Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 379: Nó chỉ mất tích



Chủ nhật, mùng sáu tết. Ánh nắng chỉ mới vừa lộ ra ngoài cửa sổ, Cố Sơ đã tỉnh giấc. Cô cảm thấy có chút khó thở, như có thứ gì mắc trong cổ họng, trái tim cũng đập rất dữ dội. Lúc cô mở mắt ra, Lục Bắc Thần vẫn còn đang ngủ say. Hiếm có ngày cô lại dậy sớm hơn anh như hôm nay, có lẽ vì cả đêm dài lắm mộng. Thức dậy, cô vén rèm lên nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài âm u đến đáng sợ, mặt đất ướt át, giống như vừa có một cơn mưa nhỏ.

Cô xuống nhà, cả người ủ ê chán nản, đầu óc váng vất, nặng nề. Cô đi vào bếp, rót một cốc nước cam, đang định uống thì cảm thấy kỳ lạ bèn giơ cao chiếc cốc lên xem, trong nước cam có chút cặn lắng lại. Cô nhíu mày, đổ đi, rót một cốc khác. Nhìn lại vẫn thấy có cặn, cô đổ đi thêm một lần nữa. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, một chai nước cam vừa mới bóc vỏ đã sắp lãng phí quá nửa.

“Chị, chị làm gì vậy?” Cố Tư cũng đã dậy, mắt còn lim dim mơ màng, loẹt quẹt đôi dép lê đi vào bếp.

Cố Sơ nhìn thấy nó lập tức nhớ lại chuyện tối qua trong phòng sách, ngọn lửa trong lòng và những ức chế đau đớn dồn nén cả một đêm đang kêu gào ầm ĩ. Cô không nói gì, cứ nhìn Cố Tư chằm chằm không chớp mắt. Cố Tư cầm chiếc cốc, thấy chai nước hoa quả đã mở nắp được Cố Sơ nắm chặt trong tay bèn lấy lại. Vừa mới rót, nó cảm thấy Cố Sơ cứ nhìn mình chằm chằm không rời, cực kỳ lạ lùng bèn khuơ khuơ tay trước mặt cô: “Chị à?”

Cố Sơ hoàn hồn trở lại, quay đi.

“Rốt cuộc chị làm sao thế?” Cố Tư vén mái tóc của cô lên, tỉ mỉ quan sát: “Ấy? Chị ngủ không ngon hả? Sao tiều tụy quá vậy?”

“Không sao, tại mơ hơi nhiều thôi.” Cố Sơ né tránh tay của nó, chỉ vào chai nước hoa quả: “Đừng uống nữa, chắc là quá hạn rồi, có cặn đấy.”

Cố Tư nhìn vỏ hộp một lúc rồi chỉ vào một hàng chữ tiếng Anh, cho cô xem: “Bên trên đã viết có cặn là chuyện bình thường, trước khi uống chỉ cần lắc đều.” Dứt lời, nó vặn chặt nắp lại, lắc lắc mấy cái, rót cho cả hai mỗi người một cốc.

Tư duy của Cố Sơ dường như bị chậm nửa nhịp, rất lâu sau mới phản ứng lại. Phải rồi, có cặn là bình thường, hôm nay cô làm sao thế này? Lẽ nào chỉ vì cảnh tối qua mà khiến cô tay chân bối rối?

“Chị, hôm nay em làm quà sáng cho chị nhé.” Cố Tư uống ừng ực hết sạch nước hoa quả, đi rửa cốc rồi nói.

“Không cần đâu.” Cố Sơ đáp: “Sở thích của anh rể em, em đâu biết rõ.”

“Em biết sở thích của chị là được rồi, sao phải biết của người khác nữa.” Cố Tư phản bác: “Chị à, bây giờ chị làm việc gì cũng coi anh rể là nhất à?”

Cố Sơ nhìn nó, buồn bã nói: “Anh ấy là người đàn ông chị yêu, dĩ nhiên phải quan tâm tới sở thích của anh ấy.”

