Anh chỉ khẽ có động, nó lại hưng phấn nhổm dậy, cái đuôi ngoáy tít. Anh bèn quay đầu nhìn nó, im lặng. Con Pug lại ư ử trở về vị trí cũ…
Hứa Đồng hiểu ý cô, cười khẽ: “Không sao đâu, rất tốt.” Ngừng một lát, chị ấy lại chân thành nói: “Về công, chị nên cảm ơn giáo sư Lục mới phải, nhưng về tư, chị…”
Chị ấy nói ngập ngừng nửa chừng, không giống tác phong dứt khoát gọn gàng thường ngày. Cố Sơ nhìn thấy, trong lòng sáng như gương. Vạch trần chân tướng, trả lại công bằng cho người chết, đây là trách nhiệm của Lục Bắc Thần, anh không sai. Nhưng trong quá trình này ắt phải nhổ cả bí mật của nhà họ Thịnh lên, và cũng phải liên đới tới những người muốn giữ bí mật và bị bí mật tổn thương, ví dụ như Tưởng Lăng, hay ví dụ như Thịnh Thiên Vỹ.
Chuyện đời không thể vẹn toàn cả đôi đường, Cố Sơ hiểu điểm này, Hứa Đồng càng hiểu hơn.
“Có những chuyện nhìn thì tưởng là bí mật, thực chất giống như ung nhọt, lâu dần sẽ sưng tấy, chảy máu, có lẽ phải hoàn toàn cắt bỏ mới được. Nếu đau đớn chỉ là chuyện sớm muộn thì đau dài chẳng bằng đau ngắn.” Cố Sơ thở dài.
Hứa Đồng gật đầu, khẽ nói: “Đạo lý này chị nghĩ anh ấy là người hiểu nhất, mặc dù có lẽ nhất thời anh ấy vẫn chưa chấp nhận được.”
“Mặc dù sự thật khiến người ta rất khó chịu, nhưng những người thân thiết vẫn luôn ở bên, còn tốt hơn vĩnh viễn không được gặp mặt.” Dù Quách Hương Vân đã làm gì thì máu vẫn nặng hơn nước lã, dù bà ta đã điên, ít nhất vẫn còn sống. Bây giờ là lúc Thịnh Thiên Vỹ buồn nhất, một là thân phận của bản thân, hai là nguyên nhân thật sự cho cái chết của bố, đối với ai đây cũng là một đả kích. Nhưng đối với Cố Sơ, sau khi trải qua nỗi đau mất mát lớn lao nhất, cô dĩ nhiên sẽ hiểu, chỉ cần người còn, điều gì cũng tốt đẹp.
Hứa Đồng đương nhiên hiểu suy nghĩ của cô, chị ấy vỗ vai cô an ủi. Cố Tư đứng bên trầm mặc, rất lâu sau mới nhìn Hứa Đồng: “Chị họ, vậy chị có dự định gì?”
Câu nói này khiến Hứa Đồng không hiểu.
“Bây giờ thân phận của tổng giám đốc Thịnh đó đã bị vạch trần, chị còn định ở bên cạnh anh ấy không?” Cố Tư hỏi thẳng.
Hứa Đồng cười: “Thân phận của anh ấy được tiết lộ và việc chị ở bên cạnh anh ấy có liên quan gì?” Sau khi cô và Thịnh Thiên Vỹ xác định quan hệ đã thông báo cho gia đình, nên Cố Tư biết họ đang yêu cũng không có gì lạ, cô chị lấy làm lạ sao Cố Tư lại có suy nghĩ này.
Cố Tư sợ chị ấy hiểu lầm, vội giải thích: “Ý của em là chắc anh ấy phải rời khỏi tập đoàn Thịnh Viễn, nhỉ?”
Hứa Đồng khó xử nhìn con bé: “Cho dù mẹ của anh ấy không phải Tưởng Lăng, anh ấy cũng mang họ Thịnh, cố chủ tịch Thịnh vẫn là bố của anh ấy, vì sao anh ấy phải ra đi?”
“Em cảm thấy người phụ nữ Tưởng Lăng đó không phải dạng vừa.” Cố Tư lẩm bẩm: “Bí mật bị vạch trần rồi, bà ấy còn mặt mũi nào nữa, trong cơn phẫn nộ chưa biết chừng sẽ không niệm tình. Tới lúc đó không chừng cả chị cũng bị liên lụy.”
Thật ra, đây cũng là điều Cố Sơ lo lắng.
“Tổng giám đốc Tưởng không phải người như vậy đâu. Chị nghĩ cô ấy còn quan tâm anh ấy hơn bất kỳ ai.” Hứa Đồng ít nhiều cũng hiểu Tưởng Lăng. Một là, Tưởng Lăng là một người phụ nữ rất lý trí, hai là nếu Tưởng Lăng thật sự để tâm thân phận của Thịnh Thiên Vỹ thì không thể giấu kín lâu như vậy. Sau khi ông Thịnh qua đời, bà hoàn toàn có thể nắm quyền, triệt để đuổi Thịnh Thiên Vỹ ra khỏi hội đồng quản trị, để anh không bao giờ có cơ hội tranh giành quyền lợi trong Viễn Thăng nữa.
