An Nhã vòng tay ôm lấy anh, bỗng nhiên không kìm được lại bật khóc.
Lẽ ra cô nên hận anh, thế nhưng bây giờ lại phát hiện ra bản thân mình yêu anh, yêu đến ngu muội, yêu đến mức chẳng màng đến bất kỳ cái gì nữa. Chỉ tiếc là, đến tận lúc sắp chết như thế này, cô mới chợt hiểu ra.
Một cột sóng lớn đánh vào khoang thuyền, tấm kính chịu lực cuối cùng cũng không chịu được sự tấn công kinh khủng như vậy liền nứt ra. Khi bọn họ còn chưa kịp làm gì thì lại thêm một cột sóng nữa đánh tới, tấm kính kia vỡ hẳn, những mảnh thủy tinh theo dòng nước lao tới, cắm vào lưng Kiến Thành.
Anh lập tức kéo tay An Nhã để xuống ngang hông, bao bọc cô trong lòng mình, không những thế, để tránh cho những anh em khác đang đứng trong khoang bị thương, anh đã dùng chính cơ thể mình để hứng mảnh kính.
A Mạc, Kiệt, Lôi cùng các anh em khác gào lên: "Đại ca"
Máu từ lưng anh tuôn ra xối xả, An Nhã chợt linh cảm thấy có điều không lành, lúc này cô mới ngoái đầu quay lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của bọn A Mạc, rồi lại thấy máu ở trên tay mình, nước mắt bỗng trào ra.
"Thành"
"Ở yên. Không sao"
"Buông em ra, buông ra"
"Chúng ta sẽ không chết"
An Nhã vừa khóc vừa ôm chặt lưng anh, còn dùng tay không tự nhổ những mảnh kính cắm trên lưng anh ra, những ngón tay nhỏ nhắn bị thủy tinh sắc nhọn cứa vào nhầy nhụa máu.
Kiến Thành vừa định ngăn lại thì cô đã hét lên: "Anh đứng im"
Ngoài trời giông tố sấm chớp giật liên hồi, thỉnh thoảng có mấy tia sét xé toang bầu trời đánh xuống mặt nước. An Nhã vừa cắn chặt răng chịu đau, vừa dùng mấy ngón tay đã bị đứt lỗ chỗ bịt miệng vết thương trên lưng anh lại, vốn định ngăn không cho máu tiếp tục chảy ra, thế nhưng, cô lại chỉ có hai bàn tay, có bịt thế nào thì máu cũng vẫn tuôn ra xối xả.
"Đau không?"
"Anh không đau, nói gì em đau"
Người đàn ông mặc chiếc sơ mi đen ướt sũng máu và nước biển, lặng lẽ cúi xuống hôn lên tóc An Nhã: "Hãy cố chịu một lát, tôi sẽ không để em chết"
Ngoài kia, cơn cuồng nộ của thiên nhiên vẫn cứ vần vũ cả bầu trời và mặt biển, bốn chiếc tàu chiến chòng chành tưởng như sắp bị đại dương nuốt chửng, sóng lớn vặn xoắn thân tàu phát ra những tiếng kêu răng rắc, thỉnh thoảng có mấy con cá cũng theo dòng nước lao cả lên khoang thuyền.
Sau đó, anh ta giương đôi mắt đã đục ngầu của mình về phía con tàu đang vật lộn trên biển, dường như muốn tìm kiếm đại ca mình để nói một câu tạm biệt cuối cùng, thế nhưng biển lớn vô tình, khi anh ta còn chưa kịp toại nguyện đã tàn nhẫn nuốt chửng thể xác Kiệt vào lòng đại dương mênh mông.
A Mạc thấy thế liền gào lên: "Kiệt, Kiệt, Kiệt"
Kiến Thành lúc này hai mắt đã vằn lên những sợi tơ máu, bàn tay đang ôm An Nhã cũng từ từ buông ra.
Từ khi anh bước chân vào xã hội đen, Kiệt chính là người đi theo anh lâu nhất, hai người đồng cam cộng khổ, cùng sinh cùng tử, phải trả giá biết bao nhiêu mới có được vị trí trong Hồng Dã như ngày hôm nay. Anh tất nhiên không thể để cho người anh em của mình chết như thế được.
Trong lòng cô bỗng đột nhiên xuất hiện một dự cảm không lành, An Nhã liếc nhìn đại dương cuồn cuộn mênh mênh rồi quay sang nhìn Kiến Thành, vừa muốn anh đừng đi, lại vừa không nỡ ngăn cản anh đi... Cô biết, Kiệt là một người rất quan trọng với anh, làm sao anh có thể khoanh tay nhìn Kiệt chết như vậy...
