Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 353: Có những chuyện chưa chắc đã giấu được



Dẫu sao gừng vẫn càng già càng cay. Cố Sơ có thông minh thế nào vẫn không bằng một người ‘dày dặn kinh nghiệm’ như ông. Trong cuộc ‘đấu trí’ qua lại đó, Cố Sơ rốt cuộc vẫn chẳng hỏi ra được triệt để. Dù đối phương dùng cách thức gì, Smith cũng đỡ được, có vẻ như lấy nhu khắc cương. Cuối cùng Cố Sơ truy hỏi ông sao cứ tìm Lục Bắc Thần suốt, mà Lục Bắc Thần lại có thái độ né tránh. Câu trả lời của ông là: Ông tìm Lục Bắc Thần vì sự dặn dò của nhà họ Lục, gia đình hy vọng khi rảnh rỗi cậu có thể về nhà thăm mọi người.

Smith kể lại tường tận chuyện Cố Sơ tới tìm mình hôm đó cho Lục Bắc Thần, rồi thở dài: “Xem ra cô bạn gái của con cũng không kém đâu, có thể giấu con tìm được tới tận đây.”

Lục Bắc Thần hiểu ý của Smith, hành tung của ông ở Trung Quốc trước nay rất riêng tư, cả chỗ ở này cũng được một Hoa Kiều mua chuyển tay nhiều lần mới tới tay ông từ mấy năm trước, trên giấy chứng nhận nhà đất lại không viết tên ông, thế nên sẽ không có ai dễ dàng tìm được tới đây, Cố Sơ làm sao biết được?

“Bổ sung thêm một câu, hình như chú gây họa rồi.” Smith thở một tiếng nặng nề, ánh mắt có chút ngập ngừng.

Lục Bắc Thần ngước mắt lên nhìn ông.

Smith có phần ngượng ngập: “Sau khi chú nói xong nguyên nhân tìm con, con bé đó hỏi chú một câu: Quan hệ giữa Bắc Thần và bố không tốt ạ? Lúc đó chú đã trót nói ra rồi, không thể rút lại, sợ nó hiểu lầm đành đáp qua loa một câu: Cũng tạm.” Dứt lời, ông nhìn về phía Lục Bắc Thần, dò hỏi: “Nói vậy liệu có mang lại rắc rối cho con không?”

Khóe môi Lục Bắc Thần khẽ giật giật. Phải, nếu là người để tâm thì một câu nói của Smith đã mang lại rắc rối cho anh rồi.

“Con phải hiểu, tình hình lúc đó chú chỉ có thể nói vậy mà thôi.”

“Không sao ạ.” Lục Bắc Thần cười khẽ.

Nhưng trong lòng anh hiểu rõ, Cố Sơ là một người để ý. Anh sợ chính là sợ điểm này. Rồi cũng hiểu ra có một ngày Cố Sơ đột nhiên hỏi anh: Quan hệ giữa anh và bố có tốt không? Một câu hỏi bất thình lình như vậy nhưng anh lại không vì sao cô hỏi, bây giờ thì rõ rồi. Lúc đó anh cũng đối phó một câu. Cô truy hỏi đầy hứng thú: Anh từng nói quan hệ giữa Bắc Thâm và bố anh cũng không tốt, nếu cả hai anh em anh đều có quan hệ không tốt với người nhà thì phải có nguyên nhân chứ, đúng không?”

Anh không trả lời.

Cô còn định hỏi thêm gì nữa, anh chỉ còn cách hôn cô cho xong chuyện.

Có những chuyện, anh chỉ sợ lâu dần không phải anh muốn giấu là có thể giấu được…

***

Năm giờ, xe của Lục Bắc Thần xuất hiện ở cửa bệnh viện chuẩn giờ.

Giờ này bệnh nhân đã ít đi nhiều nhưng vẫn có người ra vào đăng ký điều trị gấp. Lục Bắc Thần ở trong xe đợi một lát rồi gọi điện cho Cố Sơ nhưng đối phương không nhận máy. Anh nhìn giờ, cuối cùng đỗ xe vào trong bãi đậu của bệnh viện.

Thang máy đi thẳng tới khoa ngoại. Ra khỏi thang máy, cả một hành lang dài có những cô y tá trẻ đi qua đi lại chuẩn bị trực ban, ai nấy đều nhìn anh, sau đó rì rầm nói chuyện với nhau. Anh không để tâm, đi thẳng qua hành lang. Gần đó lại có một cô y tá đang ra sức đẩy xe, bánh xe không trơn tru lắm, bị mắc kẹt không chịu nhúc nhích, làm cô y tá sốt ruột đến phát khóc. Lục Bắc Thần nhìn thấy, cô y tá kia hơi đỏ mặt. Anh chợt nhớ lại lúc trước Cố Sơ từng kể cho anh nghe khoảng thời gian làm việc ở bệnh viện Quỳnh Châu, rõ ràng là dược sỹ vậy mà ngày nào cũng bị coi như ốc vít. Nhắc tới chiếc xe đẩy đó cô càng nức nở: Anh tưởng đẩy cái xe đó dễ sao? Mệt cực kỳ.