Cố Tư mím môi cười thầm: “Còn nói em chỉ bênh người ngoài, câu này dùng cho chị là thích hợp nhất. À, nhắc tới anh rể, em đang có một chuyện muốn nói với chị đây, chị à…”

“Tư Tư.” Cố Sơ ngắt lời nó, hỏi thẳng: “Em định khi nào thì quay về Quỳnh Châu?”

Cố Tư sững người, nhìn cô khó hiểu.

“Lần này em ra ngoài cùng La Trì, ở ngoài quá lâu dì sẽ sinh nghi đấy.” Cố Sơ hùng hồn nói: “Mặc dù dì biết em sống ở đây, nhưng cũng đã biết chuyện La Trì đưa em về gặp mặt gia đình. Em nên quay về giải thích với dì một tiếng.”

Cố Tư nhìn Cố Sơ rất lâu, nghi ngại hỏi: “Chị, thế này là… chị muốn em đi sao?”

“Em cũng đâu thể cứ ở đây mãi được?”

“Em…” Cố Tư há hốc miệng.

“Ăn cơm xong chị đặt vé cho em quay về.” Thái độ của Cố Sơ vô cùng kiên quyết. Dứt lời, cô bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa sáng.

Trong quá trình đó, Cố Tư cứ bám riết lấy cô như con sâu. Cô ra phòng khách thì nó ra phòng khách, cô vào phòng bếp thì nó vào phòng bếp. Cô chuẩn bị bánh mỳ vuông thì Cố Tư lập tức chuẩn bị sẵn sàng mứt hoa quả. Cô định nướng bánh mỳ thì Cố Tư lại giúp cô mở ngày lò nướng ra. Thấy vậy, sống mũi Cố Sơ cay xè, nhưng lại quyết không nhìn nó. Nếu đã thương cô như vậy, sao cứ nhất quyết phải để ý tới Lục Bắc Thần?

Bữa sáng đã làm xong rồi, cũng đúng lúc Lục Bắc Thần tỉnh dậy. Sau khi rửa mặt đánh răng trông anh rất thoải mái. Anh vừa xuống nhà vừa nghe điện thoại: “Đúng, sáng nay xuất phát.”

Cố Tư khẽ huých vào người Cố Sơ, trêu chọc: “Này, chồng chị dậy rồi kìa, mau khẩn trương tới phục vụ đi.”

Cố Sơ không mắng nó nhiều chuyện như mọi lần mà đặt chiếc đĩa trong tay xuống, đi thẳng ra khỏi bếp, nhưng lại vô thức liếc nhìn Cố Tư. Nếu nó thật sự có ý với Lục Bắc Thần, vậy thì lúc này ánh mắt nên nhìn theo mới phải. Thế mà Cố Tư không hề, nó đang cắm cúi lén ăn vụng mứt socola, vui rúc rích như con chuột.

“Anh đi đâu vậy?” Cố Sơ bước lên hỏi.

Lục Bắc Thần đặt di động qua một bên: “Tới Hàng Châu một chuyến.” Anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Sao sắc mặt em kém vậy?”

Cố Sơ không còn để tâm được sắc mặt mình tốt hay xấu. Cô kéo tay anh, hỏi: “Hôm nay ư?”

“Tối nay anh sẽ về.” Lục Bắc Thần trả lời chắc nịch, rồi sợ cô nghĩ nhiều lại lặp lại: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ kịp về đón Valentine.”

“Vì sao phải đi Hàng Châu?” Cố Sơ hoang mang.

Lục Bắc Thần dĩ nhiên sẽ không để cô phải nghĩ nhiều. Anh cười khẽ: “Chỉ là qua đó xử lý một số chuyện gấp thôi, đừng nghĩ nhiều.”

Cố Sơ còn muốn hỏi thêm thì Cố Tư đã bê sữa lên bàn: “Xong rồi, xong rồi. Còn chuyện gì vừa ăn vừa nói, em đói chết rồi.”

Bữa sáng rất thịnh soạn, Cố Sơ để ý tới phần ăn và sở thích của cả ba người, còn đặc biệt chuẩn bị cho Lục Bắc Thần một cốc trà thanh, buổi sáng anh luôn uống trà để tỉnh táo. Cố Tư uống một ngụm sữa rồi nói: “Nếu anh rể đã đi rồi thì hôm nay em cũng đi.”

Lục Bắc Thần hơi ngước mắt nhìn Cố Tư, Cố Sơ thì phản xạ có điều kiện: “Em đi đâu?”

Cố Tư giật thót mình vì phản ứng của Cố Sơ, một tay nắm chặt bánh mỳ, một tay bê chiếc cốc, sửng sốt nhìn cô, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “Chẳng phải sáng nay chị nói… bắt em về Quỳnh Châu ư?”

Lúc này Cố Sơ mới ý thức được phản ứng của mình quá lộ liễu. Cô kiềm chế bớt căng thẳng, ‘à’ một tiếng rồi im lặng. Lục Bắc Thần kín đáo nhìn Cố Sơ rất nhanh, cũng trầm ngâm suy tư.

Ăn sáng xong còn chưa đến tám giờ, Lục Bắc Thần lên gác thay quần áo, Cố Sơ sắp xếp đơn giản đồ đạc anh mang đi Quỳnh Châu, thật ra chỉ toàn mấy thứ mang theo người như ví tiền, chìa khóa, không có hành lý gì khác. Sau khi xác định thời gian xe xuất phát, anh đang định ra cửa thì không ngờ ngoài cửa sổ mưa bỗng ào ào, xen lẫn tuyết rơi, cây ngọc lan trong vườn lay động trong gió, những chiếc lá úa rơi rụng lả tả, sấm rung chớp giật đánh vào ô cửa sổ sát sàn.

Cố Sơ nhìn tiết trời âm u quái đản ngoài cửa sổ, cảm giác bất án không ngừng len lỏi trong lòng. Cảm giác ngột ngạt tới không thể thở nổi như sóng biển tràn bờ, hệt như cảm giác sáng nay khi cô tỉnh dậy khỏi cơn mơ. Cố Tư ngồi bệt xuống sàn, nhìn cảnh mưa gió bão bùng, khẽ thở dài: “Cái thời tiết quỷ quái này còn muốn để con người ra ngoài không đây?”

Câu nói này chỉ bật ra trong vô thức nhưng lại như một chiếc búa tạ nặng nề đập vào đầu Cố Sơ. Cô bất thình lình rùng mình, níu chặt lấy vạt áo Lục Bắc Thần theo phản xạ. Lục Bắc Thần thấy vậy cười khẽ: “Em sao thế?”

“Hôm nay thời tiết xấu như vậy, rất nguy hiểm, mai anh đi được không?” Cố Sơ nhẹ nhàng hỏi.

Lục Bắc Thần liếc mắt nhìn cửa sổ, giơ tay cọ lên má cô, an ủi: “Không sao đâu, toàn là tài xế có kinh nghiệm rồi, lái xe rất vững vàng.”

Cố Sơ vẫn còn lo lắng khôn nguôi: “Nhưng mà…”

“Mưa không lớn đâu.”

Mấy hôm trước còn chưa thấy anh nhắc chuyện đi Quỳnh Châu, chắc là thật sự có chuyện gấp cần xử lý ngay. Cố Sơ cũng hiểu rõ tính anh, đành đè nén mọi lo âu trong lòng xuống, gật đầu nói: “Em đi lấy cặp cho anh.”

Lúc vòng qua bàn uống nước lấy cặp công vụ, không ngờ ngón tay chạm phải một chiếc cốc, ngay lập tức chiếc cốc rơi xuống, vỡ tan. Cố Sơ căng thẳng, vô thức nhặt lên, cạnh sắc của mảnh thủy tinh lập tức cứa qua ngón tay. Cô đau đớn kêu lên một tiếng.

Lục Bắc Thần vội vàng đi tới, Cố Tư cũng giật mình, ghé đến xem, ngón tay Cố Sơ đã chảy máu.

“Lấy hộp bông băng.” Lục Bắc Thần ra lệnh một câu.

