Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 362: Nhớ chết mất thôi



Lục Bắc Thần không ngờ cô lại phản ứng mạnh đến vậy, bật cười khanh khách. Anh bước đến, nhặt tập hồ sơ lên, tiện tay để lên bàn rồi nhàn nhã ngồi xuống sofa, nâng đôi chân dài lên khỏi mặt đất, một tay đặt lên sofa, một tay ngoắc ngoắc về phía cô, trông rất xấu xa. Nửa trên anh vẫn để trần, chỉ mặc độc chiếc quần ngủ màu đay. Lồng ngực rộng lớn như kênh rạch, từng múi cơ rắn rỏi và đường nhân ngư hình chữ V đầy gợi cảm, xuống dưới nữa… là chiếc quần ngủ tuy rộng rãi nhưng một đống to căng phồng giữa hông vẫn rất nổi bật.

Mắt Cố Sơ nóng rực, gò má cũng bỏng rát. Cô quay đi, vờ như không bị mê hoặc bởi ‘bữa tiệc’ trước mắt, hắng giọng nói: “Dì còn đợi em về đó.”

“Qua đây.” Lục Bắc Thần khẽ cười ra lệnh.

Cố Sơ bèn đi qua.

Anh lập tức kéo tay cô, hơi dùng sức kéo cô vào lòng. Mặt cô đập vào ngực anh, cô phát một cái vào người anh tỏ vẻ oán trách vì sự thô lỗ. Anh lại cười sảng khoái, nhân cơ hội ấy thu cánh tay lại ôm cô thật chặt, vùi mặt vào cổ cô, hít thật sâu, thì thầm: “Nhớ chết anh mất.”

Người đàn ông dùng sức khiến cô sắp không thở được tới nơi, bèn đẩy anh một cái: “Đau em.”

Lúc ấy Lục Bắc Thần mới mỉm cười buông lỏng nhưng vẫn khóa cô trong lòng. Cố Sơ liếc nhìn đồng hồ trên tường, suy nghĩ rồi hỏi một câu vẻ tùy ý: “Khi nào thì chúng ta xuất phát?”

Anh xoay mặt cô lại, nhìn cô nửa đùa nửa thật.

Cô bị anh nhìn đến thiếu tự nhiên, hỏi: “Sao vậy?”

“Biết rõ còn hỏi.” Lục Bắc Thần cong môi cười khẽ.

“Gì chứ?”

Nụ cười bên môi anh càng đậm hơn: “Em chắc chắn anh sẽ cùng em về Quỳnh Châu đón Tết như vậy sao?”

“Anh đã mua cả quà cho dì rồi.” Lúc nói câu này Cố Sơ hơi chột dạ. Thật ra từ trước tới nay cô chưa từng hỏi anh chuyện đón Tết, đây cũng là việc cô bứt rứt trong lòng. Tết âm anh cũng phải về nhà chứ? Nhưng lần trước khi đi rõ ràng anh đã nói tết sẽ về, ý tức là cùng cô đón tết rồi? Rồi nghĩ tới chuyện Trung thu anh cũng về Quỳnh Châu, lòng cô vẫn có chút nhen nhóm.

Bây giờ bị anh hỏi như vậy, cô lại bỗng hơi lo sợ.

Lục Bắc Thần khẽ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô: “Chỗ đó cũng có thể là quà thăm sau Tết mà?”

Cố Sơ lại càng không dám hy vọng nữa.

Lẽ nào… anh không định cùng cô về Quỳnh Châu?

Thấy cô cụp mắt cúi đầu, biểu cảm có chút hụt hẫng, Lục Bắc Thần không nhịn được cười, giơ tay xoa đầu cô: “Em thật là…”

Cố Sơ thấy anh cười đùa trêu chọc, chợt bừng tỉnh ngộ: “Giỏi lắm…” Cô đùa cợt bóp cổ anh: “Chọc em có phải không?”

