Trước cửa bệnh viện tập trung rất nhiều người của giới truyền thông, tất cả mọi người đều chờ đợi được xem tình hình của người phụ nữ mà Mạc Ngôn hết lòng yêu thương. Trong phòng bệnh, hai bên giường, một người lớn, một trẻ nhỏ đang nằm nắm chặt tay nhau.
“Ân Hữu, con có sợ không?”
Ân Hữu liếc nhìn qua An Nhiên đang hôn mê, sau đó lúc lắc cái đầu: “Làm xong giải phẫu, Nhiên Nhiên sẽ tốt hơn.”
Vài vị chuyên gia đi đến: “Đường tổng, đã chuẩn bị tốt rồi, hiện tại có thể tiến hành giải phẫu .”
Bà Đường chịu không nổi, nước mắt không ngừng chảy xuống, thằng bé nhanh tay lau nước mắt trên mặt bà nội: “Bà nội, đừng khóc.”
Rồi tất cả bị đẩy hết ra ngoài, im lặng, chờ đợi trong thời gian rất dài.
Mười mấy giờ giải phẫu với Mạc Ngôn như mười mấy thế kỷ, bản thân quyết định vậy, là đúng hay sai đây?
“Ra rồi.”
Mạc Ngôn không dám mở miệng hỏi, anh đột nhiên sợ hãi khi biết kết quả.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cười an ủi: “Giải phẫu đã tiến hành thành công, chỉ cần trong một tháng tới, không xảy ra hiện tượng bài xích, thì Dư tiểu thư sẽ khôi phục hoàn tòan.”
Đây là tin tức tốt nhất mà Mạc Ngôn nghe được trong mười mấy năm qua. An Nhiên của anh sẽ không có việc gì nữa.
…
Người phụ nữ bận một bộ váy cưới trắng như tuyết, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Phía sau Ân Hữu, hai phù dâu nắm lấy áo cưới.
“Chúc mừng, người có tình sẽ thành thân thuộc.” Tina cao hứng ôm lấy An Nhiên.
“Cảm ơn cô, Tina.”
“Tôi mới phải cảm ơn cô chứ?” Vừa nói cô vừa thân mật ôm cánh tay của Tô Nghệ “Giúp tôi tìm được một người đàn ông tốt như vậy.”
“An Nhiên, chúc mừng.” Tuyên Nguyên nở nụ cười, hôn lên mặt An Nhiên.
Mạc Ngôn vội kéo cô lại trong lòng: “Này, đây là vợ của tôi.”
“Thật sự là đồ lòng dạ hẹp hòi.”
Hôn lễ kéo dài một thời gian, hai con người đau khổ nay đã trở thành người thân đúng như họ mơ ước.
Yêu là không bao giờ hối tiếc. Đến bây giờ chúng tôi vẫn luôn tin như vậy.