Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 35: Đã Lâu Mới Lại Hẹn Hò



Giống như lâu lắm mới lại có một lần hẹn hò. Dưới cảnh đêm, người đàn ông lịch thiệp, cao quý, dùng thái độ chu đáo dịu dàng để chăm sóc người yêu…

Chiếc xe đi thẳng mãi.

Trong xe rất yên ắng.

Lục Bắc Thần nhìn về phía trước, nắm vững vô lăng, những đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng cương nghị mà trầm tĩnh, bờ môi hơi mím lại. Anh không nói, cũng rất khó để người ta đoán được anh đang nghĩ gì. Sau khi lên xe, Cố Sơ cũng tạm thời chọn cách im lặng. Không phải cô không muốn nói, chỉ không biết nên nói gì.

Trong xe ngập đầy mùi hương nam tính nhưng thiếu đi sự ôn hòa. Là sự pha trộn giữa mùi nước diệt khuẩn và mùi thuốc lá nhạt nhòa trên người anh, thanh lạnh nhưng đầy gợi cảm. Cố Sơ lại cảm thấy mê đắm rồi. Trước kia, mùi hương cô thích ngửi nhất là một mùi vị ngập tràn ánh nắng trên người Bắc Thâm, giống như mùi xà phòng thơm sạch sẽ nhưng vẫn toát lên nét ngông nghênh của một chàng trai.

Lục Bắc Thần mãi chẳng nói gì. Cô cũng không thể im lìm mãi, chí ít chiếc xe cũng không thể cứ đi mãi về phía trước thế này chứ. Cố Sơ lên tiếng: “Rẽ phải ở trước mặt, đi vào khu thành cũ.”

Anh không nhìn cô mà hơi đánh tay lái, chiếc xe bèn ngoặt sang phải.

“Cảm ơn anh.”

Lục Bắc Thần chỉ lặng yên.

Tĩnh lặng đến đáng sợ. Chiếc xe lại được cách âm cực tốt, tạp âm bên ngoài không lọt được vào, không thể phân tán bầu không khí tĩnh mịch khiến người ta ngột ngạt này. Rất lâu sau, Cố Sơ mới phá vỡ nó: “Tôi muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.”

Phía trước là đèn đỏ, chiếc xe giảm tốc, dừng lại.

Lục Bắc Thần không nhìn cô, bàn tay lớn nắm lấy vô lăng, ánh mắt sâu thẳm, gương mặt anh trông lại càng u ám. Cố Sơ nhận ra sự thay đổi trên nét mặt anh, sống lưng bắt đầu lạnh toát. Cô sợ anh sẽ lại giống như lần trong thang máy hôm trước, dùng thái độ lạnh nhạt ép cô liên tiếp lùi bước, sau đó cô lại phải hoảng hốt bỏ chạy mà không tìm ra được sự thật.

Cố Sơ những tưởng anh sẽ nói câu gì đó, nhưng tới tận khi đèn xanh bật sáng anh vẫn không nói một chữ, chỉ khởi động cho xe tiếp tục chạy thẳng. Cố Sơ chẳng hiểu được rốt cuộc anh đang âm mưu chuyện gì, nếu đã không hỏi được thì cô cũng chẳng có ý định truy cùng đuổi tận, bèn chỉ rõ địa chỉ nhà mình. Sau khi tới con đường nhánh đi vào khu thành cũ, Lục Bắc Thần bất ngờ đổi hướng, chiếc xe rẽ sang khu vực mới náo nhiệt.

Cố Sơ ngẩn người giây lát, khi tỉnh lại thì chiếc xe đã trượt rất xa rồi. Cô bò lên cửa kính nhìn ra rồi quay đầu về phía Lục Bắc Thần: “Anh đi sai rồi! Đáng nhẽ phải rẽ vào ở lối ban nãy mới phải.”

Lục Bắc Thần không lên tiếng, chỉ tập trung lái xe.

“Này… Lục… Giáo sư Lục!” Cố Sơ gấp gáp suýt buột miệng, lập tức sửa lại: “Anh định đưa tôi đi đâu?”

Ai dè, Lục Bắc Thần chỉ trưng ra bộ mặt lãnh đạm.

Lái khoảng hơn hai mươi phút, cuối cùng Lục Bắc Thần cũng dừng xe. Cố Sơ không ngờ anh lại đưa mình tới nhà hàng, có phần ngỡ ngàng.

“Xuống xe.” Sau khi xuống xe, Lục Bắc Thần vòng sang ghế lái phụ mở cửa xe cho cô, từ tốn nói.

Cố Sơ chần chừ nhưng vẫn xuống xe. Sau khi đóng cửa xe lại, Lục Bắc Thần giao chìa khóa xe trong tay cho nhân viên bãi đậu xe rồi đi thẳng vào trong nhà hàng. Cố Sơ nghĩ chắc là anh có chuyện muốn nói nên cũng đi ngay theo sau.

Nhà hàng này không đông khách, vốn là một nhà hàng phải đặt trước và ưu tiên thành viên, thế nên môi trường ăn uống luôn được bảo đảm. Cố Sơ biết nó. Nhà hàng mới mở cửa được khoảng hai năm nhưng vì thức ăn cao cấp và lựa chọn nguyên liệu kỹ càng mà liên tục được lên báo ẩm thực. Rất nhiều lần đi qua nơi đây, cô đều dừng bước, lần nào cũng cảnh cáo bản thân, cô của bây giờ không vào nổi mấy nơi như thế này nữa.

Xem ra đây không phải lần đầu tiên Lục Bắc Thần tới đây, sau khi bước vào liền có nhân viên phục vụ chào hỏi anh: Anh Lục đã tới ạ! Anh đi thẳng tới một vị trí ngay cạnh cửa sổ, dừng bước, khẽ kéo một chiếc ghế rồi quay về phía Cố Sơ, nói: “Ngồi đi.”

Giống như lâu lắm mới lại có một lần hẹn hò. Dưới cảnh đêm, người đàn ông lịch thiệp, cao quý, dùng thái độ chu đáo dịu dàng để chăm sóc người yêu. Cố Sơ lập tức xóa bỏ ảo giác này. Cô khẽ cắn môi, bước lên. Anh bèn đẩy ghế ra cho cô một cách cực kỳ vừa vặn. Cô ngồi xuống ghế, hợp thành một góc hoàn hảo với góc bàn.

Còn Lục Bắc Thần thì ngồi đối diện cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.