Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 214: Em mặc nhầm áo blouse rồi!



Cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc. Cách đây không lâu ở phòng làm việc tại nhà Lục Bắc Thần, cô cũng từng mất mặt như thế này, nhưng lần trước là ở trước mặt Ngư Khương và Phan An, hôm nay có thêm một Ngữ Cảnh. Như có hàng ngàn hàng vạn con ngựa đang lao đi trong đầu, phản ứng đầu tiên của cô chính là định xoay người chạy một mạch lên gác, túm Lục Bắc Thần xuống chắn phía trước cô, nhưng bỗng chốc cô chợt nhớ lại câu nói đó của Lục Bắc Thần: Nếu còn máy tạo tạp âm, anh bảo đảm đó sẽ là lần cuối cùng cô bước chân vào phòng ngủ ấy. Tâm tư ấy bị cất đi, con ngươi của cô đảo đảo, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: Phải làm sao đây, làm sao đây?

“Trời ơi! Cố!” Ngữ Cảnh nhìn cô như một người khách từ xa tới, đôi mắt mở tròn xoe rồi chỉ tay vào cô: “Cô… Cô…”

Tiêu rồi.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Cố Sơ. Dường như cô nghe thấy có một tiếng sấm dội thẳng xuống đầu mình, rồi hình như lại ngửi thấy mùi tóc tai cháy khét lẹt. Ờ… giống như mùi nướng bì lợn! Những hình ảnh trong đầu không ngừng xoay chuyển. Cô tựa hồ nhìn thấy Phan An tiến tới hỏi cô: Lần này lại là lý do gì đây? Rồi Ngư Khương cũng bước lên, trừng mắt với cô: Cái đồ yêu tinh!

Nghĩ tới đây, cô bỗng rùng mình, khĩ nhìn kỹ lại thì giật thót tim. Chẳng biết Ngữ Cảnh đã đứng trước mặt cô từ lúc nào, đánh giá cô từ trên xuống dưới, lát sau hỏi: “Giáo sư Lục đâu rồi?”

Cái gì tới cũng phải tới, Cố Sơ thầm kêu gào trong lòng. Ba người này có cần tới phòng thực nghiệm làm việc sớm vậy không? Họ hoàn toàn có thể đến muộn hơn một chút, ít nhất cũng để cô rửa cái mặt đã chứ. Hít sâu một hơi, cô đành chấp nhận số phận, tùy tiện chỉ tay lên gác, uể oải nói: “Anh ấy còn đang ngủ trên gác.”

Vạch trần thì cứ vạch trần đi, dù sao thì cô cũng chấp nhận liều, cùng lắm là bị Ngư Khương túm được điểm yếu. Còn về Ngữ Cảnh và Phan An, hai người là đàn ông con trai chắc cũng không quá lắm lời, hóng hớt đâu nhỉ. Cô nghĩ thế này, một khi họ thật sự hỏi cho ra ngô ra khoai thì cô cứ viện thẳng Lục Bắc Thần ra. Có anh đứng chắn trước chuyện này, cô cũng sẽ không chết quá thê thảm.

“Sao giáo sư Lục có thể đối xử với cô như vậy chứ.” Ngữ Cảnh đau lòng nói.

Cố Sơ nhất thời không biết phải trả lời thế nào, bèn liếm môi, ấp úng nói: “À… thật ra, anh ấy cũng chưa làm gì tôi cả.”

“Bắt cô ở lại phòng thực nghiệm cả đêm để ghép xương người mà còn bảo là chưa làm gì?” Ngữ Cảnh lớn tiếng, khoa tay múa chân chỉ về phía bàn thao tác: “Cô đã mất cả một đêm để ghép xong bộ một xương người hoàn chỉnh đấy! Bao nhiêu xương vụn như thế cô làm kiểu gì?”

“Hả…” Cố Sơ ngẩn người. Xương ghép xong hết rồi ư? Sao có thể?

Cô không để ý tới Ngữ Cảnh mà gạt cậu ấy ra, đi tới bên bàn thao tác, ngay lập tức ngỡ ngàng, sửng sốt.

Quả không sai, một khung xương chỉnh tề, hoàn thiện đã ‘nằm’ ngay trên bàn thao tác. Đống xương vụn khiến cô nhìn cũng thấy đau đầu giờ phút này đã có giá trị sử dụng. Trong lòng có một thanh âm nho nhỏ đang trả lời câu hỏi ban nãy của cô: Không sai, ghép xong cả rồi, chỉ cần một buổi tối, tất cả đều có thể.

