Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 347: Vụ tai nạn năm đó



Lần đầu gặp mặt, Kiều Vân Tiêu và anh ta không đạt được thỏa hiệp. Nói một cách khác, anh ta ôm theo một mục đích trông có vẻ ‘thiện chí’, thực chất khiến Kiều Vân Tiêu sinh nghi. Đường đường là người của Lục Môn, vì sao phải vùi dập đào hố chính người mình? Lục Môn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì anh không muốn biết, anh cũng không muốn tham gia.

Kiều Vân Tiêu từ tốn uống nước, nước lọc không vị, nhạt như tâm trạng anh. Đặt cốc nước xuống, anh dựa lưng vào ghế, nói: “Tôi không có hứng thú với ân oán giữa anh và Lục Bắc Thần.”

“Nhưng anh lại có hứng thú với chuyện của Lục Bắc Thần.” Cố Tứ cười nhẹ nhàng, ánh mắt hiện rõ vẻ chắc thắng: “Nếu không sao anh luôn nhằm vào chuyện của Lục Bắc Thần không buông?”

Kiều Vân Tiêu nhìn anh ta chằm chằm, lòng đầy cảnh giác.

“Yên tâm, tôi không có ý do thám. Đừng quên tôi đã từng nói, tôi và anh là người đứng trên cùng một chiến tuyến.” Dứt lời, Cố Tứ từ tốn uống café. “Nếu tôi nhớ không nhầm, tổng giám đốc Kiều thậm chí còn tìm người đào bới lên một số chuyện năm xưa của Lục Bắc Thâm và Lục Bắc Thần. Theo tôi được biết, anh tìm hiểu không ít chuyện của Lục Bắc Thần.”

Kiều Vân Tiêu thu lại biểu cảm, cười lạnh: “Tôi nên khen người của Lục Môn cái gì cũng biết hay nên đề phòng ý đồ phía sau của anh Cố đây?”

Cố Tứ nhướng mày, có vẻ như không hiểu: “Các cụ có câu “Có bạn từ phương xa tới, lẽ nào không vui mừng?”, tổng giám đốc Kiều hà tất phải đẩy tôi ra xa ngàn dặm?”

Kiều Vân Tiêu lãnh đạm đáp: “Là bạn thì mới vui vẻ, giữa tôi và anh còn chưa tới mức bạn bè mà, phải không?”

“Bạn bè chỉ là chuyện trước lạ sau quen, nói duyên phận là tình bạn của lũ trẻ, cùng chung chí hướng mới là tình bạn của người trưởng thành.” Cố Tứ cười: “Đầu tiên điều tra ra chuyện thời đại học của Lục Bắc Thâm và Lục Bắc Thần rồi lại điều tra được cả tình hình sức khỏe của Lục Bắc Thần, về sau còn có được cả tài liệu bảo mật về vụ tai nạn năm đó. Tổng giám đốc Kiều làm nhiều chuyện như vậy chẳng phải mục đích là muốn tìm ra điểm yếu của hắn hay sao? À, hoặc nên nói, anh điều tra về Lục Bắc Thần với tâm thế của một tình địch. Có điều tôi không hiểu, rõ ràng có thể chọc thủng sự thật, vì sao anh dừng lại? Không chỉ mình anh dừng lại, còn lấy chuyện sức khỏe của hắn ra để uy hiếp Lâm Gia Duyệt cũng phải dừng lại. Nếu anh vẫn còn rất quan tâm tới Cố Sơ, sợ Lâm Gia Duyệt gây tổn thương cho cô ta, vì sao lại buông tay?”

“Anh là người của Lục Môn, Lục Bắc Thần lại là cậu chủ của Lục Môn, anh chạy tới đây nói một thôi một hồi chẳng giống thái độ mà một người của Lục Môn nên có.” Kiều Vân Tiêu nói trúng tim đen: “Anh không phải là người của Lục lão gia.”

“Lục Môn rắc rối vô cùng, những chuyện phức tạp nhiều không đếm xuể. Ngay cả Lục Đông Thâm còn có những nơi không thể vươn tay chạm tới được, huống hồ là Lục Bắc Thần.” Cố Tứ cười, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tôi là ai không quan trọng, chúng ta có thể cùng san sẻ lợi ích mới là quan trọng.”

Kiều Vân Tiêu vô cảm nhìn anh ta, không nói một câu.

“Tôi không rõ vì sao tổng giám đốc Kiều lại đột ngột không muốn điều tra Lục Bắc Thần nữa, nhưng tôi không ngại cung cấp cho anh một hướng tư duy.” Cố Tứ đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát sàn, nhìn cảnh tượng nhà cao tầng san sát của Thượng Hải phồn hoa, nói: “Anh đã điều tra ra tài liệu hiện trường vụ tai nạn năm đó, biết trong tài liệu nói rằng chưa hề phát hiện được xác của Lục Bắc Thâm, thế nên anh hoài nghi chuyện năm đó kỳ lạ, đúng không?”

