Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 349: Rối gỗ giấu xương, cầu xin người chết



Lục Bắc Thần nhướng mày: “Có vẻ như bắt anh thỏa hiệp.”

“ Có câu“Đọc qua vạn quyển sách”, anh ấy à đúng là thông minh nhưng em tự cho rằng mình từ nhỏ đã xem vô vàn sách hỗn tạp, mấy chuyện kỳ lạ mới lạ gì đều thích xem. Em nghĩ, anh chỉ một lòng muốn làm học sinh ba tốt thôi chứ gì?” Cố Sơ rất hãnh diện.

Lục Bắc Thần mỉm cười: “Luận về sách tạp nham, quả thực anh xem không nhiều bằng em.”

“Lại còn không? Danh hiệu ‘thiếu nữ xinh đẹp thần thông’ của em không phải tự nhiên mà có đâu.” Cố Sơ càng thêm mừng rỡ, thẳng thừng cưỡi lên cái bụng nhỏ của anh, ra sức véo má anh từ trên xuống dưới: “Anh bảo kiếp trước anh đã làm bao nhiêu chuyện tốt mới gặp được em hả? Em trên thông thiên văn dưới tường địa lý, xinh đẹp như hoa, thông minh tuyệt đỉnh. Nếu trở về thời cổ đại, làm gì còn chỗ cho Võ Tắc Thiên! Cũng giống như anh bây giờ sinh trước em mấy năm, rồi lại may mắn gắn cái mác giáo sư để chèn ép em. Nếu thật sự về thời cổ đại, anh còn phải cúi đầu quy phục em.”

Cô càng hung hăng, anh lại càng nuông chiều.

“Suy nghĩ cá nhân của em là thế này.” Cố Sơ tự nhiên coi anh thành chiếc đệm người, ngồi rất thoải mái tự tại: “Con rối gỗ đó nhất định chính là rối người lúc thôn Tần làm chuyện ma chay.”

“Bằng chứng để suy đoán là gì?”

“Ừm… trực giác.”

Lục Bắc Thần nghiêng đầu dựa vào giường, như cười như không, bàn tay luồn vào trong váy ngủ của cô khẽ véo eo cô. “Xem ra những gì anh dạy em thành công cốc hết rồi.”

“Em biết, nói phải có chứng cứ chứ gì.” Cố Sơ cảm thấy ngứa ngáy, lắc người thật nhanh, ai ngờ cảm thấy mình chạm phải thứ cưng cứng đó, lập tức không dám động đậy nữa.

Lục Bắc Thần nhếch môi cười xấu xa: “Ngồi im.”

“Em xuống là hơn.” Cố Sơ sợ ‘sói tính’ của anh lại nổi dậy, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Nhưng hai tay anh đã kẹp chặt eo cô, cười khẽ: “Em ngồi yên một chút là được.”

Xuống cũng không xuống được, cô đành bấm bụng tiếp tục ngồi, có điều một nơi nào đó trong cơ thể như châm lên một ngọn lửa nhỏ, sau đó từ từ lan ra, thiêu đốt khiến con tim cô lại không an phận. Lục Bắc Thần thấy cô không nói nữa, vội thúc giục: “Tiếp tục đi.”

“Hả?” Cố Sơ giật mình, vội xua tay: “Đừng…”

“Anh bảo em tiếp tục phân tích vụ án đi, em tưởng là gì?” Lục Bắc Thần nhìn thấu tâm tư của cô, nét mặt đùa nghịch.

Cố Sơ hơi sững người, rồi lập tức đỏ bừng mặt. Anh không nhịn được cười, cô sốt sắng bịt miệng anh lại: “Đừng cười nữa! Còn cười em bóp chết anh!”

Lục Bắc Thần vội tỏ ý thỏa hiệp, lúc ấy Cố Sơ mới buông tay. Thấy anh cố nín cười, cô đe dọa: “Còn cười tiếng nữa là em diệt khẩu.”

“Được, chúng ta quay lại chuyện chính.” Anh cũng không định tiếp tục trêu cô nữa. Cô bé này mà sốt ruột lên thì hệt như một con mèo hoang, móng vuốt sắc lẹm.

