Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 223: Người nắm giữ ‘Khuynh vũ’



Trước đây ở đại học A, từng khiến Cố Sơ đau đầu nhất có hai người con gái, một là Tiêu Tuyết và một chính là Lăng Song. Tiêu Tuyết thì tuyên bố thẳng thừng đến giành giật Lục Bắc Thâm với Cố Sơ, dùng đủ các loại thủ đoạn, thậm chí có một lần còn hẹn riêng Cố Sơ ra, dáng vẻ như chuẩn bị thương lượng. Lúc ấy Cố Sơ và Lục Bắc Thâm còn chưa yêu nhau nhưng cô cảm nhận được rõ ràng Lục Bắc Thâm có thiện cảm với mình, chỉ không hiểu vì sao anh nói với cô phải một năm sau mới được. Khí thế ác liệt của Tiêu Tuyết khiến Cố Sơ dâng tràn ý chí chiến đấu, mặc dù vẫn chưa phải bạn gái của Lục Bắc Thâm nhưng cô đã cùng Tiêu Tuyết quyết phân cao thấp một phen với tư cách là ‘bạn gái tương lai’.

Kết quả, cô và Tiêu Tuyết đánh nhau tơi bời, Tiêu Tuyết ngã xuống đất, gãy xương chân. Đây chính là phiên bản được lưu truyền trong đại học A, rồi lại bị người ta bôi vẽ thêm một lần nữa cho sống động như thật, cuối cùng trở thành: Cô chủ lớn nhà họ Cố vì muốn tranh giành đàn anh tài hoa mà không ngại sử dụng bạo lực. Tiêu Tuyết không đọ lại sức mạnh của Cố tiểu thư, bị đánh đến liệt chân.

Nhưng sự thật lại là, Tiêu Tuyết định tát cô một bạt tai, trong lúc né tránh cô đã đẩy Tiêu Tuyết một cái, Tiêu Tuyết đi một đôi giày cao gót, đứng không vững, thế là ngã nhào. Kết quả, cánh tay của cô còn lưu lại một vết cào bởi bộ móng tay dài được sơn màu của Tiêu Tuyết. Và đúng ngay lúc ấy, khi Tiêu Tuyết ngã xuống đất, ôm chân khóc mãi không thôi, Lục Bắc Thâm đã tới kịp. Sau khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt anh trông rất khó coi, anh đánh mắt về phía cô, chẳng nói chẳng rằng mà bế Tiêu Tuyết lên rồi đi mất.

Cố Sơ cả một bụng ấm ức, ở nguyên đó ôm cánh tay bỏng rát, nước mắt cứ thế rơi tí tách. Giây phút đó cô cảm thấy Tiêu Tuyết thắng rồi.

Về sau, cô nghe tin Tiêu Tuyết nhập viện, chính Lục Bắc Thâm đưa cô ta vào.

Rồi lại một thời gian trôi qua, Cố Sơ và Bắc Thâm yêu nhau, khi nhắc lại chuyện này, Bắc Thâm khó xử nói: “Em học y mà, nên nhận ra cô ta đã bị gãy xương. Tính em kiêu ngạo, anh chỉ còn cách thu dọn tàn cuộc giúp em thôi.”

Mãi về sau, khi Cố Sơ đã trải qua những ly biệt đời người, những thói đời đậm nhạt, khi nhớ lại chuyện này cô lại cười đắng chát. Lúc đó cô hoàn toàn không hiểu tâm cơ của Tiêu Tuyết, Lục Bắc Thâm đến kịp thời như vậy chắc chắn có liên quan tới cô ta, nếu không sao bên này vừa ngã bên kia đã xuất hiện chứ? Cô tự cho rằng mình chưa đủ sức khỏe đến mức có thể đẩy ngã được Tiêu Tuyết.

Chỉ là phụ nữ trên con đường giành giật tình yêu luôn bất chấp thủ đoạn, thậm chí không ngại làm tổn thương chính mình.

