Chỉ cần Mạc Tiểu Bắc hơi để tâm một chút, là có thể chú ý đến những giọt mồ hôi khác thường toát ra từ trán của Hà Hinh. Thế nhưng vào thời khắc đó, cậu ta đã hoàn toàn bị cơn tức giận chiếm đoạt lý trí. Cậu ta chặn tay đẩy ngã Hà Hinh, chửi rủa: “Cái con đ ĩ này.”
Hà Hinh ngã xuống đất, bụng của cô ấy lúc này truyền đến một cảm giác quặn đau dữ dội, cô ấy biết rằng điều này có nghĩa là gì.
Sở Hàm vào lúc này cuối cùng không chịu đựng được, từ phía sau cửa xông ra. Cô phẫn nộ nhìn Mạc Tiểu Bắc hỏi: “Mạc Tiểu Bắc, cậu còn có chút nhân tính nào không, Hà Hinh đang mang thai đứa con của cậu, cậu lại đối xử với cô ấy như thế!”
Mạc Tiểu Bắc lúc này làm gì còn lý trí gì. Thời khắc cậu ta nhìn Sở Hàm liền đưa ánh mắt hướng ra phía sau cửa. Cậu ta sợ hãi giây phút sau, sẽ xuất hiện đám đông cảnh sát mặc quân phục xuất hiện.
Sở Hàm đang định muốn đi về phía Hà Hinh, Mạc Tiểu Bắc lúc này đưa tay ra tóm lấy Hà Hinh đang ngã trên đất. Cậu ta dùng một tay bóp cổ họng của cô ấy, sau đó vặn lại hỏi: “Còn ai nữa, còn ai nữa biết anh đang ở đây?!”
Sở Hàm vào thời khắc phát hiện ra Mạc Tiểu Bắc sớm đã báo cảnh sát rồi. Nhưng vào khoảnh khắc này, cô bởi vì chú ý đến sự an nguy của Hà Hinh, chỉ có thể trả lời nói: “Không có ai biết. Khi tôi đến, đúng lúc nhìn thấy Hà Hinh từ trong phòng bệnh đi ra, cho nên mới đi theo đến đây.”
Cô muốn tạm thời ổn định lại cảm xúc của Mạc Tiểu Bắc. Thế nhưng Mạc Tiểu Bắc đối với lời của cô lại đến một chữ cũng không tin tưởng. Ngay từ khoảnh khắc Sở Hàm xuất hiện, cậu ta đã không còn một chút lý trí nào mà nói nữa rồi.
“Chị nói dối.” Cậu ta càng dùng sức bóp chặt cổ họng của Hà Hinh. “Chị đều đã xuất hiện ở đây rồi, vậy Tề Hạo anh ta khẳng định cũng đã biết rồi. Nói không chắc anh ta bây giờ đã báo cảnh sát rồi.”
Hà Hinh vào lúc này sớm đã trở nên hô hấp khó khăn. Cô ấy đau đớn muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Mạc Tiểu Bắc. Nhưng Mạc Tiểu Bắc vào lúc này lại dùng sức bóp chặt cổ họng của cô ấy.
“Hinh Nhi.” Sở Hàm lo âu la lên, “Mạc Tiểu Bắc, cậu tạm thời thả Hinh Nhi ra. Nếu như cậu không tin tưởng, cậu có thể giữ tôi làm con tin.”
“ ‘Anh’.” Vừa nghe thấy Sở Hàm nói như vậy, Hà Hinh lập tức đỏ khóe mắt gọi một câu.
“Anh?” Mạc Tiểu Bắc cười nhạt, “Em đến bây giờ vẫn nghĩ rằng người đứng trước mặt em lúc này là anh của em sao? Anh nói với em, cô ta kì thực là chị dâu của em, là vợ của anh em, là Sở Hàm mà em vẫn luôn xem thường!”
Hà Hinh trong chốc lát trợn to mắt.
Sở Hàm lúc này cau mày lại.
Mạc Tiểu Bắc vẫn tiếp tục nói: “Chị ta và anh em, đã hoán đổi linh hồn và thân thể. Nam trở thành nữ, nữ trở thành nam, đã lừa dối chúng ta!”
Có lẽ chịu phải chấn động quá lớn, sắc mặt của Hà Hinh vào lúc này trở nên càng nhợt nhạt.
“Mạc Tiểu Bắc, cậu đừng có nói nữa.” Sở Hàm dường như gầm lên giận dữ nói ra câu nói đó. Cô sớm đã chú ý đến sự khác thường của Hà Hinh. Vào lúc này, cô chỉ muốn hết sức mình bảo đảm chắc chắn Hà Hinh cô ấy bình an.
