Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 390: Bóng hình vụt qua



Lại gần tòa kiến trúc mới phát hiện ra lối vào cực nhỏ, cả ngôi nhà xa hoa mà lại chỉ kết hợp cùng một lối vào cao bằng nửa người. Mọi người bước vào đều phải khom lưng, cực kỳ khác lạ.

Ngoài cửa có hai người mặc trang phục tiếp đón, áo vest giày Tây, vô cùng tuấn tú.

Cố Sơ nhìn cửa vào, cảm thấy không thể khó hiểu hơn rồi nhìn về phía một trong hai người tiếp đón, hỏi: “Chỉ có một lối vào duy nhất này thôi ạ?”.

Nhưng không nghe thấy tiếng đáp lời.

“Này, anh…” Cố Sơ đang định chê trách thái độ phục vụ sơ suất của họ, nhưng sau khi quan sát kỹ đã kêu “á” lên một tiếng. Cố Tư ghé tới trước ngắm nhìn rồi cũng sững sờ, lát sau nó mới dè dặt giơ tay ra chạm rồi thở dài: “Trời ạ, hóa ra hai người này là tượng sáp! Đúng là lời đồn không hề hư ảo!”.

Cố Sơ quả thực không dám tin vào đôi mắt mình, cô ra sức chớp chớp, ghé sát mặt lại, gần như dính sát vào tượng mới thật sự xác định đúng là tượng sáp. Nhưng cảm giác thị giác mà hai bức tượng này mang lại cho thế giới bên ngoài quá chân thực, từ màu da, biểu cảm, động tác, thậm chí tới ánh mắt. Khi có ánh nắng chiếu nghiêng qua, đôi mắt nó cũng sinh động, rực rỡ như mắt người vậy. Không hiểu sao, cô cảm thấy gió lạnh phần phật sau lưng, căng thẳng nuốt nước bọt cái ực, quay đầu nhìn Cố Tư nó bèn nhìn lại cô bằng ánh mắt “Thấy chưa, em đâu có nói sai”.

Các khách tham quan khác cũng phát hiện ra hai bức tượng sáp, lần lượt bước tới ngắm nghía rồi tấm tắc khen.

“Đi thôi.” Cố Tư đã vô cùng sốt sắng, khoác cánh tay kéo cô đi.

Cố Sơ khom người đi qua cửa, oán trách: “Phong cách của vị điêu khắc tượng sáp này cũng quái đản quá đi”.

Ai ngờ, câu nói còn chưa kịp nguội, Cố Sơ đã im bặt. Vào cửa, bên trong bỗng sáng sủa hẳn lên.

Bên trong mặc dù cũng chủ yếu dùng màu trầm nhưng lại có vô số đèn sao đan cài, làm phong phú tầm nhìn. Phía sau sảnh triển lãm, hơi thở nghệ thuật hiện đại rất mạnh mẽ, lấy bối cảnh là đô thị công nghiệp, lấp đầy một diện tích phải lên tới ngàn mét vuông ở nơi đây.

Khi còn chưa tới, những hình ảnh Cố Sơ vẽ ra trong đầu chẳng qua cũng giống triển lãm tượng sáp của phu nhân Marie Tussaud, hoặc có thể là như sảnh tượng sáp “Thượng Hải xưa phong tình” phía dưới tháp truyền hình Phương Đông. Nhưng khi đứng ở trong, cô mới nhận ra mình đã sai, đây không phải nơi trưng ra kỹ thuật làm tượng sáp mà giống như sự giải thích mới về cái chết hơn.

Cả một sảnh triển lãm rộng lớn, đan cài giữa không gian có thể là mây trôi hoặc quan tài.

Người nào người nấy đều nằm trong đó.

Trong quan tài có tiếng ca miên man loáng thoáng vọng ra, như điệu nhạc của trời xanh, lại như tiếng sơn ca từ trên cao vọng xuống, không thể nói hết sự thần thánh.

Cố Tư vẫn ầm ĩ đòi tới xem cái mới lạ, lại vô thức nắm chặt tay Cố Sơ, hạ thấp giọng nói: “Chị à, chị có cảm thấy chúng ta không giống như đang xem triển lãm không?”.

Cố Sơ bấm bụng, “Không tới tham quan triển lãm thì tới làm gì?”.

Cố Tư ngó nghiêng xung quanh, giọng càng thêm lý nhí: “Em cảm thấy, chúng ta cứ như tới tham dự lễ tang ấy…”.

“Người nằng nặc đòi tới là em, bây giờ người sợ sệt cũng là em.” Cố Sơ khẽ mắng.

“Ai mà ngờ được tới đây lại quái dị như vậy chứ.”

Đúng là quái dị.

Không cần Cố Tư nhắc nhở, ngay từ lúc vào cửa, Cố Sơ đã lập tức cảm nhận được.