Nhưng cũng kỳ lạ thật, cô hoàn toàn không để ý tới hành động của Bắc Thâm, cũng tin tưởng lời nói của Bắc Thâm. Cô chưa bao giờ hỏi liệu Bắc Thâm có yêu Tiêu Tuyết hay không, càng chưa từng hỏi hai người họ có phải đã từng phát sinh quan hệ không. Cô cứ tin Bắc Thâm mà chẳng cần lý do, tin rằng trong lòng Lục Bắc Thâm chỉ có một mình Cố Sơ cô mà thôi.

Đến nỗi mà ngày Tiêu Tuyết xuất viện, cô đứng ở cửa phòng bệnh nghe thấy hai người họ trò chuyện mà không hề kinh ngạc.

Cô nghe thấy Lục Bắc Thâm nói với Tiêu Tuyết: “Xin lỗi, người tôi yêu không phải là cô.”

Tiêu Tuyết lập tức bật khóc, khóc đến điên dại, lớn tiếng chất vấn anh: “Vì sao? Vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”

Lục Bắc Thâm chỉ lặng im.

Cô của khi ấy chỉ cho rằng phản ứng của Tiêu Tuyết xuất phát từ tự trọng và thể diện, cho tới khi biết được mối quan hệ từng có giữa Bắc Thâm và Tiêu Tuyết từ Lục Bắc Thần, cô mới bàng hoàng tỉnh ngộ những câu chất vấn khi đó của Tiêu Tuyết thật ra muốn hỏi rằng: Vì sao? Vì sao anh lại thay lòng? Vì sao không còn yêu em nữa?

Nhưng phụ nữ trong lúc bi thương tuyệt vọng, logic đâu còn rõ ràng? Câu hỏi của Tiêu Tuyết xuất phát từ nội tâm nhưng không khiến cô nhìn rõ được bản chất của việc này. Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ rằng một người đàn ông từng được cô tin tưởng vẫn còn có chuyện giấu giếm cô.

So với Tiêu Tuyết, thủ đoạn của Lăng Song mềm mỏng hơn.

Khi cô còn chưa hẹn hò với Bắc Thâm, Lăng Song đã sớm thể hiện ra ngoài tình cảm với anh. Sau khi họ yêu nhau, cậu ta lại càng bám chặt, ngoại trừ việc gây thêm những phiền phức cho cô giữa đám bạn học ra, thì mỗi lần cô hẹn hò với Lục Bắc Thâm về ký túc xá muộn cậu ta lại báo cáo với thầy quản sinh. Biết Bắc Thâm đi đua xe, cậu ta tới sớm hơn ai hết. Biết Bắc Thâm ở phòng thực nghiệm, cậu ta cũng bám riết lấy Bắc Thâm hỏi bài, giả vờ như cái gì cũng không biết. Biết Bắc Thâm ngày nào cũng phải đi làm thêm, cậu ta liền chuẩn bị đủ các món ăn ngon mang tới phòng ký túc của anh, kết quả với Bắc Thâm thì chẳng thấy đâu nhưng hối lộ đám bạn cùng phòng anh thì rất tốt.

Đối với việc làm của Lăng Song, mặc dù Cố Sơ hận đến nghiến răng kèn kẹt nhưng cũng chưa tới mức cạch mặt hẳn. Một là cô luôn tin tưởng vào nhân cách của Bắc Thâm. Hai là Lăng Song cũng được coi như người tính tình hài hòa, cách thức và phương pháp tuy có hơi cực đoan và mang tính mục đích nhưng vẫn không thể gọi là người xấu.

Chỉ có điều, cuối cùng đã xảy ra một chuyện vào một ngày kia, khiến cho thời gian cô và Lăng Song không qua lại với nhau lên tới hàng năm.

Hôm ấy, Bắc Thâm không đi làm thêm mà cùng cô đi xem bộ phim ‘Bá Vương biệt Cơ’, lúc xem xong cô vẫn còn đỏ mắt, Bắc Thâm cười cô dễ khóc quá, cô liền ôm lấy anh và nói: Chúng ta cũng phải bên nhau cả đời, thiếu một tháng, một ngày, một phút, một giây cũng không được.