Cố Tư thở dài: “Mong là dì có thể yên tâm. Chị không biết đâu, tin này vừa đồn ra ngoài dì suýt nữa bùng nổ.”
Hứa Đồng nhìn về phía bếp, rất lâu sau mới thở dài nặng nề. Cố Sơ vẫn không nói gì, so với việc lo lắng dì sẽ nhảy ra phản đối chuyện tình yêu của hai người họ, chuyện cô lo lắng hơn cả là bây giờ Tưởng Lăng đã biết Quách Hương Vân là hung thủ giết chồng, vậy thì liệu có thật sự vô tư với Thịnh Thiên Vỹ không?
…
Mười hai món ăn giao thừa, trong đó quá nửa do Lục Bắc Thần làm. Anh ra vào tíu tít, mỗi lần Cố Sơ muốn vào phụ đều bị anh đuổi ra. Sầm Vân thấy vậy đành càm ràm mấy câu: “Còn chưa cưới đâu, xa nhau một chút là không được hả?”
Cố Sơ liền đỏ mặt: “Dì, con muốn giúp dì mà, sợ dì mệt đó.”
“Nói thì hay lắm, dì thấy là con gái lớn không bám mẹ nữa rồi, một lòng muốn bay ra ngoài thôi.” Sầm Vân phụ cho Lục Bắc Thần, rửa rau lặt hành, tay chân nhanh nhẹn. “Dì đang nói chuyện với Bắc Thần đây, con vào đây gây rối làm gì?”
Trong lúc hai người đang anh một câu tôi một câu thì Lục Bắc Thần vẫn im lặng mỉm cười, tập trung nấu nướng, động tác thuần thục nhẹ nhàng, chỉ nhìn thôi cũng thấy đã mắt. Cố Sơ liếc trộm anh, anh đang thái rau, con dao trên tay anh lướt nhanh như mọc đôi chân vậy.
Sầm Vân vẩy nước trên tay, nói với Cố Sơ: “Con thích ầm ĩ thì đi làm canh bánh chẻo đi.”
Cố Sơ vừa vâng dạ thì nghe thấy ‘keng’ một tiếng, Sầm Vân lập tức hét lên: “Ôi trời ơi!”
“Sao vậy?” Cố Sơ vội bước tới, nhìn xong quả thật cũng hết hồn. Con dao trong tay Lục Bắc Thần nghiêng qua một bên, ngón tay phải của anh đang chảy máu.
“Đang yên đang lành sao lại cắt vào tay?” Cô vội kéo anh sang một bên, rửa vết thương, nét mặt xót xa. “Vết thương có sâu không?”
Sầm Vân vội nói: “Mau bôi thuốc vào.”
“Không sao ạ, cứa chút xíu thôi mà.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng an ủi. “Vết thương ngoài da thôi, không sâu.”
“Không được.” Cố Sơ nhìn vết đứt trên tay anh, mặc dù chưa vào tới xương nhưng miệng không hề nông. Cô kéo anh vào phòng ngủ, lục tìm hộp y tế. Cô lấy oxy già rửa lại lần nữa rồi ngâm muối sinh lý, bôi thuốc sát trùng, cuối cùng lấy băng ra.
Lục Bắc Thần thấy vậy phì cười: “Vết thương bé tẹo thế này có cần dùng băng không? Dính urgo là được rồi.”
“Không được.” Cố Sơ quấn băng vào vết thương rất gọn gàng. “Ngón tay anh quý như vàng ấy, dao chỉ dùng băng urgo được? Anh bảo sao anh dùng tay trái cầm dao mà cũng cắt vào tay cho được, nghĩ gì vậy?”
Lục Bắc Thần mím môi cười: “Nghe hai người cãi cọ thú vị quá, mất tập trung.”
Cố Sơ trừng mắt với anh: “Nhìn xem, tai hại của việc tò mò đấy. Tay cầm dao, tai còn hóng cơ.”
Lục Bắc Thần chỉ cười không nói.
“Mấy ngày nay không được đụng vào nước đấy.”
“Thế tắm thì làm sao?”
“Dễ thôi, cứ dựng thẳng cái tay này lên.”
Lục Bắc Thần cười xấu xa, cúi thấp xuống: “Em có thể tắm cho anh mà.”
“Nằm mơ hả.” Cố Sơ đẩy anh.
Anh cười khẽ.
“Này.” Cô ghé tới, hạ thấp giọng: “Lúc ở trong bếp, dì nói gì với anh thế?”
“Em có phải người thích hóng chuyện đâu nhỉ?”
Cố Sơ nghiêng đầu nhìn anh: “Hôm nay em tò mò chút không được à?”
Lục Bắc Thần bị cô chọc cười: “Thật ra cũng không có gì, chuyện vặt thôi.”
“Chuyện vặt gì?”
“Ví dụ như là khen anh lên được phòng khách, xuống được nhà bếp.”
Cố Sơ lườm nguýt: “Đây là anh tự đánh giá mình thì có.”
