Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 339: Rối người làm phù thủy



Lục Bắc Thần thích nghe một số câu nói tình cảm, điều này có vẻ không phù hợp với tính cách lạnh nhạt hờ hững của anh thường ngày. Trước đây Cố Sơ không biết, nên cho dù đã xác nhận quan hệ tình cảm thì khi nói chuyện với anh vẫn rất dè dặt, không dám thoải mái làm nũng như với Bắc Thâm hồi học đại học. Nhưng dần dần cô phát hiện ra không phải vậy, trái tim ở sát gần nhau thì cũng nũng nịu với anh một cách tự nhiên, mà dường như đối với anh lại rất hữu dụng. Tia sáng nơi đáy mắt anh trở nên dịu dàng hơn, lần đầu tiên thốt ra câu nói nhớ anh tận đáy lòng khiến cô ngượng ngùng, anh lại mỉm cười ôm cô vào lòng.

Kể từ ngày đó cô đã biết khi đối mặt với tình cảm, đôi tai của người đàn ông này cũng mềm đi, nói vài lời dễ nghe bên tai anh, anh cũng sẽ thỏa hiệp. Lâu dần, những lời tình cảm đối với anh trở thành điều hiển nhiên, cô không nói anh còn ép cô nói, hoặc sẽ giở trò giận dỗi. Giống như lúc này đây, anh không thích cô thảo luận quá nhiều về chuyện của người khác, nhưng chỉ cần một câu “em nhớ anh” cũng sẽ khiến anh dịu giọng.

Quả nhiên, ở đầu kia anh bật cười, thanh âm cũng trở nên dịu dàng: “Thế còn nghe được.”

Cố Sơ mím môi cười thầm, đây là chủ nghĩa đàn ông điển hình, bình thường anh toàn nói cô là trẻ con, anh thế này thì không gọi là trẻ con sao?

“Vậy khi nào thì anh có thể về được?” Cô chui cả người vào trong chăn, gối được kê lên cao, một trong số đó là gối của anh, cô ôm vào lòng giống như đang ôm anh vậy. Cô nhớ hơi thở của anh rồi, thế nên khi hỏi câu này, giọng có chút nũng nịu và oán trách.

Đầu kia có vẻ rất yên tĩnh, chắc là Lục Bắc Thần đã về khách sạn. Cô từng sống mấy đêm trong khách sạn đó, diện tích lớn đến không tưởng, hai người thì còn đỡ, nếu chỉ có một mình ít nhiều sẽ cảm thấy cô đơn. Sau khi trở về Thượng Hải, mỗi khi đêm về cô hay nhớ anh. Vào những buổi tối cô đơn lạnh lẽo, anh kéo lê thân xác mệt nhoài trở về khách sạn, chắc là sẽ không ngủ sớm được. Anh sẽ rót một ly rượu hoặc ngồi, hoặc đứng trước khung cửa sổ sát sàn. Bên ngoài tấm kính thủy tinh là ánh đèn rực rỡ, người xe như mắc cửi, trong phòng lại tĩnh mịch đến chết chóc.

Cô biết, trước giờ anh vẫn lẻ loi.

Thế nên mỗi lần nhớ về anh, con tim lại đau đớn.

Lục Bắc Thần dĩ nhiên không biết suy nghĩ của cô, chỉ thấy trong giọng điệu của cô có chút hờn trách con gái, lòng cũng ấm áp hơn. Có dư vị ngọt ngào từ tai rót vào tim, dâng trào thành biển, mặt biển lại như một tấm gương phản chiếu bóng hình của một người, người đó tên là: Cố Sơ, người con gái anh vẫn luôn muốn hết lòng thương yêu, bao bọc trong trái tim mình.

“Trong rối gỗ phát hiện được manh mối, có lẽ vụ án sắp kết thúc rồi.” Anh khẽ nói.

Nghe được câu này, Cố Sơ trở mình, ngồi bật dậy: “Manh mối gì vậy?”

“Trong rối gỗ phát hiện ra xương người.”

“Hả?” Cố Sơ rùng mình: “Sao trong rối gỗ lại có xương người?”

“Rối gỗ rỗng bên trong, đầu và tứ chi của rối gỗ đều được nhét xương người ở vị trí tương ứng, được dán toàn bột xương nát vụn.”