Anh theo đà vòng tay qua eo cô, bàn tay nghịch ngợm luồn vào trong áo cô, cười oán trách: “Năm mới em không ở nhà với anh, anh đành phải đi theo em thôi.”

“Đừng đùa nữa.” Tay anh như con rắn làm cô ngứa ngáy. Giữ chặt nó lại, cô khẽ thở dài: “Vậy chúng ta xuất phát thôi, chắc là dì sốt ruột rồi.”

“Lái xe về đi, thuận tiện.” Lục Bắc Thần đề nghị.

Cố Sơ vui vẻ, lập tức bá cổ anh: “Anh đích thân làm tài xế à?” Thượng Hải rất gần Quỳnh Châu, nhưng trên chính đoạn đường rất gần này phong cảnh rất đẹp. Đi tàu cao tốc không còn vé nữa, đáp máy bay lại quá rắc rối, phương tiện thuận lợi nhất là ô tô, giống như một chuyến du lịch nhỏ, một chuyến du lịch chỉ có anh và cô.

Lục Bắc Thần ôm cô cười: “Anh không làm tài xế lẽ nào để em làm hả? Bà Lục à, gan anh nhỏ lắm, không dám ngồi xe em lái đâu.”

Cố Sơ trừng mắt với anh.

Anh nhìn cô, trong mắt có yêu khí. Cố Sơ quen thuộc ánh mắt này nhất, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, chống nạnh: “Mau thay quần áo đi.”

“Lúc anh ngủ, mơ mơ màng màng hình như bị ai lợi dụng giở trò chiếm đoạt thì phải?” Lục Bắc Thần uể oải hỏi.

Cố Sơ đỏ mặt vội nói: “Làm gì có? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày đi, ai chiếm đoạt được anh?”

Lục Bắc Thần đứng dậy, vươn vai, lắc lư đi vào phòng thay đồ, buông một câu: “Sắc nữ hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều!”

Cố Sơ bặm môi, người đàn ông đáng chết!

Họ chuẩn bị một vài món ăn vặt lên xe, cả mấy vệ sĩ cũng được cho về nhà đón tết. Trước khi xuất phát, Cố Sơ gọi điện cho Tiếu Tiếu, hỏi thăm tình hình bệnh nhân. Đầu kia Tiếu Tiếu thở dài: “Xem ra người nhà bệnh nhân không muốn phẫu thuật lắm. Hết cách thôi, những gì chúng ta cần nói đã nói cả rồi, chúng ta cũng không thể ký tên thay họ được?”

“Vậy thì thời gian này đành dùng thuốc khống chế mạnh thôi.” Cố Sơ âu sầu, cô hiểu quá rõ tình trạng của bệnh nhân, biết rõ cứ kéo dài lần lữa thêm sẽ thế nào.

“Được rồi, cậu cũng đừng lo nữa. Đang Tết nhất, cậu cũng phải quay về Quỳnh Châu đúng không?” Tiêu Tiếu Tiếu hỏi. Năm nay bố mẹ cậu ấy đều tới Thượng Hải đón tết nên Tiếu Tiếu không cần vất vả đi qua đi lại nữa.

Cố Sơ ‘ừm’ một tiếng, nghĩ bụng lần này bố mẹ Tiếu Tiếu tới Thượng Hải chắc chắn là vì chuyện cưới xin của cậu ấy.

“Giáo sư Lục thì sao?”

“Ở bên cạnh tớ đây, cùng về với tớ.” Trong lúc nói Cố Sơ đã đi ra cửa, chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Lục Bắc Thần kiểm tra cửa sổ cửa chính kỹ càng rồi khoác chiếc áo dạ trong tay lên người cô.

Tiếu Tiếu kinh ngạc, hạ thấp giọng: “Anh ấy không về nhà đón tết à?”

