Cố Sơ ngồi trong xe taxi, ôm bó hoa hồng trắng này trong lòng, ngón tay vẫn còn đang run rẩy. Đầu mút dây thần kinh như mọc chân, xuyên qua xương cốt, kích thích máu huyết, thúc giục trái tim lên lên xuống xuống một cách bất an. Tấm thiệp kia được cô đút vào trong túi. Ban nãy cô đã nhìn rõ từng chữ một, lúc này những chữ ấy vẫn còn vòng quanh trong đầu.
Tiêu Tiếu Tiếu chứng kiến mọi việc làm của người giấu mặt. Bó hoa hồng trắng và tấm thiệp tối nay khiến cậu ấy cảnh giác. Khi cô quyết định tới buổi hẹn, Tiêu Tiếu Tiếu đã dặn đi dặn lại cô qua cửa xe taxi: “Cậu nhớ kỹ ám hiệu của hai chúng ta đấy, nếu thật sự phát hiện ra điều gì bất thường, cậu cứ nói dối là có việc cần gọi điện thoại”.
Tiêu Tiếu Tiếu từng bị bắt cóc, thế nên đối mặt với những điều khác lạ luôn nhạy cảm. Để đề phòng vạn nhất, cô nghiên cứu đưa ra ám hiệu cho Cố Sơ, hai người sẽ nói chuyện điện thoại, chủ đề vẫn rất bình thường. Chỉ cần Cố Sơ ý thức được có gì bất ổn sẽ gọi điện, nói với Tiếu Tiếu: Tối nay tớ quên đo nhiệt độ cho bệnh nhân ở giường số 3 rồi, nhờ cậu giúp tớ một chút. Thế là Tiêu Tiếu Tiếu sẽ biết hiện Cố Sơ đang ở trong tình huống không an toàn.
Có điều, Tiếu Tiếu thì tích cực chuẩn bị “chiến đấu”, Cố Sơ lại chẳng coi ám hiệu ra gì. Ngược lại tài xế taxi lại vô cùng nhiều chuyện, trên đường tới nhà hàng, không nén nổi tò mò bèn hỏi cô: “Cô gái, các cô đang mặc thường phục bắt tội phạm đấy à?”.
Cố Sơ chỉ mải miết nhìn bó hoa hồng trắng trầm mặc, không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người tài xế.
Cô không coi lần hẹn gặp này là một sự mạo hiểm. Ngược lại, cô gấp gáp muốn gặp được người tặng hoa. Dọc đường, trái tim cô vẫn luôn thấp thỏm, luôn có hai âm thanh đang không ngừng cãi cọ, đánh nhau.
Giọng A: Người đó chính là Bắc Thần, là anh ấy đã quay lại! Tối đó anh cũng tặng cô hoa hồng trắng, buổi sáng hôm ấy trên tờ thiếp để ở đầu giường, anh cũng viết câu nói này, không phải sao? Nếu là người khác, sao có thể biết được những chi tiết này chứ?
Giọng B: Đừng ngốc nữa, sao có thể là Bắc Thần. Nếu là anh ấy, tới thẳng tìm cô chẳng phải là được rồi ư? Giả thần giả quỷ không phải phong cách của Lục Bắc Thần.
Giọng A: Chẳng phải trước đây mày vẫn nói Lục Bắc Thần không lãng mạn đó sao? Anh ấy chia tay với mày lâu như vậy rồi, lúc ấy lại không nói lời từ biệt, bây giờ trở về đương nhiên là sợ mày giận thế nên tạo chút lãng mạn trước đó mà.
Giọng B: Tạo lãng mạn? Thế sao may mắn thì sao? Đó là quà mày tặng cho Lục Bắc Thâm. Nếu là Bắc Thần, mày không cảm thấy kỳ lạ sao? Anh ấy lấy đâu ra sao may mắn?
Giọng A: Chuyện sao may mắn tao quả thực không giải thích được, thế con hoa ngọc lan? Mày có giải thích được chuyện hoa ngọc lan không? Còn cả câu nói trên tấm thiệp nữa, chính là ám chỉ chuyện trên đường du lịch, đó là chuyện xảy ra cùng với Bắc Thần.
Giọng B: Nếu đã có âm mưu, làm được hoa ngọc lan rồi hoa hồng trắng thì biết thêm chút chi tiết có khó gì? Đừng để bị nét chữ trên tấm thiệp lừa gạt, lúc trước Mục Thanh Đăng còn từng bắt chước chữ của Thịnh Thiên Vỹ đấy, ai phân biệt được?
Giọng A: Không đúng, mày phân tích không đúng, chính là Lục Bắc Thần đã quay về.