“Cậu nhanh chóng thả Hinh Nhi ra, cậu nhìn không ra cô ấy bây giờ đang rất khó chịu sao? Cậu muốn con tin thì giữ lấy tôi mà làm!”
Mạc Tiểu Bắc lúc này mới chú ý đến sự khác thường của Hà Hinh, toàn cơ thể cô ấy đong đưa trong tay cậu ta, giống như là có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.
Điều này sẽ trở thành sự phiền toái của cậu ta.
Dường như không qua suy nghĩ, Mạc Tiểu Bắc chốc lát liền đẩy Hà Hinh ra. Hà Hinh lại một lần nữa ngã xuống đất. Sở Hàm đang định tiến lên phía trước dìu lấy cô ấy, Mạc Tiểu Bắc liền đột nhiên tóm lấy cô.
Cũng chính vào lúc này, Tề Hạo và một nhóm cảnh sát xông vào.
Mạc Tiểu Bắc theo phản ứng bản năng liền tóm lấy Sở Hàm đi về phía sân thượng, cậu ta vừa đi vừa nói: “Các người đừng có qua đây, nếu còn qua đây nữa tôi liền đưa theo cô ta nhảy xuống dưới.”
Sở Hàm bị cậu ta tóm nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng cô vào lúc này hoàn toàn không có cảm giác quá sợ hãi, bởi vì có Tề Hạo ở đó.
Đôi mắt của Tề Hạo nhìn thẳng chằm chằm vào Mạc Tiểu Bắc: “Mạc Tiểu Bắc, cậu thả cô ấy ra.”
Mạc Tiểu Bắc đang giữ chặt con tin. Phần u ám trong lòng cậu ta vào lúc này hoàn toàn bộc lộ ra. “Thả chị ta ra? Anh nằm mơ! Tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi liền kéo chị ta xuống mồ cùng”
Tề Hạo nắm chặt hai nắm đấm, tiếng gió anh nghe thấy bên tai vào lúc này gào thét đi qua.
Mạc Tiểu Bắc đã kéo Sở Hàm xê dịch đến bên cạnh hàng rào bảo vệ. Hàng rào bảo vệ đó tuy nói là do bê tông tạo thành, nhưng cao không đến một mét. Chỉ cần Mạc Tiểu Bắc dùng sức qua loa, Sở Hàm rất có khả năng bị cậu ta đưa theo rơi xuống phía dưới.
“Mạc Tiểu Bắc.” Tề Hạo la lên, “Cậu dừng có u mê không tỉnh ngộ hơn nữa. Cậu bây giờ thả tay ra, vẫn còn cơ hội quay đầu.”
“Quay đầu? Tôi bây giờ còn có thể quay đầu lại sao?” Mạc Tiểu Bắc cảm xúc kích động nói, bàn tay của cậu ta cũng vào lúc này không kiềm được siết mạnh hơn nói.
Sở Hàm liên tục đang hết sức duy trì sự bình tĩnh, nhưng mà động tác đó của Mạc Tiểu Bắc, vẫn làm cho cô trở nên khó chịu.
“Để bọn họ đi, để bọn họ rời khởi nơi này! Nếu không em sẽ đưa chị ấy cùng nhảy xuống từ đây!” Mạc Tiểu Bắc gào thét lên. Lúc này cậu ta không còn một chút lý trí nào.
Hai viên cảnh sát bên cạnh Tề Hạo nhìn nhau một cái, sự nghĩ đến sự an nguy của con tin, hai người đó liền lui về sau một bước.
Hơi thở của Mạc Tiểu Bắc đang run rẩy. Cậu ta không hề bởi vì hành động đó của cảnh sát mà buông lỏng cảnh giác.
Sở Hàm vẫn cứ đang bị cậu ta khống chế. Cô biết rằng lúc này lo sợ hoang mang không giải quyết được vấn đề gì, cho nên cô hết sức giữ vững sự bình tĩnh. Cô nhìn Mạc Tiểu Bắc kiềm chế đôi bàn tay đang vô cùng run rẩy của mình. Cô biết rằng, cậu ta kì thực còn sợ hãi hơn cô.
“Mạc Tiểu Bắc, cậu bình tĩnh một chút.” Lúc này một viên cảnh sát mặc quân phục mở miệng nói. Anh ấy thử tiến lên phía trước một bước. Thế nhưng anh ấy vừa mới nhấc chân lên, Mạc Tiểu Bắc vào lúc này liền gầm lên giận dữ.
“Anh đừng có qua đây. Nếu còn qua đây, tôi liền đẩy anh ta từ trên đây xuống dưới.”