Cố Sơ cảm thấy không lạnh vẫn rùng mình, chất liệu làm rối gỗ cũng ghê quá đấy? Cô nổi da gà khắp người, sau lưng như có gió lạnh phần phật thổi qua. Cô đè nén kinh hãi xuống, lát sau mới nói: “Lẽ nào liên quan tới mấy người mất tích đó?”

“Giám định thân phận thông qua xương thì không có gì khó, nhưng muốn giải đáp bí mật phía sau rối gỗ còn cần chút thời gian. Có thể lấy xương làm rối gỗ, nhất định là có nguyên nhân.” Lục Bắc Thần bình tĩnh nói.

“Thế…” Cố Sơ nhíu mày suy nghĩ, ngập ngừng: “Phải chăng cũng có tập tục gì đó giống như đèn xanh? Trong cuốn sách em chuyển phát cho anh có nói, thôn Tần gì đó chủ yếu làm đèn xanh, tổ chức ma chay đều có kịch rối người, rối người mà sách nói có khi nào là rối gỗ mà chúng ta nhìn thấy không? Nếu đúng là như vậy, lẽ nào cái thôn đó đều dùng xương người làm rối gỗ?”

Lục Bắc Thần trầm mặc giây lát rồi lên tiếng: “Em đã nhắc anh, có lẽ phía sau chuyện này thật sự có liên quan tới tập quán địa phương.”

“Nếu liên quan tới tập quán địa phương, tức là không liên quan tới Thịnh Thiên Vỹ rồi?” Không phải cô gấp gáp muốn thăm dò nội tình, tại việc tới nước này hình như vụ án vốn không đi theo tưởng tượng của họ, từ vụ xác vụn dưới suối nước nóng tới rối gỗ đèn xanh hiện tại, tất cả đều vô cùng quái dị. Trung Quốc rộng lớn như vậy, có vô số những thôn làng lớn nhỏ, các vùng địa lý khác nhau tạo nên những phong tục tập quán khác nhau, những điều kiêng kỵ trong thờ cúng cũng có những quy tắc của riêng mình, vậy thì làm gì còn liên quan tới Thịnh Thiên Vỹ nữa?

Lục Bắc Thần hạ thấp giọng: “Nếu kết quả giám định xương dính líu tới Mục Thanh Đăng hoặc Mi Thủ thì anh ấy vẫn không tránh khỏi liên lụy.”

Cố Sơ cảm thấy lòng tắc nghẹn.

Nói chuyện xong đã là hơn mười hai giờ đêm, bình thường nghe giọng anh rất dễ ngủ thế mà hôm nay lại không sao chợp mắt. Trong đầu cô chỉ văng vẳng những lời của Lục Bắc Thần, nhất thời cứ lật đi lật lại. Tư liệu giới thiệu về đèn xanh không nhiều, thế còn rối gỗ? Trong sách không có hình ảnh kịch rối người của người thôn Tần, nên không thể lập tức khẳng định rằng rối gỗ chính là rối người của thôn Tần. Kể cả con rối gỗ đó đọc bài đồng dao thì đã sao? Nhắc tới ‘canh xương người’ sẽ nhớ tới Quảng Đông, nhưng xét về mặt địa lý, thôn Tần cách Quảng Đông mấy thành phố, nếu phân tích thì bài đồng dao hình như không phải sản vật của thôn Tần.

Cố Sơ nghĩ đến nỗi đầu đau nhức mà vẫn không sao hiểu nổi. Cô đặt di động lên đầu giường, ánh mắt vô thức liếc nhìn tấm danh thiếp bên trên, cô cầm lên. Cố Tứ, người đàn ông đột ngột xuất hiện trong thầm lặng rồi cũng lẳng lặng biến mất, anh ta muốn hai ngày sau cô gọi cho anh ta, cô có nên gọi không? Người này quá kỳ cục, tới bây giờ cô vẫn không thể nghĩ ra anh ta biến mất khỏi thư viện kiểu gì.

Thở dài, cảm thấy vô cùng phiền não, cô ném tấm danh thiếp lên tủ đầu giường rồi kéo chăn lên, đi ngủ.



Lục Bắc Thần tắm rửa xong, vừa ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng di động vang lên, anh nhận máy, là Ngư Khương.

