Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 41: Ẩn Giấu Tài Năng



Tiếng rung bên tai gạt bỏ những muộn phiền trong lòng anh nhưng không sao xua đi hình ảnh đôi mắt cô độc đó…

Sau khi cái chết của Tiêu Tuyết không còn là bí mật, phía cảnh sát nhận được không ít cuộc điện thoại nhưng đa phần đều là fan hâm mộ của Tiêu Tuyết, những người cung cấp manh mối đã ít lại càng thêm ít, mười người thì có tới tám, chín người lấy danh nghĩa cung cấp chứng cứ để dò hỏi rõ ngọn ngành, nhất là chiếc di động dự bị của La Trì hệt như chiến sỹ nhiệt huyết chiến đấu nơi tiền tuyến, mấy ngày nay tiếng chuông chưa bao giờ inh ỏi như thế, cứ cách mấy phút lại ca bài ca hào sảng “Đoàn kết chính là sức mạnh”.

Về chiều, nhiệt độ tăng cao, trên bãi tập bắn ngoài trời cũng không đông người, thi thoảng lại vang vọng tiếng đạn nổ làm mấy chú chim kinh sợ, vội vàng đập cánh tháo chạy khỏi ‘vùng đất thị phi’. Khi La Trì tới bãi tập, Lục Bắc Thần đang loay hoay với một khẩu súng đã được tháo rời. Hôm nay anh mặc khá thoải mái, một chiếc áo POLO cùng một chiếc quần dài rộng rãi. Anh uể oải liếc nhìn La Trì một cái, không nói câu nào, động tác lắp lại súng trở nên chậm chạp.

La Trì cầm theo một chai nước khoáng đặt bên cạnh Lục Bắc Thần, còn tự mình mở một chai khác, uống ừng ực mấy hớp, sau đó đổ hết nước lên đầu. Nước làm ướt rượt mái tóc, rồi chảy men theo từng đường nét nơi gò má, thấm ướt cả quần áo trên người. Nhiệt độ nước đá khiến La Trì cảm thấy cực kỳ thoải mái. Cậu ta hất mạnh đầu một cái, nước bắn tung tóe.

“Tuổi Tuất à?” Lục Bắc Thần ngồi xuống một đầu còn lại.

“Cuối cùng cũng sống lại rồi.” La Trì cười hì hì, giơ tay lau chỗ nước trên mặt: “Mấy ngày nay tôi mệt chết mất thôi. Đây đâu có gọi là điều tra vụ án? Phải gọi là sinh tồn dã ngoại mới đúng, bất kỳ thời điểm nào cũng thách thức giới hạn của cậu. Cậu không thể tưởng tượng nổi mức độ rậm rạp của khu rừng Nam Sơn, dùng từ ‘biển cây’ để hình dung không khoa trương chút nào. Tôi cũng được coi là một người đã vượt không ít đường núi đường rừng, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên phải coi điện thoại vệ tinh[1] như phao cứu sinh. Chỉ cần cậu đi vào là sẽ mất phương hướng, hầu như chỉ có cây cổ thụ, thân cây phải bằng vòng ôm của mấy người. Mấy tay chó má của cục bảo vệ môi trường lấy danh nghĩa bảo vệ môi trường quyết không ‘bật đèn xanh’ cho chúng ta, khiến bọn tôi đi vào núi còn khó hơn lên trời. Còn cả đám khỉ kia nữa, mẹ nó chứ, chỗ nào nhiều nắng là đứng chỗ đó! Thật là làm ông sốt hết cả ruột, ông lại cho một mồi lửa thiêu cháy Nam Sơn, nướng đầu khỉ ăn bây giờ!”

[1] Điện thoại vệ tinh là một loại điện thoại di động kết nối đến các vệ tinh trên quỹ đạo thay vì các trạm mặt đất. Tùy thuộc vào cấu trúc của hệ thống, khu vực phủ sóng có thể bao gồm toàn bộ Trái đất hoặc chỉ những vùng nào đó. Hầu hết mạng điện thoại di động thông thường hoạt động gần mức khả năng lúc bình thường và mạng quá tải khi có sự kiện khẩn cấp lan rộng trong khi đó thông tin liên lạc là cần thiết. Mặt khác, anten và mạng điện thoại di động có thể bị tàn phá. Điện thoại vệ tinh có thể tránh được vấn đề này và trở lên thiết yếu trong thảm họa.

Lục Bắc Thần chỉ mỉm cười, không nói gì. La Trì nheo mắt nhìn anh: “Tôi thấy bực bội nhất là nhìn thấy cái thái độ này của cậu, điển hình cho kiểu thích ăn đấm, ‘no bụng không biết nỗi khổ của kẻ đói’.”

“Chính cậu tự nguyện chiếm hết công lao, thế nên chịu khổ chịu cực tốt nhất cũng nên im miệng.” Lục Bắc Thần luôn tay, ngữ khí lười biếng.

“Bảo tôi cùng các tổ khác hoàn thành vụ án này? Đùa sao? Thế thì thể diện của La Trì này cũng nên vứt lại Quỳnh Châu rồi.” Nói rồi, La Trì đứng dậy, giật lấy đống linh kiện súng ống trong tay Lục Bắc Thần: “Pháp y Lục vĩ đại! Đôi tay cậu sờ vào thi thể thì còn linh hoạt chứ mò mẫm súng ống là chậm chạp rồi chứ gì. Hôm nay hẹn cậu tới đây để cho cậu cảm nhận được cảm giác khi cầm súng. Bây giờ tôi bận bù đầu, cấp trên lại coi chặt sự an toàn của cậu, đám vệ sỹ thì cũng có lúc gà gật, cậu thì chẳng biết đã đắc tội với bao nhiêu người. Chẳng phải cấp trên cấp súng cho cậu rồi sao, cậu luyện tập nhiều một chút, ít nhất thì cũng phải phòng thân được.”

“Bảo vệ sự an toàn của tôi là trách nhiệm hàng đầu của cậu, tôi mà có chuyện, cậu gặp họa.” Điệu bộ của Lục Bắc Thần như chẳng thèm nói.

La Trì vừa nghe xong là ủ dột: “Đại ca ơi, em còn phải điều tra án!”

Lục Bắc Thần cười tao nhã: “Tôi nhớ hình như hồi tiểu học, thầy cô từng dạy cách sắp xếp thời gian mà. Cậu còn tốt nghiệp trường cảnh sát. Kỳ lạ thật! Mấy thứ cậu học được trả lại cho giáo viên trong trường cảnh sát hết rồi sao?”

La Trì một lần nữa ngậm hột thị. Cậu ta biết mình nói không lại Lục Bắc Thần, nghiến răng, nhanh chóng lắp lại súng sau đó giương súng hướng về phía hồng tâm trước mặt, nổ súng, pằng pằng pằng mấy tiếng rung tai. Lục Bắc Thần ngồi bên cau mày bịt hai tai lại, nhướng mày nhìn cậu ta.

Thời gian hiển thị: 45 giây.

La Trì dương dương tự đắc quay quay khẩu súng lục: “Nhìn thấy chưa? Từ việc lắp ráp súng tới khi bắn hết đạn, thành tích 45 giây, bổ sung thêm một câu, mỗi phát súng đều trúng vòng thứ 10. Cậu thì sao? Tôi cũng không thể yêu cầu quá cao, dẫu sao cậu cũng chỉ là người nghiệp dư, từ lúc lắp ráp tới lúc bắn bia cậu hoàn thành trong vòng hai phút cũng đã khá rồi.”

Lục Bắc Thần dụi dụi tai.

“Trước khi gặp cậu, tôi còn tưởng pháp y ở nước ngoài kiểu gì cũng được trang bị mấy khóa học phòng vệ gì đó, gặp cậu xong thì suy nghĩ của tôi sụp đổ, đến tiếng súng nổ cậu cũng chê ồn thì còn luyện tập cái kiểu gì? Trên bãi tập có rất nhiều đồ bảo vệ nhưng đó toàn là mấy thứ vớ vẩn, khi thật sự phải đối mặt với những kẻ hiểm ác cậu vẫn phải lật bỏ mấy thứ bảo vệ tai đó ra để nổ súng.” La Trì cố ý khinh bỉ.

Lục Bắc Thần dựa vào ghế, lãnh đạm nói: “Tôi ghét thứ này.”

“Tiếc là cậu không thể rời bỏ thứ này.” La Trì vừa làm mẫu cho anh vừa nói: “À đúng rồi, manh mối trong vụ án của Tiêu Tuyết quá ít ỏi, cá nhân tôi cảm thấy vẫn phải cạy được miệng Cố Tư.”

Thấy Lục Bắc Thần nhíu mày, cậu ta lập tức nói: “Cậu là pháp y, nguyên tắc của cậu là không can dự vào việc phá án.”

“Cảnh sát La! Cậu bất lực cỡ nào mới đành phải ra tay với phụ nữ?” Lục Bắc Thần không hề khách khí.

La Trì tức đến trợn tròn mắt, đang định ngụy biện thì di động vang lên. Cậu ta đình chiến, đi qua một bên nhận điện thoại. Khi quay lại, cậu ta vội vàng tháo súng, đặt tới trước mặt Lục Bắc Thần: “Được rồi, tôi cũng không nói với cậu nữa, tôi về sở cảnh sát một chuyến đây. Cậu ở đây luyện tập cho tốt vào, không yêu cầu trúng vòng mười, trúng bia chắc là được chứ?”

La Trì như một cơn gió, đến vội vàng, đi hối hả. Khi chỉ còn lại một mình Lục Bắc Thần, anh ngồi im, trầm tư suy nghĩ rất lâu, trong đầu óc lại nảy sinh những tâm trạng bực bội, lồng ngực cũng bí bách. Anh đứng dậy, cầm những linh kiện rời rạc lên. Mới nghe mấy tiếng cạch cạch, khẩu súng đã được lắp xong, ngay sau đó là mấy tiếng súng nổ vang.

Tiếng rung bên tai gạt bỏ những muộn phiền trong lòng anh nhưng không sao xua đi hình ảnh đôi mắt cô độc đó.

Khi tất cả đạn đã hết, Lục Bắc Thần ném súng qua một bên, nhặt áo khoác lên, quay người rời đi.

Đồng hồ bấm giờ bên cạnh hiển thị: 30 giây.

Khi nhìn lên tấm bia, nơi hồng tâm đã tan nát…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.