Cố Tư nhanh nhẹn lục tìm hộp bông băng, bày ra thuốc khử trùng, thuốc tím… Cố Sơ liên tục nói mình không sao, khuyên Lục Bắc Thần không cần làm lớn chuyện lên nhưng mỗi lúc liếc nhìn những mảnh thủy tinh rướm máu đó, trái tim cô lại run lẩy bẩy. Lục Bắc Thần sát trùng và băng bó cho cô còn Cố Tư thì thu dọn mảnh vỡ. Làm xong những việc ấy, Cố Sơ sợ trời càng mưa càng lớn bèn giục anh đi sớm về sớm.

Anh gật đầu, đang định ra ngoài thì ai ngờ chuông cửa vang lên đúng lúc này.

Chính trong khoảnh khắc ấy, Cố Sơ bỗng cảm thấy trái tim mình như bị ai túm chặt, cơn đau tưởng nghẹt thở ập tới đột ngột. Cô bất giác ôm ngực, tim vẫn còn đập thình thịch, chuyện này là thế nào?

Lục Bắc Thần chủ động ra mở cửa.

Ngoài cửa có ba người mặc cảnh phục, khoác áo mưa của cảnh sát. Sau khi nhìn thấy Lục Bắc Thần, ba người họ lần lượt giơ thẻ cảnh sát ra. Người cảnh sát dẫn đầu lên tiếng: “Xin hỏi anh có phải anh Lục Bắc Thần không?”

Nhìn thấy mấy vị cảnh sát này, Cố Sơ vô cùng kỳ lạ, cũng bước tới.

“Chính là tôi.” Lục Bắc Thần bình tĩnh.

“Anh Lục Bắc Thần, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan tới vụ án Lục Bắc Thâm mất tích nhiều năm trước, phiền anh theo chúng tôi đi một chuyến.”

Gió cuốn theo mùi mưa tanh ẩm ùa vào phòng. Người cảnh sát đó nói rõ ràng từng chữ, nhưng Cố Sơ lại như bị sét đánh!

Lục Bắc Thần giơ tay lên xem đồng hồ, giọng điệu vẫn điềm đạm: “Ngày mai tôi sẽ chủ động tới cục cảnh sát, hôm nay tôi có một việc quan trọng phải làm.”

“Thành thật xin lỗi anh Lục, đây là Trung Quốc.” Cảnh sát mặt vô cảm, nói thẳng: “Tôi nghĩ hôm nay dù có bằng cách nào đi chẳng nữa anh cũng không thể tới Hàng Châu được, mong anh hợp tác với chúng tôi.”

Ánh mắt Lục Bắc Thần vững vàng nhìn người cảnh sát trước mắt rồi vượt qua vai anh ta nhìn về phía màn mưa giăng kín. Quả nhiên, chiếc xe đón anh không xuất hiện trước cổng nhà Tây. Anh hiểu rõ hôm nay muốn đi Hàng Châu là chuyện không thể bèn lạnh nhạt nói: “Bạn của tôi xảy ra chuyện ở Hàng Châu, tôi cần gọi điện sắp xếp một chút.”

“Được.”

Lục Bắc Thần quay lại gọi điện cho Phan An, nói rõ mình bây giờ không thể đi đâu, nhưng nguyên nhân cụ thể thì không nói, chỉ nhắc nhở cậu ấy khẩn trương tới Hàng Châu điều tra rõ ràng tình hình. Sau khi sắp xếp xong mọi việc, anh nhìn về phía Cố Sơ, ánh mắt phức tạp.

“Trước đây anh nói… Bắc Thâm đã mất rồi.” Rất lâu sau Cố Sơ mới tìm được giọng nói của mình, lí nhí hỏi một câu. Vì sao lại trở thành mất tích?

Lục Bắc Thần đi tới, đưa tay khẽ nâng gương mặt cô lên, thì thầm: “Không, nó mất tích.” Thời gian cấp bách, anh tạm thời không thể giải thích nhiều, chỉ dặn dò cô: “Anh đã để lại địa chỉ nhà hàng cho em ở đầu giường, tám giờ tối nay nhất định phải đợi anh ở đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.