Có lẽ vì cô y tá cũng ‘đồng bệnh tương liên’ với Cố Sơ, anh không kìm lòng được, tiến lên giúp đỡ, chống tay lên một cái bánh xe đã nhúc nhích. Cô y tá không ngờ có người tới giúp đỡ, vừa định ngẩng đầu nói cảm ơn, không ngờ đập vào mắt là một gương mặt tuấn tú. Cô ấy đỏ mặt nhưng lại cảm thấy hình như đã gặp ở đâu, bèn chỉ vào anh sửng sốt: “Anh… Anh…”

“Bánh xe không sao rồi, đi đi.” Lục Bắc Thần khẽ nói một câu.

Cô y tá gắng sức nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Anh… là giáo sư Lục?”

Lục Bắc Thần chỉ mỉm cười, không thanh minh bất kỳ câu nào. Anh vừa ngẩng đầu bỗng nhìn thấy Cố Sơ từ một phòng bệnh bước ra, có lẽ nhìn thấy cảnh ấy, cô chu môi, giận dữ lườm anh, từ xa đã nghe thấy âm thanh bật ra từ mũi cô: “Hừ!”

Ngay sau đó, cô quay đầu trở vào phòng.

Lúc đó Lục Bắc Thần lập tức sững người, rất lâu sau mới có phản ứng. Cô… hiểu lầm rồi sao? Anh nhất thời không biết nên khóc hay cười, lập tức bỏ rơi sự nhiệt tình của cô y tá, sải bước lên trước. Anh đẩy cửa, là một căn phòng ba bệnh nhân, hai giường không có người, có lẽ đã được người nhà đưa xuống nhà ăn dùng cơm, đồ đạc vẫn còn để trên giường. Trên chiếc giường bên cạnh cửa sổ có một đứa bé đang ngồi, đầu quấn băng kín mít, thoạt nhìn trông giống hệt bông ngoáy tai.

Cố Sơ mặc áo blouse trắng, quay lưng ra cửa, đứng bên cạnh giường, nhìn đứa bé. Nó cũng ngẩng đầu nhìn cô, hai người có vẻ như đang ngầm đọ sức gì đó.

Lục Bắc Thần đi vào.

Đứa bé nhìn thấy anh trước, nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như mã não. Cố Sơ không quay người lại cũng không ngẩng đầu lên, thậm chí còn chẳng chớp mắt lấy một cái, coi Lục Bắc Thần là không khí.

Lục Bắc Thần nhìn thấy cái mặt nhỏ của cô sưng lên biết ngay tới tám chín phần là cô hiểu lầm rồi. Anh bỗng không biết nên giải thích thế nào, bèn xoa xoa mũi, ngượng ngập lên tiếng: “Sơ Sơ…”

“Anh là ai đấy?” Cố Sơ quay đầu nhìn anh, thái độ hờ hững nhưng lời nói ra thì khiến người ta chết nghẹn: “Là người nhà của bệnh nhân nào? Đi nhầm phòng rồi phải không?”

Lục Bắc Thần đau đầu.

Đứa bé trên giường chen vào: “Chị Cố ơi, anh ấy tới tìm chị đấy.”

“Em quen anh ấy à?” Cố Sơ nhăn mũi với thằng bé, chỉ vào thuốc trong khay: “Bảo em uống thuốc thì không thấy em tích cực như vậy, chen ngang thì nhiều sức lắm phải không?”

Lục Bắc Thần thấy cô tảng lờ anh, dĩ nhiên là rất sốt ruột. Nhưng nhìn thấy cô mặc áo blouse, răn đe con nít anh lại chợt buồn cười. Cố Sơ thấy anh cười, quay người trừng mắt với anh: “Anh tới làm gì?”

“Đón em về.”

Cố Sơ lại hậm hực: “Tới đón em về hay là tới đò đưa với mấy cô y tá?”

“Anh chỉ giúp cô ấy đẩy bánh xe thôi mà.” Lục Bắc Thần dở khóc dở cười.

Cố Sơ quan sát anh từ trên xuống dưới, ánh mắt ấy khiến Lục Bắc Thần dựng tóc gáy, lập tức bổ sung: “Anh thề đấy.”

“Thích dâng tặng lòng tốt chứ gì? Một người cung Thiên Yết như anh đi đâu cũng lưu lại tình cảm để làm gì hả?”

Lục Bắc Thần đúng là có trăm cái miệng cũng khó thanh minh, tình huống này đối với anh mà nói quá khó xử. Anh suy nghĩ rồi giải thích: “Anh thật sự chỉ đi ngang qua thôi, tiện tay thì giúp. Anh ở ngoài cổng bệnh viện đợi em một lúc mà thấy em mãi không xuống, đành lên đây tìm em.”