Giọng B: Chính mày lẫn lộn trắng đen!
Giọng A: Mày ấy…
“Đủ rồi!” Cố Sơ bịt chặt hai tai, đột ngột gào lên.
Bó hoa hồng trắng bị đổ nghiêng sang một bên, cánh hoa rụng lả tả đầy một khoảng.
Người tài xế giật mình vì tiếng hét của cô, thấy vậy lập tức tắt đài đi, dè dặt hỏi: Cô gái, cô không sao chứ?
Lúc ấy Cố Sơ mới ý thức được cảm xúc thiếu kiềm chế của mình đã làm người khác sợ, rồi lại thấy người tài xế nhìn mình như nhìn một kẻ mắc bệnh tâm thần, cô lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, khẽ nói: “Không sao, xin lỗi anh”.
Người tài xế không hỏi nhiều nữa, nhưng nhìn điệu bộ của anh ta thì cũng hiểu chắc chắn đã coi cô là một kẻ lập dị. Cô không giải thích quá nhiều, dồn toàn bộ tâm tư vào buổi hẹn hò sắp tới.
Đúng, cô nguyện tin đây là một buổi hẹn hò, lỡ như tất cả chỉ là một trò đùa của Bắc Thần thì sao? Anh thật sự muốn cho cô bất ngờ thì sao? Chữ viết là của anh, ngọc lan là của anh, hoa hồng trắng cũng là của anh, còn cả nhà hàng sắp đến nữa…
Sao may mắn?
Anh từng nói Bắc Thâm không có gì không kể cho anh nghe, anh có đồ của Bắc Thâm lại càng bình thường, phải không?
Chẳng phải Hà Nại đã nói, anh sắp về sao.
Bó hoa hồng trong lòng trắng tựa tuyết, cánh hoa mềm mại dễ thương, giống hệt bó hoa nửa năm trước anh cầm. Nhưng lát nữa cô gặp anh, nhất định phải nói với anh rằng, sau này đừng mua hoa hồng trắng nữa.
Từ nửa năm trước, cô đã bắt đầu sợ loài hoa này. Nó quá nhợt nhạt, dường như chỉ khi được nhuộm bằng máu mới bung nở.
Con đường dẫn đến nhà hàng vẫn yên ắng như năm nào, điều khác biệt là hai bên đường cây cối đã um tùm. Sau khi xuống xe, Cố Sơ đứng yên đó một lúc lâu, nhìn chằm chằm về nơi từng xảy ra chuyện, hình như mùi máu tanh nồng vẫn thoang thoảng đâu đây.
Trái tim chợt thắt lại dữ dội, là nỗi đau đớn đến nghẹt thở.
Sau khi Lục Bắc Thần gặp chuyện, cô không còn tới con đường này nữa, có lúc xe đi ngang qua cô cũng bảo tài xế đi đường vòng. Thật ra cô biết mình đang sợ điều gì, sợ nhìn thấy vết máu còn sót lại, sợ nỗi đau xé ruột gan một lần nữa ùa về.
Nhưng giờ đây, con đường đã sạch sẽ từ lâu, ánh đèn hắt xuống cực kỳ sáng sủa.
Mọi chuyện đều đã qua.
Đúng, chính là như thế.
Cố Sơ ôm bó hoa hồng trắng, hít sâu một hơi rồi đi vào nhà hàng.
Nó vẫn luôn tao nhã và tĩnh mịch, một nơi luôn thích hợp cho các đôi yêu nhau, tập hợp mọi điều lãng mạn của Thượng Hải. Người phục vụ dẫn đường cho cô, điều khiến cô ngạc nhiên là bên trong không có ai dùng bữa, giờ này đáng nhẽ không nên như vậy.
Rồi cô hiểu ra lý do rất nhanh.
Sau khi đưa cô vào trong nhà hàng, người phục vụ ra hiệu về phía trước. Cô bỗng cảm thấy biển hoa rợp trời, từng đóa hoa hồng trắng nở rộ chiếm trọn tầm nhìn, hương hoa hồng êm ái ngập tràn nhà hàng, là mùi hương ấm áp, chứa chan cảm động.
Ánh sáng của cả nhà hàng được cố tình cho tối đi, chính giữa nhà hàng có màn chiếu. Cố Sơ sững sờ, đang phát bộ phim điện ảnh “Bá vương biệt Cơ”.
Bộ phim như đưa cô quay trở về thời kỳ ấy. Trương Quốc Vinh trong phim đang ở trong dáng vẻ cô từng ngưỡng mộ. Anh đứng trước gương trang điểm, vẽ mày, mọi động tác đều phong tình khiến Cố Sơ nghĩ tới những năm tháng thanh xuân trước đây.