Là kiệt tác của Lục Bắc Thần!

Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô!

Không sai, tối qua cô mơ màng thiếp đi, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng. Cô loáng thoáng nhớ rằng một giây trước khi nhắm mắt lại mình vẫn còn vân vê một miếng xương ức chưa dán xong. Ánh mắt Cố Sơ dừng lại trên phần xương ức đó, đã dán xong rồi, thậm chí những chỗ cô dán xiên dán xẹo đều đã được chỉnh lại cho chuẩn.

Nhất định là Lục Bắc Thần đợi cô ngủ rồi, xuống nhà tiếp tục làm việc. Rồi liên tưởng tới chuyện sáng nay anh mệt như vậy, chắc chắn là cũng vừa ngủ chưa lâu.

Phòng thực nghiệm không còn ai, ngoài anh ra lẽ nào lại có một cô gái chui ra từ vỏ ốc?

Ngữ Cảnh tiến lên thấy cô cứ đờ đẫn, bèn tỏ ra thương cảm: “Giáo sư Lục lệnh cho cô tăng ca, còn bản thân thì lên gác ngáy khò khò. Cô xem quần áo cô còn chưa kịp thay, chắc là bận rộn tới tận bây giờ phải không? Giáo sư Lục cũng ác quá đi.”

“Á?” Cố Sơ ngước mắt nhìn Ngữ Cảnh, đồng thời tự nhìn mình qua tấm gương bên cạnh bàn thực nghiệm.

Suýt nữa thì cô quên mất!

Đúng là cô bước từ phòng ngủ ra nhưng thứ cứu cô một mạng chính là bộ quần áo trên người, hoàn toàn khác với chiếc sơ mi nam khiến người ta liên tưởng xa xôi lần trước. Sáng nay chí ít cô đã mặc quần áo của mình, còn khoác thêm chiếc áo blouse bên ngoài, mặc dù nó có vẻ hơi lạ so với chiếc hôm qua nhưng giải thích theo cách của Ngữ Cảnh là hợp lý rồi: Cô tăng ca cả đêm tới khi trời sáng, chưa về nhà thay quần áo, chưa đánh răng rửa mặt là rất bình thường.

Bỗng nhiên, Cố Sơ rất quý Ngữ Cảnh. Cậu ấy quả thực chính là… chậu nước lạnh cứu cô giữa ngọn lửa.

“Hết cách thôi, tôi là người mới mà.” Cô bật ra một câu khoác lác mà không biết ngượng.

“Cô làm kiểu gì vậy?” Ngữ Cảnh ghé sát kiểm tra kỹ lưỡng mức độ kết dính của hài cốt rồi tấm tắc khen tài nhưng vẫn có chút băn khoăn: “Nếu là tôi chắc phải mất bốn năm ngày, cô thần kỳ quá đi.”

Phải, cô cũng rất muốn biết Lục Bắc Thần đã làm kiểu gì.

Nhưng cho dù không tận mắt chứng kiến quá trình anh hoàn thành việc kết dính hài cốt, cô cũng có thể mường tượng ra cảnh ấy. Tối qua cô đã chú ý tới tốc độ khi Lục Bắc Thần ghép xương, sau khi quan sát một cách cực kỳ bình tĩnh, anh làm vừa nhanh vừa chuẩn lại vừa vững vàng. Lúc cô còn loạng choạng dính một miếng xương thì anh đã dính xong cả một bộ phận. Đây chính là sự khác biệt.

Khoảng cách giữa sức mạnh của người và thần.

Cô ngấm ngầm bồi thêm một nhát dao trong lòng. Cô là người lương thiện nhất, còn anh là thần Chết giỏi bắt nạt những người hiền lành nhất.

“Tôi ấy à… vì trước đây từng học kiến thức của khoa chỉnh hình.” Cô lôi những gì mình từng học ra, mặc dù ngày xưa cô chỉ học kiểu ‘cưỡi ngựa xem hoa’.

Ngữ Cảnh như bừng tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy, từng nghe giáo sư Lục nói trước đây cô học y, còn nói cô là thiếu nữ thiên tài, bây giờ xem ra quả không sai.”

