Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 385: Dám chết vì em thì phải dám sống vì em



Cố Sơ nghe xong lời La Trì nói, trầm mặc rất lâu, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi. Sau khi thấy biểu cảm này của cô, La Trì thở dài nặng nề: “Em thông minh như vậy, chắc là nghĩ ra nguyên nhân rồi chứ?”

Cô cắn chặt môi, chỉ muốn bật máu ra mới chịu buông. Cánh môi dưới bị cô cắn hằn lên một dấu răng sâu đậm. Cô nhìn về phía xa, ánh mắt bi thương: “Thật ra người đối phương muốn đâm chính là Lục Bắc Thần, vì biết rõ, anh ấy nhất định sẽ đẩy em ra.”

La Trì mệt mỏi gật đầu.

Cố Sơ nhắm chặt mắt lại, lúc ấy cảm giác chua xót nơi hốc mắt mới dịu đi phần nào. Khi cô mở mắt ra, đôi mắt đã ửng đỏ: “Ngư Khương nói không sai, em chính là kẻ chuyên hại người khác. Trước đây cô ta vẫn hay nói em sẽ hại chết Bắc Thần, bây giờ…” Giọng cô nghẹn ngào.

“Em cũng đừng tự trách mình, đây là sự lựa chọn của cậu ấy. Anh nghĩ nếu đổi lại là em nằm trên giường, cậu ấy càng sống không bằng chết.” La Trì là một người bộc trực đã quen, trước nay không giỏi an ủi con gái, nghĩ bụng vẫn nên quay về chuyện vụ án là hơn.

“Bọn anh xác minh thông tin những tin nhắn của người chết, phát hiện cô ta đích thực từng xóa đi một dòng tin, tra số điện thoại thì hóa ra gửi cho em.”

Cố Sơ sững người, một vài giây sau lập tức rút di động, mở tin nhắn mà cô hoài nghi ra, đưa cho La Trì xem. La Trì xem xong, gật đầu khẳng định: “Không sai, tin nhắn mà em nhận được chính là do cô ta gửi tới.”

“Nhưng tên hiển thị bên trên là Lục Bắc Thần?”

“Nếu đối phương rành về hệ thống mạng đen thì muốn làm được điều này không khó.”

“Vì sao phải thực hiện một kế hoạch chu toàn đến thế?” Cố Sơ cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.

Nguyên nhân phía sau La Trì vẫn còn đang điều tra nhưng xét từ những chứng cứ nắm được trước mắt, ngoại trừ tin nhắn ấy ra, các manh mối khác đều không thể chứng minh được người chết có thù với Lục Bắc Thần, nhưng cả tin nhắn ấy cũng không thể hoàn toàn là chứng cứ chỉ ra âm mưu cố ý ám sát của người chết, vì cô ta gửi nó vào máy của Cố Sơ, mà Cố Sơ lại nhận từ Lục Bắc Thần.

Sau khi La Trì đi khỏi, lòng Cố Sơ vẫn như bị một tảng đá đè xuống, nặng trình trịch khiến cô không thở nổi, mỗi bước dịch chuyển đều nặng nề. Khác hẳn với trước đây cô suy nghĩ, nếu chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, cô không phải lo lắng, nỗi căm hận với người tài xế kia cũng tan biến theo sự ra đi của cô ta, nhưng sau khi biết chuyện tin nhắn cô lại vô cùng bất an. Bây giờ sau khi nghe La Trì phân tích thì lại càng hoang mang tột độ.

Có người muốn giết Lục Bắc Thần!

Đây là một sự thật rõ rành rành.

Chính là nữ tài xế thiệt mạng đó ư?

Cố Sơ luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Thế nên càng nghĩ cô càng bất lực, sức mạnh nguy hiểm này cũng hoàn toàn không biến mất, có thể nó đang ẩn nấp trong bóng tối, đợi chờ thời cơ tuyệt nhất để ra tay.

Xem ra phải gia tăng số lượng vệ sỹ mới được.



Trở về phòng bệnh, Cố Sơ nhìn ngay thấy người con gái đứng bên cạnh bệ cửa sổ hành lang.

Khi cô ta quay người lại, Cố Sơ nghe thấy trái tim mình đập thịch một tiếng.

Là Lâm Gia Duyệt đã lâu không xuất hiện. Cô ta yên lặng đứng đó như một pho tượng, khuôn mặt trắng trẻo dường như không có chút cảm xúc nào, cô ta nhìn Cố Sơ chằm chằm như nhìn một người xa lạ.

Cố Sơ bước lên, chưa lên tiếng thì Lâm Gia Duyệt có vẻ như đã nói chuyện: “Cô dám chắc đám vệ sỹ này có thể bảo vệ an toàn cho anh ấy chứ?”

Lạnh như băng, không chút nhiệt độ.

“Nếu không bảo vệ được, cô sẽ không đứng đây mãi mà không vào.” Cố Sơ bình thản trả lời.

Lâm Gia Duyệt lạnh nhạt nhìn về phía cô, ánh mắt tựa như có một sức mạnh bắn tỉa. Cố Sơ nhìn rất rõ, Lâm Gia Duyệt hận cô.

“Nếu tôi cứ xông vào, cô nghĩ họ dám chặn tôi à?”

Cố Sơ cũng không muốn cô ta bị đuổi về, bèn để cô ta vào phòng bệnh.

Lục Bắc Thần vẫn yên tĩnh nằm đó, bất động. Có chút nắng chiếu nghiêng vào phòng, những hạt bụi li ti từ từ di chuyển trong không trung, tất cả đều đẹp một cách tĩnh mịch, nếu như… anh chỉ ngủ thôi.

Vào một buổi chiều thế này, gương mặt hơi nghiêng của anh rất đẹp, sống mũi cao, lông mày rậm. Mỗi lần Cố Sơ ngắm anh như vậy lại ngỡ như anh đã thức dậy rồi, ngồi bật dậy ngoắc ngoắc tay với cô nói: Qua đây.

Bước chân của Lâm Gia Duyệt rất khẽ, có vẻ như sợ làm kinh động tới anh, hoặc đoán chừng cô ta cũng quên mất Lục Bắc Thần không thể bị kinh động nữa rồi. Cô ta đặt túi xách sang một bên, ngồi xuống bên giường.

Khi cô ta giơ tay chạm vào mái đầu trắng xóa những băng gạc, Cố Sơ nhìn thấy ngón tay cô ta run rẩy.

Rất lâu sau, Lâm Gia Duyệt mới lên tiếng.

Giọng nói rất khẽ khàng, giống như tuyệt vọng.

“Tôi hối hận rồi.”

Cố Sơ ngẩn người.

Lâm Gia Duyệt thu tay về, quay đầu nhìn Cố Sơ, sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Mặc dù tôi không cam tâm nhưng cũng đã từng tin tưởng cô. Bây giờ tôi hối hận rồi, hối hận vì đã trao anh ấy cho cô.”

Cố Sơ chỉ cảm thấy ngạt thở, lát sau cô nói: “Tình yêu không phải chuyện có thể chia nhường tranh cướp.”

“Anh ấy không yêu tôi, tôi chấp nhận.” Lâm Gia Duyệt cất giọng rét buốt: “Chí ít thì anh ấy sẽ không vì tôi mà tổn thương nặng nề như vậy, và ít nhất thì tôi còn có thể nhìn thấy anh ấy làm việc, trò chuyện bình thường, chứ không phải như bây giờ, sống không ra sống, chết chẳng phải chết!”

“Tôi sẽ không để anh ấy chết!”

“Cô còn tư cách nói với tôi câu này à?” Lâm Gia Duyệt phản bác.

Cố Sơ cuộn chặt tay lại: “Còn!”

Ánh mắt Lâm Gia Duyệt rơi xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, con ngươi hơi rụt lại rồi cô ta quay đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay Lục Bắc Thần, nó cũng nằm trên ngón áp út, trơn tru, giản dị.

Cô ta cười, nhưng là nụ cười bi thương.

Cố Sơ ít nhiều cảm thấy bất ngờ vì phản ứng của cô ta. Cô những tưởng Lâm Gia Duyệt khi nhìn thấy chiếc nhẫn này sẽ giống như Ngư Khương, chỉ muốn nuốt sống cô ngay lập tức, thế mà cô ta chỉ cười, cười đến nỗi… cô nhìn còn đau lòng.

Lâm Gia Duyệt đứng dậy, dịu dàng thì thầm với Lục Bắc Thần: “Bắc Thần, rồi sẽ có một ngày anh biết ai mới là người thích hợp nhất với anh.”

Dứt lời, cô ta cầm túi xách, đi thẳng khỏi phòng bệnh, không quay lại.

Giống như một cơn gió, Lâm Gia Duyệt tới vội vàng, đi vồn vã.

Cố Sơ đứng nguyên đó rất lâu, tới tận khi không còn nghe tiếng giày cao gót của cô ta vọng lại nữa mới từ từ nhích tới trước giường của Lục Bắc Thần.

Cô tưởng rằng Lâm Gia Duyệt như điên cuồng gào lên với cô, không thể ngờ cô ta lại phản ứng như vậy.

Đó là kiểu đau thương đến tan nát cõi lòng.

Không hiểu sao Cố Sơ bỗng cảm thấy trái tim rất nhói, vì biểu cảm của Lâm Gia Duyệt, cũng vì lời nói của Lâm Gia Duyệt. Cô nâng tay Lục Bắc Thần lên, đan tay vào tay anh, thì thầm: “Bắc Thần, nếu anh đã dám chết vì em vậy thì phải dám sống vì em đấy.”



Cuối cùng Chloe cũng đã có tin tức.

Sau khi anh ta quay lại Thượng Hải đã là ngày thứ năm của tết Nguyên tiêu.