Bộ phim được phát trong yên lặng.
Bên cạnh những hình bóng nhạt nhòa ấy là một bóng hình.
Trên chiếc sofa giữa biển hoa, người ấy ngồi xoay lưng về phía cô, anh đang thưởng thức bộ phim này. Ánh sáng vẽ lại bóng hình anh, bờ vai rộng lớn chìm trong quầng sáng ấy, từng đường nét trơn tru làm khóe mắt Cố Sơ đỏ rực.
Cố Sơ không dám tin vào đôi mắt mình.
Biết bao đêm mơ về, bóng hình thân thuộc này đã hiện lên trước mắt cô, mỗi lần giơ tay chạm vào nó đều hóa thành bong bóng, giống như giờ phút này đây, nó gần ngay trước mắt, như thật như giả.
Cô bước từng bước về phía trước, bên tai là những tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, hơi thở trở nên dồn dập, trái tim như bật ra khỏi cổ họng.
Bắc Thần…
Thanh âm từ tận đáy lòng mỗi lúc một vang.
Chỉ liếc nhìn cái bóng ấy, cô đã biết nhất định là anh.
Khoảnh khắc này cô bỗng không dám bước lên quấy rầy.
Nhưng anh vẫn biết cô đã đến.
Người đàn ông đứng dậy, chiếc sơ mi trắng vừa vặn với từng khớp xương trên người anh. Cố Sơ đờ ra tại chỗ, đôi chân như bị đóng đinh dưới mặt đất, ra sức nói với cô có bước lên cũng vô ích.
Cô cứ giương mắt nhìn người đàn ông từ từ xoay người lại.
Sau lưng anh là màn chiếu, trên đó cuộc biệt ly của Bá Vương và Ngu Cơ đang cận kề trước mắt: Ta nghĩ, nay là ngày ta và chàng xa cách.
Ngu Cơ từ từ ngã xuống, còn người đàn ông kia lại chậm rãi đứng lên.
Phía sau là một ánh sáng chói mắt, khiến diện mạo anh trôi nổi giữa bóng tối, mơ mơ hồ hồ. Dường như anh đang mỉm cười, nét dịu dàng bên bờ môi tràn vào tận con ngươi đen thẳm.
Giây phút này, Cố Sơ cảm thấy trái tim lập tức bay xa, trong lúc phiêu du thì cả linh hồn cũng nhẹ nhàng bay vút lên trời.
“Là anh ư?” Rất lâu sau, Cố Sơ mới lẩm bẩm.
Đây là những âm thanh cố gắng lắm cô mới nói được nhưng vẫn lí nhí như con kiến. Miệng há ra lại khép vào, rơi vào tai toàn là run rẩy. Cuối cùng cô gắng sức cất tiếng gọi: “Bắc Thần…”.
Người đàn ông từ tốn vòng qua sofa, dựa vào đó, đưa tay về phía cô, “Qua đây”.
Là giọng anh, trầm ấm, dễ nghe khiến đôi tai say đắm. Cô có động lực, nhích dần từng bước một, cuối cùng vẫn tới trước mặt anh, cúi đầu nhìn tay anh.
Anh khẽ khàng nắm lấy tay cô, đan hai tay vào nhau.
Giây phút này, Cố Sơ cảm thấy mình như đang sống trong mơ.
“Bắc Thần…” Cô vẫn còn đang gọi tên anh nhưng không dám ngẩng đầu nhìn. Trong mơ, mỗi lần muốn nhìn rõ gương mặt anh, một giây sau anh đều biến mất.
Nếu trước mắt thật sự là một giấc mơ thì cô tình nguyện đắm chìm, không tỉnh dậy nữa, cho dù chỉ được nắm tay anh cũng quá đủ rồi.
“Là anh.” Trên đỉnh đầu, người đàn ông cất giọng dịu dàng, hệt như lòng bàn tay anh vậy.
Cố Sơ đỏ mắt, vô thức siết lấy tay anh, siết chặt không buông. Nghe được giọng anh, cô vẫn cúi đầu, lẩm bẩm tên anh hết lần này tới lần khác. Dường như chỉ có vậy cô mới có thể chắc chắn anh đã trở về.
Người đàn ông giơ tay còn lại lên phủ lên má cô. Cô hơi run, nước mắt cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng mà rớt xuống. Ngón tay anh ướt đẫm nước mắt cô, giọng điệu càng thêm dịu dàng: “Sơ Sơ, ngước mắt lên nhìn anh”.
~Hết~
P/S: Mình có cảm giác đây là Bắc Thâm không phải Bắc Thần :cry: