Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 387: Tần Tô



Bắc Thần, em đang đợi anh. Anh sẽ quay trở lại mà, phải không?…

Lục Bắc Thần đã xuất viện.

Nói chính xác hơn là anh ấy bị đưa ra khỏi bệnh viện.

Khi Cố Sơ kịp tới bệnh viện, mọi thủ tục của Lục Bắc Thần đều đã được hoàn thành xong, một chiếc xe gia đình màu đen đường hoàng dừng ở lối vào cấp cứu của bệnh viện. Cố Sơ bị hụt trong phòng bệnh, không gặp được Lục Bắc Thần. Tiêu Tiếu Tiếu tới ngay sau đó: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Giáo sư Lục bị người ta đón lên xe rồi, ý của bác sỹ Cố là xem xem cậu có thể nói chuyện với người nhà của giáo sư Lục một lát không, cố gắng đừng để giáo sư Lục xuất viện.”

Cố Sơ giật mình: “Người nhà? Là người nhà của anh ấy ký tên?”

“Dĩ nhiên rồi, nếu không ai có quyền làm thủ tục xuất viện chứ?” Tiêu Tiếu Tiếu kéo cô đi ra ngoài.

Trái tim Cố Sơ thắt lại, người nhà của Lục Bắc Thần tới rồi ư? Bố? Mẹ? Hay là anh chị em? Cô đáng thương phát hiện ra rằng mình chẳng biết gì cả.

Vừa đuổi tới đại sảnh bệnh viện thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Được, bác gái, con biết rồi, bác yên tâm, đã ổn thỏa cả rồi ạ.”

Cô đột ngột quay đầu lại, phía sau hóa ra là Lâm Gia Duyệt.

Lâm Gia Duyệt cũng không ngờ có thể bắt gặp cô, hơi sững người giây lát rồi lập tức phản ứng lại: “Tránh ra.”

“Cô có tư cách gì đón Bắc Thần ra viện?” Cố Sơ sốt ruột trước, túm lấy cánh tay cô ta: “Tình trạng của anh ấy bây giờ ra sao cô không biết ư? Cô định đưa anh ấy đi đâu? Đây đã là bệnh viện tốt nhất Thượng Hải rồi!”

Lâm Gia Duyệt lập tức hất tay cô ra: “Tôi dĩ nhiên không có tư cách đón anh ấy ra viện, nhưng cô càng không có tư cách ở lại bên cạnh anh ấy.” Dứt lời, cô ta quay người bỏ đi.

Cố Sơ sốt sắng đuổi theo, chặn đường của cô ta: “Cô nói cho rõ ràng đi đã!”

“Cô đường đường là một bác sỹ mặc áo blouse trắng mà làm khó người nhà bệnh nhân, không hay lắm thì phải? Cô còn cản tôi, tôi sẽ khiếu nại cô!” Lâm Gia Duyệt bực bội.

“Cô…” Cố Sơ còn tiếp tục đuổi, bị Tiêu Tiếu Tiếu giữ lại.

“Tiểu Sơ, cậu cãi cọ với cô ta có ích gì? Nhân vật chính ở trong xe rồi.” Tiêu Tiếu Tiếu hất cằm ra phía chiếc xe bên ngoài.

Cố Sơ nhìn theo, Lâm Gia Duyệt đã lên xe, giây phút cánh cửa mở ra, cô liếc thấy bóng một người phụ nữ, tĩnh mịch, yên lặng ngồi đó. Cố Sơ hơi đờ đẫn, bỗng cảm thấy người phụ nữ này rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Nhưng không kịp nghĩ nhiều, chiếc xe từ từ trượt xuống đường cấp cứu. Cố Sơ cảm thấy đầu óc lập tức nổ tung, không nghĩ gì hết, lao thẳng ra ngoài. Cô chặn ngay trước đầu xe, khiến Tiêu Tiếu Tiếu ở phía sau hết hồn hết vía.

Tài xế lập tức phanh kít lại.

Cố Sơ dang hai tay chặn hướng đi của xe lại, cũng mặc kệ ánh mắt và sự chỉ trỏ của mọi người xung quanh, gào lên: “Không được đi! Anh ấy không thể xuất viện được!”