Anh ta lặn lội đường sá tới thẳng bệnh viện, khi tới nơi thì Cố Sơ đang đo thân nhiệt cho một em bé. Chloe râu ria lởm chởm, khiến em bé òa lên khóc.

“Lục Bắc Thần đang ở đâu?” Anh ấy không còn ra vẻ dịu dàng mờ ám như mọi ngày mà quát rất to, có thể thấy thực sự đã sốt ruột.

Cố Sơ sợ anh ấy làm ảnh hưởng tới các bệnh nhân khác, bị người ta khiếu nại, vội vàng kéo anh ấy đi.



“Anh bị người ta đánh úp!” Đây là câu nói đầu tiên của Chloe sau khi vào phòng hội nghị. Anh ấy kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống rồi hằn học bổ sung: “Mẹ kiếp!”

Sau khi Chloe chủ động xuất hiện, việc đầu tiên Cố Sơ làm là gọi La Trì tới, vì mấy ngày nay La Trì cũng đang cử người tìm kiếm Chloe. La Trì vừa nghe tin Chloe đã trở về Thượng Hải thì lập tức tới vội, sau khi nhìn thấy anh ấy thì liên tục thở dài. Để tiện trò chuyện, Cố Sơ dẫn họ tới phòng họp.

Chloe kể lại tình hình sau khi tới Hàng Châu, vẻ mặt sục sôi căm phẫn.

“Anh vừa tới Hàng Châu liền có người gửi một bức thư tới khách sạn, nói là Lục Bắc Thần gặp nguy hiểm. Ban đầu anh còn tưởng có kẻ đùa ác ý, nhưng sau đó càng nghĩ càng thấy không ổn, gọi cho Lục Bắc Thần lại không gọi được, anh ý thức được sự việc bất thường, định quay trở lại Thượng Hải thì ai ngờ bị kẻ nào đó đánh ngất, tới tận sáng nay anh mới tỉnh lại.”

“Bức thư đó còn không?” La Trì hỏi.

Chloe lôi từ trong balo ra một phong thư, đưa cho La Trì: “Đừng tốn công nữa, người viết thư dùng một loại mực thuốc đặc biệt, chữ biến mất từ lâu rồi.”

La Trì mở ruột ra xem, quả nhiên là một tờ giấy trắng.

“Anh có ấn tượng với kẻ đánh lén không?” La Trì lại hỏi.

Chloe vò đầu, xua tay: “Anh đừng quên tôi là thám tử, mấy chuyện điều tra manh mối này tôi rành hơn anh. Nhưng mẹ nó, lần này bị kẻ đó gài bẫy, một chút manh mối cũng không có, thật tức chết mà!”

La Trì cũng biết Chloe có bản lĩnh nhưng chuyện cần hỏi vẫn phải hỏi, quan trọng hơn là đối phương nhắc tới việc Lục Bắc Thần gặp nguy hiểm, chứng tỏ nhất định có liên quan tới vụ tai nạn.

Vậy người báo tin là ai? Đã báo tin, vì sao còn phải tiêu hủy chứng cứ? Người báo tin đang lo sợ điều gì?

“Chloe.” Cố Sơ dựa bên cạnh bàn, khoanh hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào gương mặt nẫu ruột của anh ấy, hỏi thẳng: “Anh tới Hàng Châu làm gì?”

Chloe đang phẫn uất chợt khựng lại vì câu hỏi của Cố Sơ, lát sau bỗng ấp a ấp úng: “À… anh đi chơi, nghe nói ‘Tây Hồ cảnh đẹp nhất thiên hạ’.”

“Là ‘Quế Lâm cảnh đẹp nhất thiên hạ’.” La Trì phản bác không chút nể tình.

Chloe vò đầu: “Thế à? Tôi không biết.”

“Anh đi Hàng Châu kiếm người đúng không?” Cố Sơ không để cho anh ấy vòng vo tam quốc: “Là Bắc Thần nhờ anh đúng không? Tìm Lục Bắc Thâm?”

Chloe sửng sốt, há hốc miệng: “Anh nói rồi mà, đi ngắm cảnh đẹp.”

“Từ Trung Quốc ra nước ngoài, rồi từ nước ngoài tìm về Trung Quốc, trừ Thượng Hải và Hàng Châu, anh đã đi qua không ít thành phố và vùng quê ở Trung Quốc. Chỗ lần trước anh tới là đảo Cổ Lãng.” Cố Sơ không rời mắt khỏi Chloe, nét mặt vô tình: “Anh là một người lớn lên bên bờ biển, số lượng những căn nhà hàng đầu quay mặt ra biển khắp thế giới không thể đếm hết, anh bảo anh say đắm biển ở Cổ Lãng à? Chloe, em không tin đâu, nhất là bây giờ Bắc Thần đã gặp chuyện, anh còn định vờ vịt với em à?”

Chloe nhìn Cố Sơ, rồi lại nhìn La Trì, trầm mặc rất lâu, cuối cùng thở dài nói: “Không sai, anh đang tìm Lục Bắc Thâm, bao năm nay anh vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cậu ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.