Vì cần để Nikki lấy lại sức, họ bước vào một quán cà phê trên phố Vieille-du-Temple dù thế là hơi bất cẩn. Giữa trung tâm khu Marais, nới này đã rất náo nhiệt dù mới là sáng sớm.
Sebastian đếm từng xu tiền lẻ có trong ví Nikki. Tối hôm qua, cô đã đổi năm mươi đô la ở Ga Bắc, nhưng họ đã dùng số đó để trả tiền đi taxi đến cầu Alma. Cả gia tài của họ lúc này chỉ còn sáu euro còm cõi. Vừa đủ để chia nhau một tách cà phê sữa và một chiếc bánh mứt bơ.
- Em có gì để viết không?
Nikki lục trong túi thì tìm thấy một chiếc bút máy có quản hình thoi, khảm trai rất đẹp. Sebastian nhận ra đó là một trong những món quà anh từng tặng cô, nhưng cố gắng không nhận xét gì cả.
Anh chép lại trên giấy trải bàn hai dãy số theo đúng thứ tự của chúng trên ổ khóa.
48 54 06
2 20 12
- Lẽ ra anh phải nghĩ đến điều đó sớm hơn, Sebastian tiếc nuối. Thế mà điều đó rất rõ ràng.
- Điều gì rõ ràng?
- Độ, phút, giây… anh nhấn giọng.
- Được rồi, anh ngừng ngay cái trò ra vẻ bí hiểm ấy mà giải thích luôn đi xem nào!
- Đây đơn giản là tọa độ địa lý được viết theo hệ lục thập phân thôi.
- Anh thích đóng vai thầy giáo lắm à?
-… nói cách khác, là vĩ độ và kinh độ, anh nói nốt câu đồng thời kết thúc màn vết lách.
Vĩ độ: Bắc 48 54 06
Kinh độ: Đông 2 20 12
Cô tiếp nhận thông tin rồi hỏi anh câu hỏi chủ chốt:
- Thế mấy cái tọa độ này tương ứng với nơi nào?
- Điều này thì anh không biết, anh thừa nhận, bỗng nhiên thấy hơi nản. Cần phải nhập tọa độ này vào thiết bị GPS.
Cô để mặc một lúc rồi gợi ý:
- Anh nghĩ mình có khả năng đánh cắp một chiếc ô tô không?
Anh nhún vai.
- Em nghĩ là chúng ta chẳng có sự lựa chọn nào khác.
Họ uống tách cà phê sữa đến giọt cuối cùng rồi rời băng ghế.
Khi băng qua phòng ra khỏi quán, Sebastian thấy một bàn trống trên đó vị khách nào đó đã bỏ lại tờ báo. Bức ảnh trên trang nhất thu hút sự chú ý của anh. Anh giở tờ nhật báo ra, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Ảnh chụp anh chình ình trên trang nhất Người Paris! Một kể quay phim nghiệp dư hẳn đã ghi lại cảnh “khống chế” du thuyền. Sebastian nhìn chằm chằm bức ảnh “kẻ làm liều” như thể đấy là ảnh người khác. Tuy nhiên đó đúng là anh, tay cầm một con dao, đang uy hiếp thuyền trưởng. Vả lại, phần chú thích trên báo cũng khẳng định chắc nịch:
NỖI KINH HOÀNG TRÊN SÔNG SEINE!
Hôm qua, một buổi tối lãng mạn đã biến thành cơn ác mộng khi một cặp vợ chồng người Mỹ đang lẩn trốn đã bắt thuyền trưởng một du thuyền chở hai trăm du khách đang ăn tối làm con tin. (Ảnh và lời nhân chứng trên trang 3.)
- Ai mà biết được, biết đâu có ngày ta lại cười vui khi nhắc đến chuyện này, Nikki thì thầm.
- Anh sợ là phải rất lâu mới có ngày đó. Lúc này, chúng ta đang đi tìm hai đứa con.
Họ đi trên vỉa hè phố Rivoli, về hướng quảng trường Tòa thị chính.
- Được rồi, em sẽ nắm quyền chỉ huy chiến dịch! Nikki nói.
- Tại sao! Em là chuyên gia trộm xe à?
- Không, nhưng em cũng muốn được đăng ảnh lên tờ Người Paris.
Họ đứng trước lối sang đường cho người đi bộ dẫn sang tòa thị chính quận IV. Họ bỏ qua nhiều lần tín hiệu đèn cho phép sang. Nikki đang rình chờ con mồi ngon nhất. Và con mồi ấy đã xuất hiện dưới hình thù một ông trạc ngũ tuần hơi hói và đẫy đà, cầm lái chiếc xe hòm của Đức đời mới nhất.