“Trong rối gỗ có thể chắc chắn chưa xương của ba người.” Cô vào đề ngay: “Bọn em xét nghiệm ra ba nhóm DNA.”

“Bàng Thành và Thẩm Cường?” Trong lúc hỏi, Lục Bắc Thần đã vào phòng thay đồ, cởi khăn tắm ra, cầm một bộ quần áo sạch sẽ ra ngoài.

“Vâng.” Ngư Khương không lạ lẫm gì với việc suy đoán chuẩn xác của anh. “Qua đối chiếu, trong rối gỗ có hai nhóm DNA phù hợp với Bàng Thành và Thẩm Cường, chỉ có nhóm thứ ba so sánh là hơi phức tạp.”

“Nói vậy là nạn nhân thứ ba có lẽ chính là Mục Thanh Đăng.” Lục Bắc Thần khẳng định chắc chắn suy đoán của mình.

Công việc xử lý xương cũng là một quá trình chọn lọc phân tích, trên đời này không có hai chiếc lá giống hệt nhau, tính chất xương người cũng vậy thôi. Anh chủ công về nhân chủng học, đã bao năm tiếp xúc với hài cốt, sự khác biệt của xương cốt không thể thoát khỏi đôi mắt anh. Khi xử lý xương anh đã dám khẳng định trong chỗ xương vụn không chỉ chứa xương của một người, cộng thêm vụ xác vụn dưới suối nước nóng khi trước, anh nhanh chóng có mối liên hệ giữa nạn nhân và hài cốt.

Hung thủ ghép thi thể của hai người lại thành một bộ thi thể rồi vứt xuống suối, trong đó, xương sọ của Thẩm Cường biến mất, được ghép bằng xương sọ của Bàng Thành, mà Bàng Thành cũng chỉ có một miếng xương sọ. Khi nghĩ tới chỗ xương vụn trong rối gỗ, có xương đầu hoàn chỉnh, có tứ chi hoàn chỉnh, còn có xương vụn khắp cơ thể. Liên kết hai thứ lại với nhau, anh bèn đưa ra một suy đoán táo bạo, xương sọ bị mất trên hài cốt của Thẩm Cường đã bị người ta cắt miếng, mài mỏng làm thành xương sọ của rối gỗ. Quan sát hài cốt thấy được, ngoài xương sọ bị mất, các bộ phận khác của Thẩm Cường đều đầy đủ, vậy thì bên trong tứ chi của rối gỗ khả năng lớn được giấu xương của Bàng Thành.

Ngoài xương còn có thịt, qua khám nghiệm và đối chiếu, xác vụn thuộc về Thẩm Cường, bị hung thủ cắt nát vụn, nhưng vẫn may một vài số liệu còn tồn tại. Thịt vụn được Phan An tự tay khâu nối, bao gồm cả chỗ nội tạng bị tổn hại nghiêm trọng. Liên quan tới xác vụn còn có một thông tin bí mật được thông báo lên cấp trên, đó chính là trong số nội tạng bị thương tổn của nạn nhân bị thiếu mất tim.

Sau đó anh đã dẫn Ngữ Cảnh tới suối nước nóng lần nữa để tìm kiếm rất lâu, duy chỉ có tim là không thấy.

Một quả tim không còn nữa, đi đâu mất? Hung thủ lấy nó để làm gì?

Bây giờ nghĩ tới con rối gỗ kia, dường như đã tìm được đáp án.

DNA của Thẩm Cường và Bàng Thành nhanh chóng được đối chiếu, nếu như người thứ ba khó tìm ra thân phận, vậy thì hệ số khó khăn nhất tự nhiên sẽ rơi vào Mục Thanh Đăng, Mi Thủ dù khó nhưng không đến nỗi làm khó được Ngư Khương và Ngữ Cảnh. Mục Thanh Đăng không có số liệu để đối chiếu, thế nên anh nghi ngờ người thứ ba là cô ta.

Nghe xong, Ngư Khương nói: “Nếu dựa theo phương pháp loại trừ thì nhóm DNA cuối cùng là của Mục Thanh Đăng nhưng không có số liệu đối chiếu, chúng ta không có bằng chứng trực tiếp có thể chứng minh đây là Mục Thanh Đăng.”

Khi người ta còn sống có chứng minh thư có thể chứng minh bản thân bản, còn khi người chết thì thứ đó là DNA.

