Em muốn anh đeo đồng hồ em tặng, ngày ngày nhìn nó giống như ngày ngày
nhìn em vậy. Lúc làm việc đừng gắng sức quá, phải biết nghỉ ngơi điều
độ.
“Không được nhìn trộm, nhìn trộm là đau mắt hột đó.”
Giọng Cố Sơ nũng nịu rất dễ nghe, mỗi
lần làm nũng, Lục Bắc Thần lại những tưởng có chim sơn ca bay qua tai,
trẻ trung phơi phới, không hề khó chịu chút nào. Anh nhắm mắt lại, khẽ
cười, giọng cưng chiều: “Được.”
Ngay sau đó, anh liền nghe thấy tiếng cô mở ngăn kéo. Chẳng mấy chốc lại nghe thấy cô đóng ngăn kéo vào. Cơ thể
mềm mại một lần nữa về với vòng tay anh. “Được rồi, mở mắt đi.”
Lục Bắc Thần bỗng cảm thấy trong tay có
thêm một chiếc hộp cứng rắn. Anh mở mắt ra nhìn thì phát hiện nó là một
hộp quà vuông vức, được bọc giấy bên ngoài màu café đậm, kết hợp với ruy băng màu bạc, cách bọc quà đơn giản và thoải mái. Anh cầm lên xem rồi
lắc lắc, rất có sức nặng. Anh không hiểu: “Đây là gì vậy?”
“Quà tặng anh đó.” Cố Sơ cười rất vui.
“Quà?”
“Mau mở ra xem đi.” Cố Sơ thúc giục.
Lục Bắc Thần làm theo yêu cầu của cô, mở hộp quà ra, sau khi mở thì hơi sững người. Cố Sơ cười tươi rói như hoa: “Thế nào anh? Có đẹp không? Em chọn rất lâu mới chọn được đấy, là loại
kỷ niệm quý giá.”
Lục Bắc Thần cười khổ, cầm món quà trong hộp ra, đung đưa trước mắt cô: “Em tặng anh một chiếc đồng hồ cơ hãng
Vacheron Constantin? Bà Lục, em đang làm như nuôi mỹ nam đấy à?”
“Tặng anh một cái đồng hồ là thành nuôi
mỹ nam sao?” Cố Sơ sốt sắng đeo lên tay anh, độ lớn nhỏ vừa vặn, thiết
kế đơn giản mà cực kỳ nội hàm. Cô nói: “Anh có thói quen đeo đồng hồ
hằng ngày thế nên tặng đồng hồ làm quà cho anh là hợp nhất rồi. Còn về
thương hiệu, em đã nghĩ rất lâu, bây giờ Rolex phát triển tràn lan,
không hợp chút nào với hình tượng và vị trí của cá nhân anh. Anh thường
đeo đồng hồ của hãng Breguet, thế nên em tặng cho anh một chiếc có đẳng
cấp tương đương thôi.”
Lục Bắc Thần là người thường xuyên đeo
đồng hồ, dĩ nhiên sẽ biết cô mua chiếc đồng hồ này quý giá dường nào,
anh dở khóc dở cười: “Em không biết à, phụ nữ không nên tặng đàn ông món đồ quý giá như vậy.”
“Ngày mai là Valentine mà, là em muốn tặng anh.” Cố Sơ rất cố chấp.
Lục Bắc Thần mím môi cười: “Em thích hợp tặng một hộp socola cho anh hơn.”
“Bình thường anh cũng tặng em không ít
thứ mà, còn cả chiếc vòng của mẹ em nữa, chẳng phải cũng đắt lắm sao?
Cái em tặng so làm sao được với anh.” Cố Sơ giãi bày nỗi lòng: “Anh làm
nhiều chuyện vì em như vậy, em nghĩ không thể cứ mãi lấy không đồ của
anh…”
Nghe xong câu này, Lục Bắc Thần hơi chau mày, nâng mặt cô lên: “Sơ Sơ, có phải em nhất định muốn phân tỉ mỉ với
anh như vậy không?”
“Ấy, anh đừng hiểu lầm.” Cố Sơ vội giải
thích, giơ tay không ngừng vuốt đôi mày của anh. “Ý của em là bây giờ
đâu phải em không có tiền, cứ tiêu của anh thì còn ra thể thống gì? Vả
lại sau này rất có thể em sẽ trở thành một chuyên gia ngoại khoa thần
kinh hàng đầu Trung Quốc, tiền kiếm được chưa chắc đã ít hơn anh. Em chỉ muốn chứng minh bản thân có khả năng kiếm tiền thôi. Ngoài ra, chẳng
phải sắp đến ngày lễ sao, vào một dịp đặc biệt tặng cho người đàn ông em yêu một món quà đặc biệt là điều nên làm mà, thật ra tôn chỉ của em có
thể thay bằng một câu nói, chính là: Em muốn anh đeo đồng hồ em tặng,
ngày ngày nhìn nó giống như ngày ngày nhìn em vậy. Lúc làm việc đừng
gắng sức quá, phải biết nghỉ ngơi điều độ.”