“Sao có thể? Ấn tượng của dì đối với anh trước nay vẫn tốt lắm mà.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nói.
Cố Sơ nhíu mày suy nghĩ, ngập ngừng hỏi: “Có hỏi anh chuyện gì khác không? Ví dụ như bố mẹ trong nhà chẳng hạn?”
Lục Bắc Thần nhìn cô, cười mà như không cười. Cố Sơ sợ anh hiểu lầm, vội giải thích: “Ý của em là… đôi lúc dì có thể sẽ khá hiếu kỳ về hoàn cảnh của anh.”
Anh chỉ cười khẽ khàng, không nói gì thêm.
“Nhưng mà, dì không hỏi cũng tốt, thật ra… cũng không có gì.” Cố Sơ tự vòng vo, gương mặt có chút thiếu tự nhiên, trong lòng dấy lên chút hối hận. Có lẽ dì thật sự không có nói mấy chủ đề sâu sắc đó, tại cô nhạy cảm thôi.
Lục Bắc Thần giơ tay vuốt tóc cô, cười khẽ: “Thật ra dì có ý hỏi, tại bị em ngắt ngang thôi.”
Ơ…
Cố Sơ ngây người, lát sau mới hoàn hồn trở lại, đang định nói thì Cố Tư thò đầu vào: “Hi, anh rể tương lai, ngón tay anh không sao chứ ạ?”
Lục Bắc Thần cũng rất thoải mái, giơ giơ ngón tay bị Cố Sơ băng kín như miếng lạp sườn lên: “Em nghĩ sao?”
“Chị, chị làm quá rồi đấy? Anh rể tương lai chị bị đứt chút thôi, chị coi anh ấy là người tàn phế thật đấy à? Có cần thêm cái xe lăn không?” Cố Tư cười gian xảo.
Cố Sơ bước lên đẩy nó, quở trách: “Em rảnh lắm hả? Theo chị vào bếp phụ.”
Đợi hai người họ đi khỏi, nụ cười trên khóe môi Lục Bắc Thần dần dần tắt ngấm, chút ánh sáng nơi đáy mắt từ từ chìm lắng như băng tuyết phủ lên đỉnh núi, mất đi dáng vẻ ban đầu. Anh chầm chậm giơ tay trái lên, ngây người nhìn nó mấy giây, ánh mắt dừng lại trên ngón tay bị thương. Anh dần dần nhíu mày, đầu mày nhuốm vẻ nặng nề, rất lâu sau, anh nắm chặt tay trái lại…
…
Năm mới ở Bắc Kinh có phần yên tĩnh, cả thành phố như trống vắng hẳn. Không còn ồn ào, không còn huyên náo, cũng chẳng thấy tranh chấp hay đôi co, tất cả đều rất im ắng. Tiết tấu của thành phố này chậm dần lại, giống như khôi phục lại sắc màu trầm tĩnh lúc trước. Trên đường vòng năm chiều có tiếng pháo nổ, chưa về đêm mà bầu trời xa xăm đã lấp lánh pháo hoa.
Chỉ mình Thịnh Thiên Vỹ sống trong căn hộ cao cấp ở khu tấc đất tấc vàng, chiếm cứ một vị thế xa hoa nhưng lại không chạm được tới pháo hoa. Có lúc phồn hoa cũng có cái giá của nó.
Đèn đường rực rỡ, bóng xe thưa thớt, bóng người cũng tịch mịch.
Tập đoàn Viễn Thăng làm một bữa tiệc tất niên hoành tráng, rồi lại vì tiền thưởng cuối năm cao ngất ngưởng mà thu hút được sự chú ý của cánh nhà báo. Các nhân viên cầm tiền thưởng hớn hở về nhà, các nhân viên cấp cao người về quê thì về quê, người ra nước ngoài thì ra nước ngoài. Tưởng Lăng ở lại cuối cùng, sau khi chia tiền lợi tức cuối năm cho các cổ đông mới thở phào.
Người chưa đi, còn có Thịnh Thiên Vỹ.
Qua sáu giờ, trời tối hẳn. Đêm giao thừa năm nay lại có tuyết rơi, cơn mưa tuyết lớn như lông ngỗng, thật hiếm gặp trong suốt mấy năm gần đây ở Bắc Kinh. Thịnh Thiên Vỹ chìm sâu trong sofa, cả phòng không bật đèn. Anh nhìn ra những bông hoa tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ, bóng lưng chìm trong bóng tối.
Rất lâu sau anh mới bê một chiếc ly lên nhấp một ngụm rượu vang, hàng mi dài che đi vẻ cô quạnh. Dường như đêm giao thừa này có náo nhiệt hay không cũng chẳng liên quan tới anh. Ở bên cạnh anh, chú chó Pug mặc độc chiếc quần đỏ chốc chốc lại ngước mắt lên ngó Thịnh Thiên Vỹ. Anh chỉ khẽ có động, nó lại hưng phấn nhổm dậy, cái đuôi ngoáy tít. Anh bèn quay đầu nhìn nó, im lặng. Con Pug lại ư ử trở về vị trí cũ…