Cửa xe mở ra rất nhanh, Lâm Gia Duyệt từ trong xe thò đầu ra, quát: “Cố Sơ, cô bị điên à?”

“Phải, trừ phi để Bắc Thần lại, nếu không thì cứ đè lên người tôi mà đi!”

“Cô…”

Cố Khải Mân nghe tin vội tới, thấy Cố Sơ làm vậy thì rất giận, khẽ quát: “Trông em còn ra dáng một bác sỹ không hả? Mau tránh ra!”

“Bây giờ anh ấy không thể xuất viện được!”

“Cả bác sỹ Smith cũng đồng ý cho cậu ấy xuất viện rồi, em chắn đường ở đây làm gì?”

Cố Sơ sửng sốt. Sao cơ? Smith đồng ý cho Lục Bắc Thần xuất viện ư?

“Cố Sơ, cô đừng có quá đáng, mau…” Lâm Gia Duyệt còn chưa nói hết câu, có một bàn tay phụ nữ đã vỗ khẽ lên vai cô ta, bảo cô ta im lặng.

Chẳng mấy chốc, có một người từ trên xe bước xuống. So với một Cố Sơ đang phát điên, trông bà lại càng nho nhã quý phái. Bà giơ tay ra hiệu, cửa xe liền đóng lại, ngay sau đó, chiếc xe một lần nữa nổ máy.

“Cô không thể…” Cố Sơ mặc kệ trước mắt là ai, chỉ không thể để Lục Bắc Thần đi. Cô đuổi theo nhưng bị người phụ nữ vừa rồi nhẹ nhàng chặn lại.

Bà khẽ nói: “Là Cố Sơ phải không? Chúng ta nói chuyện đi.”



Tiêu Tiếu Tiếu nhường lại phòng làm việc. Cậu ấy tới phòng hóa nghiệm xem hình chiếu chụp, trước khi đi còn nháy mắt với Cố Sơ, nhắc cô phải bình tĩnh.

Người phụ nữ ấy ngồi xuống sofa rất lịch thiệp, mỉm cười từ đầu tới cuối.

Lúc này Cố Sơ mới cẩn thận quan sát bà. Trông bà rất trẻ, da dẻ căng mịn, trắng trẻo, mái tóc dài ấy cuộn xoăn dịu dàng. Chiếc áo len màu xám nhạt kết hợp với chiếc quần dài sẫm màu, kiểu kết hợp màu sắc rất giản dị khiến người bà toát lên vẻ thân thiện thùy mị. Bà rất đẹp, đôi mắt ấy có thể hấp dẫn người khác, trông chỉ như mới ba lăm. Nhưng Cố Sơ nhìn vào đôi mắt bà, cảm thấy tuổi tác của bà không chỉ ít như vẻ bề ngoài.

Một người đã trải qua không ít chuyện, đôi mắt dễ dàng nói lên tất cả. Người phụ nữ trước mặt, trong ánh mắt chứa đựng quá nhiều thăng trầm, rất bình lặng nhưng rõ ràng đó là sự yên ả sau cơn bão lớn.

Người này…

“Là cô ạ?” Cố Sơ lập tức nhớ ra, chính là người phụ nữ tối đó Lục Bắc Thần ra ngoài gặp mặt.

Bà ấy mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng đúng mực: “Cô bé, chắc là cháu từng gặp tôi, tôi đó không để cháu vào quán mua được café, thành thật xin lỗi.”

Cố Sơ nảy sinh cảnh giác!

Hóa ra tối đó bà ấy đã nhìn thấy cô, quan trọng hơn cả là bà ấy còn biết cô? Người phụ nữ này tuyệt đối không tầm thường, bà ấy là ai? Nỗi nghi hoặc trong lòng Cố Sơ nhanh chóng được giải đáp. Người phụ nữ hỏi: “Gọi cháu là Tiểu Sơ, được không?”

Người phụ nữ mang theo thái độ khiêm nhường nhã nhặn nổi bật của người Trung Quốc. Nếu không phải trong tình cảnh này, nếu không dính líu tới Lục Bắc Thần, Cố Sơ cảm thấy mình sẽ quý bà, vì vẻ đẹp của bà không mang theo bất kỳ sự công kích nào, khi cười rất ấm áp, giống như một bậc trưởng bối đã lâu không gặp.

Cố Sơ khẽ gật đầu.

Chiếc xe đó đi rồi, cô rất sốt ruột, nhưng hình như đó là chuyện ván đã đóng thuyền, người phụ nữ này ắt sẽ cho cô một câu trả lời. Ngoài ra người trước mặt trên người mang theo một năng lượng cực lớn, khiến cho một trái tim dù sốt sắng tới đâu cũng có thể bình tĩnh lại.

“Thật không ngờ Bắc Thần lại xảy ra chuyện này. Tiểu Sơ, thời gian gần đây vất vả cho cháu rồi. Tôi nghe bác sỹ Smith nói, chính cháu là người vẫn luôn chăm sóc con trai tôi.”

Cố Sơ trợn tròn mắt, mãi sau mới lẩm bẩm một câu: “Cô… cô là mẹ của Bắc Thần ạ?” Rồi ý thức được sự đường đột ban nãy của mình, cô lập tức đứng dậy, vẻ mặt sốt sắng: “Cháu… chào cô.”

“Mau ngồi đi.” Người phụ nữ vội nói: “Không cần căng thẳng như vậy, hành động vừa rồi của cháu rất bình thường, chứng tỏ cháu rất quan tâm tới Bắc Thần, tôi không trách cháu.”

“Thôi ạ… cô cứ để cháu đứng.” Cố Sơ cảm thấy đôi mắt của người phụ nữ này thật lợi hại, vừa nhìn đã biết mọi suy nghĩ trong lòng cô.

Bà cười, cũng chủ động đứng lên, ấn cô ngồi xuống. Cố Sơ bỗng không biết ứng phó thế nào, còn bà thì chọn một vị trí khá gần cô để ngồi: “Cháu có thể gọi tôi là cô Lục, hoặc gọi thẳng tên tôi cũng được, tôi tên là Tần Tô.”

Tần Tô?

Cố Sơ sững người giây lát, sau đó lại đứng bật dậy, sửng sốt buột miệng: “Cô là Tần Tô? Là… người học trò đó của bác sỹ Smith?”

Tần Tô mỉm cười: “Cô nhóc, bây giờ y thuật của tôi có khi còn không bằng cháu đấy.” Nói rồi bà lại ra hiệu cho cô: “Mau ngồi đi.”

Cố Sơ sao còn giữ được vẻ bình tĩnh? Tần Tô, nếu một năm trước cô còn chưa quen thuộc cái tên này thì năm nay, ngoài việc biết bác sỹ Smith ra, cái tên cô nhìn thấy nhiều nhất chính là hai chữ ‘Tần Tô’ này. Trong một số lượng lớn tài liệu y học không công bố ra ngoài mà Lục Bắc Thần đưa cô, rất nhiều quan điểm đều xuất phát từ Tần Tô. Lúc đó cô lấy làm lạ Tần Tô là người nào, sau đó tra ra mới lác đác tìm được tài liệu của cô.

Smith là một bác sỹ lạ kỳ. Học trò của ông cực kỳ hiếm hoi, mà Tần Tô chính là người học trò Smith kiêu hãnh nhất. Thế nhưng trong giới, Tần Tô phần nhiều chỉ có quan điểm, còn thông tin về việc sau này về nhậm chức ở bệnh viện nào thì rất ít. Lâu dần, mọi người cũng quên mất con người tên Tần Tô, nhưng Cố Sơ cảm thấy có thể trở thành học trò của Smith nhất định rất giỏi. Hơn nữa cô từng đọc các quan điểm y học của Tần Tô, không chỉ một lần phải kinh ngạc về thiên phú của bà.

Thì ra bà đã lấy chồng, hơn nữa còn được gả vào Lục Môn, đây có lẽ là nguyên nhân quan trọng để bà lui về ở ẩn.

Ông trời ơi… Cố Sơ vô thức nuốt nước bọt.