Thì ra Lục Bắc Thần từng khen ngợi cô ở phía sau? Cố Sơ nghe vào tai, lòng sướng rơn, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra khiêm tốn: “Đâu có đâu có, bây giờ đổi nghề mà, khác nghề như cách núi, còn phải học hỏi mọi người nhiều thứ.”

Khi Ngữ Cảnh đang nói chuyện với Cố Sơ, Phan An đứng bên cạnh liếc mắt, cười với cô, im lặng. Ngư Khương cũng không nói gì nhiều, quay một vòng bên bàn thao tác, đợi cho cảm xúc ‘ngưỡng mộ’ của Ngữ Cảnh dần trở lại bình thường, cô ta mới lên tiếng: “Thật sự là cô ghép?”

“Dĩ nhiên.” Cố Sơ thừa nhận một cách rất thản nhiên.

Các cụ nói rất có lý, nói dối ngàn vạn lần cũng trở thành chân lý. Để che giấu ‘gian tình’ của giáo sư Lục mà trong mắt họ là lý tưởng cao cả, là không gần nữ sắc, qua những lời nói như hâm mộ và lấy lòng của Ngữ Cảnh, cô thật sự đã cho rằng khung xương trước mắt do chính cô mất cả đêm ghép ra.

Phan An đã mặc áo, đeo khẩu trang vào, tiếp tục công việc của mình. Đương nhiên, cái tính thích náo nhiệt của anh ta thì không hề thay đổi, đôi mắt hoa đào ấy vẫn thi thoảng liếc Cố Sơ: “Này, cô thức cả đêm rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi, lát nữa giáo sư Lục có xuống, tôi nói với cậu ấy một tiếng là được.”

“Không cần đâu, tôi không buồn ngủ chút nào.” Cố Sơ buông một câu. Tối qua mơ thấy mộng đẹp, sáng nay lại có được một bất ngờ lớn như thế, tinh thần của cô còn đang căng tràn đây. Vừa dứt lời, thấy Ngữ Cảnh nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ, cô lập tức nói: “À… ha ha, tôi còn trẻ mà, thức đêm đối với tôi không là gì cả.”

Phan An ở bên kia buồn bã thở dài: “Con gái sợ nhất là thức đêm, thức đêm là mệt mỏi lắm.”

“Vẫn ổn, vẫn ổn.” Cố Sơ cố tình vươn vai, vặn người mấy cái: “Ngoại trừ việc bả vai hơi nhức mỏi ra, còn lại đều ổn.”

Ngữ Cảnh giơ ngón tay cái về phía cô. Ngư Khương không nhiều lời, không đả kích cũng chẳng ngợi ca, chỉ chốc chốc lại quan sát cô bằng ánh mắt hoài nghi. Cố Sơ chẳng sợ cô ta đánh giá, mặc kệ cô ta thích nghi ngờ gì cũng được, làm gì có chứng cứ xác thực.

Nhưng đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ xen ngang, là một thứ gia vị để phòng thực nghiệm có thể giảm bớt lượng công việc căng thẳng mà thôi. Một bộ xương hoàn chỉnh hiện ra, điều này cũng có nghĩa là cả một lượng chứng cứ lớn sắp nổi lên mặt nước. Cố Sơ đứng bên cạnh bàn thao tác, nhìn chằm chằm hài cốt trước mặt mình. Từ chân tới xương cổ gần như đều hoàn chỉnh, nhưng phần đầu thì lại thiếu mất xương sọ mà bộ xương sọ đặt bên góc phải phía bàn thao tác tối qua đã giám định ra không thuộc về nạn nhân.

Ngữ Cảnh ngồi ghế trượt tới, cẩn thận phân biệt miếng xương sọ đó rồi thử ghép vào phần xương sọ khiếm khuyết của nạn nhân, cuối cùng kinh ngạc nói: “Quá tuyệt đi, trừ phi phải quan sát rất tỉ mỉ, nếu không thật sự sẽ dính cùng vào luôn.”

“Tôi nghĩ, sự tình còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.” Bên kia Phan An dường như cũng kiểm tra ra được số liệu gì, sắc mặt nặng nề.

Ngư Khương khi tập trung vào làm việc còn khá đáng yêu, quay đầu nghiêm túc nói: “Sợ nhất là giết người liên hoàn, tốn nhiều sức lắm.”