Khi ấy Bắc Thâm không nói gì, nhưng lại ôm chặt lấy cô.

Khi hai người họ ra khỏi rạp chiếu phim thì thấy Lăng Song đứng đó, đôi mắt gần như sắp bốc lửa. Cô còn chưa hiểu chuyện gì thì Lăng Song lập tức tiến tới. Suy nghĩ đầu tiên của cô là Lăng Song nhằm vào cô, không ngờ Lăng Song nói chuyện thẳng với Lục Bắc Thâm.

Cậu ta hỏi: “Lục Bắc Thâm, rốt cuộc anh có ý gì?”

Một câu hỏi không những khiến Cố Sơ ngu ngơ mà ngay cả Lục Bắc Thâm cũng nhíu mày: “Ý gì là ý gì?”

“Anh có yêu em hay không?”

“Không yêu.”

Khuôn mặt Lăng Song đỏ bừng lên: “Lẽ nào anh không có một chút cảm giác nào với em sao?”

“Không có.”

“Anh…”

“Tôi đã có bạn gái rồi.” Anh ngắt lời cậu ta rồi lạnh nhạt bổ sung thêm: “Cả đại học A đều biết rõ người tôi hẹn hò là ai.”

Lúc ấy, cô đứng dựa bên cạnh Lục Bắc Thâm. Khi anh nói những lời này, còn giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy vai cô. Khoảnh khắc đó, mặc dù cô đang tức Lăng Song nhưng cũng đang hạnh phúc.

Lăng Song bỏ đi.

Kể từ ngày ấy, họ không còn nói với nhau thêm một lời nào nữa, cho dù có nói, giữa hai người cũng chỉ còn là những lời mỉa mai khích bác.

Cô chưa từng nghĩ Lăng Song sẽ thẳng thừng trở mặt nói thẳng thừng như vậy, thế nên cô rất giận, dù gì đi nữa cũng là bạn bè, Lăng Song làm vậy hệt như đang tát vào mặt cô.

Nhưng cô tin rằng tình cảm Lăng Song dành cho Lục Bắc Thâm là thật, thậm chí còn nhiều hơn Tiêu Tuyết. Vì khi tin tức cô và Kiều Vân Tiêu đính hôn lan khắp mọi nơi, Lăng Song đã giận đùng đùng tới tìm cô, chất vấn cô vì sao lại chia tay Lục Bắc Thâm, còn chửi cô là đồ đê tiện, không biết trân trọng, cuối cùng còn nói một câu: “Cố Sơ, cậu vốn không xứng đáng để Bắc Thâm đối xử với cậu tốt như thế. Cậu không xứng với một người đàn ông tốt như Bắc Thâm. Anh ấy đúng là đã nhìn nhầm cậu rồi, đến tôi cũng nhìn nhầm cậu rồi! Sớm biết cậu sẽ phụ lòng Bắc Thâm, tôi không nên nhường mời phải!”

Chính vì có câu nói này của Lăng Song, Cố Sơ mới không trách cậu ta quá nhiều, thậm chí từng nghĩ nếu có Lăng Song ở bên cạnh Bắc Thâm cũng tốt lắm, cả đời này cô đã định sẵn không thể mang lại hạnh phúc cho Bắc Thâm, thế nên hy vọng có ai đó có thể thay cô mang cho anh hạnh phúc. Mà người con gái này nếu là người khác chi bằng là Lăng Song.

Thế nên, bao nhiêu năm nay cô và Lăng Song đã rơi vào một mối quan hệ kỳ lạ.

Hai người không qua lại nhưng vẫn quan tâm nhau.

Khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, Lăng Song gọi điện cho cô, châm chọc cô: Đáng đời, đây chính là báo ứng dành cho kẻ bạc tình bạc nghĩa như cậu!