Cô cứ thế vô tình gặp mặt mẹ chồng tương lai, hơn nữa lai lịch của bà lại không hề đơn giản!

Nhưng…

Cố Sơ lại hoài nghi.

Vì sao lúc trước Bắc Thâm lại nói sức khỏe của mẹ anh không tốt? Hơn nữa còn phải tự làm thêm kiếm tiền chăm sóc mẹ? Vị Tần Tô trước mắt da dẻ hồng hào, không giống như có chuyện. Hơn nữa bà đã được gả về Lục Môn, còn cần con trai làm thêm ở ngoài?

Lẽ nào năm đó Lục Bắc Thâm nói dối? Chỉ để che giấu thân phận của anh?

“Bây giờ, chúng ta nói chuyện của Bắc Thần nhé?” Tần Tô điềm đạm hỏi.

Cố Sơ khẽ gật đầu, sau đó từ từ ngồi xuống, bất luận cô sửng sốt về người hay thân phận đến mức nào cũng không quan trọng bằng tình hình của Bắc Thần.

“Tôi biết cháu quan tâm Bắc Thần, đưa Bắc Thần về Mỹ điều trị cũng là quyết định mà tôi và bố nó đã bàn bạc rất lâu.” Tần Tô đáp nhẹ nhàng: “Tôi hiểu điều kiện ở đây đã đủ tốt rồi, nhưng mong cháu thông cảm cho tấm lòng cha mẹ, xảy ra chuyện này, tôi và bố nó phải ở bên cạnh nó. Ngoài ra, quay về Mỹ cũng tiện cho Smith và các đoàn y học tham gia, đây là suy nghĩ cho bệnh tình của nó.”

Hơi thở của Cố Sơ trở nên dồn dập. Bà ấy sắp đưa Bắc Thần về Mỹ?

“Trải qua khoảng thời gian trị liệu này, tình trạng trước mắt của Bắc Thần đã ổn định không ít. Dọc đường sẽ có bác sỹ Smith đi theo, cháu yên tâm, Bắc Thần sẽ không có chuyện gì hết.” Nói tới đây, sắc mặt bà hơi nặng nề: “Sớm biết thế này, tôi nên ở lại Thượng Hải luôn.”

Cố Sơ hiểu ý của bà, chuyện Lục Bắc Thần gặp tai nạn, cô yêu cầu đám Ngữ Cảnh không được rêu rao rầm rộ ra ngoài, Tần Tô biết muộn cũng là lẽ tất yếu.

“Anh ấy… bắt buộc phải đi ạ?” Cố Sơ cảm thấy trái tim bỗng trống trải.

“Lẽ nào cháu không muốn nó hồi phục?”

“Dạ không… cháu không có ý này.”

Tần Tô khẽ thở dài, nhìn về phía cô: “Cháu có thể hứa với tôi một chuyện không?”

Cố Sơ ngước nhìn bà.

“Trong thời gian Bắc Thần về Mỹ trị liệu, cháu có thể hứa với tôi sẽ không đi tìm nó không?” Thái độ của Tần Tô vẫn rất ôn hòa.

Cố Sơ bàng hoàng: “Vì sao ạ?”

Tần Tô khẽ cười: “Cô bé, tôi không có ý chia rẽ hai đứa, một là tôi nghĩ cháu sẽ không có nhiều thời gian rảnh rỗi; Hai là Bắc Thần cần hoàn cảnh tuyệt đối yên tĩnh để điều trị.”

Cố Sơ mím chặt tôi, đan chặt tay vào nhau.

Tần Tô nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, khóe môi hơi cong lên: “Yên tâm, tôi nghĩ với tính cách của Bắc Thần, chỉ cần nó tỉnh lại thì nhất định sẽ quay về tìm cháu.”

Cố Sơ cuộn chặt tay lại. Cô không muốn Bắc Thần ra đi nhưng lại hiểu rõ ra nước ngoài trị liệu sẽ là con đường tốt hơn. Rất lâu sau, cô nói: “Vâng, cháu hứa với cô.”

“Cảm ơn cháu.” Tần Tô chân thành nói.