“Anh lập tức qua ngay.” Lục Bắc Thần ngắt điện thoại, chọn một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần Âu rồi vớ lấy chiếc áo dạ lông cừu và chiếc khăn quàng cổ màu be trên sofa rồi ra khỏi cửa.



Hai ngày sau, Cố Sơ gặp mặt Cố Tứ tại một quán café gần bệnh viện.

Ngày này Thượng Hải không đổ mưa, ánh nắng vừa đẹp, gió nhẹ thổi qua thấm vào hơi thở đầu đông. Đang là đầu tháng 12, các nhà kinh doanh bắt đầu bắt tay vào các hoạt động cho Noel, nhiệt độ buổi chiều cao hơn một chút. Các nhân viên pr của các cửa hàng, trung tâm thương mại lớn nhỏ đều chạy ra đường, đội mũ ông già Noel để phát tờ rơi. Trước cửa Tân thế giới dựng cây thông Noel cao ba bốn tầng lầu, trang hoàng đủ các màu sắc rực rỡ.

Qua khung cửa màu trắng sữa, cô hướng tầm mắt ra xa nhìn cái náo nhiệt của lễ Giáng sinh trên con phố này. Hình như niềm vui của năm nay cũng lan tỏa sang người cô, có lẽ vì năm nay đã có Lục Bắc Thần. Cô từng được đón một kỳ Giáng sinh hoàn hảo, một lễ Noel dưới tuyết rơi tại Phần Lan. Năm đó cô chỉ vào bản đồ nói với bố Giáng sinh ở Bắc Âu là tuyệt nhất. Bố hỏi cô vì sao, cô nói: Vì ở đó sẽ có những cơn mưa tuyết rất dày rất dày.

Cô không có quá nhiều khái niệm về tuyết, giống như một người quanh năm sống ở sa mạc sẽ chẳng tưởng tượng ra được cái mênh mông bát ngát của rừng rậm. Quỳnh Châu không có tuyết, Thượng Hải cũng hiếm thấy tuyết rơi, cô biết mọi cảnh tượng liên quan tới hình ảnh tuyết rơi trắng trời đều tới từ lời của những người khác. Nhưng năm đó, bố đã đưa cô tới Bắc Âu nghỉ lễ, mùa lạnh nhất mà cô không hề cảm thấy lạnh, Bắc Âu nước này sát nước kia, đi khắp mấy thành phố chỉ toàn tuyết là tuyết, tới Phần Lan thì đúng vào dịp Giáng sinh, họ vào ở nhà một người bạn của bố, cùng người bản địa đi tới những khu vực náo nhiệt.

Trong quán café không hề vắng khách, đa phần mọi người đang nói chuyện, giọng không lớn lắm, còn bị tiếng nhạc Jazz lững thững trong cửa hàng chèn ép. Chủ quán có vẻ như là một người sợ lạnh, gió ấm được bật luôn luôn, hương café bay khắp quán, hít vào bỗng khiến người ta như tìm được lý do để nghỉ ngơi trong thành phố tất bật này. Cô gọi một cốc mocha rồi lười biếng dựa vào ghế, trên người là chiếc áo len chui đầu rộng rãi màu be, tóc được buộc lên đơn giản, bên dưới áo len là một chiếc quần bó màu trắng, để lộ một đoạn mắt cá chân xinh xắn, dưới chân là một đôi guốc màu xám, trên chiếc ghế bên cạnh lại được vắt một chiếc áo dạ cùng màu be, khi những sắc màu này tập trung trên người cô, trông cô càng thêm sạch sẽ và thanh tao.

Bả vai bị ai đó đập một cái, cô giật nảy mình, quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt mỉm cười của Cố Tứ.

“Anh? Anh vào đây khi nào vậy?” Cô kinh ngạc chỉ vào anh ấy, ban nãy cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sao không nhìn thấy anh ấy đi vào?

Cố Tứ tươi cười ngồi đối diện cô: “Lúc em còn đang ngẩn ngơ.” Hôm nay anh ấy ăn mặc rất thoải mái, cả người cùng một tông màu nhạt trông như một anh trai hàng xóm. Cố Sơ nhìn anh ấy, không sao liên hệ với ma quỷ cho được.

Nhân viên bưng tới một tách café kiểu Mỹ, đặt lên mặt bàn. Anh ấy lịch sự cảm ơn.

