Bảy Năm Trên Hoang Đảo

Chương 5: 5: Cơn Bão




Bách Ngữ Sanh ngủ rất say.
Giữa chừng, cô tỉnh dậy vì cú va chạm mạnh làm rung chuyển cả con tàu.
── Đó là...!cái gì vậy?
Tiếng trầm thấp khó chịu do kim loại ma sát vào nhau phát ra từ sâu trong thân tàu, giống như cả con tàu tuôn ra tiếng rêи ɾỉ cực lớn.

Âm thanh rùng rợn kéo dài không được bao lâu đã tức khắc biến mất giữa không trung, trong phòng lại lặng ngắt như tờ, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.

Ngoài cửa có tiếng người nhỏ giọng thảo luận, hiệu quả cách âm trong phòng cô không quá tệ nên không nghe rõ nội dung, nhưng ít nhất cũng xác định được âm thanh kì quái vừa rồi đã thu hút sự chú ý của khá nhiều người.
── Quan tâm làm gì đến tiếng động ấy, dù sao cũng có người đi xử lý...
Bách Ngữ Sanh buồn ngủ lắm, cô đã uống khá nhiều rượu vang, lại bị đánh thức đột ngột giữa giấc ngủ say nên ý thức chưa kịp ngưng tụ, lại mê man ngủ tiếp.

Bộ chăn gối hảo hạng thật ấm áp và thoải mái, làm cô không nghe thấy tiếng còi hú inh tai và tiếng phát thanh trên toàn bộ thuyền sau đó.
Cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa gấp gáp.

Bách Ngữ Sanh mơ màng mở mắt ra, còn chưa quyết định được có nên mở cửa hay không thì người gõ không thấy phản hồi đã dùng sức đập mạnh vào cửa, bộ não ngâm rượu lập tức bị sự cảnh giới đánh thức.
Chuyện gì vậy...!bọn bắt cóc à? Cô cảnh giác nhìn chằm chằm cánh cửa, vừa định gọi to thì ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Đại tiểu thư, là tôi! Xin mở cửa!"
A Tân?
Vừa mở cửa đã nhìn thấy A Tân nghiêm mặt với chiếc túi trên tay.

"Đại tiểu thư, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.

Tàu phát tin bảo mọi người lên boong."
Vội vàng mặc váy, áo khoác da, giày đế thấp, thậm chí cô còn không ý thức được rằng mình sẽ không trở về phòng nữa, chỉ cầm chiếc túi dạ tiệc trên bàn rồi chạy vội theo A Tân.

Đèn trong cabin vẫn chưa tắt, điều hoà vẫn chạy, lối đi vẫn ấm áp và sáng sủa khiến những người trong khoang thuyền không biết rằng nguy cơ đang đến gần.
A Tân mở cửa sập thông đến boong tàu, cơn gió điên cuồng lập tức cuốn váy Bách Ngữ Sanh lên, cô kinh ngạc nhìn sóng to gió lớn trước mắt.

Gió biển gào thét, mây đen che kín bầu trời, tia sét đánh vào cách đó không xa, mưa to như trút tàn nhẫn đập vào mặt làm toàn thân cô ướt đẫm.
Giữa cuồng phong bão táp, từ cửa khoang nhìn về đuôi tàu, lúc này đây Bách Ngữ Sanh mới nhận ra thân tàu đã nghiêng đáng kể.

Điều khiến cô càng run sợ hơn là dưới ánh sáng của đèn tín hiệu, cô nhìn thấy mũi của một chiếc tàu khác.
Chiếc tàu kia đâm sâu vào mạn trái phía trước của Royal Minnette, hai con tàu dán chặt như cặp song sinh dính liền oán hận nhau.