Cố Sơ trở về Quỳnh Châu, vừa trả nợ vừa sống nhờ sống gửi chưa biết ngày mai, Lăng Song lại khiêu khích cô: Bây giờ cậu còn chẳng bằng một sinh viên chuyển trường bình thường. Cố Sơ, lẽ nào cậu không cảm thấy ông trời đang trừng phạt cậu sao?

Khi cô cầm những đồng tiền lương mỏng tang vừa vất vả kiếm được, dẫn Cố Tư tới nhà hàng mà nó vẫn ao ước, Lăng Song lại gọi điện nói với cô: Giờ sống khổ sống sở lắm chứ gì? Cũng may là anh Bắc Thâm ra nước ngoài sớm, nếu không có phải giờ cậu lại quay đầu tìm anh ấy hay không? Xin cậu đừng làm vậy, loại con gái bất chấp thủ đoạn như cậu rơi vào bước đường này là đáng lắm, đừng có hãm hại anh Bắc Thâm thêm nữa!

Lại về sau, cô đổi số điện thoại nhưng cô biết rõ Lăng Song vẫn nắm được hành tung của cô, giống như cô bao năm nay đã chứng kiến Lăng Song từng bước, từng bước trở thành nữ vương ngành thời trang vậy.

Mối quan hệ này giữa cô và Lăng Song cứ thế được duy trì, tốt cũng không phải mà tệ thì chưa đến, giống như bây giờ đây. Rượu vào lời ra, cô không giận mà đặt chiếc ly bên miệng, cười nói: “Tôi cướp mất hạnh phúc của cậu ư? Lăng Song, tôi thấy cậu say nên nói lăng nhăng rồi đấy. Từ trước tới nay đều là cậu yêu đơn phương, cuối cùng chịu không nổi mới tới tìm Bắc Thâm hỏi cho rõ ràng. Đều do chính cậu gây ra, sao lại là tôi cướp?”

“Chính là cậu, chính là cậu.” Lăng Song cũng cười, gương mặt ửng hồng, chỉ tay vào cô: “Cậu chính là một con hồ ly tinh, một con hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, cậu cướp trái tim của anh Bắc Thâm, giờ lại quyến rũ anh trai anh ấy, đồ vô tâm vô phế, mới đó đã quên anh Bắc Thâm rồi.”

“Tôi không quên!” Cố Sơ uống rượu rồi tiện tay với thêm một cốc nữa. Cô cảm thấy loại rượu này càng uống càng tỉnh táo, những ký ức tràn về càng lúc càng rõ nét. Cô cười mãi, cười mãi, cười đến đỏ cả mắt mà vẫn cười: “Ai quên Bắc Thâm người đó là con chó! Ở đây này!” Cô chỉ tay lên tim mình: “Anh ấy vẫn luôn ở nơi này.”

“Đồ bắt cá hai tay.” Lăng Song lắc lư ghé sát lại gần cô, dựa thẳng đầu vào vai cô, lẩm bẩm: “Anh Bắc Thâm đáng nhẽ phải yêu tôi chứ.”

“Vì sao phải yêu cậu? Cậu là tiên nữ giáng trần à?” Cố Sơ cười đùa, chọc tay vào đầu cậu ta.

Lăng Song ngẩng mặt lên, cười hì hì: “Tôi yêu anh ấy, cho dù chỉ là một giây anh ấy cảm thấy tôi tốt hơn cậu cũng được.”

“Tiếc là một giây cũng không có.” Cố Sơ đẩy cậu ta ra.

“Làm sao cậu biết? Anh Bắc Thâm, anh ấy…” Lăng Song nói được một nửa lại thôi, sau đó ngẩng đầu lên, uống cạn cocktail như uống bia.

“Này, này, này, cậu làm gì vậy?” Cố Sơ giật lấy chiếc ly trong tay cậu ta, vừa nhìn thấy trống rỗng bèn mơ mơ màng màng phát vào người cậu ta một cái: “Đồ xấu xa, cũng không để lại cho tôi một chút.”

Lăng Song bật khóc, nước mắt lã chã rơi. Cố Sơ ngồi sát lại gần, giơ tay xoa lên gương mặt cậu ta: “Này? Sao cậu lại khóc?”

“Tôi nhớ anh ấy quá…” Lăng Song tức tưởi ôm chặt lấy Cố Sơ: “Vì sao cậu lúc nào cũng may mắn như thế? Không còn Lục Bắc Thâm, lại có một Lục Bắc Thần, còn tôi thì sao? Chẳng có gì cả, không có gì…”

Cố Sơ ôm chặt cậu ta, lẩm bẩm: “Cậu còn tôi mà, còn cả Tiếu Tiếu nữa…”

***

Thụy Lệ, Vân Nam.

Một cuộc đấu giá khí thế rầm rộ đang được tiến hành, bắt nguồn từ việc năm nay phá lệ cho các phóng viên tham gia.

Trong buổi đấu giá, có tổng cộng mười lăm loại vật phẩm được bày ra, đa phần đều lấy phỉ thủy cao cấp làm nguyên liệu chính, ngoài ra có thể có các loại đá quý như ruby, sapphire. Những sản phẩm lần này không phải sản phẩm mới, hầu như đều có lai lịch không tầm thường, gánh theo ‘bối cảnh gia đình’ của các hoàng tộc nước ngoài, thế nên khiến rất nhiều nhà sưu tầm háo hức.

Thứ Lục Bắc Thần muốn đấu giá là vật phẩm cuối cùng, có thể được xếp làm thứ xuất hiện sau cuối tuyệt đối phải là một vật quý hiếm khiến mọi người sửng sốt mà người có thể tham gia đấu giá vật phẩm này cũng cần có những điều kiện hàng đầu, không phải chỉ có tiền là đủ mà còn phải xem xét thân phận, địa vị có tương xứng hay không.

Đây là lần đầu tiên La Trì nghe nói, đứng trong phòng nghỉ, anh ấy bĩu môi nói: “Lắm chuyện, tôi thấy đám người giàu có các cậu lắm tiền không biết tiêu vào đâu! Tranh qua tranh lại một viên đá ghẻ tôi đã không thèm chấp rồi, lại còn lựa chọn người mua? Cái quy định gì vậy? Đổi thành ‘tiểu gia’ đây, có cho tiền tôi cũng chẳng thèm cái đồ đó!”

Lục Bắc Thần ở trong phòng nghỉ đã tắm táp qua, cạo râu rồi thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, rũ bỏ hoàn toàn vẻ mỏi mệt vì chưa được chợp mắt, khi chiếc áo vest đen được khoác lên, trông cả người anh càng toát lên vẻ sáng sủa, hững hờ. Anh cài cúc cổ tay, ngước mắt nhìn La Trì râu ria xồm xoàm, đang dựa đầu vào ghế sofa, lạnh nhạt đáp: “Đi thay quần áo đi.”

“Tôi á?” La Trì bật dậy: “Như thế này chẳng phải vẫn ổn lắm sao?”

Lục Bắc Thần quét mắt nhìn anh ấy một lượt: “Cậu có thể khiến bản thân mất mặt, nhưng đừng kéo tôi vào.”

“Mua một món đồ thôi mà, có cần thiết phải thế không?”

“Trên thực tế, cậu giống một thằng bán cá khô.” Lục Bắc Thần đứng trước gương, sửa lại cà vạt, chợt nhớ lại cảnh cô thắt cà vạt cho anh, bàn tay nhỏ nhắn, mảnh dẻ của cô chốc chốc lại cọ vào cổ anh, mỗi lần như thế, anh lại không nhịn được mà ôm chặt cô vào lòng.

“Tôi? Bán cá khô?”

Lục Bắc Thần không chút khách khí: “Đã hai ngày rồi cậu chưa thay quần áo, muốn tiếp tục ở lại bên cạnh tôi thì tốt nhất đừng kích thích mũi tôi, mũi tôi và vị giác của tôi đáng giá như nhau.” Dứt lời, anh quay người đi ra khỏi phòng nghỉ.