“Thực tế là Lục lại hứng thú với giết người liên hoàn nhất.”

Mấy người sôi nổi bàn tán, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Một thanh âm lạnh nhạt vang lên: “Công việc suy đoán khả năng là của nhà tâm lý tội phạm, lấy chứng ra nói mới là công việc chúng ta phải làm.”

Họ nhìn qua.

Là Lục Bắc Thần.

Anh vừa đi xuống nhà vừa sửa lại áo blouse, nhìn về phía Ngư Khương: “Năm phút nữa tôi muốn xem số liệu kiểm tra thức ăn nát.”

“Được.” Ngư Khương lập tức khẩn trương làm việc.

Lục Bắc Thần lại nhìn sang Phan An. Còn chưa đợi anh lên tiếng, Phan An đã nói ngay: “Yên tâm, yên tâm, bên tôi cũng sẽ có kết quả nhanh thôi.”

“Giáo sư Lục!” Ngữ Cảnh nét mặt hứng khởi, chỉ tay về phía bàn thao tác: “Anh mau xem kìa, Cố đã ghép xong hết đống xương vụn rồi!”

Dáng vẻ của cậu ấy còn hân hoan hơn cả chính mình ghép xong, khiến Cố Sơ cảm động mãi.

Lục Bắc Thần không cài cúc áo blouse, bên trong là một chiếc sơ mi màu xám đậm, rõ ràng trông càng cứng cỏi và xa cách. Không phải chiếc sơ mi hôm qua, trí nhớ của Cố Sơ đều dồn cả lên người anh, xem ra ở phòng thực nghiệm anh có đồ để thay giặt. Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như trong phòng ngủ của cô có để sẵn quần áo của đàn ông, luôn toát lên một cảm giác ám muội.

Anh đi tới trước bàn thực nghiệm, ngước mắt nhìn Cố Sơ.

Ngữ Cảnh tâm tình dâng cao: “Anh không ngờ phải không, Cố quá tài đi!”

Cố Sơ đứng bên cạnh, cúi gằm, không dám nhìn Lục Bắc Thần. Cái này rõ ràng là thành phẩm của anh, cô lại cướp mất, kiểu gì cũng có cảm giác ăn không ngồi rồi, không làm mà hưởng.

Lục Bắc Thần cầm găng tay y tế lên, thản nhiên nói một câu: “Tốt lắm.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, anh dung túng cho cô?

Phan An chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, ầm ĩ nói: “Ai bảo là tốt lắm? Là quá tốt. Việc Cố Sơ tăng ca đã nâng cao hiệu suất làm việc của chúng ta. Lục, cậu keo kiệt quá rồi, nên thưởng cho trợ lý mới chứ.”

“Không cần, không cần, đây là việc tôi nên làm.” Cô vội vàng xua tay, trong lòng thầm nghĩ: Cái anh Phan An này nhất định đã nhìn ra điểm gì đó, nếu không chẳng hớn hở thế đâu.

“Sao được, lần đầu tới em đã lập được công lớn, Lục là đại ca của chúng ta, cậu ấy sẽ thưởng phạt phân minh mà.” Phan An tiếp tục thêm mắm thêm muối.

Cố Sơ như cưỡi trên lưng cọp.

Lục Bắc Thần đeo xong găng tay, quay đầu nhìn cô, như cười như không: “Em muốn được thưởng gì?”

Ơ…

Đập vào mắt là nụ cười gian xảo trong đáy mắt anh. Cô cắn môi, lắp bắp: “Không… Không cần đâu… Được làm việc cho giáo sư Lục là vinh hạnh của em.”

Bờ môi Lục Bắc Thần hơi rướn lên, có vẻ như đang cố nhịn cười.

“Vic, có kết quả rồi, anh xem qua đi.” Dường như Ngư Khương không mấy hứng thú với chuyện bộ xương đã được khôi phục. Cô ta đứng trước máy phân tích chất độc, sau khi máy tính hiện ra một vài số liệu bèn nói to với anh một câu.

Lục Bắc Thần đi tới xem kết quả đo lường, hai người cùng tiến hành phân tích một số số liệu.

Phía bàn thao tác bên này, Ngữ Cảnh an ủi Cố Sơ: “Cô yên tâm, cô làm việc xuất sắc như vậy, giáo sư Lục nhất định sẽ thưởng cho cô thôi.”