Cố Sơ nhìn anh ấy chằm chằm, không nói câu nào. Hôm nay cô gọi cho anh ấy, trước khi gọi cô đã cầu xin trời đất, chỉ hy vọng thần linh phù hộ di động của đối phương tuyệt đối đừng là số giả, một khi là số giả thật thì đúng là cô gặp ma trong thư viện rồi. Nhưng cũng may, đối phương đã nhận máy, hơn nữa còn theo thời gian của cô hẹn gặp ở quán café này.

Thấy cô nhìn mình không rời mắt, Cố Tứ tò mò, hỏi: “Trên mặt anh có gì à?”

Cố Sơ không rời mắt đi, nói: “Hôm ở thư viện, anh đã đi đâu?”

Cố Tứ không hiểu câu hỏi của cô, đôi mày khẽ nhướng.

“Em và thầy thủ thư đã tìm anh rất lâu nhưng không thấy bóng dáng anh đâu cả.”

“À…” Cố Tứ bật cười. “Anh đi rồi.”

“Anh đi rồi?” Cố Sơ chau mày: “Anh đi lúc nào? Sao em không biết?”

Cố Tứ mỉm cười giải thích: “Hôm đó để sách lại giúp em xong thì anh có một cuộc điện thoại gấp, lúc đó em đang đóng tài liệu ở chỗ photo, anh chưa kịp nói với em tiếng nào đã ra ngoài nhận điện, lúc anh quay vào thì tầng năm đã khóa cửa rồi.”

Lúc ấy Cố Sơ mới tỉnh ngộ. Quả thực vì lần đầu tiên đóng tài liệu hơi lỏng lẻo nên cô đóng thêm lần nữa, sau khi đóng thêm, thấy thầy thủ thư quay về bèn vội vàng đi thanh toán. Thì ra chỉ là hiểu lầm, hại cô một phen hết hồn.

Thấy vậy, nụ cười của Cố Tứ càng lớn thêm: “Không nói với em tiếng nào, thật xin lỗi.”

Cố Sơ xua tay, tỏ ý không có gì.

Gặp mặt chẳng qua vì lần trước anh nói chuyện liên quan tới chuyên gia phong tục. Cố Tứ cũng không lãng phí thời gian, anh rút từ trong balo ra một cuốn sách, trên bìa có viết “Về những tập quán dân gian đã thất truyền của Trung Quốc”. Sách đã cũ rồi, nhìn thời gian xuất bản là hơn hai mươi năm trước, giấy cũng đã ố vàng, cảm giác như chỉ khẽ lật cũng có thể hỏng vậy.

“Vị chuyên gia kia nói trong cuốn sách này có giới thiệu về thôn Tần, mặc dù không quá nhiều nhưng anh ấy dám chắc nói về tập tục của thôn Tần chỉ có một cuốn sách này thôi.” Cố Tứ lại dặn dò một câu: “Đây là cuốn sách độc nhất, lúc đọc em chú ý một chút. Vị chuyên gia đó mặc dù kiến thức sâu rộng nhưng tính khí hơi cổ quái, nếu không vì quan hệ thân thiết, anh ấy tuyệt đối không cho mượn sách đâu.”

Cố Sơ liên tục cảm ơn rồi cẩn thận đút sách vào balo.

“Em có hứng thú với tập quán dân gian hay còn mục đích gì khác?” Cố Tứ tò mò hỏi.

Cố Sơ cười: “Chỉ là có hứng thú thôi ạ, à… phải viết luận văn về phong tục tập quán nông thôn.”

“Chẳng phải em là sinh viên đại học A sao? Sao lại viết luận văn về phong tục tập quán?”

Cố Sơ chợt nhớ ra anh ấy từng xem thẻ mượn sách của mình, ngẫm nghĩ rồi nói: “Là chuyên ngành phụ của em.”

Cố Tứ hiểu ra, gật đầu.

“Đúng rồi, lần trước anh nói đang đợi một người, người đó là sinh viên đại học A bọn em sao?” Tới tận hôm nay, nhớ lại biểu cảm của anh ấy lúc nói câu đó, cô vẫn còn rờn rợn.

Cố Tứ uống một ngụm café, suy nghĩ một lúc lâu rồi đáp: “Có thể coi là vậy.”