Cô biết người nằm trên đám mây hoặc trong quan tài nhất định là tượng sáp, nhưng cứ cảm thấy thứ đập vào mắt là một người còn sống sờ sờ. Chủ đề của buổi triển lãm là Ức, trong tài liệu giới thiệu có giải thích chủ đề này: Con người khi bước chân vào Quỷ môn quan, luôn có vài tích tắc nhanh chóng hồi tưởng lại cuộc đời mình, biểu cảm thể hiện ra trong giây phút sắp chết ấy phản chiếu chính chuyện bạn khó quên nhất suốt một đời.

Tại câu cuối cùng, nghệ thuật gia có viết: Con người sống cả đời, dối trá nhiều vô số kể. Hãy tin tôi, khoảnh khắc trước lúc ra đi mới là khi chúng ta thành thực nhất…

Cố Sơ xoa xoa cánh tay. Cô từng nhìn thấy người chết, bây giờ nghĩ kỹ lại, một khắc trước khi chết của con người đúng là biểu cảm rất lạ, có đau khổ, sợ hãi, bình lặng… Nhưng nếu đem những biểu cảm này ra thể hiện lại bằng tượng sáp sẽ càng quái dị hơn.

Cô chân thành cảm thán nhà điêu khắc này có đôi tay nghệ thuật tuyệt diệu. Cô nhìn thật tỉ mỉ vào gò má tượng khắc, khóe mắt chân mày đều chau lại rất kỹ càng. Con người phải biểu đạt tình cảm, cách trực tiếp nhất là thông qua đôi mắt. Tượng sáp ở đây, phàm là những tượng mở mắt thì đều y như người thật, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cho người ta thật giả lẫn lộn.

“Tư Tư.” Cô gọi khẽ: “Chúng ta tới đây lâu vậy rồi, sao không nhìn thấy bóng dáng nhà điêu khắc kia đâu?”.

Men theo bức tường có một số bức ảnh liên quan tới các tác phẩm trước đây của tác giả, còn cả lý lịch của tác giả, chỉ có điều không nhìn thấy tác giả bằng xương bằng thịt. Theo lý mà nói, một buổi triển lãm được chuẩn bị công phu như thế này, chính tác giả sẽ đích thân giải đáp những thắc mắc cho mọi người, vị Kỳ Quái này quả thật như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Cố Tư dáo dác nhìn quanh, lát sau lắc đầu, “Càng là nhà nghệ thuật lớn thì tính khí càng kỳ cục, ai mà biết được cuối cùng anh ta sẽ gặp mặt mọi người bằng phương thức gì?”.

Nói vậy cũng đúng, có những nghệ thuật gia mang tính cách mà người thường không thể lý giải được.

Diện tích của khu triển lãm không nhỏ, cộng thêm những bức tượng sáp sinh động như thật, nếu như xem xét kỹ từng biểu cảm thì hai người mất gần nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa đi hết một nửa. Về sau Cố Sơ bất chợt khâm phục nhà điêu khắc tính khí cổ quái này, vì cô phát hiện ra, đã xem qua nhiều tượng sáp, không có một biểu cảm nào trùng lặp. Cũng phải tới khi tham dự buổi triển lãm này cô mới biết thì ra cảm xúc của con người lại phong phú nhường ấy.

Rẽ vào góc ngoặt, có bức tượng sáp ở góc tường, đủ các loại biểu cảm dữ dằn trước lúc chết, Cố Sơ càng xem càng không thoải mái. Cô từng theo Lục Bắc Thần ra hiện trường vụ án, biểu cảm của tượng sáp khu vực này đều giống như đã chịu đựng một sự hoảng sợ khủng khiếp vậy, mặt mũi méo xệch, con ngươi trợn trừng, rõ ràng là trước khi chết bị dọa hết hồn. Nhưng cùng là hệ liệt hoảng sợ, nhà điêu khắc cũng có thể bày ra trăm ngàn cái hoảng sợ.

Cố Sơ cố gắng đè nén cảm giác khó chịu xuống, liều mạng nói với bản thân: Đây toàn là tượng sáp thôi, đều là giả.

Trên tường nạm tấm kính hình thoi, lấy màu trà làm chủ đạo, ánh sáng rơi xuống mặt thủy tinh, sẽ đung đưa bóng người ra vào. Sức tập trung của Cố Sơ vẫn rơi vào bức tượng, cho tới bóng một người đàn ông cao gầy vụt qua mặt kính.

Không hiểu sao Cố Sơ lại bắt được cái bóng ấy, sững ra giây lát rồi đột ngột quay đầu.

Khách tham quan ở khu vực này không ít, những bóng người đi qua đi lại làm nhiễu tầm nhìn của cô, bóng người đàn ông đó cách cô càng lúc càng xa. Hơi thở của Cố Sơ chờ nên dồn dập, trái tim đập thình thịch loạn nhịp.