Sự va chạm của thân tàu tạo ra tiếng vang rền rĩ chói tai, bằng mắt thường có thể nhận thấy nước đang ào ạt tràn vào khe hở trên thân tàu.
A Tân đỡ Bách Ngữ Sanh, hai người cùng tiến về phía đám đông đã bắt đầu hoảng loạn.
Họ ra ngoài muộn, hệ thống sơ tán hàng hải (MES) đã được kích hoạt, đường trượt đã bơm hơi gần đầy, giàn sơ tán nổi trên biển được kết nối với phao cao su màu cam cho phép hành khách nhanh chóng xuống khỏi boong du thuyền để lên bè cứu sinh.
Ban đầu có hai bộ MES trên Royal Minnette, nhưng do con tàu nghiêng quá nhanh, boong bên kia không thể qua được, toàn bộ áp lực sơ tán đều dồn về mạn phải, khiến mọi người phải chen chúc nhau trong đường trượt duy nhất, thế là cả đám người trở nên nhốn nháo.
Thủy thủ đoàn dùng hết sức hét to: "Đừng chen lấn, mọi người đều có bè cứu sinh, xin mọi người duy trì trật tự! Những người đến sau vui lòng mặc áo phao vào trước!"

A Tân lấy hai chiếc áo phao, cẩn thận nhích lại gần.

Bách Ngữ Sanh nắm chặt lan can, trên boong đầy nước, có người rơi xuống sàn lập tức không thể khống chế trượt ra khỏi mạn thuyền.

Cô trơ mắt nhìn một cô gái mặc váy đỏ hét lên rơi xuống biển, người kia từng ngồi bên trái cô trong một bữa tiệc cách đây không lâu.
Lại một con sóng lớn ập tới, boong tàu gần như bị sóng nhấn chìm, mọi người đều ướt sũng, chật vật hệt như con kiến đối mặt với hồng thuỷ, hoàn toàn bất lực, chỉ có thể nắm chặt vật thể cố định bên cạnh.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi sóng biển rút đi, họ tuyệt vọng trườn đến miệng đường trượt trong sự kinh hoàng.
Bách Ngữ Sanh tái mặt nhìn đường trượt gần như thẳng đứng bên dưới ── Do nước tràn vào quá nhanh, thân tàu lại nghiêng nhiều hơn, hệ thống sơ tán bị kéo gần lại vì thân tàu nhếch cao, toàn bộ đường trượt dốc như vách đá cao chót vót, từ boong tàu nhìn xuống trông nó giống một tấm vải rơi thẳng đứng.

Hai bên đường trượt không được che chắn, chỉ cần lệch đi một chút là sẽ rơi thẳng vào biển đen sâu thẳm.
Cô cắn răng bước lên đường trượt, rướn người, thoát khỏi miệng ống một cách thuận lợi rồi trượt thẳng xuống.

Toàn bộ đường trượt cao su trơn trượt như một con rắn, không có bất kỳ nơi nào có thể bám víu.

Bách Ngữ Sanh trượt xuống với tốc độ cao, đến giữa chừng cô chợt nghe tiếng la hét, hành khách đang ngồi dưới giàn sơ tán mặt méo xệch, kinh hoàng chỉ vào góc phải phía trước: "── Trời ơi!" Cô nhìn theo hướng ngón tay người nọ.
Con sóng đen khổng lồ bao phủ bầu trời, đổ thẳng từ trên cao xuống giống như bầy quạ đen mang theo mùi tanh của biển, toạ kỵ của tử thần cầm lưỡi hái phấn khích quét qua ── Tiếp xúc, đụng, cuốn trôi ── Khi sóng rút đi, năm hành khách đang ngồi trên giàn sơ tán đã không còn thấy đâu nữa.

Mọi người đều bị sóng lớn cuốn vào lòng biển, Bách Ngữ Sanh trên đường trượt cũng không ngoại lệ.


Đọc truyện hay, truy cập ngay { trùmtr uуệЛ.

VN }
Sóng biển hung mãnh cuốn cô đi, ném cô lên mặt nước rồi đâm xuống biển.