“Năm đó ô tô tông thẳng vào dải phân cách cao tốc, lao ra khỏi vách núi bên bờ biển, đâm vào đá ngầm vỡ tan nát, thi thể đó chưa biết chừng đã sớm nát bét. Tài liệu ư?” Kiều Vân Tiêu hừ một tiếng: “Có lúc cũng có thể làm giả.”

“Tài liệu không sai, năm đó đích xác không có thi thể.” Cố Tứ quay người nhìn anh, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Kiều Vân Tiêu trầm ngâm giây lát rồi nói: “Rơi từ một nơi cao như thế xuống e là xác cũng nát vụn rồi, bên dưới lại là biển, các anh muốn tìm cũng khó khăn.”

Cố Tứ cười, đôi mắt đẹp ấy cong cong như vầng trăng khuyết, môi lại như những đóa hoa đào. “Tôi có thể hiểu được tâm trạng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện của anh bây giờ, nhưng khả năng tự thuyết phục bản thân đó tôi không dám đồng tình. Chúng ta đều là người lớn, nên hiểu rõ rằng kể cả xe rơi xuống vách núi muôn ngàn trượng, muốn tìm ra manh mối thì nhất định tìm được.”

Kiều Vân Tiêu yên lặng suy nghĩ.

“Thật ra ngay cả anh cũng đang hoài nghi phải không?” Cố Tứ nhìn thấu suy nghĩ của anh: “Đáp án rất đơn giản, phía dưới ngôi mộ trong nghĩa trang tại Mỹ hoàn toàn trống rỗng. Người xảy ra tai nạn năm đó vốn không phải Lục Bắc Thâm, thế nên dĩ nhiên không tìm được thi thể cậu ta.”

Kiều Vân Tiêu nhìn anh ta: “Vậy người gặp tai nạn năm đó…”

“Là Lục Bắc Thần.” Cố Tứ nhấn mạnh từng từ.

Gương mặt Kiều Vân Tiêu bị co rút mạnh, anh hơi nheo mắt lại, thực chất là đang suy tư rồi bất chợt nghĩ đến chuyện gì đó, hơi thở trở nên dồn dập, vô thức cuộn chặt tay lại. Cố Tứ nhìn thấy hết phản ứng của anh, cười sâu xa: “Bây giờ anh hãy liên hệ với lời người đó từng nói, chắc ít nhiều cũng hiểu một số chuyện chứ.”

Sắc mặt Kiều Vân Tiêu càng lúc càng trở nên khó coi.

“Năm đó, tin đính hôn của tổng giám đốc Kiều và cô chủ nhà họ Cố rầm rộ tới mức các báo đài lớn nhỏ đều lần lượt đưa tin. Tôi nghĩ lúc đó nếu có thể Lục Bắc Thần chỉ muốn giết chết anh ngay lập tức. Có điều, không ngờ cậu ta quá sốt sắng rồi xảy ra tai nạn, đó quả là một tai họa. Về sau Lục Môn thông báo ra ngoài người gặp nạn là Lục Bắc Thâm, bao năm nay mọi người chưa hề nghi ngờ.”

Kiều Vân Tiêu hồ nghi: “Vì sao Lục Môn làm vậy?”

“Vì Lục Môn cần một lý do hợp lý để che giấu sự thật Lục Bắc Thâm sống không thấy người, chết không thấy xác.”

Kiều Vân Tiêu đứng bật dậy, nhìn Cố Tứ không rời mắt.

“Tổng giám đốc Kiều vẫn luôn nghi ngờ Lục Bắc Thần có liên quan tới cái chết của em trai hắn là có lý đấy. Mọi chứng cứ của anh đều dựa vào tài liệu hiện trường vụ tai nạn nhưng tôi lại muốn kể với anh một câu chuyện khác.” Cố Tứ đứng sững trước cửa sổ, xoay lưng về phía ánh sáng, nụ cười trên gương mặt nửa sáng nửa tối. “Thật ra ngay từ khi còn học đại học, Lục Bắc Thâm đã mất liên lạc với Lục Môn, Lục lão gia điều tra được người cuối cùng tiếp xúc với cậu ấy là Lục Bắc Thần, chính hắn đã lừa Bắc Thâm tới vùng phía tây Vân Nam, Trung Quốc. Bao nhiêu năm nay, Lục lão gia luôn nghi ngờ Lục Bắc Thần, quan hệ giữa hắn và Bắc Thâm vẫn luôn tồi tệ. Tôi nghĩ, anh từng nghe nói tới quỹ tài chính Bắc Thần chứ, thật ra quỹ này Lục lão gia dành cho Bắc Thâm, không ngờ người năm đó ký vào hợp đồng lại là Lục Bắc Thần. Sự tình quá trùng hợp phải không? Lục Bắc Thần đuổi Lục Bắc Thâm đi trước, sau đó giả mạo cậu ấy ký hợp đồng, tới khi Lục lão gia phát hiện ra thì đã muộn màng, về sau không còn cách nào khác mới đặt tên là quỹ Bắc Thần. Lục lão gia có lý do để nghi ngờ hắn vì lợi ích đã tàn sát cả anh em.”