"Thành...."
"Không sao". Nói rồi, anh xoay người, nhảy qua ô kính vỡ, bước ra bên ngoài. Lúc này Lôi cùng mấy đàn em nữa đang chuẩn bị nhảy xuống phía dưới giúp đỡ A Mạc.
"Vào trong hết đi"
Gió lớn, mưa lạnh tát vào mặt đau rát, Lôi lấy tay vuốt vuốt mặt, nói: "Đại ca, nguy hiểm lắm, để em. Em chết cũng không vấn đề gì"
"Bảo vệ chị dâu của cậu"
An Nhã nghe xong câu này của anh, hai hốc mũi bắt đầu cay xè, nước mắt mặn đắng chảy xuống khóe miệng. Cô tự đấu tranh tư tưởng một hồi, sau cùng cố sức lết đến bên vách tàu, hét lên: "Thành, ở đó nguy hiểm, anh là thánh sao? Anh không sợ chết sao?"
"Tôi phải cứu Kiệt"
"Vậy còn tôi? Tôi thì thế nào?"
Cô vừa khóc vừa lẩm bẩm một câu vừa đủ để anh nghe thấy: "Anh không thể chết. Tôi còn chưa thích anh"
Xin thứ lỗi cho cô ích kỷ một lần. Cô thực lòng không hề muốn Kiệt chết, cô cũng không muốn anh chết. Cô mới chỉ nhận ra mình yêu anh chưa đầy hai mươi phút thôi mà, Dương Kiến Thành của cô làm sao có thể chết!!!
Anh đứng ra gần lan can tàu, bão tố mưa giông tạt ướt đầy mái tóc ngắn, bóng dáng cao lớn nhưng cũng muôn phần kiên định bất khuất nổi bật giữa một bầu trời đầy mây đen vần vũ.
Nói xong câu này, anh không đợi cô trả lời mà vươn người nhảy xuống biển, bơi nhanh như cắt đến chỗ Kiệt bị chìm lúc nãy rồi lặn xuống.
Bọn Lôi đứng trên tàu cũng bất ngờ đến mức cả khuôn mặt trắng bệch, ngay lập tức lao ra cạnh lan can ngó xuống phía dưới, ánh mắt không dám rời đại ca của mình nửa khắc.
Trái tim An Nhã như bị ai cầm dao đâm đi đâm lại mấy lần, lồng ngực đau nhức đến mức không thở được. Khắp khuôn mặt cô nhòe nhoẹt nước mắt, càng nhìn càng thấy đại dương kia thật sự như một hố đen kinh hoàng, từng con sóng bạc đầu nhấp nhô vỗ ào ào, gió rít từng cơn vi vút bên tai... Kiến Thành, anh thực sự muốn chết sao? Đến mạng của mình cũng không cần sao? Mặc áo phao nhảy xuống biển bây giờ cũng đừng mong sống, huống hồ anh cả dây thừng cũng không thèm đeo.
Cô hung hăng tháo nút buộc dây thừng mà anh đã thắt cho mình, nhưng có tháo thế nào cũng không chịu ra, cuối cùng An Nhã nhặt một mảnh thủy tinh dưới sàn, tay không cầm nó cứa đứt sợi dây, mỗi một lần kéo qua, là một lần máu cô chảy xuống. Thế nhưng... đau một chút cũng có là gì, người đàn ông của cô vẫn đang vật lộn với sóng to gió lớn ngoài kia...
Khi sợi dây vừa đứt, An Nhã chạy ra đến mạn tàu thì Kiến Thành cũng vừa nhô lên khỏi mặt nước, sau đó kéo cả Kiệt lên. Anh đã làm cách nào vậy? Tại sao giữa những con sóng cuồn cuộn như vậy mà anh có thể tìm ra được Kiệt, còn lôi được anh ta lên?
An Nhã tạm bỏ qua thắc mắc lẫn sự sùng bái ngập ngụa trong lòng, trái tim tưởng như vừa rơi xuống vực thẳm kia giờ lại khẽ rung lên từng nhịp, cô sung sướng nhìn về phía anh đang bơi lại, ra sức hét lên: "Mạc, mau giúp anh ấy, giúp anh ấy"
A Mạc lúc này đang bị sóng đánh đến đầu óc mụ mị, nghe cô hét như vậy liền hít sâu một hơi, vuốt vuốt mặt, sau đó bơi về phía Kiến Thành. Vì mặt biển bây giờ chuyển động rất dữ dội, thế nên mất một lúc lâu sau đó A Mạc mới tiếp cận được hai người họ, lúc này, Kiến Thành chiến đấu với sóng nước gần như đã cạn kiệt sức lực, hai mắt đỏ ngầu.