Câu nói cuối cùng làm ấm lòng Lục Bắc
Thần. Anh khẽ thở dài, ngón tay gầy vuốt ve đôi mày biết cười của cô,
thì thầm: “Được, anh hứa với em.”
“Vậy anh vẫn còn chưa nói xem rốt cuộc có thích món quà này không.” Cô như đứa trẻ đòi kẹo.
“Chỉ cần là em tặng, anh đều thích.”
Cố Sơ mừng rỡ, hôn nhẹ lên môi anh: “Ai mở Nhâm Đốc Nhị Mạch cho anh vậy? Cái miệng này phết mật hả?”
Lục Bắc Thần nhìn cô, nụ cười đọng nơi
đáy mắt. Đôi mắt ấy lấp lánh như sao đêm, thâm sâu quyến rũ. Cô giơ tay
ra trước mặt anh: “Vậy quà của em đâu?”
Buổi chiều sau khi Lục Bắc Thần rời khỏi nhà, Cố Tư đã sốt sắng kể với cô một chuyện, nói rằng trên đường về nhà Lục Bắc Thần đã tới một cửa hàng trang sức lấy thứ gì đó, đựng trong
một chiếc hộp gấm, nhìn kích cỡ chiếc hộp thì có lẽ là nhẫn, nếu không
cũng là dây chuyền, hoặc là khuyên tai gì gì đó, tóm lại chắc chắn Lục
Bắc Thần rất coi trọng món quà ấy. Sau đó, Cố Tư dính chặt vào người cô, ba hoa dự đoán: Em cảm thấy nhất định là anh rể tặng chị quà Valentine đấy.
Cô dĩ nhiên rất tò mò anh đã chuẩn bị quà gì cho mình, phần nhiều là chờ đợi tâm tư của anh dành cho cô.
Thế nên sau khi tặng quà xong, Cố Sơ bèn hỏi với vẻ thăm dò. Ai ngờ, Lục Bắc Thần ôm cô thật chặt, vùi đầu vào
cổ cô, cười khẽ: “Quà gì cơ?”
“Thì Valentine.” Ngón tay cô khẽ lùa vào mái tóc anh, đùa nghịch từng sợi tóc mai. “Lẽ nào anh lại thiếu chuyên
nghiệp như vậy? Không phải một bó hoa cũng không có đấy chứ?”
“Mai mới là Valentine cơ mà, gấp gáp làm gì.” Anh lẩm bẩm, cười khẽ rồi tham lam hôn lên làn da nõn nà nơi cổ cô.
Cố Sơ ngứa không chịu được, lại phát
giác ra hơi thở của anh bắt đầu trở nên thô lỗ nặng nề, thậm chí còn
bỏng rẫy, cô vội vàng đứng dậy. Nhưng vừa nhúc nhích cô đã cảm nhận được mình bị cọ vào. Cô lập tức đẩy anh ra, dựa người vào bàn, mặt hướng về
phía anh, oán trách: “Anh uống sữa sói mà lớn đấy à?”
Lục Bắc Thần không hiểu cô ám chỉ điều
gì, cúi đầu nhìn ‘chiếc lều’ của mình, phản kích cũng rất điềm nhiên:
“Có người đẹp trong lòng, anh không có phản ứng gì mới là không bình
thường đấy.”
“Ý của anh là chỉ cần có cô gái nào nhào vào lòng anh là anh sẽ có phản ứng hả?” Cố Sơ hoàn toàn phát huy tính
tư duy rời rạc và khả năng liên tưởng tưởng tượng của con gáo.
“Anh không có kinh nghiệm ôm cô gái nào
khác.” Lục Bắc Thần nhún vai, nhướng mày cực kỳ vô lại. “Dám bổ nhào vào người anh chỉ có em thôi.”
“Anh không có?” Cố Sơ tức cười: “Lừa ai chứ?”
“Thật mà.” Lục Bắc Thần rất kiên nhẫn
nói với cô mấy chuyện tầm phào, thậm chí ở trong mắt người đàn ông khác
sẽ là nhạt nhẽo vô vị. Anh giơ tay ra: “Qua đây anh ôm.”
Cố Sơ nhìn anh không hề giống như đang
nói dối, trong lòng chẳng hiểu sao bỗng run lên. Anh đã nói anh từng có
bạn gái… Là anh không muốn nhắc lại hay vốn dĩ không hề có? Hoặc là… Một suy nghĩ cực kỳ táo bạo bất thình lình trồi lên, khiến cô hoang mang.
Không, cô liều mạng đè nó xuống, ra sức tự nhủ: Nhất định không phải như vậy đâu.
Thấy cô không có động tĩnh gì, nét mặt
ngây ngô không biết nghĩ đi đâu, ánh mắt mơ màng cũng cực kỳ đáng yêu,
Lục Bắc Thần lặp lại: “Em qua đây, anh không thích em cách xa anh như
vậy.”