“Này, này, này, cậu đợi tôi một lát, tôi thay ngay đây!”

Kết quả chính là, La Trì cũng ăn mặc bảnh bao xuất hiện trong buổi đấu giá. Khi cùng Lục Bắc Thần ngồi vào trong hội trường, anh ấy đón không biết bao nhiêu ánh đèn huỳnh quang và những tiếng vỗ tay rầm rầm.

So với những người đấu giá khác, Lục Bắc Thần là người vào cuối cùng, điều này khiến tất cả mọi người ở đó đều biết anh nhắm vào vật phẩm cuối cùng, mọi người rì rầm bàn tán không ngớt. La Trì cùng Lục Bắc Thần ngồi xuống hàng ghế khách quý, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt tới từ bốn phương tám hướng. Anh ấy hắng giọng, hơi nghiêng người thì thầm: “Này, nhiều người nhìn thế này tôi cũng ngại lắm, cũng may mà nghe lời cậu đấy, nếu không cứ mang cái bản mặt râu ria xuất hiện trước mọi người thì đúng là bất lịch sự.”

Lục Bắc Thần cười khẽ, nhìn lên sân khấu: “Cậu hiểu lầm rồi đấy, những người kia không nhìn cậu, đang nhìn tôi.”

La Trì lườm nguýt, chẳng biết nói gì hơn.

Chẳng mấy chốc, vật phẩm cuối cùng đã được cô nhân viên đẩy ra. Thời gian của Lục Bắc Thần có thể nói là vừa vặn, không đến sớm quá cũng không đến muộn quá.

Khi vật phẩm hiện lên trên màn hình, mọi người đều trầm trồ, thậm chí có người không kìm được lòng mình, đứng hẳn dậy, ống kính của các phóng viên lần lượt chĩa về phía màn hình lớn.

“Các vị, đây là vật phẩm cuối cùng trong buổi đấu giá lần này, tên nó là ‘Khuynh vũ’, là sợi dây ngọc khắc hình vũ nữ màu đỏ bằng một loại ngọc phỉ thúy cùng một loại băng đá cổ từ đầu thời nhà Đường, qua mấy đời cất giữ, nguyên liệu chính càng trở nên sáng long lanh. Băng đá cổ giống như vầng trăng tròn, sáng rực rỡ, kèm theo những họa tiết thanh mảnh khắc vạt váy vũ nữ bằng đá đỏ bên trong giống như rượu thơm. Thưa các vị quan khách, chắc hẳn các vị đều biết rõ thời nhà Đường xuất hiện nhiều bạch ngọc, phàm là dây ngọc hay trang sức đều lấy bạch ngọc làm nguyên liệu chính. Nhưng ‘Khuynh vũ’ là một mảnh băng phỉ thúy hiếm có kết hợp cùng hồng bảo, bạch ngọc, ba màu sắc hoàn toàn được chạm khắc từ ba loại chất liệu quý giá nhất, là sản phẩm quý báu trong hoàng thất nhà Đường. Sau thời kỳ cải cách mở cửa, nhà từ thiện nước chúng ta mới từ nước ngoài sau nhiều lần luân chuẩn mới sưu tập đem về nước được. Trong kỹ thuật điêu khắc thời nhà Đường lấy hoa cỏ làm chủ, ắt hẳn điêu khắc của các triều đại khác càng tinh tế và bạo dạn hơn. ‘Khuynh vũ’ lấy hình tượng của một vũ nữ đời Hán khắc lên dây ngọc thế nên càng trở nên trân quý. Không cần nói nhiều, bây giờ bắt đầu đấu giá, giá thấp nhất của ngọc bội này là 35 triệu, mỗi lần ra giá tăng thêm một triệu.”