“Nếu là sinh viên đại học A, anh có thể nói cho em biết, chưa biết chừng em quen, hoặc là em có thể tìm lãnh đạo trường giúp đỡ.” Cố Sơ cảm thấy anh ấy đã giúp mình, phải có qua có lại mới được.

Ai ngờ Cố Tứ tươi cười lắc đầu: “Không, người anh đợi không ai có thể tìm được.”

Câu nói này khiến Cố Sơ vô cùng khó hiểu, còn đang định hỏi cho rõ ràng thì nghe thấy chuông di động của anh ấy vang lên, anh ấy xin lỗi rồi cầm điện thoại đứng dậy. Anh ấy ra khỏi quán café, đứng ngoài cửa nghe điện thoại, nhìn từ góc của cô rất rõ ràng, lúc nhận điện thoại trông anh ấy nghiêm túc hơn nhiều, không còn cười ha ha như vừa nãy nữa, gương mặt có chút tôn trọng. Khoảng năm sáu phút sau anh ấy quay lại, ngồi xuống, tỏ vẻ áy náy.

“Thật sự xin lỗi, anh có việc gấp phải giải quyết.”

“À, không sao, không sao ạ, anh mau đi đi.”

Cố Tứ đứng dậy, gương mặt ôn hòa: “Hôm khác anh mời em ăn cơm.”

“Là em mời anh mới phải.”

Cố Tứ mỉm cười: “Liên lạc sau nhé.”

“Vâng.”

Cô không vội đi ngay, sau khi Cố Tứ ra khỏi cửa cô bèn ngồi xuống, cầm sách định cẩn thận lật xem, nhưng lại vô tình ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Cố Tứ đứng ở góc đường. Có chiếc xe thương vụ màu đen chầm chậm đỗ lại bên cạnh anh ấy. Ban đầu Cố Sơ hoàn toàn không để ý, chỉ cảm thấy Cố Tứ này thật ra cũng đẹp trai, đứng yên bên góc đường Thượng Hải đầu đông trông cũng phong độ, nhưng chẳng mấy chốc, có một người từ trên xe bước xuống, có lẽ là tài xế, chủ động mở cửa xe sau cho Cố Tứ, thái độ vô cùng kính cẩn. Cố Tứ chui vào ghế sau, tài xế bèn đóng cửa lại, vòng qua đầu bên kia, bước lên xe, xe lập tức đi mất.

Cố Sơ nắm chặt cốc café trong tay. Người tài xế đó cô không lạ, hình như là… của tập đoàn Kiều Viễn.

Lẽ nào Cố Tứ quen biết Kiều Vân Tiêu?

Cô không hiểu được, khi muốn nhìn kỹ lại thì cũng không còn thấy bóng dáng chiếc xe đâu nữa. Ban nãy cô quên nhìn biển số xe mà người tài xế kia cũng chỉ lướt nhanh nửa gương mặt, chắc là cô nhìn nhầm? Nhưng nghĩ lại, cho dù Cố Tứ quen biết Kiều Vân Tiêu thì đã sao? Chuyện trùng hợp trên đời này đâu phải không có, lần sau gặp lại anh ấy cô phải hỏi mới được, cuốn sách này kiểu gì cũng phải trả chứ.

Không nghĩ sâu thêm nữa, cô tập trung chú ý vào cuốn sách.

Nhẹ nhàng lật mở, cô có chút băn khoăn, càng là sách độc càng không nỡ mở xem, một cuốn sách yếu ớt thế này làm sao vận chuyển đường dài được? Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô vẫn quyết định photo lần lượt, một là sẽ không làm hỏng đầu sách, hai là dù có trả lại rồi, trong tay cô vẫn có bản photo.

Mục lục được phân theo tên tập quán, Cố Sơ xem kỹ càng, đa số là về thể loại đồ đằng, dùng để cầu phúc, tế lễ… cũng khiến cô khá lạ lẫm, vì đa số các tập quán trong mục lục cô còn chưa từng nghe thấy.

Tới khi ánh mắt cô dừng lại trên mấy chữ ‘rối người làm phù thủy’. Cô ngây ra giây lát rồi lập tức lật trang đó ra.