Cố Sơ liếc Lục Bắc Thần, sau khi khoác áo cho cô anh vội đi ra sau cốp, sắp xếp cẩn thận từng hộp quà. Tuyết lặng lẽ rơi, hơi dính lên cổ áo anh. Giữa mênh mông tuyết trắng, gương mặt anh bừng sáng, chiều cao nổi bật. Trong tuyết trời lạnh giá thế này, chỉ thưởng thức bóng anh đã đủ ấm áp. Cô chăm chú ngắm anh tất bật, hạ thấp giọng nói với Tiếu Tiếu: “Anh ấy không nhắc nên tớ không hỏi.”

“Chắc họ ở nước ngoài cũng không đón tết ta.”

“Có lẽ vậy.” Cố Sơ cúi đầu, lấy mũi chân nghiền mấy viên sỏi vụn, trong lòng biết rất rõ Lục Môn đều là Hoa kiều, sau có thể quên tập tục đón tết âm?

Hai người lại trò chuyện vài ba câu đơn giản, Lục Bắc Thần bèn ra hiệu cho cô lên xe. Cô cũng kết thúc cuộc điện thoại với Tiếu Tiếu.

Chiếc xe lăn bánh, in dấu trên nền tuyết.

Xe cộ trên đường ít đi rất nhiều. Đã sắp cuối năm rồi, không ít người rời khỏi Thượng Hải về quê đón tết, cả con đường cực kỳ thông thoáng. Gió nóng làm ấm khoang xe, Cố Sơ vắt áo dạ ra sau ghế, Lục Bắc Thần vững vàng lái xe, hỏi một câu: “Bệnh viện không có chuyện gì chứ?”

“À, không có gì. Chỉ là có một bệnh nhân, tình hình hơi phức tạp một chút.” Cố Sơ kể lại cho anh nghe.

Anh yên lặng lắng nghe, đợi cô nói xong mới nói: “Tình hình này đích thực nên phẫu thuật.”

Cố Sơ gật đầu rồi nhanh chóng nghiêng đầu nhìn anh với vẻ suy tư. Lục Bắc Thần thấy vậy cười hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, tại em chợt nhớ anh nói Mục Thanh Liên hận Quách Hương Vân, vì sao vậy?” Cố Sơ chuyển đề tài. Thật ra cô rất kỳ lạ về việc anh nói chuẩn xác phương thức điều trị cho bệnh nhân. Cô dần dần cảm thấy thật ra Lục Bắc Thần có trình độ rất sâu về ngoại khoa thần kinh, nhưng nghĩ tới điểm này là lại nhớ về Lục Bắc Thâm. Có những chuyện cô không muốn đào sâu thêm.

Cô hiểu tâm lý không dám truy cứu kỹ càng ngọn nguồn sự việc của mình. Có lẽ chính cô đang né tránh một số sự thật.

Lục Bắc Thần không nghi ngờ gì. Vụ án đã kết thúc, nói với cô những điều chưa rõ ràng cũng không sao. “Một đứa trẻ, từ nhỏ không những bị bố ruồng rẫy, còn không được mẹ thương yêu. Hận… chắc chắn là có.”

Cố Sơ hiểu ra: “Đây cũng là lý do sau khi Quách Hương Vân bị điên, cô ta hoàn toàn bỏ mặc.”

“Con người ta không thể điên ngay lập tức được, phải chịu sự kích động của thế giới bên ngoài.” Lục Bắc Thần hơi tăng tốc, trước khi đèn đỏ bật sáng đã rẽ lên đường chính. “Cái chết của Mục Thanh Đăng đã kích động Quách Hương Vân, nhưng dù sao vẫn còn Thịnh Thiên Vỹ, đó mới là trụ cột tinh thần của bà ta, có điên có dại thế nào đi chăng nữa cũng chưa đạt tới đỉnh điểm.”