Khuynh vũ đang được quanh 360 độ trên màn hình, ánh đèn trong phòng rọi chiếu lên mặt ngọc lấp lánh, khiến ngọc bội càng thêm sáng lạn, ngay cả La Trì luôn miệng nói là miếng đá ghẻ cũng không thể không trầm trồ. Nhưng sau khi nghe người dẫn chương trình nói giá khởi điểm, anh ấy giật thót, suýt nữa thì nhảy dựng lên khỏi ghế. Anh ấy huých vào người Lục Bắc Thần: “35 triệu? Tôi không nghe nhầm chứ? Cứ cho là đời nhà Đường lưu truyền lại cũng đâu có đắt như vậy? Chỉ là một sợi dây thôi, tôi còn tưởng chết cũng chỉ có mấy trăm ngàn.”

Lục Bắc Thần không ra giá ngay mà nhàn nhã ngồi trên ghế, uống café, từ tốn nói: “Quả nhiên là đàn gảy tai trâu.”

“Không đáng mà.” La Trì nhìn anh kinh ngạc: “Cậu định đấu giá thật đó ư?”

“Nếu không thì sao? Cậu tưởng tôi đưa cậu đi dạo phố à?”

“35 triệu đấy!” La Trì suýt nữa thì khuơ tay chân loạn xạ.

Lục Bắc Thần đặt tách café xuống, chậm rãi nói: “Bây giờ tất cả phóng viên đều đang chăm chú nhìn về phía này, tốt nhất cậu đừng khiến tôi phải hối hận vì đã đưa cậu tới đây làm mất thể diện.”

La Trì lập tức im bặt.

Rất nhanh, có người giơ biển lên, 36 triệu, người MC vừa công bố con số. Lại có người thẳng thừng hét giá 37 triệu. Ngay sau đó, cứ từng mốc một triệu được tăng dần. La Trì hít sâu, vừa định hét lên thì nghe thấy Lục Bắc Thần lạnh nhạt cảnh cáo: “Trật tự.”

La Trì vỗ vỗ ngực: “Ông trời ơi… Ông trời ơi…”

Lục Bắc Thần vẫn không ra giá, mặc kệ mọi người đang đấu đá tiền bạc. La Trì quan sát thấy có bốn người giành giật ‘Khuynh vũ’, ngoại trừ Lục Bắc Thần im lìm ra, ba người còn lại ai cũng tranh đến mặt đỏ tía tai. Tới khi giá tiền được hét lên 60 triệu, La Trì chạm vào người Lục Bắc Thần: “Rốt cuộc là cậu có đấu hay không? Đã 60 triệu rồi! 60 triệu đấy!”

“Tôi không thích tranh giành đồ với người khác.” Lục Bắc Thần khẽ trả lời.

La Trì nghẹn lời: “Thế cậu còn tới?”

Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm vào sợi dây ngọc trên màn hình, khóe môi hơi cong lên: “Khi nào tôi muốn chắc chắn đó sẽ là lúc người khác giành không nổi.”

Nói mà La Trì chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

60 triệu lần thứ hai.

Rất nhiều phóng viên đều đang quan sát Lục Bắc Thần, ai cũng biết rất lâu trước đây khi anh còn chưa về nước đã từng đấu giá một trong số những trang sức cao quý trong bộ ‘Trăm hoa đua nở’ ở Nội Mông, lần này đích thân xuất hiện ở buổi đấu giá chắc chắn ra tay không tầm thường.

Người MC còn chưa hét đến lần thứ ba đã có người nghiến răng tăng giá lên 63 triệu. Xem ra định liều một phen rồi.

Những người đấu giá khác đều đã bỏ cuộc. Đúng là một vật quý hiếm nhưng cái giá 63 triệu quả thực khiến người ta nhìn mà chùn bước, hơn nữa cũng chỉ là một sợi dây ngọc.

La Trì muốn quay đầu lại xem người trả giả cao kia mặt mũi ra sao thì nghe thấy Lục Bắc Thần thản nhiên nói: “Đừng nhìn ngó lung tung, nơi này càng ít người biết mặt cậu càng tốt.”

La Trì lại càng thấy khó hiểu.

“Lợi ích càng lớn thì nguy hiểm càng lớn.” Anh vẫn rất bình thản: “Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, coi như đã kết oán!”

Câu giải thích của Lục Bắc Thần khiến La Trì bỗng ngộ ra.