Cậu ta lời nói có bản lĩnh, bàn tay lại run rẩy dữ dội. Cũng vào đúng lúc này, Sở Hàm dùng sức đẩy cánh tay của cậu ta ra. Cô sử dụng thân thể của Tề Hạo, sức mạnh không hề nhỏ chút nào, cho nên phút chốc đã đẩy được Mạc Tiểu Bắc ra. Mạc Tiểu Bắc nhất thời mất đi trọng tâm, toàn bộ thân thể ngã ra bên ngoài hàng rào bảo vệ. Thế nhưng cậu ta vẫn cứ muốn giơ tay ra tóm lấy Sở Hàm. Sở Hàm đang định nhấc chân lên chạy về phía Tề Hạo, một luồng sức mạnh lúc này liền đưa cô ra phía ngoài hàng rào bảo vệ.
Cô vẫn không phản ứng kịp, một bàn tay đã vững vàng nắm chặt lấy cô.
Đợi cô phản ứng kịp trở lại, khuôn mặt của Tề Hạo liền ở trước mặt cô.
Gió vẫn gào thét bên thét bên tai. Sở Hàm căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ biế rằng khi mở to mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt của Tề Hạo ở trước mặt của mình.
Đúng thế, là khuôn mặt của Tề Hạo, chứ không phải là khuôn mặt của bản thân mình.
Cô và Tề Hạo, sau khi trải qua 3 tháng hoán đổi linh hồn. Vào thời khắc này, cuối cùng cũng hoán đổi trở lại.
Thế nhưng Sở Hàm lại không có một chút cảm giác vui vẻ nào.
Thân thể cô đang trống rỗng, một bàn tay vững vàng nắm chặt lấy mép của hàng rào bảo vệ. Đó là vừa rồi cô rơi xuống, động tác Tề Hạo bất chấp tất cả lao đến phía trước tóm lấy cô.
Đó vốn dĩ là vị trí của anh. Thế nhưng vào lúc này, anh lại ở trước mặt cô.
Một tay của anh, bị Sở Hàm vững vàng nắm chặt trong tay. Thế nhưng sức mạnh của hai người quả thực chênh lệch quá lớn. Sở Hàm có thể cảm thấy, thân thể của Tề Hạo đang kéo xuống phía dưới.
Cô đỏ khóe mắt, Tề Hạo lúc này lại cười nói: “Buông tay ra.”
Sở Hàm lắc đầu. toàn thân thể cô đang run rẩy.
Tề Hạo cười nói: “Nghe lời anh đi, cứ như thế này chúng ta sẽ đều rơi xuống dưới.”
Sở Hàm tiếp tục lắc đầu: “Em không buông.” Cô nghẹn ngào nói.
“Sở Hàm, nghe lời anh.” Tề Hạo lại nói một lần nữa. Anh có thể cảm thấy bàn tay tóm lấy sân thượng của Sở Hàm, đang tuột ra.
“Em không buống.” Sở Hàm lại nói: “Anh cũng đừng có buông tay, nghe chưa.”
Tề Hạo không nói gì.
“Tề Hạo, em van xin anh đừng có buông tay. Anh đã nhận lời với em, sẽ không rời xa em, không rời xa Đậu Đinh. Em cầu xin anh, đừng có buông tay em ra.” Sở Hàm đang khản cầu, cô biết rằng trong lòng Tề Hạo đang nghĩ những điều gì. Mạc Tiểu Bắc đã rơi xuống dưới, cậu ta giống như Tề Khải, ngã vào trong vũng máu lạnh lẽo. Người tiếp theo rơi xuống, chính là Tề Hạo. Anh bởi vì không muốn liên lụy Sở Hàm, sẽ chủ động buông tay bản thân mình ra.
Nhưng Sở Hàm không muốn anh làm như thế. Cô thà rằng rơi xuống cùng với Tề Hạo, cũng không muốn anh hi sinh bản thân để toàn vẹn cô.
Tề Hạo cười, anh nhìn vào Sở Hàm nhỏ nhẹ nói: “Sở Hàm, anh yêu em.”
Nước mắt từ khóe mắt của Sở Hàm rơi ra. Một giây sau, cô liền nhìn thấy bàn tay của Tề Hạo tách rời khỏi bàn tay của bản thân mình.
“Đừng!” Sở Hàm hét to lên. Cô phản ứng bản năng, cũng buông bàn tay bám lấy mép hàng rào lan can của mình ra.
Không thể sinh cùng lúc, vậy liền chết cùng nhau!
Thế nhưng một luồng sức mạnh lúc này lại kéo cô lại. Đó là viên cảnh sát nhân dân mặc quân phục. Vào thời khắc cuối cùng, kéo cô từ ranh giới của sự sống chết trở về. Thế nhưng Sở Hàm lại không cảm thấy vui vẻ một chút gì. Cô chỉ nghe thấy tiếng gió hãi hùng xung quanh. Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt. Vào giây sau đó, cô liền mất đi ý thức.