Cố Sơ gật đầu, điểm này dễ hiểu. Lưu Thạch dĩ nhiên là kẻ đáng ghét nhưng lẽ nào Quách Hương Vân lại không tàn nhẫn? Bà ta đẻ ra Mục Thanh Tuyết và Mục Thanh Liên nhưng lại vì họ là con gái mà chưa từng cho họ tình yêu của một người mẹ. Cô xem hồ sơ, vì là con gái nên Mục Thanh Liên, Mục Thanh Tuyết và Mục Thanh Đăng đều không theo họ bố, họ Mục này được lấy theo họ mẹ của Lưu Thạch. Việc này một là có thể nhận ra hai người họ nhiễm tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, hai là có thể né tránh tai mắt chính sách quốc gia. Ba người con gái không theo họ bố, một khi sinh được con trai, đó sẽ là đứa con duy nhất của nhà họ Lưu.

Nghĩ như vậy, Mục Thanh Tuyết và Mục Thanh Liên buồn lòng cũng là rất bình thường. Nếu so sánh thì Mục Thanh Đăng hạnh phúc hơn nhiều, chí ít cô ta được ở bên cạnh mẹ.

Hồ sơ để lại nhà, nên Cố Sơ chỉ còn cách hỏi Lục Bắc Thần.

Anh cười: “Chẳng lẽ cả đường em đều muốn nghe chuyện vụ án à?”

“Dĩ nhiên.” Cố Sơ van nài: “Vụ án này quả thực cực kỳ khó tưởng tượng, mau kể cho em nghe từ đầu tới cuối đi. Với lại, trong này còn dính líu tới Hứa Đồng và hai người bạn của em, đương nhiên em càng phải biết.”

Lục Bắc Thần cũng đã sớm dự liệu được một khi đã hỏi cô sẽ không ngừng. Anh cũng không định giấu, bèn từ từ kể lại.

Chính vì Mục Thanh Liên căm hận mẹ nên mới cho Quách Hương Vân ăn một bát canh thịt người, đây cũng là biểu hiện cho sự lệch lạc trong tâm lý của cô ta. Quách Hương Vân chịu kích động dữ dội, nửa điên nửa dại, không còn cách nào khác Mục Thanh Tuyết đành đón Quách Hương Vân về nhà tĩnh dưỡng. Mục Thanh Đăng bị Mi Thủ sát hại, Mi Thủ bị Mục Thanh Tuyết sát hại, chuyện này mà đồn ra ngoài thì Mục Thanh Tuyết không thoát khỏi tù tội. Mục Thanh Tuyết sắp xếp xong cho Quách Hương Vân thì quay ngược trở lại, một là để xem Mục Thanh Liên, đề phòng nó lại làm chuyện gì thái quá, hai là thi thể của Mục Thanh Đăng cũng cần xử lý.

Sợ kinh động tới phía cảnh sát, hai người quyết định hỏa táng Mục Thanh Đăng, nhưng không dám liên hệ với nhà tang lễ chính quy, lo phải ra mặt làm thủ tục, bèn âm thầm tìm người tiến hành hỏa táng. Người đó nhận tiền nhưng làm việc quá ẩu thả, xương vụn của Mục Thanh Đăng vẫn còn. Mục Thanh Tuyết vốn dĩ định rắc xuống đáy sông, ai ngờ Mục Thanh Liên ngăn cản nói: Không được để Thanh Đăng kiếp sau lại làm con gái nữa.

Tối đó Mục Thanh Liên tự nhốt mình trong phòng, mất hai ngày để làm một con rối gỗ, rồi nghiền xương vụn của Mục Thanh Đăng thành bột xương, bôi đều vào trong cơ thể rối gỗ.

“Luân hồi, đây chính là tập tục của thôn Tần, cũng là một tập tục bí mật không truyền tụng từ xưa tới nay của thôn này.” Lục Bắc Thần giải thích: “Trong xã hội cũ trọng nam khinh nữ, nghe nói người thôn Tần sẽ nghiền xương của người con gái đã chết thành bột, bôi lên phần lưng của rối gỗ. Sau đó họ lại đợi một người đàn ông chết đi, lấy xương đầu và tứ chi của người đó đặt vào trong rối gỗ. Như vậy có đèn xanh dẫn đường, rối gỗ chứa xương người làm kịch để mê hoặc Diêm Vương thì kiếp sau, người con gái có thể đầu thai làm đàn ông.”