Anh đưa Kiệt cho A Mạc, nói: "Mau quấn dây thừng vào người cậu ấy, đem về tàu sơ cứu"
A Mạc gật đầu, khi anh ta còn chưa kịp nói: "Đại ca, anh cũng mau buộc dây thừng vào", thì một con sóng thần cao hơn ba mét từ phía xa lao đến. Những người đang đứng trên tàu thấy cảnh này liền khiếp sợ đến mức cứng hết cả cơ hàm, hai mắt mở to, đến việc kêu lên cũng không thể làm được nữa.
An Nhã đứng trên mui thuyền, nước mắt rơi lã chã. Lúc này Kiệt đã được A Mạc sơ cứu, do thể lực của anh ta tương đối tốt nên cơ thể bắt đầu có phản ứng, gần như đã vượt qua được cơn nguy kịch.
Cô liếc nhìn Kiệt, miệng mỉm cười. Anh đổi mạng mình lấy mạng của Kiệt, không hổ danh là đại ca thứ hai của cả một bang phái lớn, chẳng trách bọn họ đến chết cũng vẫn tôn sùng anh thành thánh như vậy. Thế nhưng, còn cô thì sao? Lúc ở Thái Lan, nếu không có anh, cô đã chết rồi. Lúc bị Adonis bắt, nếu không có anh, cô cũng đã chết rồi. Lúc ở Kim La, nếu không có anh, cả cô và Diệp Linh cũng đã chết rồi... Dương Kiến Thành, tại sao anh lại bỏ lại một mình cô như vậy?.
Cô phát hiện ra mình đã thực sự yêu anh rất nhiều, vừa hận vừa yêu, yêu đến khổ đau, yêu đến mức chỉ muốn chết đi. Đây chính là cảm giác bi thương đến tột cùng khi mất đi người đàn ông mà mình yêu thương, hệt như cách đây sáu năm, lúc anh trai cô trút hơi thở cuối cùng, cô cũng cảm thấy đau đến tê dại như thế này.
Người cô hận và người cô yêu, hóa ra lại chỉ là một người. Anh đi rồi, tội lỗi lớn thế này, cô cũng đâu còn mặt mũi mà tiếp tục sống trên đời. Ngón tay An Nhã run run bấm mấy chữ trên bàn phím: "Mẹ, con gái có lỗi với ba mẹ", sau khi nhắn xong, liền vứt điện thoại vào khoang tàu. Khi nào tàu về đất liền, có sóng di động rồi, tin nhắn này chắc chắn sẽ được gửi đi.
An Nhã im lặng nhìn mặt biển mênh mông một lát, sau đó nói rất lớn: "Lôi, mọi người mau quay lại tàu"
Lôi đang ngụp lặn dưới biển liền quay lại: "Chị dâu, em phải tìm đại ca"
"Gần mười phút rồi, cậu còn tìm cái gì. Mau lên đây. Tôi là chị dâu của cậu, ở đây không có anh ấy, cậu phải nghe tôi"
Lôi nắm chặt bàn tay thành quyền, gân xanh nổi đầy trên trán. Từ hốc mắt anh ta bỗng nhiên có hai dòng lệ chảy ra: "Vâng, chị dâu".
Bầu trời vẫn giông tố dữ dội, đừng nói đến mười phút, người có thể nhịn thở cao nhất chỉ có thể đến năm phút thôi, đại ca của bọn họ thật sự... đã đi rồi...
Bộ váy An Nhã đang mặc lúc này đã từ màu trắng chuyển sang màu đỏ của máu và hòa lẫn nước biển. Cô đợi Lôi và mọi người lên đến tàu, sau đó lạnh nhạt nói: "Tăng tốc cực đại về hướng tây, bầu trời thế này, chỉ khoảng hai hải lý nữa thôi là sẽ thoát ra khỏi vùng tâm bão. Cậu hãy đem mọi người trở về đất liền, số ma túy và đạn dược còn lại giao cho đại ca lớn của Hồng Dã. Sau khi về đến Việt Nam, đem Kiệt đến bệnh viện ngay lập tức"
"Vâng, chị dâu"
"Còn nữa, sau này hãy làm hai ngôi mộ giả, một của anh ấy, một của tôi, hãy để chúng tôi ở bên cạnh nhau"