến nhà đã là hơn 6 giờ. Không thể không nói, công việc của Tề Hạo phức tạp hơn cô tưởng tượng. Cho dù đã đến thời gian tan làm thì trong tay cô vẫn còn một đống công việc đang đợi cô xử lý.
 
Mặc dù cô đã xử lý được một ít, rồi đem toàn bộ những công việc ngổn ngang về cho Tề Hạo thật xử lý, nhưng cũng đã làm chậm trễ không ít thời gian của cô. Có lẽ đã quen với việc tan ca lúc 5 giờ cho nên trong lòng tích tụ không ít sự bực tức. Nhìn thấy nhà bếp và tủ lạnh đều trống không, Sở Hàm cuối cùng nhịn không được liền trút giận: “Tề Hạo, anh làm sao thế? Về nhà đã không nấu cơm thì thôi, đến thực phẩm cũng không mua? Tối nay chúng ta ăn gì đây?”
 
Tề Hạo đang chơi đùa cùng Đậu Đinh, nghe thấy Sở Hàm nói thế liền ngẩng đầu lên biện hộ: “Không phải, anh làm gì có thời gian? Anh tan ca xong liền đón Đậu Đinh. Sau đó anh chơi đùa với nó đến bây giờ.” Tề Hạo không hề nói dối, anh hôm nay mặc dù không vất vả bằng Sở Hàm, nhưng thần kinh cũng căng thẳng cả một ngày. Sau khi tan ca, anh lại đi đến chỗ mẹ mình đón Đậu Đinh về. Về đến nhà cũng đã gần 6 giờ rồi. Chưa kịp thở ra hơi thì Sở Hàm vừa về tới nhà.
 
“Anh không có thời gian, thế em trước đây làm sao lai có thời gian thế?” Sở Hàm vô cùng phẫn nộ hỏi.
 
“Không phải, anh hôm nay vừa đi làm vừa trông con, em không thể thông cảm cho anh một chút à?” Tề Hạo hỏi lại.
 
“Anh làm việc cả ngày, lẽ nào em không làm việc cả ngày à?” Sở Hàm chỉ cảm thấy nỗi bực tức trong lòng không ngừng bốc lên, cũng không thèm để tâm Đậu Đinh đang ở bên, liền trút hết ra tất cả: “Anh có biết công ty của anh còn bao nhiêu việc đợi em xử lý?”
 
Nói hết câu, Sở Hàm đột nhiên sững người tại chỗ.
 
Dường như trước đây không lâu cũng có người nói như thế giống cô: “Em có biết không, công ty còn bao nhiêu việc đang chờ anh xử lý?”
 
Người đó không phải ai khác mà chính là Tề Hạo.
 
Mỗi khi anh nói câu nói đó, Sở Hàm thường đáp lại một câu.
 
“Anh vất vả, em lẽ nào không vất vả sao? Em vừa phải đi làm, vừa phải trông con, vừa phải nấu cơm, em làm gì có nhiều thời gian đến thế?”
 
Tề Hạo lúc này cũng sững người. Trong đầu anh dường như cũng hồi tưởng đến bộ dạng của Sở Hàm mắt ngấn lệ khi anh nói với cô những câu này. Trong lòng anh như có cái gì đó chặn lại? Tề Hạo cảm giác khó chịu nói không nên lời.
 
Sở Hàm nói không nên lời, cổ họng cô giống như thế dường như bị cái gì đó chặn lại không biết phải nói gì. Trước đây cô đương nhiên cho rằng công việc của Tề Hạo chẳng qua chỉ là kí vài tài liệu, họp vài cuộc họp mà thôi. Nhưng đến này cô phát hiện ra lượng công việc của Tề Hạo nhiều hơn so  với cô tưởng tượng rất nhiều. Thậm chí anh còn phải gánh vác rất nhiều áp lực.
 
Hai người trầm lặng rất lâu. Cuối cùng vẫn là Tề Hạo mở mồm nói: “Hay là chúng ta ra ngoài ăn được không?”
 
Sở Hàm hiền lành gật đầu.
 
“Em thích ăn lẩu, chúng ta đi ăn lẩu đi.” Tề Hạo nói.
 
Sở Hàm nghĩ một lúc lại lắc đầu: “Đậu Đinh thích ăn pizza, chúng ta đưa con đi ăn ở Pizza Hut đi.”
 
“Cũng được.” Tề Hạo nói.
 
Yêu đương thì dễ, kết hôn thì lại rất khó. Bất luận hai người ở thời kỳ yêu say đắm tình cảm nồng cháy thế nào, thì sau khi kết hôn đều dần dần diễn biến thành hết mâu thuẫn này đến mâu thuẫn khác. Chúng ta có thói quen dùng góc nhìn của mình để nhìn sự việc, quên mất sự việc bản thân nó vốn tồn tại nhiều mặt. Thay đổi góc nhìn, bạn sẽ nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.