Cố Sơ kinh hoàng: “Cái tập tục này cũng quái đản quá đi.”

“Trung Quốc là quốc gia cổ xưa, tập tục phức tạp vốn là chuyện thường tình. Trong xã hội văn minh người ta có thể cảm thấy sợ hãi, khó tin nhưng suy nghĩ thực tế thì loại tập tục này không có gì.” Lục Bắc Thần quan sát đường trước mắt, nói: “Thứ Mục Thanh Liên làm chính là rối người của thôn Tần. Cô ta ở thôn Tần mấy năm, biết làm cũng là chuyện bình thường.”

“Tập tục này đích thực không có gì, chỉ là phong kiến và mê tín mà thôi. Nhưng nếu dính dáng tới giết người thì lại là chuyện khác, dù sao thì tập tục vốn có, người dân đều dùng xương cốt của những người chết tự nhiên. Còn Mục Thanh Liên, cô ta giết người! Thẩm Cường và Bàng Thành đều là nạn nhân.” Cô ôm chặt hai cánh tay, cảm giác sau lưng lạnh run.

“Đúng vậy, với tập tục của thôn Tần, trong rối gỗ còn cần xương đầu và tứ chi của nam giới.” Lục Bắc Thần nói: “Thế nên Mục Thanh Liên cứ đợi mãi, đợi tới khi một bộ xương thích hợp xuất hiện. Thẩm Cường là sự lựa chọn đầu tiên của cô ta, vì anh ta là bạn trai của Mi Thủ, càng vì Thẩm Cường uy hiếp tới Mục Thanh Liên. Nếu năm xưa không phải Thịnh Thiên Vỹ báo án để Thẩm Cường ngồi tù, e là anh ta đã sớm tử mạng trong tay Mục Thanh Liên.”

“Nhưng vì sao còn phải dùng tứ chi của Bàng Thành?” Cố Sơ không hiểu, chẳng phải hài cốt của một người đàn ông là đủ rồi sao?

Lục Bắc Thần đánh tay lái, chiếc xe nhẹ nhàng rẽ, lên đường cao tốc đi ra Thượng Hải. Anh giải đáp nghi hoặc cho cô: “Thẩm Cường thông minh nhưng không đủ vạm vỡ, Bàng Thành khỏe mạnh nhưng không đủ lanh lợi, hợp hai làm một, đây mới là điều Mục Thanh Liên muốn. Xem ra cô ta muốn em gái mình kiếp sau có thể đầu thai trở thành một người đàn ông vừa có trí vừa có sức.”

Sự ‘biến mất’ của Mi Thủ khiến người ta bất an, chí ít thì từ trên xuống dưới trong tập đoàn Viễn Thăng đã bắt đầu xì xào bàn tán. Mà trong khoảng thời gian này, Quách Hương Vân có Mục Thanh Tuyết ở bên, tinh thần đã được điều chỉnh ít nhiều. Trong lòng bà ta vẫn còn nhung nhớ Thịnh Thiên Vỹ nên đã quay trở lại nhà họ Thịnh. Thịnh Thiên Vỹ ngày ngày ủ ê nản chí, thấy Quách Hương Vân trở về bèn hỏi thăm tung tích Thanh Đăng. Mặc dù Quách Hương Vân ngẩn ngơ nhưng vẫn biết giấu giếm liền nói dối là cô ta lấy chồng. Thịnh Thiên Vỹ nghe xong càng suy sụp. Quách Hương Vân một lòng muốn Thịnh Thiên Vỹ ngồi lên chiếc ghế cao nhất của nhà họ Thịnh bèn khuyên anh phấn chấn lên.