“Tôi không cần.” Cố Sơ lắc đầu, cầm mảnh xương sọ ấy lên, ngắm nghía rất lâu cũng chẳng nhìn ra điều gì, bèn khẽ thở dài: “Có thể sớm phá được án mới là quan trọng.”

Đặt xương sọ xuống, cô vô thức liếc nhìn về phía Ngư Khương.

Lục Bắc Thần đang đứng bên cạnh máy tính, một cánh tay chống lên mặt bàn, cả người hơi đổ xuống. Ngư Khương ngồi trên ghế, khi ngẩng đầu nhìn Lục Bắc Thần, tia sáng trong đôi mắt cô ta cực kỳ dịu dàng, khóe môi cũng mỉm cười. Điều này khiến Cố Sơ nhớ lại lần đầu tiên khi Ngư Khương gặp mình, cô ta cũng đối xử với cô như vậy.

Nhưng vì sao từ khi cô tới phòng thực nghiệm thì thái độ của Ngư Khương lại trở nên tệ như vậy?

Lẽ nào…

Cô ta thật sự thích Lục Bắc Thần?

Nghĩ tới điểm này, lại thấy hai người họ khi thảo luận công việc cực kỳ hòa hợp, trong lòng Cố Sơ bỗng có chút bực dọc.

“Này, Cố…” Giọng Phan An cực to: “Anh còn chưa biết năm nay em bao nhiêu tuổi đấy.”

“Phan An, hỏi tuổi của phụ nữ chẳng lịch sự chút nào.” Ngữ Cảnh đang dạy Cố Sơ chụp X-quang hài cốt, sau khi nghe xong bèn buông một câu.

“Chúng ta làm pháp y, một bộ xương không nói được cũng có thể tra ra tuổi tác, một người sống sờ sờ như cô ấy lẽ nào tôi không tra ra sao?” Phan An cười nói: “Cố, em tròn 20 chưa?”

Cố Sơ trừng mắt với anh ta: “25.” Cô chưa bao giờ giấu giếm tuổi tác của mình.

“Độ tuổi như hoa như ngọc à.” Phan An cực kỳ quá khích, càng lúc càng hứng thú: “Giờ vẫn độc thân chứ?”

“Anh định làm gì đấy?” Ngữ Cảnh cười hỏi.

“Hỏi cậu đâu.” Phan An liếc mắt đưa tình: “Cố, anh đoán đúng chứ?”

Cố Sơ ngẩng đầu nhìn Phan An, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Phía sau lưng Phan An không xa là bàn làm việc của Ngư Khương, Lục Bắc Thần vẫn đứng quay lưng về phía này, dường như không để ý tới câu hỏi của Phan An. Cố Sơ lặng lẽ thu lại ánh mắt của mình, trong lòng có cảm giác hụt hẫng khe khẽ.

Rồi lại có tên ác ma thò đầu ra, nói với cô: Chẳng phải anh không màng sao, chọc tức anh!

Ngay lập tức, cái miệng không còn nghe theo sai khiến, cô ‘ừm’ một tiếng.

Ngữ Cảnh nhìn cô kỳ quái: “Không phải chứ? Cô không có bạn trai? Xinh đẹp như cô sao lại không có bạn trai?”

“Chân mệnh thiên tử mà cậu tưởng ra ngoài mua cải trắng đấy à?” Phan An tiến lên, một tay đặt lên bả vai Cố Sơ: “Hay là xem xét tới anh đi, thế nào?”

“Bỏ ra, bỏ ra!” Cố Sơ liếc mắt nhìn thấy găng tay anh ta một màu đỏ rực, lập tức đẩy ra.

Phan An cố tình tỏ ra đau lòng, lắc đầu: “Sao em có thể tuyệt tình với anh như vậy?”

Cố Sơ không thèm để ý tới anh ta.

Thấy cô không lên tiếng, Phan An rướn môi cười rồi lại thầm liếc nhìn Lục Bắc Thần, hắng giọng nói với Cố Sơ: “Thế này đi, anh có người bạn, điều kiện khá ổn, tuổi tác tương đương em. Tối nay anh hẹn cậu ấy để hai người gặp mặt, sao hả?”

