Bảy Năm Lại Bảy Năm

Chương 18



Thời khắc cô nhìn thấy Tiểu Mễ, là ở nhà xác bệnh viện Đình Thi.Khi An Nhiên nhận được điện thoại báo Tiểu Mễ bất ngờ gặp tai nạn xe cộ, cô không dám tin. Khi tay cô run run nâng chiếc cáng Tiểu Mễ nằm đưa vào trong xe cứu thương, nhìn khuôn mặt huyết nhục mơ hồ kia, cô vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng đó không phải Tiểu Mễ.An Nhiên trấn tĩnh một cách kì lạ, không khóc, không náo loạn, chỉ cầm lấy cánh tay Tiểu Mễ giờ phút này đã lạnh như băng “Cậu mau đứng lên, bằng không mình sẽ ăn hết chỗ bánh mật cậu mua về đó, biết không.”“Nha đầu thối này, không phải chỉ là mặc nhờ quần áo của cậu thôi sao? Chút việc nhỏ như vậy cũng tức giận, cậu đứng lên, mình cho cậu đánh. Buổi sáng đánh cậu là mình không đúng, cậu mau đứng lên đánh mình, mình sẽ không đánh trả.” Cảm xúc An Nhiên dần dần kích động lên.“Cậu không được ngủ, đứng lên đứng lên” An Nhiên bắt đầu nổi điên nắm chặt lấy cánh tay Tiểu Mễ.Y tá tách An Nhiên ra khuyên bảo “Hãy nén bi thương, cô ấy đã chết.”An Nhiên rốt cuộc không còn kiềm chế được tiếng khóc, vang vọng toàn bộ căn phòng.Nhìn tên lái xe gây chuyện khi đó, An Nhiên điên cuồng lao về phía hắn “Trả Tiểu Mễ lại cho tôi, trả lại cho tôi…”Lái xe giống như một khúc gỗ mặc cho An Nhiên hành hạ “Thực xin lỗi, thực xin lỗi “Khi cha mẹ Tiểu Mễ đến nơi, đã không còn tâm trí để trách cứ. An Nhiên tình nguyện để bọn họ mắng cô, đánh cô. Như vậy ít nhất sự day dứt trong lòng có thể giảm đi một chút.Tro cốt Tiểu Mễ được an táng ở nghĩa trang Tây Sơn, An Nhiên cũng đi theo lúc hạ huyệt.Khi thu thập di vật của Tiểu Mễ, An Nhiên phát hiện thấy một cuốn vở cũ. Mở ra nhìn những dòng chữ bên trong, tâm An Nhiên như bị ai đó hung hăng tống cho một đấm.

“Hôm nay mình và cục cưng lại đánh nhau, vì một xiên kẹo hồ lô. Mình chỉ cắn một miếng, cục cưng liền ồn ào đòi quyết đấu với mình. Nếu mình có một xiên kẹo hồ lô, chỉ cần cục cưng nói cậu ấy muốn ăn, mình sẽ cho hết. Mình không giống cục cưng tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy.”“Hôm nay là ngày kỷ niệm cục cưng của mình lần đầu biết yêu. Cục cưng đuổi tới tận trường học cưa đổ nam sinh khó hạ gục nhất. Tận đáy lòng mình thật cao hứng thay cậu ấy.”“Cục cưng nói hôm nay có tuyết đầu mùa, sẽ mang đến cho cậu ấy vận may, cậu ấy muốn đi tìm Á Phi. Vì chuyện quần áo, chúng mình lại quyết đấu. Nha đầu thối này, mỗi lần đều hạ độc thủ, không thèm lưu tình. Mình cũng định đánh một trận hết mình, nhưng nghĩ cho cùng vẫn không xuống tay được. Kỳ thật chỉ cần cậu ấy năn nỉ một chút, mình sẽ mềm lòng. Nhân dịp hôm nay có tuyết đầu mùa, mình hy vọng cậu ấy và Á Phi có thể ở bên nhau.”Khi An Nhiên đọc đến dòng cuối của cuốn nhật kí, cô đã không còn kìm được tiếng nức nở. Trước khi Tiểu Mễ gặp tai nạn, cô ấy đã cầu mong cho cô được hạnh phúc. Đó là nguyện vọng cuối cùng vào ngày tuyết đầu mùa của cô ấy.An Nhiên cầm cuốn nhật kí trong tay nghẹn ngào “Không có cậu. mình sao có thể hạnh phúc đây.”Sau khi Tiểu Mễ gặp tai nạn, Ngô Á Phi cũng như bốc hơi khỏi thế giới này. Đối với người đàn ông đó, An Nhiên cũng không muốn nghĩ đến nữa, cô không đi tìm. Chỉ vờ như chưa từng quen biết. Cô không hận hắn, chỉ hận bản thân, hận bản thân lúc trước bị mù, hận bản thân vô dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.