Cố Sơ cố gắng quay về chuyện nghiêm túc, xua đi sự xấu hổ ban nãy, hắng giọng nói: “Thôn Tần có đèn xanh, lại có kịch rối người, còn chúng ta thì lại nhận được đèn xanh và rối gỗ một cách quá trùng hợp? Thật ra cả anh và em đều hiểu rõ việc này rất dễ điều tra, chỉ cần La Trì cầm bức ảnh chụp rối gỗ cho người bản địa xem là rõ ràng ngay. Mặc dù bây giờ đại bộ phận người thôn Tần đều đã lên thành phố làm thuê nhưng kiểu gì cũng có người già ở lại, họ hiểu rõ về thôn làng nhất. Vấn đề bây giờ là em biết có rất nhiều thôn làng giữ kín tập tục, không lưu truyền ra ngoài. Họ sẽ truyền lại từ đời này qua đời khác nhưng không nói với người ngoài.”

Lục Bắc Thần gật đầu, đây cũng là điều anh lo nhất. Cố Sơ phân tích rất đúng, rối gỗ có phải rối người ở đó hay không chỉ cần tới so sánh là được, nhưng bí mật của rối gỗ thì sao? La Trì liệu có thể cạy miệng người già ở thôn Tần hay không thì phải xem bản lĩnh của cậu ấy. Nhưng đây là vấn đề thời gian, nếu bọn họ ở đây có thể suy luận ra phương hướng đại khái thì cũng giúp được cho việc điều tra của La Trì bên đó.

“Tài liệu về thôn Tần ít ỏi nhưng những tập tục giống như thôn Tần kiểu này cũng không được coi là độc nhất vô nhị.” Cố Sơ nhíu mày cố gắng suy nghĩ, lát sau nói: “Anh bảo… tập tục thịnh hành trong thôn làng của họ để đưa tiễn người chết, từng cây đèn xanh được làm vô cùng tỉ mỉ, chứng tỏ họ rất tôn trọng người chết, thậm chí còn diễn kịch rối người…”

“Nội dung của kịch rối người cũng tuyệt đối có liên quan đến đèn xanh.”

“Cũng tức là…” Cố Sơ bạo dạn suy đoán: “Thật ra kịch rối người của thôn Tần không dành cho người sống xem!”

Lục Bắc Thần hơi nheo mắt lại, ngẫm nghĩ, sau khi nhìn cô thì bờ môi khẽ rướn lên: “Suy nghĩ rất khác lạ, nhưng không thể không thừa nhận, có lẽ phương hướng của em là đúng.”

Vừa nghe câu này, Cố Sơ đã sướng rơn. Cô bò rạp người, gần như áp vào môi anh, nói: “Em nhớ hình như từng đọc một cuốn sách, nói rằng ở một số nơi tại Trung Quốc thịnh hành phong tục cho người chết xem kịch. Dĩ nhiên, người sống cũng có thể xem nhưng tuyệt đối không được ngồi ở hai hàng phía trước sân khấu, vì đó là chỗ dành cho người âm, mục đích chính là mượn sức mạnh của âm thế để đạt được một số mục đích.” Ngẫm nghĩ, cô lại ngập ngừng: “Nếu kịch rối người của thôn Tần diễn cho người âm xem, vậy thì…”

Có những suy nghĩ bị tắc, cô không phân tích tiếp được, giống như phía trước có tia sáng đang dẫn đường, chỉ một chút xíu nữa thôi, cô cố gắng bắt lấy nhưng nó lại vụt qua rất nhanh. Nhưng Lục Bắc Thần hiểu ý cô, anh nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm, nói từng câu từng chữ: “Rối gỗ giấu xương, cầu xin người chết.”

Cố Sơ lẩm bẩm: “Rối gỗ giấu xương, cầu xin người chết… cầu xin người chết…” Sự hỗn độn trong đầu óc bỗng chốc được bóc tách. Lời anh nói như tia sáng xuyên qua âm u, khiến suy nghĩ phiêu diêu bất định của cô cuối cùng cũng định hình.

“Đúng! Nếu chỉ đơn thuần là giết người, vậy thì nghĩ cách hủy xác là được, hà tất phải tốn công sức giấu xương cốt vào trong rối gỗ? Chuyện này nhất định có liên quan tới tập tục và nghi lễ. Vậy thì, người làm rối gỗ muốn thông qua xương của người chết để cầu xin người âm, hy vọng đạt được mục đích của người dương.” Cô vội vã nói.

Lục Bắc Thần suy tư: “Trong rối gỗ có chứa ba bộ hài cốt, đây cũng là điều khiến người ta nghĩ không thông. Xương sọ của nam giới, tứ chi của nam giới, cơ thể của nữ giới…”

“Xương sọ…” Cố Sơ nhíu mày suy nghĩ, rất lâu sau bỗng ‘a’ lên một tiếng.

“Nghĩ ra gì rồi?” Lục Bắc Thần hỏi.

“Em chợt nhớ ra trong sách cổ Trung Quốc có nói về hồn phách con người. Đạo gia cho rằng, người có ba hồn bảy vía. Ba hồn này chỉ Thai Quang, Sảng Linh và U Tinh, trong đó Thai Quang là quan trọng nhất. Trong lý luận trung y đều cho rằng gan chứa hồn, phổi chứa phách, nhưng trong sách cổ Trung Quốc thì lại ghi hồn chính của người nằm trong nắp thiên linh, cũng tức là xương sọ mà chúng ta hay nói, còn chân tay thì chứa hai hồn còn lại, phách giấu trong cơ thể.” Cố Sơ vừa nghĩ vừa nói: “Trong con rối gỗ đó có thi thể của ba người, nếu phân chia hồn phách theo cách người cổ thì hoàn toàn phù hợp, điều này có quá trùng hợp không?”

Lục Bắc Thần nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh: “Em đọc ở đâu mấy cuốn sách linh tinh này vậy?”

“Em là ‘chân nhân không lộ tướng’.” Cố Sơ kiêu hãnh, rồi thấy Lục Bắc Thần nửa đùa nửa thật, cô mới thành thật khai báo: “Thật ra là thế này, lúc em còn rất nhỏ, mẹ em cho rằng trẻ con tốt nhất vẫn nên tiếp nhận nền giáo dục quốc học nên đã mời một thầy giáo tư thục về dạy cho em. Sau mấy năm, đừng nói là Tam tự kinh, Thiên tự văn, Đệ tử quy, các tác phẩm của Lão Tử, Khổng Tử, Tôn Tử, cả các tác phẩm cổ ít biết em cũng thuộc làu.”

Lục Bắc Thần cười: “Tiểu nha đầu có trí nhớ siêu đúng là chuyện tốt.”

Cố Sơ sung sướng: “Anh muốn khen em thì cứ đường hoàng mà khen, em tuyệt đối là người có thể nhận được mọi lời khen ngợi.”

Câu nói ấy khiến Lục Bắc Thần dở khóc dở cười.

“Thế nào hả?” Cố Sơ đẩy anh: “Em vắt óc nghĩ cho anh đấy.”

Lục Bắc Thần chần chừ: “Xã hội bây giờ còn có người mê tín vậy sao?”

“Trời ạ, đây không phải là mê tín, có lúc chỉ một cách nói hoặc tập tục đã có thể được coi là văn hóa truyền tụng qua các đời rồi.” Cố Sơ sửa chữa. “Ở một số thôn bản hẻo lánh ở Trung Quốc, có rất nhiều tập tục mà người ta không biết, đều liên quan tới các truyền thuyết thượng cổ, đây là truyền thống chảy vào trong cốt tủy. Với lại, thế nào gọi là mê tín? Vậy Nữ Oa vá trời có phải mê tín hay không? Đó là một bộ phận không thể tách rời của văn hóa Trung Quốc. Em nghĩ, ở nước ngoài cũng có những vụ án liên quan tới văn hóa tôn giáo phải không? Giáo sư Lục, anh không thể chỉ chăm chăm nhìn vào khoa học, cái gọi là khoa học chẳng qua do con người định nghĩa mà thôi, ở một thời điểm khác, ở một không gian khác chưa chắc đã gọi là khoa học.”