“Phan An, anh còn có sở thích làm ông mai à?” Ngữ Cảnh trêu chọc.

“Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, bạn tôi rất xuất sắc, lại đẹp trai. Cố Sơ của chúng ta xinh đẹp lại thông minh, hai người đứng cạnh nhau sẽ trở thành kim đồng ngọc nữ.” Phan An châm thêm dầu vào lửa.

Cố Sơ lại len lén nhìn Lục Bắc Thần. Anh đang cầm một tập số liệu dày cộp, lật xem, gò má hơi nghiêng không chút xao động, tâm tư dồn cả vào công việc, hoàn toàn làm thinh trước trò đùa của bên này.

“Bạn anh làm nghề gì?” Cô buồn buồn hỏi Phan An, nhưng bụng dạ thì vẫn treo lơ lửng trên người Lục Bắc Thần.

“Cậu bạn đó của anh à, lợi hại lắm.” Phan An lập tức giới thiệu: “Người Pháp, rất lãng mạn, nhà mở ngân hàng, quản lý không ít doanh nghiệp. Về chiều cao, à, cũng tương đương Lục, đứng cạnh em vừa vặn trở thành độ chênh lệch dễ thương nhất.”

“Cậu chủ à?” Ngữ Cảnh đẩy gọng kính, chớp chớp mắt.

Phan An cười: “Hoàn cảnh gia đình thế nào là do bố cậu ấy để lại, quan trọng là cậu bạn đó người tốt, lương thiện, khả năng làm việc cực đỉnh.” Rồi anh ta nhìn về phía Cố Sơ: “Thế nào? Gần đây vừa hay cậu ấy đang nghỉ dưỡng ở Thượng Hải, tối nay đi, anh giới thiệu hai người làm quen.”

Cố Sơ nào có thật sự định làm quen với bạn của anh ta? Đang ngẫm nghĩ phải từ chối thế nào thì nghe thấy Lục Bắc Thần lãnh đạm lên tiếng: “Phan An, đưa báo cáo số liệu của cậu cho tôi.”

“Á? Được, ngay đây!” Phan An cười quái dị, lập tức trở về chỗ ngồi.

Nói xong câu ấy Lục Bắc Thần quay đầu về phía Ngư Khương: “Đánh thành báo cáo nộp cho tôi.” Anh không quan tâm tới Phan An, giống như vừa nãy anh thật sự chỉ muốn báo cáo số liệu.

Ngư Khương gật đầu: “Ba phút.” Sau đó cô ta quay mặt nhìn Cố Sơ, ánh mắt khó chịu.

Cố Sơ hết cách, cô lại đắc tội gì với cô ta rồi?

Tốc độ của Phan An cũng rất nhanh, sau khi có báo cáo số liệu lập tức nộp cho Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần nhìn qua, nhíu mày: “Đưa cho tôi một hàng các con số làm gì? Bắt tôi tìm số khác biệt hay là chơi trò nối số cho vui? Sắp xếp theo thứ tự phân loại có khó khăn với cậu không?”

Phan An vô duyên vô cớ bị nã một tràng pháo lạnh lùng. Anh ta há hốc miệng, đang định nói là mấy trang sau anh ấy đã sắp xếp xong cả rồi thì Lục Bắc Thần lạnh nhạt ra lệnh: “Làm lại, mười phút sau nộp cho tôi.”

“… Thôi được rồi.” Phan An lắc đầu ngao ngán, rồi quay trở về bàn làm việc.

Ngư Khương ngồi trên ghế, lặng lẽ trượt tới. Sau khi đánh máy và in tài liệu xong, cô ta rỉ thầm bên tai Phan An: “Chết chưa, ai bảo lắm mồm.”

“Cô thì hiểu cái gì.” Phan An phản đối.

Lục Bắc Thần trở về bàn thao tác, Ngữ Cảnh thấy thế lập tức báo cáo: “Phần báo cáo của em lập tức hoàn thành, nhanh thôi, nhanh thôi.” Sợ bị mắng, cậu ấy lại vùi đầu vào công việc.

Chỉ còn lại mỗi ‘kẻ nhàn rỗi’ Cố Sơ đứng đực bên bàn thao tác, hết nhìn bộ xương trên bàn rồi lại nhìn Lục Bắc Thần, há hốc miệng nhưng chẳng biết biểu đạt thế nào. Rõ ràng bây giờ Ngữ Cảnh không còn thời gian làm trị liệu giải mẫn cảm cho cô, trước mắt cô cũng chẳng có việc gì, làm sao để thể hiện ra vẻ mình rất bận rộn đây?