Cô xuyên qua đám đông đuổi theo cái bóng đó. Nó chìm vào trong quầng sáng, như thực như mơ, không chân thật.

Bắc Thần!

Là Lục Bắc Thần!

Trong lúc gấp gáp, Cố Sơ suýt kêu lên thành tiếng, bên cạnh có tượng sáp, còn có người thật, như thật như giả ngăn cản bước chân cô. Khi cô đuổi tới ngã rẽ vào khu vực kế tiếp thì cái bóng đó đã biến mất.

“Lục Bắc Thần!” Cô gấp gáp gào toáng lên.

Những buổi triển lãm như thế này đều rất yên ắng, có tiếng nhạc cũng không ồn ào, người tới tham quan cũng rất tuân thủ trật tự, thế nên trong lúc tiếng hét của Cố Sơ đã đột ngột phá tan mọi yên tĩnh, mọi người xung quanh đều giật nảy mình, quay đầu nhìn cô chằm chằm, những ánh mắt đó như đang nhìn một kẻ tâm thần.

Cố Sơ vốn không để tâm quá nhiều như vậy. Dưới ánh mắt kỳ quặc của đám đông, Cố Sơ lao đi khắp nơi tìm kiếm, rối bời nhìn quanh nhìn quất.

Bắc Thần…

Cô lẩm nhẩm tên anh, hết lần này tới lần khác, tim đập không thôi.

Bóng hình đó đã biến mất hẳn rồi, cô gần như sụp đổ, cuối cùng đứng đờ ra.

Tất cả mọi người đều thấy lạ, không hiểu cô gái điên rồ này đang tìm kiếm thứ gì.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, sắc mặt lại trắng bệch.

Cô đứng im bất động như một đứa trẻ bơ vơ. Người qua người lại đông là thế, vậy mà cô lại không tìm được anh.

Thì ra tìm người cũng là một năng lực.

Cố Sơ nhớ lại giấc mơ khi trước của mình, trong mơ Bắc Thần ôm chặt cô, cô gào khóc: Để em nhìn thấy anh…

Bắc Thần, thật sự là anh sao?

Nếu là anh, vì sao lại tránh mặt em?

Cánh tay cô bị kéo lại. Cô quay đầu, đối diện với ánh mắt lo lắng của Cố Tư.

“Chị, chị sao vậy?”

Cố Sơ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lẩm bẩm: “Hình như… chị đã nhìn thấy Bắc Thần”.

“Á? Sao lại hình như?” Cố Tư kiễng chân lên nhìn, nhìn mãi mà vẫn không thấy bóng dáng Lục Bắc Thần đâu cả.

Trái tim Cố Sơ vẫn đang không ngừng rục rịch, đầu óc vẫn ngập tràn hình bóng đó.

“Không thể nào? Anh rể mà quay về thì chắc chắn sẽ lập tức về nhà ngay, tới đây làm gì chứ?” Cố Tư lấy giấy ăn từ trong túi xách ra, lau mồ hôi trên trán cô, khẽ thở dài: “Hơn nửa năm nay chị vẫn ngủ không ngon, không sâu, chắc chắn đã xuất hiện ảo giác rồi. Bản thân chị cũng là bác sỹ, sao không biết tự chăm sóc bản thân chứ?”.

Cố Sơ trầm mặc một lúc lâu, khẽ nói: “Có lẽ… chị đúng là nhìn nhầm rồi.” Nhưng cái bóng ấy quen thuộc là thế, sao cô có thể nhìn nhầm chứ?

“Tương tư là họa, nói chị đấy.” Cố Tư nắm lấy tay cô, trông rất phấn khích: “Mau đi theo em, có thứ hay để xem đấy”.

Cố Sơ còn chưa nhảy ra khỏi tâm trạng hụt hẫng, nhất thời không phản ứng kịp đã bị Cố Tư kéo tuột đi.

Là một khu vực hoàn toàn mới.

Cả khu vực lấy màu trắng lông vũ làm nền, phóng tầm mắt ra là ngút ngàn màu trắng.

Nổi bật nhất chính là vị trí giá chữ thập chính xác, trên bậc thềm có một người đàn ông mặc vest trắng đang ngồi, sắc mặt nhợt như tờ giấy, ánh mắt u buồn nhìn người đàn ông nằm trên một đài hoa trải đầy hoa hồng trắng. Anh ta rất yên lặng, bất động, đẹp như một hoa mỹ nam bước ra từ trong truyện tranh, còn người đàn ông đang nằm thì cũng mặc vest trắng, nhắm mắt, giống y hệt người đàn ông ánh mắt u buồn.

Cảnh này thu hút không ít người, tất cả đều tấm tắc khen tài.

Cố Sơ nhận ra anh ta chính là tác giả Kỳ Quái, có điều nhất thời không phân biệt được giữa người đang ngồi và người đang nằm… đâu là người thật?

~Hết~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.