Chỉ có nửa trang giấy ngắn ngủi nhưng sau khi đọc xong, cô bỗng cảm thấy toàn thân lạnh ngắt…



Manh mối có thể bị đứt đoạn, bằng chứng có thể bị lật đổ, thứ duy nhất không thể giấu giếm chính là chân tướng. Lục Bắc Thần và mọi người đang cố gắng những nỗ lực cuối cùng để tìm ra toàn bộ sự thật.

La Trì đích thân tới thôn Tần không để lại một dấu vết nào trên bản đồ ấy, dẫn theo một nhóm đội viên nhỏ, khí thế giống như đi thám hiểm dã ngoại hơn. Cũng khó trách La Trì chuẩn bị kỹ lưỡng như thế, họ và đã liên lạc với thị trấn mà thôn Tần trực thuộc, cán bộ trong thị trấn vừa nhắc tới thôn Tần là đau đầu, nói rằng đó là một thôn làng ẩn sâu trong núi, trong núi thường xuyên có chướng khí, nếu không có người bản địa dẫn đường sẽ thường xuyên đi lạc.

Họ mang theo điện thoại vệ tinh để tiện liên lạc với phía Bắc Kinh.

Chẳng mấy chốc, Lục Bắc Thần đã nhận được hai bản photo Cố Sơ gửi tới, một bản liên quan tới đèn xanh, bản kia liên quan tới tập tục. Tối hôm trước Cố Sơ gọi điện tới, thần thần bí bí nói với anh: “Trong sách có giới thiệu thôn Tần, mặc dù khá ít ỏi nhưng có nhắc tới mấu chốt. Họ tin rằng rối người là phù thủy, có thể nối kết với người chết. Em cảm thấy con rối gỗ chúng ta nhận được có nhiều bí mật.”

Mấy năm nay anh tiếp xúc với không ít vụ trọng án, phàm là những vụ án người bình thường không giải quyết được đều bị ném tới chỗ anh, trong đó không hiếm những vụ án ly kỳ. Vụ án này điều tra tới bây giờ, anh đã cảm thấy bất thường rồi, không đơn giản chỉ là vụ xác vụn, những bí mật liên quan bên trong ắt sẽ khiến người ta thảng thốt. Một vụ án nếu dính líu tới tập tục, bản thân nó đã khoác lên mình một lớp màn bí mật.

Công việc anh phải làm là từ từ lật giở từng lớp màn ra. Anh có dự cảm đây sẽ là cánh cửa cuối cùng.

Sau khi nhận được, Lục Bắc Thần gọi lại cho Cố Sơ, cười nói: “Em hoàn toàn có thể gửi fax hai trang tới đây.”

Cố Sơ hiểu ý anh, hừ một tiếng: “Chẳng phải vì em sợ trong sách còn chứa đựng manh mối khác sao? Em còn không sợ phiền, anh lo tốn sức gì chứ, ông Lục!”

“Vâng, bà Lục dạy chí phải.”

“Tự mãn, gọi ai là bà Lục thế hả.”

Lục Bắc Thần đứng trước bàn thao tác tươi cười, Chloe thấy vậy bèn xán đến, hét vào điện thoại: “Em yêu ơi, có nhớ anh không?”

Một giây sau, Lục Bắc Thần đã ngắt máy. Chloe nghiến răng kèn kẹt: “Lục Bắc Thần, sao cậu hẹp hòi thế hả?”

Anh chẳng thèm đoái hoài tới Chloe, ngược lại Phan An xen vào: “Kỳ lạ thật, Chloe, người tình trong mộng của cậu chẳng phải là Vic sao? Sao tự dưng lại nhắm vào vợ người ta thế?”

Chloe đang định lý luận với Phan An thì nghe thấy Ngư Khương ở bên kia lẩm bẩm: “Chết tiệt! Máy tính của em hư rồi! Kết quả so sánh DNA đều giống nhau!”

Nghe xong Phan An bật cười: “DNA giống nhau tức là có kết quả rồi, sao lại chết tiệt?”

“Ý của em là kết quả so sánh DNA của mấy người này đều giống nhau, lẽ nào không phải vì máy tính có vấn đề ư?” Ngư Khương cau có.

Lục Bắc Thần vốn đang đọc tài liệu, nghe câu ‘oán thán’ của Ngư Khương thì đột ngột sững lại, buông bản thảo trong tay xuống, sải bước đi đến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.