Đang đau đầu thì nghe thấy anh lên tiếng.

“Em ghép xương cả đêm rồi, cho phép nghỉ một ngày rồi tiếp tục trị liệu giải mẫn cảm.”

Cố Sơ ngước mắt nhìn anh, vừa xấu hổ vừa kinh ngạc. Đang định ‘cảm tạ long ân’ thì thấy anh vốn định quay người đi bỗng trở lại, đột ngột cởi áo blouse ra, đưa cho cô, giọng nói trầm mà bình thản: “Quên mất không nhắc em, chiếc áo blouse này mới là của em, chiếc trên người em… là của anh.”

“Hả?” Cố Sơ giật mình.

Ba người còn lại cũng ngẩng đầu lên, nhìn cả về phía này, nét mặt và biểu cảm mỗi người mỗi khác.

Lục Bắc Thần vẫn giữ nguyên động tác đưa áo cho cô, nhìn cô. Đứng ở một khoảng cách gần, trong ánh mắt anh mang theo một chút ý cười, rất nhạt rất nhạt, khó mà nhận ra. Lúc này Cố Sơ mới phản ứng lại, cúi đầu đón lấy chiếc áo trong tay anh, trong lòng phiền não. Chẳng trách cô cảm thấy tay áo trên người rất dài, té ra là mặc nhầm.

Bây giờ có một vạn cái miệng cũng không thanh minh nổi nữa.

“Trợ lý Cố, em không định trả anh cái áo blouse của anh sao?” Lục Bắc Thần khẽ cười, hỏi.

“Á… Oh.” Mặt cô chắc là đỏ lắm, không cần soi gương cũng có thể cảm nhận được gò má đang nóng bừng bừng. Cô vội vàng cởi áo blouse trắng, đưa cho anh.

Lục Bắc Thần nhận lấy, không nói thêm gì với cô nữa, quay người đi lên tầng hai, đầu cũng không ngoảnh lại, nhưng dọc đường vẫn ra lệnh bằng chất giọng lạnh lùng: “Nửa tiếng nữa tôi tới họp ở cục cảnh sát. Báo cáo của Phan An, Ngư Khương và Ngữ Cảnh nộp hết cho Cố Sơ.” Tới bậc cầu thang cuối cùng, anh quay người lại, nhìn Cố Sơ từ trên xuống, nói một câu: “Lập tức đi rửa mặt, theo anh tới cục cảnh sát.”

Cố Sơ không đọc được hỉ nộ ái ố từ trong ánh mắt anh. Nhìn từ góc độ này anh rất cao lớn, tôn nghiêm như một vị thần. Cô cho rằng nếu có thời gian nhất định sẽ đi mua hương về cúng anh.

Sau khi Lục Bắc Thần trở về phòng làm việc, Ngữ Cảnh và Phan An lập tức vây tới, nhìn cô.

Ngư Khương bên kia đã đánh xong báo cáo, đi tới, vứt bộp một cái trước mặt cô rồi hờ hững buông một câu: “Khoe khoang cái gì chứ?”

“Mặc kệ chị ấy đi, bệnh cũ tái phát rồi.” Ngữ Cảnh cười hì hì, kéo cánh tay Cố Sơ: “Sao cô lại mặc áo blouse của giáo sư Lục?”

Phan An giơ hai tay lên, khẽ đẩy cô một cái: “Còn không thành thật khai báo?”

“Khai báo chuyện gì? Tôi đi đánh răng rửa mặt, con gái trang điểm lâu lắm, muộn là tôi lại bị ăn mắng.” Cố Sơ chuồn ra ngoài nhanh như cá trạch, đi tới nhà vệ sinh.

Phan An từ tốn nói sau lưng cô: “Em trang điểm khi nào chứ? Cố, em có suy nghĩ tới việc mang đồ dùng cá nhân rồi quần áo thay giặt tới đây luôn không? Anh nghĩ giáo sư Lục sẽ không để ý đâu.”

“Tôi ghét mấy người.”

‘Rầm’ một tiếng, Cố Sơ đóng sầm cửa nhà vệ sinh lại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.