Người MC bắt đầu hỏi giá.

Lần thứ nhất, lần thứ hai, tới khi hét lần thứ ba, chiếc búa giao dịch chuẩn bị gõ xuống thì Lục Bắc Thần khẽ giơ tay lên, bảng để bên cạnh nhưng không cầm, hơi mấp máy môi: “70 triệu.”

Cả hội trường thảng thốt, ngay cả người MC cũng sững sờ.

Khi đối phương hét giá 63 triệu, thật ra rất nhiều người cho rằng Lục Bắc Thần đã từ bỏ, không ngờ anh không những ra giá mà còn hét lên hẳn 70 triệu, khí thế này cực kỳ đắc thắng, cũng như đang cảnh cáo mọi người, thứ đồ này tôi lấy chắc rồi.

La Trì ngồi bên cạnh nghe rất rõ ràng, đầu óc ngơ ngẩn, trong đầu chỉ còn lại một con số: 70 triệu!

70 triệu… là cái khái niệm gì?

Cả hội trường lập tức sôi sục, ống kính của phóng viên lần lượt nhắm chuẩn về phía lưng Lục Bắc Thần, chụp lia lịa. Người MC vội vàng giữ yên hội trường, bắt đầu hỏi giá. Quả nhiên, không ai dám tranh nữa. 70 triệu, đấu giá thành công.

Giây phút chiếc búa gõ xuống, La Trì rất muốn hỏi Lục Bắc Thần: Cậu mang nhiều tiền thế à?

Anh ấy biết anh rất nhiều tiền, nhưng đối mặt thẳng thừng thế này vẫn có chút chưa kịp thích ứng.

Các phóng viên rất hăm hở, trông khí thế có vẻ như chuẩn bị phỏng vấn Lục Bắc Thần ngay sau khi buổi đấu giá kết thúc, cũng may có nhân viên giữ lại. Lục Bắc Thần giơ tay gọi một nhân viên bên cạnh, sau khi dặn dò thì quay lại nói với La Trì: “Đi thôi.”

“Á? Cứ đi vậy sao?” La Trì kinh ngạc: “Cậu không đưa tiền sao?”

Lục Bắc Thần nhìn anh ấy, khẽ nói: “Thời buổi này có một loại giao dịch gọi là chuyển khoản, còn có một cách thanh toán gọi là chi phiếu, thưa cảnh sát La.” Dứt lời, anh đứng dậy rời đi.

La Trì thấy thế lập tức bám theo.

Việc Lục Bắc Thần rời đi trước khiến các phóng viên bắt đầu nhốn nháo, hiện trường bỗng chốc hơi hỗn loạn, ai cũng muốn được phỏng vấn ngay lập tức người đã bỏ ra giá 70 triệu để sở hữu ‘Khuynh vũ’. Ai ngờ, Lục Bắc Thần hoàn toàn không cho đám phóng viên cơ hội, đi thẳng về phòng nghỉ dưới sự bảo vệ của các nhân viên.

Vừa về phòng nghỉ, La Trì lại bắt đầu đi đi lại lại: “Cậu đưa tiền thật sao?”

Lục Bắc Thần nhìn anh ấy bằng ánh mắt ‘phí lời’ rồi nói với nhân viên: “Bí mật vận chuyện ‘Khuynh vũ’ về Thượng Hải bằng cách nhanh nhất và an toàn nhất, nhớ kỹ, nó phải tới nơi cùng lúc với tôi.”

“Anh Lục, anh cứ yên tâm.”

Ngay sau đó, Lục Bắc Thần còn phải ký hợp đồng giao dịch với nhà tổ chức, làm đủ các loại thủ tục cũng mất một chút thời gian, thế nên anh không vội rời khỏi phòng nghỉ ngay. La Trì sau khi hết kinh ngạc bèn hỏi anh: “Cậu định tới nơi khi nào?”

“Tối nay, bay chuyến cuối cùng trở về Thượng Hải.”

~Hết chương 223~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.