Cô mất mấy giây ý thức nhưng con sóng không hề thương xót, tiếp tục dồn ép như muốn nhấn chìm cô xuống đáy biển.
Đáy biển tối tăm và tĩnh lặng, sự tĩnh lặng êm ả như ảo ảnh.
Tiếng la hét của mọi người ngày càng xa, thậm chí cô còn nhìn thấy một vài con cá thong thả bơi lướt qua trước mắt mình, đáy biển sâu và yên tĩnh này, dường như không liên quan gì đến tất cả đau khổ ──
Một chuỗi bong bóng trào ra từ miệng và mũi Bách Ngữ Sanh ── Cô không thở được ── Ý chí cầu sinh lay tỉnh đầu óc đang mụ mị của cô, cô vung chân bơi mạnh.

Chiếc áo phao cũng giúp cô nổi lên, để cô quay trở lại vùng biển nơi có cơn bão hung tợn và những con sóng rít gào, trở thành một sinh vật nhỏ bé và mong manh dưới làn nước biển cuồng nộ, sống hay chết đều phụ thuộc vào sự ưu ái của thuỷ thần.
Trong lúc lênh đênh chìm nổi, cô nhìn thấy một chiếc bè cứu sinh cách đó không xa, ánh đèn pin quét ngang trái phải trên biển, những người phía trên đang ráo riết tìm kiếm người rơi xuống.

Bách Ngữ Sanh hét to kêu cứu, nhưng vừa mở miệng đã nuốt phải mấy ngụm nước biển, tiếng kêu miễn cưỡng nặn ra yếu ớt đến mức bản thân cô cũng không thể nghe thấy, hoàn toàn bị sóng dữ vùi lấp.
Ánh sáng quét qua lại rồi dần dần rời xa chỗ Bách Ngữ Sanh.
Đang lúc bất lực, chợt có thứ gì đó đập thẳng vào mặt cô.
Cô đưa tay mò mẫm, thì ra là chiếc còi cứu sinh được gắn trên áo phao.
Bách Ngữ Sanh nắm lấy còi cho vào miệng, ra sức thổi.
── Tuýt ──
Mặc dù âm thanh cực kỳ yếu ớt trong gió biển gầm thét, nhưng rốt cuộc tần số của nó vẫn to hơn tiếng kêu gào.


Một tia sáng quét qua mặt cô, sau đó lùi lại và cố định trên người cô: "Ở đó có người!"
Thứ gì đó được ném qua, rơi xuống mặt biển phía tay phải.

Đó là một sợi dây thừng.
Bách Ngữ Sanh cố gắng giữ chặt sợi dây nhưng sóng biển xô đẩy từ mọi hướng khiến sợi dây vuột ra, sau mấy lần chật vật, cuối cùng cô cũng quấn được sợi dây quanh mình, để chiếc bè cứu sinh từ từ kéo mình lên.
Giữa đường, cô đụng phải một người khác cũng rơi xuống biển.

Người đàn ông gầy gò như gậy trúc mắc vào áo cứu sinh, tóc che khuất mắt, toàn thân bị sóng đưa tới đẩy đi, có vẻ vô cùng bất lực.

Là A Tân.
Áo phao của anh ta không được mặc hoàn toàn, hai chiếc khoá an toàn dưới quần cũng không được cài chặt.

Kết quả là sau khi rơi xuống nước, áo phao dính vào cằm, cơ thể lại bị nước kéo xuống, đầu anh ta ngụp lặn theo ngọn sóng, bị sặc mấy ngụm nước biển.

Dù đã rất cố gắng bám vào phần cao su ở vai nhưng cơ thể anh ta vẫn cứ trượt xuống.
Bách Ngữ Sanh cố gắng túm anh ta, nhưng vô ích, hai con sóng ngược chiều tách cô ra khỏi A Tân.

Khi cô nghĩ rằng phải trơ mắt nhìn đối phương biến mất trong biển rộng thì một ngọn sóng khác từ phía sau xô cô tới, hai người va vào nhau.

Tận dụng cơ hội hiếm có này, Bách Ngữ Sanh dùng một tay cầm dây, tay kia buộc khoá áo phao của A Tân.
Có sự giúp đỡ của Bách Ngữ Sanh, A Tân đang xoay tròn trong nước cuối cùng cũng ổn định cơ thể, cả hai bơi theo dây thừng về phía bè cứu sinh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.