“Lục Bắc Thần giết Lục Bắc Thâm?” Kiều Vân Tiêu khẽ nhướng mày: “Tôi cũng từng tin chắc như vậy nhưng giết một người dễ, muốn người khác không phát hiện ra quá khó.”

Cố Tứ cười ngây thơ mà lại rất tàn nhẫn: “Anh nhầm rồi, đối với người khác mà nói, muốn xử lý một cái xác rất khó, nhưng đối phương là Lục Bắc Thần, từ việc giết người tới xử lý xác, hắn hoàn toàn có đủ bản lĩnh khiến mọi việc không lộ ra ngoài.”

“Lần này Lục Bắc Thần quay về có mục đích của cậu ta, nếu cậu ta thật sự giết em trai, hà tất phải quay lại?” Kiều Vân Tiêu chất vấn.

“Vì ở Trung Quốc còn một người tên là Cố Sơ.” Cố Tứ nhún vai: “Một người đàn ông dù máu lạnh tàn nhẫn tới đâu, trong lòng cũng có người để nhung nhớ. Hơn nữa với cá tính của Lục Bắc Thần, càng không giành được hắn càng phải quyết tâm giành giật. Hắn quay về Trung Quốc chỉ có một mục đích, đó chính là Cố Sơ.”

Ánh mắt Kiều Vân Tiêu co rụt lại.

“Lục Bắc Thâm mà tôi biết hiền lành lương thiện nhưng anh trai của cậu ấy, Lục Bắc Thần, thì cáo già nhẫn nhịn hơn nhiều. Loại người này… nguy hiểm lắm.” Cố Tứ nhìn Kiều Vân Tiêu: “Thế nên anh thật sự tin rằng hắn giành lại Cố Sơ với mục đích trong sáng ư? Xin lỗi, tôi không tin. Nếu năm đó có một người hại anh suýt nữa mất mạng, phải trải qua hơn năm mươi cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, trong đó đã mười mấy lần bác sỹ đưa đơn báo tử, ở trong bệnh viện liền ba năm, cuối cùng ngay cả việc thắt dây giày cũng phải học lại từ đầu, lẽ nào anh không hận ư?”

Sắc mặt Kiều Vân Tiêu nặng nề. Anh biết một số tình trạng sức khỏe của Lục Bắc Thần, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến thế.

“Bây giờ tổng giám đốc Kiều hãy suy nghĩ thật kỹ xem có muốn hợp tác với tôi hay không.” Cố Tứ cười khẽ.

Kiều Vân Tiêu nhìn anh ta, giọng trầm lạnh: “Tôi nghĩ anh còn chưa nói hết.”

“Không sai, sở dĩ tìm tới anh là vì…” Cố Tứ thu lại nụ cười, nói rành mạch: “Lục lão gia rất không hy vọng Lục Môn và nhà họ Cố có bất kỳ mối quan hệ nào dính líu với nhau, cho dù… đó là đứa con trai mà lão gia không hài lòng.”

“Anh muốn hợp tác thế nào?”

“Có những chuyện tôi không tiện lộ mặt.” Cố Tứ thản nhiên: “Nhưng tôi biết cánh tay của anh có thể thò ra rất dài, ví dụ như cạy miệng tên thần thám Phan An bên cạnh Lục Bắc Thần, hoặc là thông qua Lục Bắc Thần tìm được Lục Bắc Thâm, cho dù chỉ còn lại xương.”

Kiều Vân Tiêu trầm mặc. Đây là một cuộc giao dịch không có đường lùi, không liên quan tới lợi ích kinh tế, chỉ liên quan tới tình cảm. Nếu những gì anh ta nói là sự thật, vậy thì Lục Bắc Thần chắc chắn là một kẻ nguy hiểm, Cố Sơ đi theo hắn, tương lai gặp phải chuyện gì không ai có thể biết. Anh đã từng muốn lật mặt nạ của Lục Bắc Thần, nhưng bây giờ…

“Tôi nghĩ tổng giám đốc Kiều đâu có lý do nào để từ chối? Vì anh muốn có được Cố Sơ hơn bất kỳ ai.” Cố Tứ mỉm cười.

“Bốn trợ lý đặc biệt của Lục Môn chưa bao giờ lấy tên thật. Xem ra sau này tôi đành phải gọi anh là Cố Tứ?” Kiều Vân Tiêu lại dựa vào ghế, cười khẩy.

Cố Tứ cười khẽ: “Dĩ nhiên, cái tên này hay đấy chứ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.