Dáng vẻ của anh khi giải thích có hơi vụng về, mặc dù trông có vẻ bình thản nhưng sự căng thẳng toát lên qua ánh mắt. Cố Sơ nhìn thấy, mừng thầm trong lòng nhưng sao ngoài miệng có thể tha cho anh nhanh thế: “Cô gái đó đẹp hơn em?”

“Cô gái nào cơ?”

Cố Sơ lập tức lườm. Lục Bắc Thần giật mình, vội nói: “Không đẹp bằng em.”

“Dáng chuẩn hơn em?”

“… Anh… không nhìn kỹ…” Lục Bắc Thần vừa đáp mấy câu này, thấy cô lại hằn học trừng mắt, lập tức sửa: “Làm sao chuẩn bằng dáng em.”

Cố Sơ nhịn cười, hắng giọng nói: “Em coi như nhìn ra rồi, anh chẳng khác gì mấy gã đàn ông ăn trong bát nhòm trong nồi cả.”

“Sơ Sơ, anh nào có…”

“Này.” Cố Sơ vốn không nghe anh nói gì, nhìn về phía đứa bé trên giường, nói: “Sau này nhớ đấy, đàn ông không tốt đẹp gì đâu.”

Đứa bé nhìn Cố Sơ đầy tội nghiệp: “Chị Cố ơi, em cũng là đàn ông mà…”

“À…” Lúc ấy Cố Sơ mới chợt nhớ ra, nói tiếp lời nó: “Suýt nữa thì coi em là con gái.”

Đứa bé chép miệng: “Chị cũng có thể coi em là con gái…” Rồi nó chỉ vào chỗ thuốc trước mắt. “Nghe nói thuốc của con gái đều không đắng.”

Cố Sơ cười với nó: “Không uống thuốc là không được đâu nhé, chị Tiếu Tiếu nói với em thế nào hả?”

“Ngày nào cũng phải uống thuốc đúng giờ, bệnh mới nhanh khỏi.”

“Đúng rồi, em xem, em uống muộn nửa tiếng rồi.” Đây cũng là nguyên nhân Cố Sơ mãi không tan làm.

Đứa bé nhăn mặt: “Thế em đợi bố đến rồi uống có được không ạ?”

“Chẳng phải bác lao công đã nói rồi sao, bố em hôm nay phải họp, rất muộn mới tới được.”

Đứa bé bĩu môi.

“Thế này đi, em uống hết chỗ thuốc này rồi, chị sẽ cho em một viên socola, được không?” Cố Sơ dỗ dành cực kỳ kiên nhẫn, làm cho Lục Bắc Thần đứng bên cạnh cũng phát hờn.

“Không đâu…” Đứa bé chống tay lên má, nét mặt khổ não: “Thật ra em đã làm phẫu thuật xong lâu lắm rồi, sao vẫn phải uống thuốc ạ?”

“Vì em vẫn chưa bình phục hẳn. Ngoan, uống thuốc nào.” Cố Sơ cầm khay thuốc lại: “Nếu không ấy à, khi nào chị Tiếu Tiếu tới sẽ bắt em uống nhiều thuốc hơn nữa đấy.”

Đứa bé quay ngoắt đi, kiên quyết không uống.

Cố Sơ khó xử. Cô chỉ từng chăm Tư Tư nhưng nó từ bé đã rất ngoan, đâu có khó chiều như thằng bé trước mặt. Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng hiểu nguyên nhân cô ở lại đây những nửa tiếng. Anh buồn cười lắc đầu, đón lấy khay thuốc trong tay cô, nói: “Để anh.”

Cố Sơ ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt đó dường như đang hỏi: Anh dỗ trẻ con uống thuốc á? Được không vậy? Lục Bắc Thần dĩ nhiên bắt được ánh mắt cô, anh mỉm cười. Hai người lớn không thể bị một thằng nhóc dắt đi được? Anh hắng giọng tiến lên, đặt khay thuốc trước mặt nó: “Uống đi!”

Thái độ phải nói là cứng rắn.

Cố Sơ giật thót.

Đứa bé cũng hết hồn nhưng không khóc, chỉ sững sờ nhìn anh. Chẳng mấy chốc, cơn giận của nó bùng lên. Nó nhăn mũi với Lục Bắc Thần, chống hai tay vào hông: “Em không uống!”

Cố Sơ sầu não trong lòng, ngọt ngào khuyên nhủ còn vô ích, anh lại định dùng cách rắn? Cô đang định lên tiếng nhắc nhở thì thấy Lục Bắc Thần ngồi thẳng xuống trước mặt thằng bé, nhìn thẳng vào mắt nó. Cố Sơ sửng sốt, anh lại định làm gì đây?

Rồi cô nghe thấy Lục Bắc Thần nói với thằng bé: “Bông ngoáy tai, em có biết đã làm lỡ dở cuộc hẹn hò của anh không, hử?”

~Hết chương 353~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.