Nhưng ngàn tính vạn tính bà ta vẫn tính sót một người, đó chính là Tưởng Lăng. Từ trước tới nay Quách Hương Vân vẫn luôn nghĩ Tưởng Lăng nhẹ nhàng thùy mị, yếu đuối nho nhã, sau khi nhà họ Thịnh náo loạn, bà sẽ trở thành một người phụ nữ không có chủ kiến, thật không ngờ bà không lộ tài năng, đứng ra chống đỡ cho cả gia đình. Quách Hương Vân hoàn toàn bị chịu đả kích, còn tìm tới Tưởng Lăng nói đỡ cho Thịnh Thiên Vỹ. Tưởng Lăng lấy lý do Thịnh Thiên Vỹ bất hiếu, kiên quyết tạm thời đình chỉ chức vụ rồi đuổi Quách Hương Vân ra khỏi nhà họ Thịnh. Như vậy Quách Hương Vân mới tuyệt vọng sụp đổ, hoàn toàn điên khùng.

“Tưởng Lăng không phải là một người phụ nữ đơn giản.” Lục Bắc Thần nói: “Toàn bộ hy vọng của Quách Hương Vân ký gửi hết vào Thịnh Thiên Vỹ, nhưng Tưởng Lăng lại thẳng thừng bóp chết mọi hy vọng của bà ta. Lúc đó Tưởng Lăng đã biết từ lâu rằng Thịnh Thiên Vỹ không phải con đẻ của mình nhưng lại nói thẳng với Quách Hương Vân bà ta sẽ không bao giờ có được con trai, lúc ấy Quách Hương Vân mới phát điên.”

Cố Sơ thở dài, người sinh ra trong quyền quý tâm tư và khả năng nhẫn nại đều vượt hơn người thường. Tưởng Lăng cũng vậy, mẹ cô lẽ nào không như vậy? Thế nên cô rất hiểu cách làm của Tưởng Lăng.

Mục Thanh Tuyết đưa Quách Hương Vân đi, đến nỗi về sau Thịnh Thiên Vỹ cũng không biết rõ tình hình của Quách Hương Vân, chỉ nghĩ rằng bà ta đã đi cùng Mục Thanh Đăng. Về điểm này, anh không nói dối.

Tập đoàn Thịnh Viễn công bố với bên ngoài Mi Thủ đã lấy chồng, đây là chủ ý của Tưởng Lăng, dù sao bà ta cũng không thể giải thích được đang yên đang lành sao một người lại biến mất. Lúc đó ông Thịnh qua đời, cả tập đoàn lòng người hoang mang. Tưởng Lăng vốn không để tâm tới vụ mất tích của Mi Thủ, nên hoàn toàn không nghĩ tới chuyện báo cảnh sát. Thịnh Thiên Vỹ bị tước quyền nhưng không có nghĩa là anh không phải đi làm. Đối với việc Mi Thủ ra đi không lời tạm biệt, anh cũng thật sự cho là cưới chồng, dù gì thì lúc trước đúng là Mi Thủ có quen không ít người có tiền có thế.

Tiffany trở thành trợ lý thứ ba của anh, tất yếu cũng nghe được những lời đồn thổi trong công ty. Đều liên quan tới Mục Thanh Đăng và Mi Thủ, rồi lại chuyện ma quỷ gì đó nhưng Tiffany không để tâm.

Thẩm Cường nhắm vào Thịnh Thiên Vỹ, anh ta cho rằng việc Mi Thủ mất tích không thể không liên quan tới anh, thậm chí anh ta có linh cảm Mi Thủ đã chết. Sở dĩ anh ta nghĩ vậy vì anh ta từng nghe Mi Thủ nói một câu: Em biết một bí mật lớn của tổng giám đốc Thịnh và Thanh Đăng.