- Anh cứ để em làm, nhưng anh cũng phải sẵn sàng hành động đấy.
Đèn chuyển sang đỏ đối với dòng xe cộ. Nikki lấy vẻ thư thái rồi tiến vài bước trên vạch sang đường trước khi đột ngột ngoảnh mặt lại phía người lái xe. Khi ấy gương mặt xinh đẹp của cô tỏa ra ánh sáng cũng rất bất ngờ.
- Hello! Cô vừa chào vừa giơ tay vẫy người đó.
Ông ta hơi nhíu mày, quay đầu lại để chắc chắn mình là người được hỏi rồi ngắt tiếng radio trên xe. Cô tiến về phía ông ta rồi đứng ngang tầm cửa xe.
- Không ngờ được gặp lại anh ở đây! Cô nhìn thẳng vào mắt ông ta mà nói.
Người đàn ông hạ cửa kính xuống, tin chắc mình bị nhầm với người khác.
- Tôi nghĩ cô nhầm tôi với người khác rồi…
- Ôi, anh đừng đùa thế chứ! Thế nghĩa là anh không nhớ em sao?
Đèn chuyển sang màu xanh.
Người đàn ông nhập ngừng. Ai đó bấm còi phía sau xe. Ông khó lòng dứt mắt khỏi người phụ nữ này, cô đang nhìn ông như một thiên thần trên đỉnh Olympia. Từ khi nào rồi người ta không còn nhìn ông bằng ánh mắt này nữa?
Sebastian đứng quan sát màn kịch từ xa. Anh biết Nikki có cái tài này. Chỉ cần cô đi đâu đó là tất thảy đều ngoái nhìn theo. Cô khiến cho phụ nữ cảm thấy ghen tị còn đàn ông thì chới với. Cứ như thế thôi, không nói gì, không làm gì. Chỉ cần hơi nghiêng đầu, vài cái nheo mắt, cái nhìn hơi lóe sáng là đã đủ khiến những “kẻ săn mồi” tưởng rằng họ đã gặp may.
- Khoan đã, để tôi đỗ xe ra kia đã, người đàn ông quyết định.
Nikki mỉm cười đồng lõa với ông ta, nhưng ngay khi chiếc xe đi tiếp, cô liền ra hiệu cho Sebastian như muốn nói: “Giờ đến lượt anh diễn đấy!”
Nói bao giờ chẳng dễ hơn làm… anh ngẫm nghĩ trong lúc tiến lại gần chiếc xe hòm vừa đỗ lại trong một con phố lát đá hơi thụt vào trên quảng trường Baudoyer. Người đàn ông ra khỏi xe rồi bấm chìa khóa chốt cửa. Sebastian nhảy bổ vào ông ta rồi xô mạnh khiến ông ta ngã nhào.
Sebastian vẫn ngây người ra, lo lắng vì độ mạnh của cú xô ngã người đàn ông xa lạ kia, sai lầm duy nhất của ông ta là đã gặp họ nhầm chỗ, nhầm thời điểm.
- Tôi thật sự rất bối rối, anh vẫn xin thứ lỗi trong lúc xác minh xem người đàn ông này đã chết hay chưa. Ông hãy nghĩ rằng đây là chuyện khẩn cấp và tin là chúng tôi sẽ chăm sóc cẩn thận…
- Mà anh nhanh lên chứ! Nikki gào lên.
Anh chỉ vừa kịp mở cửa xe ngồi vào ghế cạnh lái thì cô đã khởi động xe rồi rẽ sang phố Les Archives.
Trong lúc đó họ đi xuyên qua quận IV, Sebastian bật thiết bị định vị GPS. Sau khi xem xét qua thiết bị, anh nhập vào đó các tọa độ khắc trên ổ khóa:
Vĩ độ: Bắc 48 54 06
Kinh độ: Đông 2 20 12
Rồi đổi từ hệ lục thập phân sang hệ GPS.
Cầu cho mình không nhầm, anh cầu nguyện trong khi thiết bị đang phân tích dữ liệu.
Vừa nhìn đường, Nikki vừa liếc mắt liên tục sang màn hình. Rất nhanh, một điểm đến nhấp nháy, kèm theo sau đó là một địa chỉ: 34 bis, phố Lécuyer ở Saint-Ouen!
Cả hai đột nhiên thấy phấn khích hẳn lên. Địa điểm đó rất gần đây. Chỉ cách sáu hoặc bảy cây số, theo thiết bị định vị!
Nikki tăng tốc rời khỏi quảng trường Cộng hòa.
Người ta đang đưa họ tới mối hiểm nguy nào nữa đây?