“Thật không ngờ đại học A các em lại rèn giũa được một triết học gia.” Lục Bắc Thần cười khẽ.

“Em đây mới là người điển hình nhất cho tư tưởng Lão Tử.”

“Anh thấy em chỉ giỏi mồm mép thôi.”

Cố Sơ bĩu môi: “Thế thì anh hoàn toàn có thể không nghe em nói mà, nhưng rõ ràng là nghe rất nhập tâm.”

“Ý kiến của em đích thực có thể xem xét.” Lục Bắc Thần rất khiêm tốn: “Một thôn làng gần như ngăn cách với bên ngoài, tuân theo một số lễ giáo cổ xưa cũng rất bình thường. Anh sẽ gọi cho La Trì, bảo cậu ấy chú ý về mặt này một chút.”

“Nói vậy tức là coi như em đã cung cấp cho anh một manh mối đáng tin cậy rồi?”

Một giây sau, anh lật người đè cô xuống, tủm tỉm cười, ánh mắt gian xảo: “Không sai, có lẽ phương hướng mà em cung cấp thật sự có thể giúp được rất nhiều.”

“Vậy anh thưởng cho em thế nào đây?” Cố Sơ tươi cười nhìn anh.

“Em nói xem?” Bàn tay của Lục Bắc Thần không yên, vén váy của cô lên.

Cố Sơ lập tức túm lấy tay anh, kháng nghị: “Thế này anh gọi là thưởng hả?”

Ánh mắt Lục Bắc Thần tối đi, dục vọng lan tràn. Anh khẽ cười: “Để em được sung sướng đến chết chính là phần thưởng hậu hĩnh nhất.” Dứt lời, anh cúi đầu hôn thật sâu lên môi cô…

***

Ngày hôm sau, Cố Sơ trằn trọc tỉnh dậy. Khi kéo rèm cửa ra, ánh nắng bên ngoài rất đẹp. Đầu đông, chỉ có những quầng sáng uể oải của ngày đông, không một bông tuyết nào rơi xuống. Khi kéo lê chiếc dép ra ngoài phòng khách, cô liếc thấy bóng người đàn ông trong vườn. Anh mặc chiếc áo ngủ gấu Pooh mà cô mua, ngồi trên bậc thêm rải đá cuội, vừa nghịch đất trồng hoa vừa nói chuyện điện thoại.

So với căn nhà sang trọng bên bến Thượng Hải, anh dường như thích căn nhà Tây này hơn. Tối qua quay về đây, anh đã nói một câu: Trong nhà có mùi vị của gia đình.

Phải, căn nhà ở bến Thượng Hải quá to, quá lạnh lẽo.

Một vườn hoa không rộng, vì anh đứng đó rõ ràng có hơi chật hẹp, nhưng ánh nắng rất chói chang, cũng có thể vì anh hiện diện. Cố Sơ không làm phiền tới anh, chỉ đứng nguyên tại chỗ ngắm anh một lúc, bỗng cảm thấy xung quanh ấm áp. Ánh nắng khắc lên gương mặt anh, đó là một dấu ấn sâu đậm người ta khó mà quên được. Nếu có thể, cô muốn ngày ngày tỉnh dậy là có thể nhìn thấy bóng hình anh, nhàn nhã chăm hoa chăm cỏ, không quan tâm quá nhiều tới thị phi sai đúng.

Nhưng cô biết, đây chỉ là ảo vọng. Sức hấp dẫn của anh nằm ở uy quyền, mà uy quyền của anh tới từ sự nghiệp.

Cũng giống như bây giờ, cô nghe thấy anh nói với đầu kia điện thoại: “Báo cáo DNA tôi đã xem rồi, chuyện này có vấn đề. Giữ số liệu lại, đợi tôi quay về kiểm tra.”

Rồi lại nghe anh nói: “Đúng, số liệu của Quách Hương Vân cũng phải tiến hành đối chiếu.”

Từ tối qua đến bây giờ, di động của anh kêu không ngừng nghỉ, toàn bộ đều liên quan tới vụ án…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.