Còn về nội dung của bí mật lớn ấy thì anh ta không rõ nhưng chắc chắn chuyện này là nguyên nhân khiến Mi Thủ mất tích. Thế là anh ta ba lần bốn lượt tìm tới sinh sự nhưng vô ích. Anh ta bèn nghĩ ra chuyện dọa ma dọa quỷ trong công ty, từ đó mà liên tưởng tới đèn xanh. Anh ta biết Mi Thủ đã học được cách làm đèn xanh từ Mục Thanh Đăng, mà Mi Thủ cũng từng dạy anh ta. Anh ta bèn lợi dụng những cây đèn xanh đã làm xong, quả nhiên, tin đồn có ma quỷ trong công ty càng thêm sâu sắc.

Để dấy lên nghi ngờ, Thẩm Cường lợi dụng đèn xanh, bắt đầu hù dọa Tiffany, không ngờ cô ta quá nhát gan, sợ đến tinh thần bất ổn. Thịnh Thiên Vỹ phát hiện kịp thời, ban đầu định liên lạc với người nhà Tiffany nhưng sau rất nhiều ngày không liên lạc được. Hết cách, vì uy tín của công ty, anh chỉ còn cách đưa Tiffany vào bệnh viện điều dưỡng, nói với bên ngoài rằng cô ta đã lấy chồng.

Vì không muốn Thẩm Cường tiếp tục gây rối, Thịnh Thiên Vỹ đã báo cảnh sát, chính Thẩm Cường vốn dĩ cũng đang dính vào chuyện dùng tiền vào việc công, tội chồng lên tội, phải ngồi tù mấy năm.

Thời gian trôi đi, chuyện cũ dần dần bị quên lãng, dù có người nhắc lại cũng chỉ lác đác đôi câu. Tưởng Lăng lùi về sau, giao thực quyền vào tay Thịnh Thiên Vỹ. Còn Mục Thanh Tuyết và Mục Thanh Liên thì lợi dụng thân phận Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều núp dưới trung tâm thẩm mỹ và Ngoại Than Hối.

Ở bên ngoài, hai chị em họ chưa bao giờ thừa nhận quen biết nhau, mà người ngoài cũng không ngờ được quan hệ giữa họ.

Bị tập đoàn Viễn Thăng thu mua hoàn toàn không phải ý nguyện ban đầu của Mục Thanh Tuyết, chỉ vì đích thực cần nhiều vốn rót vào hơn nữa, nhưng Mục Thanh Liên thì lại rất hào hứng. Mục Thanh Tuyết biết ngoài việc căm hận mẹ ra, con bé còn thù một người, đó chính là Thịnh Thiên Vỹ. Là cậu em trai chưa bao giờ gặp mặt, Mục Thanh Liên lại hận anh ta triệt để, nếu không có anh ta, mẹ cũng không làm ra những chuyện khiến họ đau lòng.

Ngoại Than Hối và trung tâm thẩm mỹ luôn có mánh khóe ngầm, chỗ máu và mỡ đó chính là nguyên liệu tốt nhất, nguồn cung ứng dồi dào không ngớt được đưa lên bàn ăn của Ngoại Than Hối. Đây là phương án như ý của Mục Thanh Liên, một khi sự việc bại lộ, cô ta sẽ hắt chậu nước bẩn này lên người Thịnh Thiên Vỹ. Mấy năm nay mặc dù Mục Thanh Liên bình yên nhưng Mục Thanh Tuyết biết, nội tâm em gái đã gần như điên rồ, hoàn toàn có ý muốn chết cùng Thịnh Thiên Vỹ.

Bắt chước chữ ký của Thịnh Thiên Vỹ không phải chuyện khó, năm đó Mục Thanh Đăng đã giả mạo không ít, Mục Thanh Liên tiện tay là có thể lấy ra dùng vào chỗ cần dùng. Mục Thanh Tuyết tuy có ý ngăn cản nhưng lực bất tòng tâm.

Cho tới khi… Thẩm Cường ra tù.