“Cô Lục, chuyện Bắc Thần gặp tai nạn không đơn giản đâu ạ.” Cô hít sâu một hơi.

Tần Tô trầm ngâm: “Cậu cảnh sát điều tra vụ này tên La Trì phải không? Tôi đã hỏi rõ tình hình từ cậu ấy rồi, chuyện này Lục Môn sẽ điều tra.”

Cố Sơ ngỡ ngàng, hóa ra cả La Trì bà cũng biết.

“Bắc Thâm… thật sự mất tích rồi ạ?” Cố Sơ hỏi thẳng, vì trực giác của cô cho rằng chuyện Bắc Thâm mất tích và việc Bắc Thần xảy ra tai nạn liên quan mật thiết với nhau.

Tần Tô nhìn cô, giọng không đổi sắc: “Tiểu Sơ à, có những chuyện trong tầm xử lý của Lục Môn, thế nên đừng hỏi quá nhiều.”

Cố Sơ đờ đẫn.

Tần Tô đứng dậy, khẽ vỗ vai cô: “Con ngoan, cố gắng làm việc, nghe bác sỹ Smith nói cháu rất có năng khiếu, thế nên đừng lãng phí ưu thế mà ông trời ban tặng.”

“Thưa cô!” Cố Sơ đứng bật dậy, nói: “Vết thương của Bắc Thần để lại sau vụ tai nạn cần phải chú ý, thời gian này anh ấy thường xuyên kêu đau.”

Tần Tô nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc giây lát nhưng lại mỉm cười rất nhanh: “Cô bé ngốc, Bắc Thần đâu có gặp tai nạn trước đây? Tôi thấy nó cố tình làm vậy để được cháu quan tâm đấy.”

“Vết sẹo trên người anh ấy…”

“Là vết sẹo sau một lần điều tra án ở Mỹ.” Tần Tô khẽ đáp.

Giống hệt như lời nói của Lục Bắc Thần, nhưng Cố Sơ cứ mơ hồ cảm thấy không bình thường.

Khi đi tới cửa, Cố Sơ gọi giật bà lại: “Cô Lục!”

Bà dừng bước, quay đầu nhìn cô.

“Nghe nói sức khỏe của cô không tốt lắm, cô nhớ giữ gìn.”

Tần Tô hơi rướn môi: “Tôi biết rồi, cảm ơn cháu.”

Bà đã đi.

Cố Sơ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Ban nãy nụ cười của Tần Tô rất tự nhiên và hòa nhã nhưng vì sao cô lại cảm thấy trong ánh mắt Tần Tô có đôi chút khựng lại?



Về đêm, Cố Sơ yên lặng đứng trước cửa ban công nhà Tây, dựa đầu lên tấm thủy tinh, nhìn mải miết về phía bầu trời xa. Bắc Thần đi rồi, còn chưa kịp nói lời tạm biệt với cô.

Trăng sáng vằng vặc, sao thưa lác đác, cô hụt hẫng, buồn bã.

Cố Tư bê đĩa hoa quả tới, ngồi bên cạnh cô: “Chuyến bay đưa anh rể đi đã cất cánh lâu rồi phải không? Chị à, đây là trung tâm, không nhìn được máy bay đâu.” Dứt lời, nó đưa hoa quả cho cô.

Cố Sơ cúi xuống nhìn, trong đĩa đầy ắp những cam.

“Chị thích ăn nhất mà.” Cố Tư cười hì hì.

Cố Sơ cầm một miếng, bỏ vào miệng, ăn mãi ăn mãi hốc mắt bỗng đỏ ửng. Cô lại nhớ về Bắc Thần, nhớ một Bắc Thần dị ứng với cam…

Cố Tư thấy vậy không cười nữa, nhẹ nhàng ôm lấy cô, hỏi: “Chị à, anh ấy sẽ còn quay lại chứ?”

Cố Sơ hít sâu, nhìn lên trời đêm, khẽ đáp: “Còn, chắc chắn sẽ quay trở về…”

Bắc Thần, em đang đợi anh.

Anh sẽ quay trở lại mà, phải không?…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.