Cố Sơ lại tươi cười: “Gần anh quá để làm gì?”
Lục Bắc Thần vờ như đang suy nghĩ: “Có thể làm nhiều việc lắm, ví dụ như em có thể hôn anh.”
“Cá nhân em cho rằng đây không phải là một đề nghị tốt.” Cố Sơ xua tay: “Nếu đã không có quà để lấy thì em đây, bái bai…”
Cô vừa dứt lời, một giây sau đã bị Lục
Bắc Thần túm lại. Cô một lần nữa bị anh bắt về, vòng cánh tay khiến cô
không còn đường thoát. “Sao cứ thích bắt anh phải thô lỗ với em thế hả?” Lục Bắc Thần nửa đùa nửa thật.
Cố Sơ ở trong lòng anh cười khanh khách, cả cơ thể bé nhỏ dính sát vào anh như dây leo. Mỗi lần cô sát gần luôn
rất thân mật, vòng tay ôm cổ anh, hưởng thụ vòm ngực rộng lớn của anh.
Lục Bắc Thần thích ôm cô như vậy, đối với thân hình cao lớn của anh mà
nói, dáng Cố Sơ là một tỷ lệ hoàn hảo để nằm trọn trong vòng tay. Cô nhỏ nhắn dịu dàng, khi ôm thích hợp cho anh giở trò. Giống như mỗi lần anh
nắm tay cô vậy, tay anh luôn dễ dàng thoải mái bao trọn tay cô. Anh
thích cảm giác có thể kiểm soát hoàn toàn như vậy.
“Tối nay ngủ với anh đi.” Sống mũi thẳng tắp của anh luồn qua mái tóc cô, bờ môi dính bên tai cô.
Cố Sơ hơi né khỏi hơi thở càng lúc càng
nóng bỏng của anh: “Không được, em đã hứa sẽ ngủ cùng với Tư Tư rồi.”
Dứt lời, cô giơ tay vỗ nhẹ lên má anh: “Tối nay anh phòng không gối
chiếc đi.”
Lục Bắc Thần kéo tay cô lên bên môi, thì thầm: “Em phải ở với anh.”
“Sao anh như trẻ con thế hả?” Cố Sơ thấy anh khăng khăng như vậy, không nhịn được cười: “Lớn từng nào rồi?”
Lục Bắc Thần không nói nhiều với cô,
vòng tay định bế ngang người cô lên. Cố Sơ vội nói: “Ấy ấy ấy, anh không được làm mấy hành vi thổ phỉ nhé, Tư Tư có thể còn chưa ngủ đâu.”
“Chưa ngủ thì sao?” Anh hơi nhướng mày.
Cố Sơ đỏ mặt: “Không hay lắm.”
“Chuyện này đâu phải lần đầu tiên.” Lục Bắc Thần cười thầm.
Câu nói này khiến tai Cố Sơ nóng bừng.
Cô nịnh nọt kề sát môi anh, lẩm bẩm: “Vậy… ngủ cùng phòng với anh cũng
được, nhưng… không được ngủ.”
Lục Bắc Thần phì cười: “Ngủ á? Bảo bối, anh đích thực không định để em ngủ.”
Thấy anh cố tình hiểu lầm ý, cô sốt sắng, véo tai anh: “Sao anh háo sắc thế hả? Không sợ ảnh hưởng không tốt à?”
“Có gì mà ảnh hưởng không tốt?” Lục Bắc
Thần đáp rất tự nhiên: “Em sắp lấy anh rồi, hai vợ chồng thì còn cần
giấu giếm e thẹn gì? Sơ Sơ, em phải biết phân chính phụ, anh là chồng
em, bỏ anh lại em thấy có được không?”
Ban đầu còn nói là ‘sắp’, tới câu cuối
đã nghiễm nhiên chuyển thành thì hiện tại. Cố Sơ câm nín lườm anh: “Anh
còn chưa chính thức cầu hôn em, cái gì gọi là sắp lấy anh? Sao em không
biết thời gian tổ chức hôn lễ vậy? Còn nữa, đừng có suốt ngày tự xưng là chồng nữa đi. Anh Lục à, nhẫn anh mới đeo ngón giữa thôi.”
Lục Bắc Thần không giận mà bật cười: “Anh có thể giải thích lại một chút về ý nghĩa của việc đeo nhẫn ngón giữa.”
“Thôi đi.” Cố Sơ giơ tay nhìn chiếc nhẫn: “Em coi như anh tặng cho em một món đồ trang sức thôi.”
“Xem ra anh phải chính thức cầu hôn rồi.” Lục Bắc Thần nói như thật như giả.
Cố Sơ cười: “Em không có ép anh đâu đấy.”
Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay cô,
thương yêu đùa nghịch, dịu dàng cọ môi lên vành tai cô: “Nhưng em phải
chuẩn bị tâm lý đấy, khi anh đeo nhẫn lên cho em lần nữa… sẽ là nhẫn
cưới.”