Mấy năm nay Mục Thanh Liên vẫn đang đợi Thẩm Cường tự sa đầu vào rọ, vì anh ta lợi dụng đèn xanh ngụy tạo chuyện ma quỷ đã khiến Mục Thanh Liên nghi ngờ. Nếu anh ta đã bắt đầu truy cứu chuyện của Mi Thủ thì trừ khử là cách tốt nhất.

Sau khi biết ra tù rồi Thẩm Cường tới Thượng Hải, Mục Thanh Liên bèn tìm người điều tra, được biết anh ta quan hệ khá thân với một người tên Bàng Thành, bèn nhờ đường dây Bàng Thành, tìm được Thẩm Cường. Mục Thanh Liên cho Thẩm Cường một công việc ổn định, để tiện giám sát hơn, Mục Thanh Liên điều Thẩm Cường tới Bắc Kinh, nhưng không vội giết anh ta. Cô ta chỉ muốn biết, chuyện năm xưa Thẩm Cường biết được bao nhiêu, còn cả Bàng Thành liệu có biết hay không.

Cô ta rất thân thiết với Thẩm Cường, nhưng chỉ có vậy, còn càng ngày càng kéo gần quan hệ với Bàng Thành lại. Thường ngày Bàng Thành qua lại với Thẩm Cường, ít nhiều nghe chuyện của anh ta, Mục Thanh Liên dấy lên nghi ngờ, tự nhiên cũng nảy sinh ý định sát hại Bàng Thành. Mục Thanh Liên là một người phụ nữ rất quyến rũ. Thẩm Cường có yêu Mi Thủ sâu đậm cỡ nào, bao năm sống trong tù cũng đã phai nhạt, cộng thêm lúc trước cũng nghe tin đồn Mi Thủ gần gũi với một số cậu chủ quyền quý, tình yêu ấy tự nhiên giảm sút. Mục Thanh Liên không những cho Thẩm Cường cơ hội việc làm, còn rất dịu dàng, Thẩm Cường động lòng là chuyện thường tình. Hai người có quan hệ ngầm, ban ngày là sếp và nhân viên, thực chất là tình nhân. Nhưng không chỉ có một mình anh ta, Bàng Thành cũng động lòng.

Vài ngày trước khi Thẩm Cường bị giết, Mục Thanh Liên cố tình gài bẫy để Thẩm Cường tới nhà Bàng Thành trước, mượn men rượu giả bộ ỡm ờ hành động sờ mó của Bàng Thành. Bàng Thành háo sắc, nảy sinh ý đồ cưỡng bức, cảnh này vừa hay bị Thẩm Cường nhìn thấy, bao năm sống trong tù cùng bóng đen của Mi Thủ đã thúc đẩy Thẩm Cường ra tay. Đây chính là điều Mục Thanh Liên mong muốn, dựa vào sức của một mình cô ta không thể giết được Bàng Thành đô con, nên đã mượn tay Thẩm Cường đang phẫn nộ để sát hại Bàng Thành.

Sau khi trừ khử Bàng Thành, Thẩm Cường chính là mối họa lớn của Mục Thanh Liên.

Sau khi giết người, Thẩm Cường trốn vào trong nhà cũ, không dám ra. Mục Thanh Liên tìm được, do thám ý tứ của anh ta, lại nhìn thấy hình chụp chung của anh ta và Mi Thủ trên tường, càng lúc càng bất an liệu bí mật năm đó có bị bại lộ không. Con người một khi đã giết người thì không còn giới hạn, mà tâm lý của Mục Thanh Liên đã không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để so sánh. Cô ta triền miên cùng Thẩm Cường trong bồn tắm, nhân lúc anh ta không để ý dùng hung khí giết chết.

Máu nhuộm đỏ bồn tắm, Mục Thanh Liên vẫn ngồi yên trong đó, từ từ chia xác róc xương Thẩm Cường một cách cực kỳ bình thản. Cả cơ thể trần truồng của cô ta bị máu nhuộm đỏ, khiến người ta khiếp sợ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.